(Làng Đá, Quang Vinh, Ân Thi, Hưng Yên) |
Ba câu chuyện về
ĐẦU THAI CHUYỂN KIẾP
Câu
chuyện thứ nhất:
THẰNG NHỎ
HỖN LÁO:
Đêm qua, nhân dịp ghé thăm anh bạn hàng xóm
và nghe một câu chuyện mà tôi phải ghi lại đây để gọi là làm chứng từ cho hiện
tượng “đầu thai”. Vâng, đúng là chuyện li kì, mà nếu không nghe từ chính
miệng anh tôi kể thì chắc tôi sẽ gạt phắt là chuyện tầm phào …
Câu chuyện bắt đầu từ một bài báo (chúng tôi
đăng trong bài “Những chuyện đầu thai kỳ lạ”) nhưng lại trùng hợp với câu
chuyện của anh bạn tôi. Nhân dịp ghé chơi nhà anh bạn, tôi kể cho các bạn bè
nghe câu chuyện tôi mới đọc, viết về một em bé được tin là đầu thai sau vài năm
chết vì một tai nạn.
Nghe xong, anh bạn tôi (tên D) thản nhiên hỏi
lại “Vậy ông có muốn nghe chuyện của tôi không”. Câu chuyện của anh cũng
li kì không kém, và có nhiều nét tương đồng với câu chuyện đầu thai đã kể …
Nhà anh D ở một làng ven sông thuộc tỉnh Trà
Vinh. Gia đình anh có 4 anh chị em, nhưng chỉ có một mình anh đi vượt biên và
đã định cư ở Úc gần 30 năm qua. Năm nay anh đã 60 tuổi. Sau ngày anh
đi Úc, Ba anh đã qua đời, để lại má và mấy anh em.
Gia đình vẫn làm nghề nông và cuộc sống vẫn
trôi theo thời gian một cách bình thản, cho đến một ngày câu chuyện “thằng nhỏ
hỗn láo” xảy ra. Ở đầu sông có một cậu bé khoảng 7 tuổi, là con đầu lòng của
cặp vợ chồng, có những lời nói bất thường. Cứ mỗi lần thấy má anh D đi
ngang nhà, cậu bé cứ chỉ vào bà và nói “Nó là vợ tao đó”.
Thoạt đầu, má anh D và mấy người hàng xóm chỉ
cười vì nghĩ thằng bé nó tập nói, nên chẳng ai chấp nhứt cả. Nhưng cậu bé
nói câu đó rất nhiều lần như thế mỗi khi thấy mặt má anh D, làm cho má anh nổi
giận và mắng cặp vợ chồng trẻ không biết dạy con. Thế là cậu bé ăn
đòn. Nhưng dù ăn đòn thế nào đi nữa, nó vẫn khẳng định điều nó
nói. Chẳng những thế, cậu bé còn chỉ mặt những người trong gia đình anh,
và nói giọng kẻ cả “thằng này là con tao, nó thứ 3; con kia thứ 4”, và kể ra
vanh vách những chuyện và thông tin mà chỉ có gia đình anh mới biết. Đến
lúc đó thì không ai có thể xem là thằng bé hỗn láo hay nói bậy.
Anh em bên nhà gọi điện sang anh D và kể câu
chuyện li kì trên, rồi hỏi anh phải làm gì. Trong một chuyến về thăm nhà anh
quyết định tìm hiểu và tự mình chứng kiến mới tin.
Ngày đầu tiên về thăm nhà, anh mua một con
heo quay và mâm trái cây đem ra mộ để cúng ba anh, như là một việc làm rất
thông thường của những người con đi xa mới về quê. Xong việc cúng bái, anh
ghé thăm nhà người hàng xóm đầu sông (vốn không phải là chỗ quen biết hay bà
con với gia đình anh).
Vào nhà, anh gặp thằng bé và hỏi: - Con có ăn
gì không? Cậu bé thản nhiên nói: - Ăn hết một con heo quay rồi, no lắm rồi.
Anh kể nghe xong câu trả lời mà anh lạnh cả
người. Anh thử hỏi thêm “biết tôi là ai không”, cậu bé cũng thản nhiên nói “Mày
là thằng Hai chứ ai, mày ở xa mới về”. Lúc anh rời Việt Nam thì cậu bé
chưa ra đời (và ba anh vẫn còn sống). Dù đã có vài ý niệm rằng con mình là
một trường hợp đặc biệt, nhưng nghe qua cuộc đối thoại, cha mẹ của cậu bé cũng
ngạc nhiên. Lại thêm những câu hỏi về những kỉ niệm riêng tư mà chỉ anh D và ba
anh biết, và cậu bé trả lời vanh vách, không sót một chi tiết nào.
Điều đáng nói là cậu bé thản nhiên xưng “tao”
và gọi anh là “mày” y như là ba anh lúc sinh tiền, nếu có khác thì giọng nói
của một đứa bé! Đến đây thì anh tin rằng đứa bé chính là hiện sinh của ba anh,
hay nói theo dân gian là ba anh đã “đầu thai”.
Sự xuất hiện của đứa bé làm cho gia đình anh
khó ứng xử. Má anh không biết gọi cậu bé bằng gì, mấy người anh em cũng
không biết gọi nó là “ba” hay không. Ba má cậu bé cũng lúng túng. Cả
làng ai cũng biết câu chuyện ba anh đầu thai. Không giống như câu chuyện
trước đây, đứa bé vẫn ở nhà của cha mẹ nó, chứ không về ở nhà anh D. Nay thì
cậu bé đã lớn và lên thành phố theo học, nên ít ai nhắc lại chuyện xưa, dù ai
trong làng cũng biết.
Tôi vẫn thường nghe người khác kể những câu
chuyện đầu thai, và cũng đọc nhiều chuyện như thế trong sách báo phương Tây.
Nhiều câu chuyện đầu thai bên Tây còn li kì hơn câu chuyện tôi vừa kể. Nhưng
thú thật tôi chỉ nghe và bỏ ngoài tai, chứ chẳng quan tâm. Một phần vì tôi
chẳng thấy có bằng chứng khoa học nào nên làm sao tin được; một phần khác tôi
nghĩ những câu chuyện đó bạn tôi chỉ nói cho vui hay nghe chuyện “tam sao thất
bổn”. Thế nhưng khi đọc phóng sự về một vụ đầu thai kỳ lạ, và chính tôi
nghe qua câu chuyện của anh bạn thì tôi bắt đầu giao động …
Dù quen anh bạn rất lâu năm, nhưng anh D chưa
bao giờ nói chuyện này cho đến hôm qua tôi thuật lại câu chuyện trong bài báo
trên. Anh nói tôi nên kể cho họ biết. Anh bạn tôi thuộc vào nhóm
người nghiêm chỉnh, không thích đùa giỡn. Không một ai trong bạn bè đặt
dấu hỏi về sự thật của câu chuyện gia đình anh, nhưng không ai giải thích được
hiện tượng đầu thai. Trong khi những câu hỏi với mẫu tự w và h (what,
when, where, why, how) cứ lởn vởn trong đầu, tôi nghĩ mình nên ghi lại câu
chuyện để xem như là một bằng chứng thực tế cho những ai quan tâm và nghiên cứu
về hiện tượng đầu thai.
Câu
chuyện thứ hai:
CẬU BÉ
PAULL NƯỚC PHÁP:
“Câu
chuyện có thật này xảy ra trong gia đình Traveed ở nước Pháp. Gia đình bà
Traveed rất đau buồn vì sinh con hai lần nhưng lần nào đứa con mới chào đời
được vài giờ cũng đều chết cả. Hai vợ chồng rất buồn. Họ ngày đêm cầu nguyện
Chúa. May mắn là chưa đầy một năm sau khi đứa con thứ hai qua đời, bà Traveed
lại chuyển bụng. Ðây là đứa con thứ ba. Cả hai vợ chồng đều hồi hộp. Họ chẳng
mong chi con trai hay con gái, con nào cũng được, miễn rằng đứa bé ra đời mạnh
khỏe sống lâu là hai vợ chồng vui sướng rồi.
Quả thật trời không phụ lòng họ, đứa con sinh
ra lần này trông vui vẻ, khoẻ mạnh. Hai vợ chồng đặt tên cho con là Paul
Traveed. Ðiều kỳ lạ chỉ có bà Traveed để ý theo dõi là trên ngực Paul có cái
vết giống cái vết mà đứa con thứ hai của bà lúc chào đời cũng có. Thật ra lúc
đó bà có làm một dấu chấm màu xanh như vết chàm lên ngực đứa con đã chết này vì
trong thâm tâm bà bà nghĩ rằng đứa con thứ hai này chết đi thì đứa con kế tiếp
cũng có thể là nó sẽ lại ra đời. Bà Traveed làm dấu ấn như vậy để xem thử lần
sinh thứ ba hài nhi ra đời có còn mang dấu vết ấy không, nếu không thì điều bà
nghĩ không đúng. Giờ đây khi thấy dấu chấm màu xanh hiện rõ trên ngực đứa con
thứ ba thì bà Traveed vô cùng lo lắng vội vã gọi chồng và nói: - Anh ơi, xem
này, thằng bé này cũng có dấu chấm xanh ở ngực giống cái dấu mà em đã làm lên
ngực đứa con bất hạnh thứ hai của mình. Vậy cái dấu chấm này là gì? Có phải là
dấu trước đây không? Hay là...Paul chính là đứa con thứ hai của mình? Ngoài ra
thằng Paul lại còn có thêm một vết sẹo dài ở bắp đùi mà lúc sinh ra mình đã
thấy đó.
Người chồng nghe vợ nói thì chạy lại nhìn
chăm chăm vào ngực đứa bé. Trên bộ ngực trắng hồng mơn mởn của Paul rõ ràng có
một dấu chấm màu xanh.
Hai vợ chồng bà Traveed từ đó sống trong lo
âu hồi hộp, họ chờ đợi từng giờ từng phút sự ra đi của đứa con. Nhưng thế rồi
suốt trong 12 năm dài đằng đẵng, Paul vẫn khoẻ mạnh, ăn ngủ, học hành, đi chơi
bình thường như bao đứa trẻ khác. Ðiều kỳ lạ là mặc dầu còn trẻ con nhưng dáng
dấp, cử chỉ, lời nói của Paul lại giống như người lớn. Thỉnh thoảng ngồi trước
mặt mọi người trong gia đình, Paull thường phát biểu những câu mà không ai có
thể ngờ được rằng ở tuổi nó lại nói được những câu như thế.
Một hôm bé Paul hỏi mẹ: - Mẹ à! Bên cạnh cửa
ở vườn nhà mình trước đây có một cây lớn tốt tươi nhưng nay lại không còn. Vậy
ai đã chặt nó?
Bà Traveed vô cùng kinh ngạc khi nghe con nói
câu đó vì thật sự cái cây mà con bà nhắc đến đã bị chồng bà đốn ngã trước khi
Paul ra đời. Tuy vậy bà Traveed cũng lấy làm tò mò, bà hỏi Paull: - Tại sao con
lại biết cây này vì lúc ba con đốn ngã nó thì con chưa ra đời mà?
Paull nhăn mặt tỏ vẻ bực tức và nói: - Tại
sao ba lại đốn cây ấy đi?
Bà Traveed giải thích: - À! là tại vì cây này
dễ trở thành chỗ thuận tiện cho kẻ trộm leo vô nhà.
Paul dằn từng tiếng rất rõ ràng: - Trong số
những kẻ trộm ấy có một đứa bị ba đâm chết mẹ có nhớ vụ đó không? Ðứa bị đâm
chết ấy tên là Jainqueville.
Bà Traveed vừa kinh ngạc vừa lo sợ. Hai tay
bà ôm lấy ngực mồm há hốc, bà hỏi Paul dồn dập: - Này con! Ai đã chỉ vẽ lời nói
bậy bạ ấy cho con! Ai ? Nói cho mẹ biết đi...
Paul nói như phân bua: - Việc này xảy ra đã
lâu rồi mẹ à! Con biết rõ điều này. Không ai kể cho con nghe hết. Con đã biết
rõ sự việc là ba đã dùng dao đâm Jainqueville chết gục ở gốc cây ấy.
Jainqueville có một vết sẹo ở đùi.
Bà Traveed quá sợ hãi nên dùng tay che miệng
con lại và nói: - Thôi đi! Con nói nghe ghê quá! Ai dạy con nói thế? Từ nay con
đừng nói bậy nữa nhé! Paul vẫn tiếp tục nói có vẻ hằn học: - Con phải nói; vì
đó là sự thật. Con cũng có một vết sẹo ở bắp đùi mà ba mẹ thường thấy đó.
Sau đó, Paul đợi người cha đi làm về và cũng
nói tất cả những lời mà nó đã nói với mẹ mình. Tự nhiên ông Traveed lo sợ thấy
rõ ràng.
Ông có cảm tưởng như tên cướp Jainqueville đã
nhập vào xác thân Paul để nói chuyện với ông. Từ đó ông ít khi tiếp xúc với đứa
con. Trong khi đó Paul thường tỏ ra lầm lì. Thường ngày nó chỉ loay hoay chơi
với một con dao nó mua ở đâu đó. Hết mài lại ngắm nghía. Ông thấy con như vậy
càng thêm lo sợ.
Thế rồi một hôm, Paul từ đâu không biết chạy
bay về nhà. Bà Traveed kinh ngạc kêu lên: Paul, gì thế con, có việc gì xảy ra
thế? Paul vừa khóc vừa đưa cho mẹ xem tờ giấy nhỏ có viết chữ. Trong thư là lời
lẽ của ông Traveed thuê người đầu bếp nơi trường học tìm cách giết Paul để phi
tang mọi chuyện.
Bà Traveed thấy rõ ràng chữ của chồng mình
viết chớ không ai xa lạ. Bà sợ quá nói với Paul: - Trời ơi! Sao lại có chuyện
xảy ra quá ghê gớm lạ lùng như vậy? Vậy con cứ ở đây với mẹ, đừng đi đâu cả.
Paul vừa khóc vừa nằm xuống chiếc ghế trường kỷ cạnh giường mẹ.
Sáng hôm sau, trời còn tinh mơ, bà Traveed tự
nhiên choàng tỉnh dậy, bà không thấy Paul đâu. Hoảng hốt, bà xô cửa đi tìm, căn
nhà vắng lặng, bà cất tiếng gọi, chỉ có người giúp việc chạy lên. Không nghe
tiếng Paul cũng như ông Traveed lên tiếng trả lời. Bà Traveed và người giúp
việc liền phá cửa buồng của Paul. Cánh cửa mở tung, một cảnh tượng rùng rợn
hiện ra: Ông Traveed và thằng Paul đều nằm chết dưới sàn nhà, máu ra lênh láng.
Nơi ngực ông Traveed, con dao mà thằng Paul thường mân mê hằng ngày cắm sâu đến
tận cán.
Câu chuyện có thật trên đây đã được tờ báo
của Pháp tên là Revua des Derx Mondes đăng tải vào năm 1889 và mới đây được tác
giả Thiện Nhật lược thuật lại trong một đặc san Phật Ðản xuất bản tại Hoa Kỳ.”
Câu chuyện thứ ba:
VẾT SẸO
TIỀN KIẾP:
Dấu tích luân hồi là những gì khả dĩ giúp
chứng minh Luân Hồi là có thật, hay ít ra cũng là hình ảnh của dấu ấn một thời
quá vãng nào đó ở con người. Để dễ hiểu hơn chúng ta thử đọc câu chuyện có thật
sau đây đã xẩy ra ở Ấn Độ, mà báo Inda Today đã đăng tải như sau:
Titu là một cậu bé con mới 5 tuổi có cha mẹ
là Samti và Makhavia Pratxa ở làng Varkhe... Lúc cậu bé vừa lên năm thì người
mẹ rất ngạc nhiên khi nghe cậu lập đi lập lại câu nói lạ lùng: - "Tôi
chính là người đàn ông chủ cửa hàng bán máy phát thanh ở Agrạ Vợ tôi là Uma,
tôi phải đến đó. Tôi chính là Suresh Verma".
Cha cậu bé cũng rất ngạc nhiên khi nghe con
trai nhắc lại câu nói này, người cha vội kéo con lại phía bên mình và hỏi: -
"Con có thể nói rõ thêm cho ba nghe về điều con vừa nói không?".
Cậu bé chậm rãi ngước mắt nhìn vào cõi xa xăm
rồi nói: - Câu chuyện xẩy ra từ thưở xa xưa, nhưng tôi nhớ rõ như mới ngày hôm
qua... Hôm ấy tôi lái xe hơi về nhà. Vừa bước xuống xe, tôi đã cất tiếng gọi vợ
tôi Uma đâu! Uma đâu ra xem quà này... Bỗng nhiên tôi thấy hai người lao về
phía tôi và bắn hai phát súng vào đầu tôi. Tôi ngã nhào ngay giữa sân... Trời
ơi!...
Vừa kể đến đây, cậu bé Titu ôm đầu kêu thét
lên: - "Quân giết người! Quân khốn kiếp!". Rồi liệng đồ đạc vào người
cha với vẻ mặt hằn học lạ lùng.
Sợ quá, cha mẹ cậu bé vội vã cùng với cậu tìm
đến vùng Agra
và dò hỏi xem nhà của người bán máy phát thanh ở đâu. Dân chúng vùng đó đã chỉ
cho họ một căn nhà ở dưới chân một ngọn đồi. Hai vợ chồng liền đến ngay căn nhà
ấy và gặp một người đàn bà ra mở cửa. Vừa trông thấy người đàn bà, Titu chạy
lại kêu lên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: - Trời ơi! Uma!
Người đàn bà ấy chính là Umạ Cha mẹ cậu bé sợ
quá đến nổi gai ốc đầy mình. Ngạc nhiên và kinh hãi hơn nữa là khi họ hỏi về
người chồng của bà ta (bà Uma) thì bà này cho biết như sau: - Chồng tôi đã qua
đời từ lâu rồi. Lúc ấy chồng tôi lái xe về nhà thì bị hai người đàn ông nấp sẵn
đâu đó bắn chết. Tôi sống với hai con từ đó đến nay.
Điều kỳ lạ hơn nữa là cậu bé Titu đã bất thần
hỏi bà Uma một câu khi thấy chiếc xe hơi đậu cạnh nhà: - Chiếc xe này của ai?
Còn chiếc xe của tôi đâu? Bà Uma vô cùng kinh ngạc và sợ sệt, bà nhìn hai con
và trả lời cậu bé với đôi mắt ngơ ngác: - Chiếc xe cũ bán rồi... Nhưng sao cậu
bé này lại có cử chỉ và lời nói lạ lùng quá vậy? Sau khi cha mẹ cậu bé Titu kể
hết mọi chuyện cho người đàn bà có tên là Uma nghe thì người đàn bà này lại
càng kinh ngạc hơn nữa...
Câu chuyện có thật này mà báo chí Ấn đã đăng
tải làm xôn xao mọi người và đã gây kinh ngạc cho giới khoa học không ít. Tại
Ấn Độ, tiến sĩ Narender Chadha (đại học Delhi )
là giáo sư chuyên nghiên cứu về các vấn đề khoa học và siêu hình đã lưu ý đến
câu chuyện này. Đặc biệt giáo sư Eminde ở Đại Học Virginia Hoa Kỳ cũng đã tìm
gặp gia đình cậu bé Titụ Điều kỳ lạ được phát hiện sau đó là vết đạn ở gần thái
dương nơi đầu cậu bé. Hỏi cha mẹ cậu thì từ ngày sinh ra cho đến lúc 5 tuổi,
cậu bé Titu không có một vết thương nào trên người do té ngã hay bị đâm, bắn gì
cả. Vết sẹo tìm thấy trên, theo lời kể của cha mẹ cậu bé, có ngay từ khi cậu bé
Titu chào đời.
Để chắc chắn hơn, các nhà nghiên cứu đã đến
ngay nhà hộ sinh ở làng Varkhe để yêu cầu được xem lại hồ sơ sinh sản của cậu
bé. Trong hồ sơ có ghi một câu "Cháu bé có vết sẹo lạ ở thái dương khi mới
lọt lòng mẹ."
Lạ lùng hơn nữa là khi được thân nhân đồng ý
để cơ quan điều tra khai quật mộ chí của người chủ tiệm Sresh Verma để khảo
nghiệm tử thi thì thấy dấu vết viên đạn xuyên qua đầu ở ngay vị trí tương ứng
với vết sẹo xuất hiện nơi đầu cậu bé Titu...
*
ĐỖ VIỆT PHƯƠNG
Địa chỉ: Khu tập thể đóng
tàu Bạch Đằng
Ngã tư An Dương, Lê Chân, Hải Phòng.
Email: dovietphuong118@yahoo.com.vn
.............................................................................................................
- Cập nhật theo nguyên bản tác giả gửi qua email ngày 04.06.2016.
- Bài viết không thể hiện quan điểm của trang blog Đặng Xuân Xuyến.
- Vui lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng
lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét