ĐỌC TẬP THƠ
CỦA TRẦN GIA THÁI
*
Đọc tập thơ của Trần Gia Thái, buồn về hội chứng
"méo mó hình hài vẹo siêu nhân cách" của nền văn học hôm nay.
Chúng tôi xin mạn phép
ông Trần Gia Thái mượn cụm từ “méo mó hình hài vẹo xiêu nhân cách” của ông để
gắn vào đuôi nhan đề bài viết này.
“Lời nguyện cầu
trước lửa” (Nhà xuất bản Hội nhà văn 2011) là tập thơ đầu tay của ông
Trần Gia Thái, 56 tuổi, thấy đề chức danh ở phần gấp bìa một như sau: “Ủy
viên thường vụ - Trưởng ban nghiệp vụ hội nhà báo Việt Nam. Chủ tịch hội nhà
báo thành phố Hà Nội. Tổng giám đốc - Tổng biên tập Đài Phát thanh - Truyền hình Hà Nội”.
Sau khi viết bài phê bình: “Vì sao nhà thơ Hữu Thỉnh hết lời ca ngợi
những câu thơ tẻ nhạt của Trần Gia Thái?” in trên hàng chục báo mạng,
chúng tôi thiết nghĩ sẽ không viết gì thêm về tập thơ của Trần Gia Thái nữa.(Tác giả Trần Mạnh Hảo)
(Nhân đây, chúng tôi cũng
xin thưa về danh xưng “chúng tôi” khi viết phê bình văn học. Có khá nhiều bạn
đọc, bằng những góp ý dưới bài viết của chúng tôi, chê chúng tôi dốt: rằng, ông
Hảo chỉ được quyền xưng tôi, chỉ có mình ông sao lại xưng là “chúng tôi”, hay
có rất nhiều ông Hảo khác cùng đứng tên, hay ông đại diện cho một tập thể người
nào để viết? Thưa, để giữ phép lịch sự và để khiêm tốn, khi trước tác, người ta
không ông ổng xưng tôi thế này, tôi thế nọ, nghe chướng; vì “cái tôi đáng ghét”
mà! Do đó, việc người viết dùng danh xưng “chúng tôi” là một thói quen khiêm
tốn, lễ phép của văn hóa viết, văn hóa nói Việt Nam và thế giới. Nhiều vùng
miền Trung và miền Nam khi nói chuyện với nhau, tuy chỉ có hai người, hai bên vẫn
nhất mực xưng “bầy tui” đó sao”?)
Khi đọc “Lời nguyện
cầu trước lửa” của Trần Gia Thái, trang 58, đến đoạn sau, với những lời
nói rất nôm na, không thể gọi là thơ, tôi quyết định viết bài báo này. Xin
trích:
“…Tôi
lịm dần, lịm dần trong đớn đau cùng cực
Không đau đớn làm sao khi anh
bị hàm oan, bị người ta hắt một chậu mực lên mặt, dội một xô nước thối lên
người.
Cơn đau quặn thắt thay vì thét
lên: Không phải thế, tôi nuốt nước mắt vào trong miệng vẫn rầm rì như cầu
nguyện: không phải thế…
Không …phải…thế, cho đến khi
toàn thân dại tê vô cảm.
Ai bảo cây ngay không thể nào
chết đứng
Trước mắt người đời tôi thành
kẻ méo mó hình hài vẹo xiêu nhân cách…”
(Lời ông già tiên tri và
bài thơ viết ở tầng tư)
Thưa qúy bạn đọc, trên
đây là những lời ông Trần Gia Thái viết về nỗi đau tột cùng của ông khi ông bị
người ta vu oan giá họa. Nhân vật xưng “tôi” trên có thể là chính tác giả hoặc
là một cái tôi biểu tượng, cái tôi hư cấu, nhưng hệ quả mà lời vu oan mang lại
thì tột cùng đau đớn cho “tôi”.
Thưa ông Trần Gia Thái,
để khỏi bị “méo mó hình hài vẹo xiêu nhân cách”, khế ước về đạo đức xã hội quy định
rằng: cái gì mình không muốn, thì đừng đổ vấy lên đầu kẻ khác; rằng tự do của
anh nghĩa là đừng làm mất tự do của người khác.
Việc ông Trần Gia Thái
chỉ thị cho thuộc hạ ở Đài Phát thanh và Truyền hình Hà Nội, tối 21/8/2011, tối
22/8/2011 đã phát hình hai chương trình truyền hình dài dằng dặc nhằm bôi nhọ,
vu oan giá họa cho những người yêu nước biểu tình chống quân Trung Quốc xâm
lược tại khu vực quanh Bờ Hồ Hoàn Kiếm Hà Nội như các ông: nhà văn Nguyên Ngọc,
Giáo sư Nhà văn Nguyễn Huệ Chi, Tiến sĩ Nguyễn Quang A, Giáo sư, Tiến sĩ nhà
khoa học Ngô Đức Thọ, Tiến sĩ Nguyễn Văn Khải, Chủ tịch Hội nhà văn Hà Nội Phạm
Xuân Nguyên, nhà văn Vũ Ngọc Tiến, Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện… là xấu xa, là phản
động, cần kiên quyết với những phần tử phản động này… thì hành vi vu khống
khủng khiếp này nên gọi tên là gì thưa ông Trần Gia Thái? Ông Trần Gia Thái
đang bị những người yêu nước chân chính trên kiện ra tòa vì tội vu khống. Nếu
những nhân vật nổi tiếng kia xấu xa, phản động như ông Trần Gia Thái vu vạ, sao
ông Bí thư thành ủy đảng cộng sản Việt Nam thành phố Hà Nội Phạm Quang Nghị lại
mời họ đến gặp cùng đối thoại. Chính ông giám đốc công an Hà Nội Nguyễn Đức
Nhanh đã trả lời báo chí rằng, những người biểu tình quanh Bờ Hồ vừa qua là
những người yêu nước…
Thế mà Trần Gia Thái dám
vu oan giá họa cho các vị yêu nước hết mực kia là xấu xa, là phản động thì có
phải ông đã bị “méo mó hình hài vẹo xiêu nhân cách” rồi hay sao ? Ông
Trần Gia Thái nên biết rằng năm ông sinh ra đời, tức năm 1955, nhà văn Nguyên
Ngọc đã được giải nhất giải thưởng văn nghệ Việt Nam với tác phẩm “Đất
nước đứng lên” đồng hạng với tác phẩm thơ “Việt Bắc” của
Tố Hữu. Thế mà ông dám “hắt một chậu mực lên mặt, dội một xô nước thối lên
người” ông Nguyên Ngọc (và các chiến hữu yêu nước) đáng tuổi cha ông Thái,
một vị công thần cách mạng, công thần văn học của nhà nước Việt Nam như thế thì
thử hỏi, ông là người có văn hóa hay không? Ủng hộ, đứng đằng sau những người
yêu nước biểu tình như các ông Nguyên Ngọc, Nguyễn Quang A, Nguyễn Huệ Chi,
Phạm Xuân Nguyên, Ngô Đức Thọ, Nguyễn Xuân Diện…kia là các bậc nguyên lão quốc
gia như Giáo sư Hoàng Tụy, thiếu tướng nguyên đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc
Nguyễn Trọng Vĩnh, luật sư Trần Lâm, nhà ngoại giao Dương Danh Dy…, là toàn thể
nhân dân im lặng, không phải các thế lực thù địch nào đâu thưa ông Trần Gia
Thái?
Chúng tôi lấy làm lạ, một
người căm thù đến xương tủy những người yêu nước chân chính như ông Trần Gia
Thái mà cũng dám cầm bút làm thơ ư?
Khi đã “méo mó hình
hài vẹo xiêu nhân cách”, khi mang trong người “tâm hồn nước lạ” như Trần
Gia Thái, dứt khoát không thể có tấm lòng cao đẹp để bước vào ngôi đền thi ca.
Trần Gia Thái dành cả
trang năm của tập thơ để in thủ bút “tuyên ngôn nghệ thuật” rất chi là hoành
tráng của ông như sau: “Để có một tác phẩm văn học nghệ thuật ra đời phải có
biết bao nhiêu sự vun đắp bồi bổ tích nạp ghê gớm ngoài bản thân tác giả Những
đóng góp ấy thậm chí còn vượt lên, vượt xa trở thành vô hình vì quá lớn lao mà
chỉ những người coi nhẹ chữ TÔI mới nhận biết được. Tập thơ này cũng vậy - ở đây
- quê hương, dòng họ, gia đình, vợ con, bằng hữu, đồng nghiệp, người thân đã
hào phóng ban tặng tôi cảm xúc, lại còn mang đến cho tôi một môi trường thanh
sạch để trải mình… Xin được cám ơn, biết ơn và yêu thương tất cả… Hà Nội
20/4/2011, ký tên Trần Gia Thái”
Những dòng thủ bút tuyên
ngôn có cánh mở đầu tập thơ trên, chắc chắn ông Trần Gia Thái phải đọc đi đọc
lại, cẩn thận từng câu chữ rồi mới chụp để in lên sách cho bàn dân thiên hạ tỏ
tường. Chúng tôi chưa từng đọc ở đâu một đoạn văn trúc trắc, lủng củng, ý tứ
lộn xộn, tầm phào, lại sai ngữ pháp tiếng Việt như đoạn văn trên của Trần Gia
Thái. Câu văn đầu của đoạn trên không có dấu chấm câu, lại thiếu cả thành phần
chủ ngữ và thành phần vị ngữ. Câu văn luộm thuộm không rõ nghĩa mà lại rất buồn
cười: “ngoài bản thân tác giả” thì những việc “vun đắp bồi bổ tích
nạp ghê gớm” kia trút vào đâu, trút vào hư vô à? Câu văn thứ hai hết sức vô
nghĩa khi Trần Gia Thái bảo “Những đóng góp ấy” (tức thành công của tác
phẩm văn học nghệ thuật) “vượt lên, vượt xa trở thành vô hình vì quá lớn lao”
là sao? Ô hay, thí dụ “Truyện Kiều” của Nguyễn Du, thơ Nguyễn
Trãi, thơ Hồ Xuân Hương… vì
quá lớn lao mà biến thành vô hình cả hay sao? Chỗ này, Trần Gia Thái đã viết
rất bậy. Trần Gia Thái, ở cuối câu văn thứ hai đưa ra một ý tưởng mà giời cũng
không hiểu nổi là: “… mà chỉ những người coi nhẹ chữ
TÔI mới nhận biết được”? Người thưởng thức
tác phẩm văn học phải mang hết cái TÔI của mình mới có thể thành tri âm tri kỷ
với tác giả được. Đọc thơ Hồ Xuân Hương mà bỏ cái tôi ra ngoài, tức bỏ hồn vía
ra ngoài, bỏ con người thật với đầy đủ thành tố phồn thực bản năng của mình ra
ngoài thì làm sao cảm nhận được hồn vía thi ca tuyệt diệu của bà chúa thơ Nôm?
Câu văn thứ ba, Trần Gia Thái
hạ một kết luận kinh người: “Tập thơ này cũng vậy”. Nghĩa là tập thơ “Lời
nguyện cầu trước lửa” của ông Thái tuân thủ mọi kết luận của hai câu
trước: “đóng góp ấy …vượt lên, vượt xa, trở thành vô hình vì quá lớn lao”.
Viết như thế này, cầm bằng như Trần Gia Thái đã cho tập thơ mình là quá lớn
lao. Chưa từng có ai trên đời dám vỗ ngực cho thơ mình là lớn lao một cách công
khai trước bàn dân thiên hạ như Trần Gia Thái? Vì tập thơ này của Trần Gia Thái
lớn lao đến độ biến thành vô hình, thành không có thật hay sao?
Một người chưa biết viết
câu văn tiếng Việt đơn giản, viết sai ngữ pháp, viết thật tối nghĩa, phản
nghĩa, lủng củng như Trần Gia Thái, sao có thể lãnh đạo toàn ngành báo chí từ
báo chữ, báo nói, báo hình của thành phố Hà Nội? Bó tay!
Đọc cả tập thơ “Lời
nguyện cầu trước lửa”, chúng tôi chẳng tìm thấy sự lớn lao nào cả, chí
thấy toàn chữ là chữ, toàn nói là nói, nhưng chất thơ thì biến thành vô hình,
biến thành không có thật.
Xin trích nguyên văn bài
thơ “Lời nguyện cầu trước lửa” (trang 67) được lấy làm tên cho cả
tập thơ để thách đố bạn đọc xem có tìm ra câu thơ nào không? Chắc Trần Gia Thái
cho bài thơ này hiện đại lắm, “lớn lao đến mức thành vô hình” lắm lắm,
tâm huyết lắm, là cái đinh của cả tập thơ:
“Lời nguyện cầu trước
lửa
( Kính tặng Đại Đức Thích
Minh Pháp)
Ấy là lúc chuyển sang nghi thức
cuối cùng của Đàn lễ tân niên
Trang nghiêm Đại Đức tọa theo
tư thế Đức Phật ngự trên tòa sen
Tự tay ông khơi ngọn lửa
Lớn dần lớn dần lửa đồng điệu
cùng âm vang lời cầu nguyện của những thiện nam tín nữ
Lửa bay phần phật như cờ vàng
rồi hợp thành một tháp lửa vàng
Vàng cuồn cuộn hất ngược vào
không trung
Đêm và ngày giao hòa
Quyền uy phủ vàng mật thất
Tựa như muôn lưỡi mác uốn cong
kết thành đài lửa
Hoàng Liên
Hoàng Liên
Tòa sen vàng đấy ư?
Trong quầng lửa kỳ biến dường
như quần tụ những gương mặt chúng sinh rạng ngời ký thác trên dung nhan Phật
Từ mơ hồ vọng về lời sấm
Gió bão nắng mưa nóng lạnh đội
lên từ sâu thẳm đất hay ngồn ngộn kéo về từ vũ trụ bao la?
Không, không hẳn thế
Đấy là lời vị Đại Đức có đôi
mắt sáng như sao và giọng nói trầm hùng vang động
Ông nói với lửa bằng ngôn ngữ
riêng
Ngọn lửa dịu dần dịu dần hóa
thân vào một vầng trăng viên mãn sau cái lắc chuông đường đột như một khẩu lệnh
cắt đứt chuỗi âm thanh tưởng như triền miên vô tận ấy khiến ta bừng tỉnh
Ôi, giá như bức tường kia là
một tấm gương thì các phật tử lúc này sẽ được chiêm ngưỡng chính mình và cảm
nhận rõ sự thăng hoa hàm súc
Gió và gió
Hương hoa tràn theo gió
Gió cuốn theo hương của muôn
loài thảo dược thấm quyện nên một trời hương tinh khiết
Nhìn họ, ta tin những điều
thiện cát trong lá sớ kia sẽ thành hiện hữu
Mãn nguyện một đêm hương
Sương ngủ quên trên lá
Trăng đã khóc
Những giọt nước mắt hoan hỉ
mừng cho sự giải thoát
Sẽ không còn nữa cảnh đói niềm
tin”
(hết bài thơ)
Đọc xong bài được Trần
Gia Thái gọi là thơ này, chúng tôi không biết nó thuộc thể loại gì: văn xuôi,
văn tế, văn tường thuật, văn đưa linh… hay
mê cung triết học? Cầu mong ông Trần Gia Thái thương tình mà chỉ giáo cho sự tò
mò có thể phát ốm của chúng tôi được giải tỏa phần nào? Với kiến văn hạn hẹp
người trần mắt thịt, chúng tôi xin cá với ông Trần Gia Thái bài sớ trên của ông
mà là thơ thì chúng tôi xin … chết
liền.
Các bài “sớ” được gọi là
thơ theo kiểu phi thể loại, câu chữ ngùng ngoằng ngũng ngoẵng hiện đại quá
khiếp này của Trần Gia Thái còn khá nhiều, như: “Chợt hoàng hôn”, “Nháp
hộ một tình yêu”, “Tuổi 53”, “Lời ông già tiên tri và bài thơ ở
tầng tư”, “Trò truyện với Cổ loa”, “Lời bia mộ”…
Chúng tôi xin trích bài
được gọi là thơ, bài đầu tiên của tập (trang 12), thấy toàn là những câu nói
tầm thường hơi bị sến, năng xuống dòng :
“Ảo ảnh
Không nỗi buồn nào buồn hơn
Không sự thật nào thật hơn
Rằng trước tôi em là ảo ảnh
Em là quá vãng dội về thánh thiện dại ngây
Em trong hơn mưa
Hạt mưa trần trong nắng
Mưa tan trong tay, mưa tím bầm cảm giác
Em tan cùng mưa khi vướng một sợi nhìn
Gần đến thế mà sao không thể với
Bến bờ ơi
Em ảo ảnh đến muôn nghìn…”
(hết bài thơ)
Nhiều lần chúng tôi đã
viết : trong thơ có nói nhưng chỉ toàn là nói không thì không phải là thơ.
Chúng tôi xin trích hết
bài “Giọt đắng”, từng được một ông nhà thơ kiêm nhà phê bình khen là khái quát
có tầm triết học :
“Giọt đắng
Quán cà phê vắng lặng
Giọt cà phê đóng băng
Phin cà phê nghẹn tắc
Và ta
Đậm đặc
Không đường
Bất lực nhìn niềm đau nỗi nhớ
Hả hê cào cấu
Hả hê vẫy vùng
Quán vắng
Ngày không em
Quán vắng
Buồn thênh thang
(hết bài thơ)
Mười ba câu nói xuống
dòng liên tù tì, dễ dãi, sáo mòn như thế mà sao dám gọi là thơ?
Ngoài một số bài thơ tình
lãng mạn ưa triết lý vu vơ tầm phào kiểu trên, Trần Gia Thái còn chơi thơ cổ
điển, nhại kiểu thơ thất ngôn xưa của Đoàn Văn Cừ, Nguyễn Bính, nhưng dở và sáo
hơn nhiều, cũ hơn nhiều tiền nhân xưa cũ.
Chúng tôi xin trích một
bài thơ thất ngôn tứ tuyệt của Trần Gia Thái có tên là “Nghiêng cả về thu”(trang
20):
“Hơi ấm còn đây người ở đâu
Buồn dâng ngày lạnh lụt mưa ngâu
Biển say dốc cạn dòng sông đắng
Nghiêng cả về thu khúc thẳm sầu”
Những “buồn dâng”, “bến
say”, “khúc thẳm sầu”… nghe
cũ quá, cải lương quá giời ạ!
Chúng tôi xin trích thêm
một bài thất ngôn tứ tuyệt phải nói là đại nhạt nhẽo, có tên là “Lời thơm
rót mật” (trang 21) của Trần Gia Thái:
“Đêm nay tôi thức ru em ngủ
Xin đừng mộng mị dáng hình ai
Thây kệ gió than ngoài khung cửa
Lời thơm rót mật giấc hương dài”
Phải nói là Trần Gia Thái
đã có tài kéo cả một đại dương sáo rỗng, đại dương nhạt nhẽo vào tập thơ “ lớn
lao đến vô hình” này của mình. Xin trích, khỏi bình luận:
“Có một mối tình sét đánh
Say từ ánh mắt đầu tiên
Có một mối tình đắm đuối
Rượu nồng ủ kín hơi men”
(Mơ - trang 24)
Phần lớn thơ Trần Gia
Thái đều làm bởi niềm “say đắm đuối” rất chết cười như trên. Chúng tôi
xin lược trích một số câu thơ điển hình cho kiểu nói sáo, nói sến, nói lẩn thẩn
ngô nghê là sở trường của trường thơ dở Trần Gia Thái: “Để tim này lạnh câm”
/ “Làm nghẹn con tim hồng” / “Để tim ta xáo động” / “Ngọt ngào bù đắp đắng cay”/
“Sao ánh mắt cứ nhìn đi đâu thế/ Để trời thu Hà Nội cũng sập sùi” / “vẫn trinh
trắng tình đầu / Vẹn Nguyên từ kiếp trước” / “Men nào cho anh say” / “Em hát
nữa đi em/ Cho lòng tôi thỏa khát” / “Đi gieo tiếp mùa vui/ Lời tình tôi đang
trải” / “Anh nhìn em đắm thắm/ Em nhìn anh bao dung” / “Căn nhà mình quánh đặc
những yêu thương” / “Mắt em nồng lóng lánh một ngày mai” / “Bánh đa tôi nhận gà
với gạo/Là để ngày mai đội ra đình” / “Ai xem tế lễ thì cứ việc/ Tôi chỉ thích
xem cỗ được bày” / “Lạy trời mẹ vẫn còn dư sức/ Tôi thì…ông ngoại…sắp sửa lên”
(Chú của Trần Mạnh Hảo: “Tôi sắp sửa lên ông ngoại” được thi ca hóa theo
trường phái con cóc của Trần Gia Thái thành “ôi thì … ông ngoại sắp sửa lên”.A
di đà Phật, thơ với chả phú, kinh hãi thế là cùng !)…
Xin trích tiếp thơ sến,
thơ sáo của trường thơ dở Trần Gia Thái: “Rủ con tim héo” / “Tim ơi” / “Có
xuân rồi tôi chỉ thiếu em” / “Rạo rực lòng rạo rực đường vui” / “Nồng nàn say
chuyện xưa” / “Trước biển dặm dài đắm đuối” …v…v…và v…v… Có khi Trần Gia Thái
chơi lục bát không vần: “Lại cầm tay, lại vân vi/ Em đừng mách mẹ anh hư…em
đừng/ Thế rồi lớn thế rồi xinh” (Bao giờ - trang 29)
Một tập thơ không có bài
nào khá, không có câu thơ nào hay, chỉ toàn chữ nghĩa dông dài, sáo cũ, sáo
mới, toàn câu nói xuống dòng ngô nghê, nôm na là thế, sao ông Hữu Thỉnh chủ
tịch Hội Nhà Văn lại khen “Lời nguyện cầu trước lửa” đến thế?
Chưa hết, trên báo Văn Nghệ số 36+37, số đặc biệt kỷ niệm quốc khánh 2-9-2011
vừa qua, một ông nhà thơ kiêm nhà phê bình đã dành một trang nguyên vẹn hoành
tráng ca tụng tập thơ này của ông Trần Gia Thái hết lời. Chắc “hai ông lớn” này
chuẩn bị dư luận cho ông Trần Gia Thái nhận giải thưởng Hội Nhà Văn Việt Nam
năm 2012 đây? Cứ đà này, tập thơ dở nhất nước sẽ thành tập thơ hay nhất nước;
rồi tiến thêm Trần Gia Thái sẽ được đủ các giải thưởng nhà nước, giải thưởng Hồ
Chí Minh sau này. Nếu những người chân chính không hét to lên, rằng xin quý vị
hãy dừng ngay trò ma giáo trong việc đánh giá giá trị của văn học, đánh tráo
hay dở, lừa đảo nhân dân bằng cách tôn vinh những tác phẩm dở nhất nước đang
được thực thi trong ma trận giải thưởng ngất trời.
Nền văn học quốc doanh
đang bị thao túng bởi những trùm sò mang động cơ phi văn học; bởi những mưu mô
chạy giải; bởi những ban giám khảo gà mờ hay tư túi xét người không xét tác
phẩm; những giải thưởng hàng nghìn tỉ đồng đang bị hội chứng ngụy văn chương
làm hoen ố. Người đọc chân chính một là dời bỏ văn học quốc doanh, hai là điên
theo đoạn thơ điên sau của Trần Gia Thái:
“Tôi mong là người điên
Người điên không phải đề phòng
Người điên có quyền sống thật
Quyền yêu, quyền giận, quyền buồn
Không bị người đời thô bỉ
Nhẩy sổ vào cuộc sống riêng”
(Một lần đúng - trang 52)
Chúng tôi xin thực lòng
can ông Trần Gia Thái; xin hãy bỏ ước muốn thành người điên như đoạn thơ ông vừa
viết. Bởi vì khi tỉnh táo, ông đã làm khổ chúng tôi bằng tập thơ “Lời nguyện
cầu trước lửa”. Huống hồ khi điên lên, ông có thể chơi hết mình, tung ra hàng
trăm thi phẩm chết người, khiến ông Hữu Thỉnh phải bò ra mà viết bài tán tụng,
há chẳng phải là lúc mà người đọc chúng tôi ù té chạy hết ư? Eo ôi, sợ nhất là
viễn cảnh ngoảnh lại văn đàn chỉ còn toàn một lũ “méo mó hình hài vẹo xiêu nhân
cách” thì có phải cùng với ông Hữu Thỉnh, ông sẽ đắc tội xua đuổi văn học chân
chính ra khỏi xã hội đầy bấc trắc của chúng ta hôm nay hay sao?
*.
TRẦN MẠNH HẢO
Địa chỉ: Số nhà 220/22
phố Hồ Văn Huê,
quận Phú Nhuận, thành phố Sài Gòn
Email:
hungdimy@yahoo.com
.
.............................................................................................................
- Cập nhật từ email: khoidinhbang@gmail.com, ngày 14.01.2021.
- Bài viết không thể hiện quan điểm của trang Đặng Xuân Xuyến.
- Vui lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích
đăng lại.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét