CÁI NÓN CỐI - Tác giả: Lê Nhàn ; Ngô Thanh Tuấn giới thiệu
CÁI NÓN CỐI
Mình mới xuống sân bay, bước
chân ra ngoài chưa kịp gọi xe thì có một anh tài xế xáp lại hỏi: Chị có đi taxi
không?
Nhìn thấy đội cái mũ cối, lại giọng
của đồng hương nữa nên mình không thích lắm, vì vậy vẫn hí hoáy đặt xe. Màn
hình báo “Hiện tại tất cả các tài xế đều đang bận, bạn vui lòng quay lại sau”,
ngán đợi nên hỏi cái “đồng chí” này, thấy giá cả cũng ok, nên gật đầu đồng ý đi.
Mặc dù cũng chẳng yên tâm tí nào khi
sử dụng dịch vụ của người nói cùng giọng với mình, chỉ sợ bị chém.
Lên xe mình hỏi luôn: Tôi hơi thắc
mắc tí, anh cho tôi hỏi một câu nếu anh thấy không phiền, OK?
- Chị hỏi đi.
- Tại sao anh lại thích đội cái mũ đó?
- Không phải em thích mà nắng thì em đội
thôi.
- Anh vào đây lâu chưa?
- Em vào được 7 tháng chị ạ.
- Vậy hả, vậy thì mới quá nên chưa hiểu là
phải. Đúng ra tôi không nói nhưng vì tình đồng hương nên tôi nói điều này anh
đừng giận nhé.
- Chị cứ nói đi.
- Lúc nãy anh biết tại sao tôi không muốn
đi xe anh không?
- Em không biết.
- Tại vì anh đội cái mũ đó đó, và tôi cũng
nói luôn là người dân ở đây họ không thích cái mũ đó đâu, nếu anh muốn chiếm
cảm tình của người khác thì anh đừng có đội cái đó, anh đội cái gì cũng được,
mặt anh rỗ thế nào cũng được, anh săm mình vằn vện thế nào cũng được nhưng anh
không nên đội cái mũ đó.
Để tôi giải thích cho anh nhé, trước
năm 75, Việt Nam mình chia 2 miền anh có biết không?
- Em biết.
- Đó, đó là lý do. Cái mũ ấy là nỗi
kinh hoàng của người dân Miền Nam, là sự căm hận của người dân Miền Nam mỗi khi
họ nhìn vào. Vì cái mũ đó họ đã BỊ giải phóng từ một cuộc sống giàu sang, tự do
xuống tột cùng của sự đau khổ, vì cái giải phóng đó mà họ không chịu nổi cái
việc bị đuổi ra khỏi nhà để đi vùng kinh tế mới, nơi rừng thiêng nước độc, sốt
rét quật ngã họ… Nên họ phải liều chết để lao ra biển vượt biên, nhiều gia đình
đã chết hết trên biển làm mồi cho cá mập.
Và ngay cả tôi, tôi là người miền Bắc
nhưng tôi cũng không thích cái mũ đó, cái biểu tượng của sự khổ đau và kìm kẹp,
mặc dù chú tôi và những người hàng xóm của tôi cũng vẫn đội để che nắng nhưng
thực sự tôi không thích nó, vì cái mũ đó mà đất nước tan hoang như ngày hôm
nay, tham nhũng tràn lan, kinh tế tuột dốc, đời sống văn hóa tệ hại, trò đánh
thầy, thầy tra tấn trò, BS thờ ơ với bệnh nhân con người tìm cách lừa lọc lẫn
nhau, tình người không còn.
Một lý do nữa để tôi nói nốt, lúc
nãy tôi không thích đi xe anh là bởi vì tôi sợ bị anh “chém”, tôi cảm thấy yên
tâm hơn khi ngồi sau tài xế không nói cùng giọng với mình, mặc dù nói ra điều
này tôi đau lắm, họ đi xa khi gặp đồng hương họ vui sướng, họ mừng, nhưng mình
gặp đồng hương lại trỗi lên nỗi sợ.
Anh tài xế lúc này mới bắt đầu: Chị
nói đúng, người dân ở đây họ hiền và họ thật lắm, mình không thể mang cái lưu
manh vào mà sống được, mình lưu manh thì mình tự giết chính mình. Còn ở ngoài
nhà không lưu manh không sống được, đặc biệt là khi chị đi làm giấy tờ, nhất là
giấy tờ nhà đất, đụng đến là nó hành cho đủ kiểu.
Đến đây thì khách sạn đã hiện ra
trước mắt nên mình xuống xe.
Hy vọng anh này sẽ, sẽ và sẽ… không
mang cái tính xấu vào đây.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét