NÓI LẠI CHUYỆN
PHIM XÍCH LÔ BỊ CẤM
Những
lệnh cấm được phát ra từ Bộ Văn Hóa Thông Tin trước đây thường được cho là có
sức ép của an ninh A25. Nhưng lệnh cấm bộ phim Xích lô (Cyclo), theo ông Thái
Kế Toại lúc đó đang là trưởng A25 thì, ông hoàn toàn không biết vì sao. Dưới
đây là bài của nhà văn Lê Hoài Nguyên, tên thật là Thái Kế Toại, Nguyên
Giám đốc Điện ảnh Công an Nhân dân.
Ngoảnh đi ngoảnh
lại từ khi phim Xích lô bị cấm chiếu ở Việt Nam đã 16 năm (bài này
viết năm 2010). Mười sáu năm gần như là khoảng cách một thế hệ, nhiều đồng
nghiệp trẻ trong làng điện ảnh thì hầu như không biết đến chuyện này. Một số
đồng nghiệp già thì không biết đầy đủ. Mấy người biết đầy đủ thì im lặng. Trong
mấy năm vừa rồi tôi có nêu lại việc này với Cục Điện ảnh. Những người lãnh đạo
cũ trong cuộc thì đã nghỉ hưu. Người mới thì dường như cảm thấy mình không có
trách nhiệm trả lời về một vụ án oan trong làng điện ảnh đã thuộc về quá khứ.
Tôi cũng đã nghỉ hưu, gần như giã từ các hoạt động điện ảnh để tập trung làm
mấy tác phẩm văn học cuối đời nhưng tôi cứ băn khoăn về câu hỏi Tại sao có
vụ cấm chiếu phim Xich lô? Tại sao lại có chuyện đối xử kì quái, bất công với
đạo diễn Trần Anh Hùng như thế? Tại sao một bộ phim của người đạo diễn người
Việt với các diễn viên Việt Nam về đề tài đương đại Việt Nam, quay tại thành
phố Hồ Chí Minh, được giải Sư tử vàng tại Liên hoan phim Venise danh giá. Lần
đầu tiên người Việt được giải Sư tử vàng, một giấc mơ và có lẽ còn lâu nữa mới
lại có một sụ kiện như thế mà giới lí luận phê bình điện ảnh im lặng không bàn
đến một lời, trừ một vài bài “đánh’’ không có động cơ nghề nghiệp.
Tôi là một người
trong cuộc. Lúc đó tôi đang là Trưởng phòng An ninh Văn hóa quốc gia, A25 Bộ
Công an. Chuyện bắt đầu như thế này:
Vào đầu thập niên
90 người Việt có một tài năng điện ảnh kiệt xuất. Người đó là đạo diễn Trần Anh
Hùng.
Trần Anh Hùng tên
Pháp là Guy Phimasset sinh ngày 5- 6- 1966, tại Mỹ Tho, quốc tịch Pháp. Bố mẹ
Trần Anh Hùng quê ở Nam Đàn, Nghệ An, theo đạo Thiên chúa, di cư vào Nam từ
1954, sang Lào sinh sống từ 1973, rồi sang Pháp năm 1975, hiện làm nghề may
quần áo ở Pháp. Trần Anh Hùng có một người em trai tên là Dũng sinh năm 1968
tên Pháp là Henry Phimasset, tốt nghiệp ngành kinh tế thương mại. Từ phim Xích
Lô anh Dũng làm trợ lý đạo diễn cho Trần Anh Hùng.
Tại Pháp Trần Anh
Hùng học và đậu tú tài văn chương bậc A, học Đại học Triết một năm rồi bỏ để
thi vào học Trường Điện ảnh Lumière bốn năm, quay phim ngắn Thiếu phụ Nam
Xương trong trường. Học xong chương trình Trần Anh Hùng không thi tốt
nghiệp, ở nhà viết một loạt kịch bản chào bán cho các hãng phim như:
Thiếu phụ Nam
Xương, Hòn Vọng Phu, Thánh Saint Julien L’ Hospitalien,
Phim trinh thám dựa
theo một cuốn tiểu thuyết của Nhật, năm nay đã quay tại Nhật.
Phim về cuộc chiến
của giặc Cờ Đen ở Việt Nam năm 1910.
Phim về đời sống
người Việt ở Pháp.
Mùi đu đủ xanh. Phim
đã được sản xuất.
Cyclo (Xich lô). Phim
đã được sản xuất.
Rượu đế củ kiệu. Đề
tài Việt Nam dự định quay ở Hà Nội.
Những ngày không mưa.
Đã quay ở Hà Nội.
Năm 1991, lần đầu
tiên Trần Anh Hùng về Việt Nam để chọn cảnh cho phim Mùi đu đủ xanh nhưng
không thực hiện được việc quay phim ở Việt Nam vì lí do tài chính mà chỉ có thu
thanh tiếng động Việt Nam trong tháng 10- 1992.
Tại Liên hoan phim
Cannes 1993 Mùi đu đủ xanh đoạt Giải Caméra vàng. Ngày
15-7-1993, Trần Anh Hùng cùng Christophe Rosignon Giám đốc hãng LAZENNEC FILM
vào Việt Nam mang phim Mùi đu đủ xanh chiếu báo cáo cho Hội đồng
duyệt phim quốc gia và xin đi khảo sát thực tế cho kịch bản phim Xich lô.
Từ tháng 2 đến
tháng 5.1994 Trần Anh Hùng vào sửa chữa và trình duyệt kịch bản phim Xich lô.
Trong thời gian này phim Mùi đu đủ xanh được gửi đi dự giải
OSCAD, lọt vào chung kết cùng bốn phim khác. Trần Anh Hùng cùng Trần Nữ Yên Khê
nữ diễn viên, vợ của Trần Anh Hùng, Rosignnon và Giám đốc Hãng phim Giải phóng
Trần Thanh Hùng đi Hollywood dự lễ trao giải OSCAD năm 1994.
Cần nói một chút về
ảnh hưởng của phim Mùi đu đủ xanh. Tôi quan sát thấy bộ phim này mang đến
một giọng điệu kể chuyện lạ khác với cách kể chuyện truyền thống trong phim của
chúng ta và cách tác giả khai thác những chi tiết đời sống nông thôn Nam Bộ một
cách chuyên nghiệp, hiện đại. Một vài nghệ sĩ đã mượn tôi kịch bản Mùi đu
đủ xanh để tham khảo. Sau đó tôi thấy quả là ngôn ngữ Trần Anh Hùng có tác
động tạo ra sự chuyển biến ở một số tác phẩm, trong đó có thể nói có cả nghệ sĩ
cỡ hàng đầu trong nước. Trong bối cảnh lúc ấy, sự tác động đó là quý giá.
Ngày 6-4-1994, Thứ
trưởng Bộ Văn Hóa Thông Tin Nguyễn Trung Kiên ký Quyết định số 501 HTQT/QĐ đồng
ý cho phép Hãng phim Giải phóng cung cấp dịch vụ cho hãng Lazenec Film thực
hiện bộ phim truyện Xích lô của đạo diễn Trần Anh Hùng tại Việt Nam.
Xin nói thêm để có
kịch bản trình duyệt lãnh đạo Bộ Văn Hóa Thông Tin các chuyên viên, lãnh đạo
Cục Điện ảnh, Vụ Hợp Tác Quốc Tế Bộ Văn Hóa Thông Tin và A25 trong đó có tôi đã
phải đọc và giúp tác giả sửa chữa nhiều lần. Đến khi nội dung kịch bản đạt yêu
cầu, có chính kiến của A25 ủng hộ, Cục Điện ảnh ra văn bản Giám định nội dung
kịch bản trình lãnh đạo Bộ Văn Hóa Thông Tin ký quyết định cho phép sản xuất
phim. Tôi phải đọc kịch bản Xích lô nhiều lần. Với bản thảo lần cuối
cùng tôi chấp nhận được về nội dung và tin rằng với ý đồ của Trần Anh Hùng,
cách trình bày câu chuyện đầy ấn tượng của anh sẽ có một bộ phim độc đáo.
Vì phim được thực
hiện chủ yếu tại thành phố Hồ Chí Minh, lại do Hãng phim Giải phóng cung cấp
dịch vụ nên A25 giao cho A25B tức bộ phận thường trực của A25 ở phía Nam do anh
Trương Hòa Bình phụ trách, trong đó có bộ phận của đơn vị tôi, anh Hoàng Phước
Thuận và anh Bùi Dương Minh phụ trách công tác bảo vệ.
Phim Xích lô quay
trong 77 ngày từ 4-11-1994 đến 11-2-1995. Trong thời gian đó giám sát viên A25b
liên tục làm việc cùng đoàn phim. Tôi được nghe báo cáo có những cảnh trên hiện
trường thấy có thể gây tác động không tốt, cán bộ A25b còn yêu cầu thay đổi chi
tiết. Ví dụ trường đoạn đứa bé con mụ trùm băng cướp bôi sơn đỏ vào người chạy
ra đường bị xe chẹt chết, giám sát viên không yên tâm vì mầu đỏ có thể gây phản
cảm đã đề nghị Trần Anh Hùng thay bằng sơn màu xanh lơ. Trần Anh Hùng đã đồng ý
thay đổi nhiều phân đoạn theo ý các cán bộ giám sát.
Từ 21-4 đến
6-5- 1995, thu tiếng động thật cho phim tại Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh vẫn
có cán bộ giám sát của A25b.
Từ 29-8 đến
9-9-1995, Trần Anh Hùng cùng các Đoàn nghệ sĩ của Xich lô đi dự Liên
hoan phim VENISE lần thứ 52 tại Italya. Trong đoàn có diễn viên Lê Văn Lộc vai
Xich lô, Đinh Hoài Ngọc trợ lý đạo diễn kiêm phiên dịch của đoàn phim, hai vợ
chồng nghệ sĩ Nguyễn Văn Đây Chủ nhiệm kiêm diễn viên Thầy ru con.
Đêm 9-9-1995, phim Xích
lô được đăng quang nhận Giải thưởng lớn Sư tử vàng. Tôi và nhiều
đồng nghiệp, nghệ sĩ điện ảnh cũng xúc động vì cái tin này. Lần đầu tiên một
đạo diễn người Việt Nam còn rất trẻ, một phim về Việt Nam hiện tại, làm tại
Việt Nam với các diễn viên Việt Nam được một giải thưởng vào loại danh giá nhất
của điện ảnh thế giới. Đấy là một dịp để quảng bá cho đất nước Việt Nam, cho
con người Việt Nam và cho cả tương lai của điện ảnh Việt nam nữa nếu nó quy tụ
được những người con tài năng đang sống ngoài đất nước.
Nhưng thật đáng
tiếc, ngay sau đó tôi được nghe đã có những phản ứng bất lợi cho Xích lô. Sớm
nhất là ý kiến của ông Lý Chánh Trung từ bên Pháp về làm xao động tại thành phố
Hồ Chí Minh. Trong lúc dư luận ồn ã như vậy thì bản phim nhựa chưa về đến Việt
Nam. Hầu hết người Việt Nam chưa biết mặt mũi bộ phim được Giải Sư tử vàng là
thế nào.
Tôi nhớ một buổi
chiều nóng nực cuối tháng 9-1995, tại phòng họp của Cục Điện ảnh, phòng họp
thôi, ngày ấy chưa có phòng chiếu hiện đại như bây giờ, Xich lô được
trình chiều bằng băng video. Thành phần xem phim gồm có Hội đồng duyệt phim
quốc gia và một số cán bộ của Ban tuyên huấn, Bộ Văn Hóa Thông Tin, Hội Điện
ảnh Việt Nam. Công an có anh Khổng Minh Dụ, tôi và anh Nguyễn Trọng Đạo. Tôi
thấy nội dung phim vẫn như kịch bản nhưng cách dựng phim và sử dụng âm thanh,
màu sắc của Trần Anh Hùng đã tạo ra một ấn tượng dữ dội. Bây giờ thì cái kiểu
âm thanh đó đã trở nên bình thường vì người ta đã quen với âm thanh Xơ rao các
phim bom tấn của Mỹ của châu Âu nhưng lúc đó tôi thấy mấy gương mặt thật tội
nghiệp. Có người còn la hét đòi giảm âm lượng. Âm thanh của phim gây sốc cho
những người thần kinh yếu. Trong không khí oi bức, nhộn nhạo với cách tổ chức
chiếu phim cẩu thả, Xích lô đã tạo ra một ấn tượng để tự giết nó.
Cuối cùng có một cuộc hội ý nhưng lộn xộn và ý kiến không thống nhất, đợi bàn
lại với một buổi chiếu bản phim nhựa.
Sau buổi chiếu có
các bài báo Suy ngẫm sau khi xem phim Xich lô- Giải thưởng Sư tử vàng của
Nguyễn Tường trên báo Tuần tin tức số 40 (2-8/10/1995), Phim
Cyclo: Việt Nam là phương tiện hay là đối tượng phản ánh trên báo Văn
Hóa ngày 15-10-1995.
Hình như có một thế
lực vô hình nào đó tạo ra sự trấn áp Xich lô. Trong cơ chế bộ máy của
chúng ta người lãnh đạo nhiều khi rất sợ những người cực đoan tả khuynh hay
nhân danh bảo vệ chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa như thế. Chẳng lẽ vài người như thế
lại tài giỏi, sáng suốt hơn một guồng máy làm việc của chúng tôi ư? Một guồng
máy chuyên môn trực tiếp với nghề nghiệp phải nghĩ kỹ hơn họ chứ.
Bộ trưởng Bộ Văn
Hóa Thông Tin đã yêu cầu Hãng phim Giải phóng kiểm điểm về việc hợp tác với
Hãng Lazennec làm phim Xích lô. Sau đó có quyết định cấm chiếu phim Xích lô ở
Việt Nam. Còn tôi và A25 không được hỏi ý kiến về việc này. Tôi dự định khi có
một buổi họp đàng hoàng hơn với bản phim nhựa sẽ phát biểu chính kiến của mình.
Tất nhiên là tôi bảo vệ đạo diến Trần Anh Hùng và người bạn của tôi Trần Thanh
Hùng Giám đốc Hãng phim Giải phóng một người đầy nhiệt huyết và mạnh dạn tìm
cầu nối điện ảnh nước nhà với thế giới.
Vậy mà tôi cứ chờ…
Cuối cùng cho đến nay không hề có một buổi họp như thế. Tôi không rõ những cá
nhân nào đã làm các văn bản tham mưu cho lãnh đạo Bộ Văn Hóa Thông Tin ra một
quyết định vội vã như vậy. Với một quyết định của ông Bộ trưởng Bộ Văn Hóa
Thông Tin người ta đã coi Trần Anh Hùng như một nghệ sĩ chống chế độ, ra tiếp
một cái lệnh cấm anh về nước trong nhiều năm.
Quay lại nội dung
phim Xich lô. Bộ phim đã gây ra sự phân hóa cao độ trong số người đã được
xem phim. Tôi hỏi ý kiến một số nghệ sĩ, người khen thì khen hết lời, người chê
thì cũng chê thậm tệ. Nhưng tựu trung người ta đều cho rằng nó trình bày thực
trạng xã hội một cách táo bạo mới mẻ quá. Ấn tượng của nó mãnh liệt quá. Các
bài báo lên án phim Xích lô nói gì? Người ta cho là bộ phim đầy những hình ảnh
bạo lực, nhiều cảnh sex và hiện thực trong phim không đúng với thực tế Việt Nam.
Sau này các đĩa
phim Xích lô được bán chui ở trong nước nhưng bản quay trộm chất
lượng xấu. Anh Ba Đây có cho tôi mượn một cái băng video din, tôi lại cho bạn
tôi Lê Cẩm Lượng ở Trường Đại học Sân khấu Điện ảnh sao lại cho sinh viên xem.
Tôi cứ tự hỏi tại
sao Liên hoan phim Venise năm 1995 người ta trao giải Sư tử vàng cho phim Xích
lô? Lẽ ra các nhà phê bình phim Việt Nam phải giải đáp câu hỏi đó. Có lẽ vì sợ
hãi Bộ Văn Hóa Thông Tin mà họ im lặng. Không một ai bênh vực cho bộ phim tội
nghiệp đó.
Chả lẽ Liên hoan
phim Venise chỉ nhằm chống Việt Nam? Chả lẽ vì chống Việt Nam Ban Giám khảo lại
hạ mình để trao giải cho một bộ phim mà người Việt Nam cho là thấp kém? Lý trí
của một người tỉnh táo có thiện chí giải đáp câu này không khó lắm.
Ở phim Xích lô,
Trần Anh Hùng trình bày một phong cách khác hẳn Mùi đu đủ xanh. Tôi
cho rằng với những đạo diễn có biên độ phong cách giữa các tác phẩm xa nhau như
vậy là một tài năng. Nhịp điệu của Xích lô co dãn thất thường, chất
liệu và cốt truyện Á Đông được trình bày với các thủ pháp ấn tượng hậu hiện
đại. Các hình tượng mang tính ẩn dụ cao, mang cả tinh thần triết học, nó cho
người ta thấy cuộc sống các xã hội Á Đông kiểu như Việt Nam đang vươn tới thị trường
và thế giới hiện đại như thế nào cùng cái giá mà nó phải trả, cái giá rất đắt,
thậm chí kinh hoàng. Tuy vậy Trần Anh Hùng đã đưa ra được lời giải cho câu hỏi
đó. Gìn giữ gia đình là chỗ cứu rỗi cho con người. Thực trạng xã hội đen hôm
nay, sau 15 năm cho thấy đã vượt quá xa những cảnh báo của anh.
Sau này hệ lụy của
vụ Xích lô còn theo tôi và Trần Anh Hùng khi tôi chuyển sang làm Giám
đốc Điện ảnh Công An Nhân Dân. Giữa năm 1998 tôi hợp tác với Hãng Laennec Film.
Tôi đã tạo điều kiện cho Trần Anh Hùng về nước đi thăm Hà Nội và một số nơi để
viết một kịch bản phim mới. Chúng tôi nói chuyện nhiều về những biến đổi của Hà
Nội. Đầu tiên Hùng muốn ba người đàn bà Hùng yêu quý cùng đóng trong một bộ
phim. Như Quỳnh, Lê Khanh, Trần Nữ Yên Khê. Sau Hùng định hình ý tưởng, cho ba
người này vào dòng xoáy của một gia đình gốc Hà Nội lâu đời đang rạn vỡ vì các
tác động của đời sống hiện đại. Hùng vẫn băn khoăn về việc bảo vệ các giá trị
của gia đình Á Đông. Đó là kịch bản phim Những ngày không mưa.
Kịch bản Những ngày
không mưa cũng phải sửa chữa nhiều lần, cuối cùng cũng được Điện ảnh Công An
Nhân Dân chấp nhận và chuẩn bị trình Cục Điện ảnh thì rắc rối lại rơi xuống.
Báo Quân đội
nhân dân ngày 23-8-1998 đăng bài Hà Nội và Sài Gòn thời mở cửa
qua cách nhìn phiến diện của đạo diễn Trần Anh Hùng. Bút pháp của tác giả
khá chuyên nghiệp, có thể là một nhà phê bình chuyên nghiệp ở Cục Điện ảnh
nhưng ký tên Hạnh Lê.
Tiếp theo, báo Văn
Nghệ số 36 ngày 5-9-1998 đăng bài Cần một chữ Tâm khi làm phim về
Việt Nam. Tác giả là Phạm Viết Đào, một người đã có nhiều chỉ trích gay gắt
ngành điện ảnh.
Điều có vẻ vô lý và
không đàng hoàng cho lắm là sự phê phán nhằm vào một kịch bản còn ở thời kỳ bí
mật, chưa trình duyệt, chưa công bố chỉ có những người có trách nhiệm mới được
cầm nó, lý lẽ phê phán với những tiêu chí không phải là tiêu chí nghệ thuật,
phiến diện, thô thiển, nặng về quy chụp chính trị. Để thêm nặng đòn người ta
còn lật lại cả phim Xích lô, tức là Trần Anh Hùng chống Việt Nam có cả quá
trình, có cả hệ thống quan điểm…
Thời gian này tại
Bộ Văn Hóa Thông Tin đang có mâu thuẫn của một vài người với Cục Điện ảnh, với
anh Nguyễn Khoa Điềm về vấn đề hợp tác làm phim với nước ngoài. Theo tôi mâu
thuẫn này không phải là bản chất vấn đề hợp tác làm phim với nước ngoài mà xuất
phát từ một góc độ khác nhưng hợp tác làm phim với nước ngoài là một cái cớ tốt
nhất có thể lợi dụng vì nó rất dễ bị khai thác về chính trị. Anh em nghệ sĩ
chúng ta nhiều khi bị những cú đòn oan trong một xã hội lỏng lẻo về pháp luật
như thế.
Trần Anh Hùng đưa
cho tôi bản thảo bài viết của anh để trả lời hai bài báo ở trên.
Về phim Xích lô
Trần Anh Hùng viết:
Để nói rõ sự thật
về tôi, trước hết tôi xin nói đến vấn đề bạo lực trong phim Cyclo. Người ta
thấy bạo lực trong phim này rất ghê tởm. Tôi cho đó là điều tốt. Bạo lực phải
đưa ra một cảm giác ghê tởm. Đây không phải là một loại bạo lực giải trí. Và
phim này đoạt giải Sư Tử Vàng tại Venise không phải “về thành công trong thể
loại phim bạo lực” như có người Việt Nam mới viết trên báo. Trong liên hoan
Phim Venise không có phân biệt thể loại.
“Chúng tôi trao
giải Sư Tử Vàng cho phim Cyclo về phong cách thể hiện bạo lực”. Đây là lời nói
của ông Jorge Semprun thì cái từ “bạo lực” trong miệng ông có một giá trị đặc
biệt.
Jorge Semprun là
một nhà văn, cũng là Bộ trưởng Bộ Văn hóa của Tây Ban Nha trước kia. Và cái
điều quan trọng nhất có liên quan đến bạo lực là ông ta đã bị giam trong trại
tập trung của Đức trong Thế Chiến Thứ Hai, ông đã thấy cái bạo lực và cái chết
của mình rất rõ ràng.Vậy thì ông ta thừa biết bạo lực là như thế nào và thế nào
là cái nhìn đạo đức về bạo lực và thế nào là kích động bạo lực.
Khi tôi làm phim
Cyclo tôi không hề nghĩ đến chuyện bôi nhọ đất nước của tôi. Tôi là một nghệ sĩ
Việt Nam định cư ở nước ngoài. Và Tổ quốc Việt Nam rất thiêng liêng đối với
tôi. Nếu ai không hiểu về tôi mà kết luận vội vàng về tôi thì đó là một ác cảm
ghê tởm tôi không thể tưởng tượng nổi… Cái mục đích của tôi khi làm phim này là
để đưa vào nền Điện ảnh thế giới một tác phẩm nghệ thuật do một người Việt Nam
làm.
Và tôi chọn một con
đường đi cực kỳ khó khăn là vì phim Cyclo không phải là một loại phim dễ
thương. Sự giằng xé giữa cái thiện và cái ác là một đề tài rất nặng nề, rất khó
xử. Đã nói đến cái thiện và cái ác thì đừng nói đến sự cân bằng giữa hai khái
niệm này. Cái ác thường phô trương một cách ly kỳ. Còn cái thiện thì không. Cái
thiện không phải là loại sức mạnh biểu hiện ở bên ngoài. Phim Cyclo gắn bó rất
chặt chẽ với cái ý này. Để tránh sự giả tạo và để gần sự thật, phim Cyclo dành
cho cái thiện một chỗ đứng đặc biệt, đó là giữa hai hình ảnh, giữa hai cảnh, ở
khoảng trống giữa hai hàng chữ. Phong cách mô tả cái thiện qua âm bản tạo cho
tâm hồn thèm muốn cái thiện và đi tìm nó. Ai cũng biết trong xã hội nào cũng có
mảng sáng và mảng tối. Đó cũng có nghĩa là thiện và ác. Tôi muốn thể hiện cái
ác ghê gớm bao nhiêu thì sự tồn tại và giá trị của cái thiện càng lớn bấy nhiêu.
… Tôi xin kể một
giai thoại rất riêng tư đã đến với tôi trong liên hoan Phim Venise làm cho tôi
hiểu rõ vì sao tôi phải đấu tranh quyết liệt để thuyết phục những nhà sản xuất
phải để cho tôi làm phim nói tiếng Việt. Việc này là rất phức tạp vì không có
một lý do gì khiến cho một người Pháp bỏ tiền ra để làm một cuốn phim không nói
gì về dân tộc của họ. Không có lý do gì ngoài tình yêu tha thiết của tôi đối
với Việt Nam mà thuyết phục được họ.
… Sau khi xem phim
Cyclo chiếu lần đầu tiên ở Venise, tôi hỏi bố tôi xem phim thấy thế nào, có
được không?
- Ba
phải xem lại vì đoạn đầu của phim, nước mắt nó cứ ứa ra làm ba chẳng thấy gì cả.
- Sao
vậy ba?
- Thì… trên
màn ảnh khổng lồ, ba thấy những khuôn mặt Việt Nam, mà trong đó chứa đầy sự
trưởng thành của con. Họ nói tiếng Việt tại liên hoan phim lớn này làm ba xúc
động!
Đây là lời nói của
một người cha khoan dung.
Nhưng tôi rất tin ở
lời nói này bởi vì tôi chợt nhớ cảm xúc tự hào của tôi khi tôi nghe âm thanh
của những câu nói bằng tiếng Việt vang lên trong Liên hoan Phim Cannes với cuốn
phim đầu tay của tôi.
Do những rắc rối ở
nội bộ đơn vị tôi, một nhóm người vì cá nhân chống lại việc làm phim Những
ngày không mưa, Những ngày không mưa phải chuyển sang Hãng phim
truyện Việt Nam do nhà thơ Nguyễn Thị Hồng Ngát mới lên Giám đốc. Và cuối cùng
do tài ngoại giao khéo léo của Hồng Ngát, phim đã làm xong và được công chiếu ở
Việt Nam. Những người cản bước Trần Anh Hùng đã không thực hiện được ý đồ đen
tối của họ. Niềm vui của Hãng phim truyện Việt Nam cũng là niềm vui của tôi,
bởi trước đây khi còn ở A25 tôi đã coi đây là chỗ thân thiết của mình, nơi tôi
vào ngành điện ảnh với bộ phim đầu tay cùng đạo diễn Vương Đức, phim Cỏ Lau.
Đúng là phim Xích
lô là một chuyện buồn của ngành điện ảnh Việt Nam. Một bài học điển hình
về cách đối xử với tài năng nghệ thuật và các tác phẩm đỉnh cao của bộ máy quản
lý nghệ thuật một nước tiểu nông. Nhưng vụ phim Xich lô không chỉ
liên quan đến vài ba cá nhân trong cuộc. Nó ảnh hưởng đến những vấn đề lớn hơn
đối với nền điện ảnh của chúng ta. Tác hại lâu dài của nó vẫn còn đang ám ảnh
đời sống điện ảnh với những cách hành xử vô lối tùy tiện. Và cũng không ít
chuyện buồn đã diễn ra như thế trong mấy chục năm qua. Nhiều số phận nghệ sĩ
phải trả giá, nhiều tác phẩm bị chìm nổi. Những con người ấy, những tác phẩm ấy
đang đợi chúng ta nói lại về họ… Đó cũng là điều tâm huyết của tôi muốn nói với
các đồng nghiệp điện ảnh của mình.
*.
LÊ HOÀI NGUYÊN (tên
thật Thái Kế Toại)
Địa chỉ: 140/33 Khuất
Duy Tiến, Nhân Chính
quận
Thanh Xuân, thành phố Hà Nội.
........................................................................................
- Cập nhật từ email: dovantuyenbk@yahoo.com.vn ngày
24.09.2020
-
Bài viết không thể hiện quan điểm của trang Đặng Xuân Xuyến.
- Vui lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng lại..
0 comments:
Đăng nhận xét