25 BÀI THƠ TÌNH
CỦA NHÀ THƠ XUÂN DIỆU
*
Yêu
Yêu, là chết ở trong
lòng một ít,
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu?
Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu:
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết.
Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt.
Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!
- Yêu, là chết ở trong lòng một ít.
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt,
Những người si theo dõi dấu chân yêu;
Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.
Và tình ái là sợi dây vấn vít
Yêu, là chết ở trong lòng một ít.
Vội vàng
-
Tặng Vũ Đình Liên -
Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất;
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.
Của ong bướm này đây tuần trăng mật;
Này đây hoa của đồng nội xanh rì;
Này đây lá của cành tơ phơ phất;
Của yến anh này đây khúc tình si.
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi;
Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian,
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại.
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,
Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt...
Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?
Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa...
Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!
Dại khờ
Người ta khổ vì
thương không phải cách,
Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người.
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi,
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.
Đường êm quá, ai đi mà nhớ ngó!
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương.
Vì thả lòng không kìm chế dây cương,
Người ta khổ vì lui không được nữa.
Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;
Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy;
Muôn ngàn đời tìm cớ dõi sương mây,
Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất.
Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.
Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao,
Không muốn chữa, không muốn lành thú độc.
Đây mùa Thu tới
-
Tặng Nhất Linh -
Rặng liễu đìu hiu
đứng chịu tang,
Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng;
Đây mùa thu tới - mùa thu tới
Với áo mơ phai dệt lá vàng.
Hơn một loài hoa đã rụng cành
Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh;
Những luồng run rẩy rung rinh lá...
Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh.
Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ...
Non xa khởi sự nhạt sương mờ...
Đã nghe rét mướt luồn trong gió...
Đã vắng người sang những chuyến đò...
Mây vẩn từng không, chim bay đi,
Khí trời u uất hận chia ly.
Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
Tựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì.
Rồi bị thương, người
ta giữ gươm dao,
Vì sao
-
Tặng Đoàn Phú Tứ -
Bữa trước giêng hai
dưới nắng đào,
Nhìn tôi cô muốn hỏi “vì sao?”
Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp
Một thoáng cười yêu thoả khát khao.
- Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên,
Tôi đã đày thân giữa xứ phiền,
Không thể vô tình qua trước cửa,
Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên? -
Ai đem phân chất một mùi hương
Hay bản cầm ca! Tôi chỉ thương,
Chỉ lặng chuồi theo giòng xảm xúc
Như thuyền ngư phủ lạc trong sương
Làm sao cắt nghĩa được tình yêu!
Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt,
Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu...
Cô hãy là nơi mấy khóm dừa
Dầm chân trong nước, đứng say sưa,
Để tôi là kẻ qua sa mạc
Tạm lánh hè gay; - thế cũng vừa.
Rồi một ngày mai tôi sẽ đi.
Vì sao, ai nỡ bỏ làm chi!
Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá
Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì.
Rồi bị thương, người
ta giữ gươm dao.
Nụ cười Xuân
Giữa vườn inh ỏi
tiếng chim vui
Thiếu nữ nhìn sương chói mặt trời
Sao buổi đầu xuân êm ái thế!
Cánh hồng kết những nụ cười tươi
Ánh sáng ôm trùm những ngọn cao
Cây vàng rung nắng lá xôn xao
Gió thơm phơ phất bay vô ý
Đem đụng cành mai sát nhánh đào
Tóc liễu buông xanh quá mỹ miều
Bên màu hoa mới thắm như kêu
Nỗi gì âu yếm qua không khí
Như thoảng đưa mùi hương mến yêu
Này lượt đầu tiên thiếu nữ nghe
Nhạc thầm lên tiếng hát say mê
Mùa xuân chín ửng trên đôi má
Xui khiến lòng ai thấy nặng nề...
Thiếu nữ bâng khuâng đợi một người
Chưa từng hẹn đến - giữa xuân tươi
Cùng chàng trai trẻ xa xôi ấy
Thiếu nữ làm duyên, đứng mỉm cười.
Chiều
-
Tặng Nguyễn Khắc Hiếu -
Hôm nay, trời nhẹ
lên cao,
Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn...
Lá hồng rơi lặng ngõ thuôn,
Sương trinh rơi kín từ nguồn yêu thương.
Phất phơ hồn của bông hường,
Trong hơi phiêu bạt còn vương máu hồng.
Nghe chừng gió nhớ qua sông,
E bên lau lách thuyền không vắng bờ.
- Không gian như có dây tơ,
Bước đi sẽ đứt, động hờ sẽ tiêu.
Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều,
Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn...
Tương tư chiều
Bữa nay lạnh, mặt
trời đi ngủ sớm;
Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em.
Không gì buồn bằng những buổi chiều êm.
Mà ánh sáng đều hoà cùng bóng tối.
Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối;
Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành;
Mây theo chim về dãy núi xa xanh
Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ
Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ.
Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em!
Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm.
Với sương lá rụng trên đầu gần gũi,
Thôi đã hết hờn ghen và giận tủi.
(Được giận hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu!)
Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều
Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh.
Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh.
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi!
Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi,
Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời.
Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm!
Gió bao lần từng trận gió thương đi,
- Mà kỷ niệm, ôi, còn gọi ta chi...
Biển
-
Tặng em Hoàng Cát của anh -
Anh không xứng là
biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê...
Bờ đẹp đẽ cát vàng
- Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng...
Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi
Đã hôn rồi, hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt...
Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên gành
Một tình chung không hết
Để những khi bọt tung trắng xoá
Và gió về bay toả nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thoả,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!
Tình thứ nhất
Anh chỉ có một tình
yêu thứ nhất,
Anh cho em, kèm với một lá thư.
Em không lấy, và tình anh đã mất
Tình đã cho không lấy lại bao giờ.
Thư thì mỏng như suối đời mộng ảo;
Tình thì buồn như tất cả chia ly.
Giấy phong kỹ mang thầm trong túi áo;
Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi.
Lòng e thẹn cũng theo tờ vụng dại,
Tới bên em, chờ đợi mãi không về.
Em đã xé lòng non cùng giấy mới,
- Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê.
Cũng may mắn, lòng anh còn trẻ quá.
Máu mùa xuân chưa nở hết bông hoa;
Vườn mưa gió còn nghe chim rộn rã,
Anh lại còn yêu, bông lựu, bông trà.
Nhưng giây phút đầu say hoa bướm thắm,
Đã nghìn lần anh bắt được anh mơ
Đôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm,
Đôi tay yêu không được nắm bao giờ.
Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi tuổi nhỏ,
Ai có ngờ lòng vỡ đã từ bao!
Mắt không ướt, nhưng bao hàng lệ rỏ
Len tỉ tê thầm trộm chảy quay vào.
Hoa thứ nhất có một mùi trinh bạch;
Xuân đầu mùa trong sạch vẻ ban sơ.
Hương mới thấm bền ghi như thiết thạch;
Sương nguyên tiêu, trời đất cũng chung mờ.
Tờ lá thắm đã lạc dòng u uất,
Ánh mai soi cũng pha nhạt màu ôi,
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất
Anh cho em, nên anh đã mất rồi!
Dối trá
-
Tặng Lương Xuân Nhị -
Nói chi nữa tiếng
buồn ghê gớm ấy
Để lòng tôi sung sướng muốn tiêu tan?
Tất cả tôi run rẩy tựa dây đàn
Nghe thỏ thẻ chính điều tôi giấu kĩ,
Sợ đôi mắt điềm nhiên và diễm lệ.
Vâng, nói chi để khêu lại nguồn sầu
Tôi ngỡ đã cạn hẳn trong bấy lâu
Để lại nhóm cho cháy thêm ngọn lửa
Tưởng gần tàn - Yêu? yêu nhau? làm chi nữa!
Tôi vẫn biết rằng tôi chẳng xứng người;
Mùa xuân tôi chưa hề có hoa tươi;
Tôi như chiếc thuyền hư, không bến đỗ;
Tôi là một con chim không tổ.
Lòng cô đơn hơn một đứa mồ côi,
Nhặt nụ cười của thiên hạ, than ôi,
Để tự nhủ: "Ta được yêu đấy chứ".
Tôi chỉ sống để hoài hoài tưởng nhớ,
Mãi mãi yêu nhưng giấu giếm luôn luôn;
Mà người thì, lơ đãng, giậm trên buồn,
Bận đi hái những cành vui xanh thắm.
Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm!
Hỡi lòng dạ sâu xa như vực thẳm!
Tôi biết rằng người nói vậy cười chơi
Tiếng đã làm tôi tê tái cả người,
Tim ngừng đập, để thu hồn nghe lắng,
Máu ngừng chạy, để cho lòng bớt nặng,
Tôi biết rằng, chỉ cách một ngày sau,
Cây bên đường sẽ trông thấy tôi sầu,
Đi thất thểu, đi lang thang, đi quạnh quẽ.
Vì vội kiếm tìm nhau, tôi sẽ
Chỉ thấy người thương nhưng chẳng thấy tình thương,
Và như màu, theo nắng nhạt, như hương
Theo gió mất, tình người đà tản mác.
Tôi sẽ trốn, thẫn thờ, ngơ ngác,
Trái tim buồn như một bãi tha ma,
Gượng mỉm cười: "người quên nghĩ rằng ta
Sẽ đau đớn bởi một lời nói vội".
Vì, khốn nỗi! Tôi vẫn còn tin mãi
Sự nhầm kia; - tôi không thể không yêu.
Dầu không tin, tôi càng cứ yêu nhiều:
Khi người nói, tiếng người êm ái quá...
Có lúc tưởng, chỉ để rơi tàn lửa,
Tay vô tình gieo một đám cháy to;
Người tưởng buông chỉ đôi tiếng hẹn hò
Tôi hưởng ứng bằng vạn lời say đắm
Đang rạo rực, thì thào, rối rắm,
Ngập lòng tôi - Mà ai ngó tới đâu!
Tôi điên cuồng, tất nhiên phải khổ đau,
Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm!
Vậy trót lỡ, tôi sẽ đành lẳng lặng
Chịu mối tình gây lại bởi tay ai,
Không cầu xin, không trách móc, vì - ôi!
Tôi chẳng biết làm cho lòng người cứng cỏi
Cứ như thế cho đến giờ đen tối
Hoa ái tình chung phận đoá hồng khô,
Mà trái tim đã ghê dáng hững hờ
Sẽ chung phận của tro tàn bếp lạnh.
Tôi giấu sẵn một linh hồn hiu quạnh,
Cho nên, liền chiều đó, tôi hết vui.
Không thấy người bằng không thấy mặt trời,
Tôi ôm ngực thử tìm xem biên giới
Của sầu tủi. Nhưng hỡi người yêu hỡi!
Nó mênh mông, vô ảnh, bủa vây tôi;
Yên ổn đi, thắc mắc đến đây rồi,
Mơ ước tới, mà chán chường cũng lại.
Và mơn trớn cả một kho ân ái,
Tôi một mình đối diện với tình không
Để lắng nghe tiếng khóc mất trong lòng.
Hôn cái nhìn
Không phải anh hôn
nơi mắt
Anh hôn cái nhìn của
em
Mắt em một vừng yêu
mến
Thắt anh trong lưới
êm đềm
Anh nhớ mãi một bến
xe
Đến đó hai ta từ
biệt
Em yên lặng. – Anh
lắng nghe
Mắt em nghìn vạn tơ
se
Từ hôm ấy đôi mắt em
Là ảnh cuối cùng anh
giữ
Đi xa anh cứ nhớ
hoài
Một trời mắt em tình
tự
Xin em cho phép anh
hôn
Cái nhìn em, gương
tâm hồn
Cái nhìn em trong
không gian
Trong hồn anh giữa
chứa chan ….
Phải nói
“Yêu tha thiết, thế
vẫn còn chưa đủ?
“Anh tham lam, anh
đòi hỏi quá nhiều.
“Anh biết rồi, em đã
nói em yêu;
“Sao vẫn muốn nhắc
một lời đã cũ?”.
Yêu tha thiết, thế
vẫn còn chưa đủ.
Nếu em yêu mà chỉ để
trong lòng;
Không tỏ hay, yêu
mến cũng là không,
Và sắc đẹp chỉ làm
bằng cẩm thạch.
Anh thèm muốn vô
biên và tuyệt đích,
Em biết không? Anh
tìm kiếm em hoài.
Sự thật ngày nay
không thật đến ngày mai,
Thì ân ái có bao giờ
lại cũ?
Yêu tha thiết, thế
vẫn còn chưa đủ,
Phải nói yêu, trăm
bận đến ngàn lần;
Phải mặn nồng cho
mãi mãi đem xuân,
Đem chim bướm thả
trong vườn tình ái.
Em phải nói, phải
nói, và phải nói:
Bằng lời riêng nơi
cuối mắt, đầu mày,
Bằng nét vui, bằng
vẻ thẹn, chiều say,
Bằng đầu ngả, bằng
miệng cười, tay riết,
Bằng im lặng, bằng chi
anh có biết!
Cốt nhất là em chớ
lạnh như đông,
Chớ thản nhiên bên
một kẻ cháy lòng,
Chớ yên ổn như mặt
hồ nước ngủ.
Yêu tha thiết, thế
vẫn còn chưa đủ.
Vô biên
Như kẻ hành nhân
quáng nắng thiêu,
Ta cẫn uống ở suối
thương yêu;
Hãy tuôn âu yếm, lùa
mơn trớn,
Sóng mắt, lời môi,
nhiều – thật nhiều!
Chớ nên tiết kiệm,
hỡi nàng tiên!
Ta được em chăng,
lại mất liền:
Với bạn ân tình hay
với cảnh,
Nơi nào ta cũng kiếm
Vô biên.
Những phen reo hót,
những cơn say,
Những lúc mây đen ám
mặt mày,
Là lúc lời xa muôn
thế giới
Đến vờn trong dạ
cánh chim bay…
Trời cao trêu nhử
chén xanh êm;
Biển đắng không
nguôi nỗi khát thèm;
Nên lúc môi ta kề
miệng thắm,
Trời ơi, ta muốn
uống hồn em!
Hư vô
Nhưng mà tôi sẽ
chết, than ôi!
Tôi kẻ đưa răng bấu
mặt trời,
Kẻ đựng trái tim
trìu máu đất,
Hai tay chín móng
bám vào đời.
Kẻ uống tình yêu dập
cả môi
Nhưng mà tôi sẽ
chết, than ôi!
Tóc ngời mai mốt
không đen nữa,
Tuổi trẻ khô đi, mặt
xấu rồi.
Già nua đã bó sẵn
hai tay,
Hôm ấy ta trông
gượng ánh ngày;
Bệnh hoạn cắn xương
như rắn rúc,
Ta ngồi góp lực nhớ
hôm nay.
Chóng chóng ngày thơ
vụt đến xuân;
Mau mau ngày mạnh
yếu phai dần.
Ngày già vội vội
mang sương đến,
Tuổi chết đây rồi!
Bóng lụt chân.
Áo em
Áo em để lại dáng
hình
Treo trên mắc áo cho
mình thấy thương
Đôi vai nho nhỏ bình
thường
Khuỷu tay áo gợi
hình xương tay gầy.
Sờn sờn đôi chỗ đâu
đây.
Áo em nhuộm chắc,
xanh tày biển xa,
Mấy khuy cúc áo thật
thà.
Ngắn rồi - em để về
nhà mặc thêm.
Áo nhìn anh thật
thương em
Hiểu còn gian khổ
cho nên tay gầy.
Áo em gần với anh
thay!
Những khi khoai sắn
là ngày cùng nhau.
Áo em thoang thoảng
hoa câu
Áo em say đắm một
màu trầm hương
Áo em ngày nhớ đêm
thương
Áo em chín nắng mười
sương anh chờ.
Nguyệt cầm
Trăng nhập vào đây
cung nguyệt lạnh,
Trăng thương, trăng
nhớ, hỡi trăng ngần.
Đàn buồn, đàn lặng,
ôi đàn chậm!
Mỗi giọt rơi tàn như
lệ ngân.
Mây vắng, trời
trong, đêm thuỷ tinh;
Lung linh bóng sáng
bỗng rung mình
Vì nghe nương tử
trong câu hát
Đã chết đêm rằm theo
nước xanh.
Thu lạnh càng thêm
nguyệt tỏ ngời,
Đàn ghê như nước,
lạnh, trời ơi…
Long lanh tiếng sỏi
vang vang hận:
Trăng nhớ Tầm Dương,
nhạc nhớ người…
Bốn bề ánh nhạc:
biển pha lê.
Chiếc đảo hồn tôi
rợn bốn bề
Sương bạc làm thinh,
khuya nín thở
Nghe sầu âm nhạc đến
sao Khuê.
Đa tình
Nghìn buổi sáng,
bình minh xe chỉ thắm
Đem lòng tôi ràng
rịt với xuân tươi.
Thuở xưa kia là con
của mặt trời,
Tôi có lửa ở trong
mình nắng đọng.
Đời muốn chữa cho
tôi lành bệnh sống,
Đem tuyết sương lời
lẽ buốt vào gan;
Tuyết sương mòn,
băng giá phải trôi tan,
Tôi là lửa chẳng bao
giờ biết nguội.
Tôi đã yêu từ khi
chưa có tuổi
Lúc chưa sinh, vơ
vẩn giữa vòng đời;
Tôi đã yêu khi đã
hết tuổi rồi,
Không xương vóc, chỉ
huyền hồ bóng dáng.
Vào đêm tối tôi sẽ
làm đuốc sáng
Rọi u minh tỏ rạng
ánh hồn sâu;
Đến ru thơ bao kẻ
hãy buồn đau;
Tìm ấp mộng những
hồn sầu rã mục.
Hồn đông thế, tôi sợ
gì cô độc!
Ma với nhau thì ôm
ấp cùng nhau.
Chuyện yêu đương bấy
giờ đã hết đâu,
Niềm tâm sự vẫn còn
như thuở sống.
Trong cõi lòng lan
đi bao ấm nóng,
Giữa hồn thường thắm
thiết một ma thơ
Đem nhớ nhung an ủi
dưới trăng mờ,
Và trong gió phất
phơ đi có bạn…
Kẻ đa tình không cần
đủ thịt da;
Khi chết rồi thì tôi
sẽ yêu ma.
Giục giã
Mau với chứ, vội
vàng lên với chứ,
Em, em ơi, tình non
đã già rồi;
Con chim hồng, trái
tim nhỏ của tôi,
Mau với chứ! thời
gian không đứng đợi.
Tình thổi gió, màu
yêu lên phấp phới;
Nhưng đôi ngày, tình
mới đã thành xưa.
Nắng mọc chưa tin,
hoa rụng không ngờ,
Tình yêu đến, tình
yêu đi, ai biết!
Trong gặp gỡ đã có
mầm ly biệt;
Những vườn xưa, nay
đoạn tuyệt dấu hài;
Gấp đi em, anh rất sợ
ngày mai;
Đời trôi chảy, lòng
ta không vĩnh viễn.
Vừa xịch gối chăn,
mộng vàng tan biến;
Dung nhan xê động,
sắc đẹp tan tành.
Vàng son đương lộng
lẫy buổi chiều xanh,
Quay mặt lại: cả lầu
chiều đã vỡ.
Vì chút mây đi, theo
làn vút gió.
Biết thế nào mà chậm
rãi, em ơi?
Sơm nay sương xê
xích cả chân trời,
Giục hồng nhạn thiên
di về cõi Bắc.
Ai nói trước lòng
anh không phản trắc;
Mà lòng em, sao lại
chắc trơ trơ?
– Hái một mùa hoa lá
thuở măng tơ,
Đốt muôn nến sánh
mặt trời chói lói;
Thà một phút huy
hoàng rồi chợt tối,
Còn hơn buồn le lói
suốt trăm năm.
Em vui đi, răng nở
ánh trăng rằm,
Anh hút nhuỵ của mỗi
giờ tình tự.
Mau với chứ! Vội
vàng lên với chứ!
Em, em ơi! Tình non
sắp già rồi…
Lời kỹ nữ
Khách ngồi lại cùng
em trong chốc nữa;
Vội vàng chi, trăng
sáng quá, khách ơi.
Đêm nay rằm: yến
tiệc sáng trên trời;
Khách không ở, lòng
em cô độc quá.
Khách ngồi lại cùng
em! Đây gối lả,
Tay em đây, mời
khách ngả đầu say;
Đây rượu nồng. Và
hồn của em đây,
Em cung kính đặt
dưới chân hoàng tử.
Chớ đạp hồn em!
Trăng về viễn xứ
Đi khoan thai trên
ngự đỉnh trời tròn;
Gió theo trăng từ
biển thổi qua non;
Buồn theo gió lan xa
từng thoáng rợn.
Lòng kỹ nữ cũng sầu
như biển lớn,
Chớ để riêng em phải
gặp lòng em;
Tay ái ân du khách
hãy làm rèm,
Tóc xanh tốt em xin
nguyền dệt võng.
Đẩy hộ hồn em triền
miên trên sóng,
Trôi phiêu lưu không
vọng bến hay gành;
Vì mình em không
được quấn chân anh,
Tóc không phải những
dây tình vướng víu.
Em sợ lắm. Giá băng
tràn mọi nẻo,
Trời đầy trăng lạnh
lẽo suốt xương da.
Người giai nhân: bến
đợi dưới cây già;
Tình du khách:
thuyền qua không buộc chặt.
Lời kỹ nữ đã vỡ vì
nước mắt,
Cuộc yêu đương gay
gắt vì làng chơi.
Người viễn du lòng
bận nhớ xa khơi,
Gỡ tay vướng để theo
lời gió nước.
Xao xác tiếng gà.
Trăng ngà lạnh buốt.
Mắt run mờ, kỹ nữ
thấy sông trôi.
Du khách đi.
- Du khách đã đi
rồi.
Ngẩn ngơ
Ta liếc theo sau
những đoá hồng,
Những nàng con gái
sớm phai bông;
Những cô hây hẩy còn
đôi tám
Xô đuổi tình yêu,
vội lấy chồng.
Ta đã tìm thăm những
nấm mồ
Vô tình chôn giữa
trái tim thơ;
Vô tình ôm ấp bao di
tích
Của những tình
thương bị hững hờ.
Giở lạnh rồi đây!
Sắp nhớ nhung!
Sương the lãng đãng
bạc cây tùng.
Từng nhà mở cửa
tương tư nắng,
Sắp sửa lòng ta để
lạnh lùng!
Mùa cúc năm nay sắc
đã già
Ai tìm ta hộ dáng
thu qua?
Những buồn xưa cũ,
nay đâu mất?
- Ôi! Phượng bao giờ
lại nở hoa!
Xa cách
-
Tặng Đỗ Đức Thu -
Có một bận em ngồi
xa anh quá,
Anh bảo em ngồi xích
lại gần hơn.
Em xích gần thêm một
chút: anh hờn.
Em ngoan ngoãn xích
gần thêm chút nữa.
Anh sắp giận. Em mỉm
cười, vội vã
Đến kề anh, và mơn
trớn: “em đây!”.
Anh vui liền, nhưng
bỗng lại buồn ngay.
Vì anh nghĩ: thế vẫn
còn xa lắm.
Đôi mắt của người
yêu, ôi vực thẳm!
Ôi trời xa, vừng
trán của người yêu!
Ta thấy gì đâu sau
sắc yêu kiều
Mà ta riết giữa đôi
tay thất vọng.
Dầu tin tưởng: chung
một đời, một mộng.
Em là em, anh vẫn cứ
là anh.
Có thể nào qua Vạn
Lí Trường Thành
Của hai vũ trụ chứa
đầy bí mật.
Thương nhớ cũ trôi
theo ngày tháng mất,
Quá khứ anh, anh
không nhắc cùng em.
Linh hồn ta u ẩn tựa
ban đêm,
Ta chưa thấu, nữa là
ai thấu rõ.
Kiếm mãi, nghi hoài,
hay ghen bóng gió,
Anh muốn vào dò xét
giấc em mơ.
Nhưng anh giấu em
những mộng không ngờ,
Cũng như em giấu
những điều quá thực…
Hãy sát đôi đầu! Hãy
kề đôi ngực!
Hãy trộn nhau đôi
mái tóc ngắn dài!
Những cánh tay! Hãy
quấn riết đôi vai!
Hãy dâng cả tình yêu
lên sóng mắt!
Hãy khăng khít những
cặp môi gắn chặt
Cho anh nghe đôi hàm
ngọc của răng;
Trong say sưa, anh
sẽ bảo em rằng:
“Gần thêm nữa! Thế
vẫn còn xa lắm!”.
Em đi
-
Tặng Hoàng Cát -
Em đi, để tấm lòng
son mãi
Như ánh đèn chong, như ngôi sao.
Em đi, một tấm lòng lưu lại
Anh nhớ thương em, lệ muốn trào.
Ôi Cát! Hôm vừa tiễn ở ga
Chưa chi ta đã phải chia xa!
Nụ cười em nở, tay em vẫy
Ôi mặt em thương như đoá hoa.
Em hỡi! Đường kia vướng những gì
Mà anh mang nặng bước em đi
Em ơi, anh thấy như anh đứng
Ôm mãi chân em chẳng chịu lìa.
Nhưng bóng em đi khuất rồi,
Đứa lìa khúc ruột của anh thôi!
Tình ta như mối dây muôn dặm
Buộc mãi đôi chân, dẫu cách vời.
Em hẹn sau đây sẽ trở về
Sống cùng anh lại những say mê
Áo chăn em gửi cho anh giữ
Xin gửi cùng em cả hẹn thề!
Một tấm lòng em sâu biết bao
Để anh thương mãi, biết làm sao!
Em đi xa cách, em ơi Cát
Em chớ buồn, nghe! Anh nhớ, yêu...
Giọng nói
Em ngồi ríu rít ở
sau xe
Em nói, lòng anh mải lắng nghe
Thỉnh thoảng tiếng cười em lại điểm
Đời vui khi được có em kề.
Ôi! Giọng sao mà rất
mến thương
Êm như suối mát đến soi gương
Dù ai tốt tiếng như ca hát
Cũng chẳng bằng em giọng nói thường
Gió thổi nhiều khi
giọng nói bay
Không cần nghĩa chữ vẫn nghe hay
Sau xe, những tiếng em phơ phất
Cởi hết ưu phiền gửi gió mây.
Ước được ngàn năm
nghư giọng ấy
Đèo em đi mãi cuối không gian!
- Và khi không nói, em im lặng
Anh vẫn nghe hay tựa tiếng đàn
Chầm chậm đừng quên...
Chậm chậm đừng quên
em, em ơi
Chớ quên yêu mến hứa muôn đời,
Đừng quên hoa duối, hoa sim dại,
Hoa dạ lan hương ôm lứa đôi.
Chậm chậm đừng quên, em ơi em
Chớ quên tâm sự những ngày đêm,
Đừng quên những tiếng bên tai rỉ,
Những lúc thương nhau mắt lặng nhìn.
Chậm chậm mà em!
Quên được sao
Ngọt bùi chia sẻ, đói no trao,
Áo ta đùm bọc nhau khi rét,
Khi một mình vui chẳng nỡ nào.
Chậm chậm em mà! sao
nỡ quên
Khi em đau ốm có anh bên:
Anh nằm bệnh viện, em thăm đến
Nắng rỏ mồ hôi trên má em.
Chậm chậm đừng quên
cỏ với sương,
Trăng sao ta ngắm những đêm trường.
Em ơi chậm chậm đừng quên núi,
Suối Bạc, Cầu Mây đã ngát thương.
Những bến tàu xe,
những cửa ga
Hãy còn níu chặt bóng đôi ta.
Những mùa hoa quả bao vương vấn,
Chậm chậm đừng quên cốm đậm đà.
Đừng quên, em hỡi,
những trung thu,
Những Tết tươi lên vạn sắc màu:
Em nhỉ, mấy xuân đằm thắm lạ!
- Không em, Tết có vị gì đâu.
Muôn sợi ngàn dây đã
thắt nhau,
Em ơi, chậm chậm tháo gì mau.
Tháo dây, rứt cả vào da thịt,
Anh biết bao giờ mới hết đau.
Dây buộc đôi ta lại
với đời;
Gỡ dây, gỡ cả cuộc đời thôi.
- Chớ quên hoa duối, hoa sim dại,
Em hỡi! đừng quên “hoa-anh-ơi”
*
XUÂN DIỆU (tên thật Ngô Xuân Diệu)
Địa chỉ: 24 Điện Biên
Phủ, phường Điện Biên,
quận Ba Đình, thành phố Hà Nội
https://vi.wikipedia.org/wiki/Xu%C3%A2n_Di%E1%BB%87u
.
-
ĐẶNG XUÂN XUYẾN giới thiệu -
(Bài viết không thể hiện quan điểm của trang
Đặng Xuân Xuyến)
0 comments:
Đăng nhận xét