Chuyện về đối nhân xử thế: 4 CÂU CHUYỆN ĐẦU TUẦN - Tác giả: Nguyễn Toàn Thắng (Thái Bình)

Leave a Comment

 

Chuyện về đối nhân xử thế:

4 CÂU CHUYỆN ĐẦU TUẦN

*

Nguyễn Toàn Thắng giới thiệu

(Cập nhật từ email: nguyentoanthang77@gmail.com

Ảnh minh họa sưu tầm từ nguồn: Internet

Bài viết là quan điểm riêng của các tác giả)

 

8 ĐIỀU KHÔNG NÊN TRONG CẢM XÚC

Mỗi loại tâm trạng cảm xúc đều cần phải có một chữ “điều độ”. Trong cuộc sống chúng ta nhất định sẽ gặp phải 8 loại tâm tình này, nếu không biết tiết chế có thể sẽ tự chiêu mời rắc rối.

Quá vui mừng dễ lỡ lời

Khi vui mừng, chúng ta thường hào hứng và muốn chia sẻ cảm xúc của mình với những người xung quanh, lúc này cũng là lúc dễ mất đi sự thận trọng trong lời nói. Khi bạn tự mãn, lời nói của bạn rất dễ làm tổn thương người khác.

Do đó, tâm trạng có thể sôi động, nhưng tâm lý phải bình tĩnh.

Quá tức giận dễ thất lễ

Khi tức giận, người ta thường mất khả năng kiểm soát bản thân.

Khi tâm trạng hỗn loạn, rất dễ không điều khiển được lời nói và hành vi, dẫn đến sự thô lỗ, vô lễ. Do đó, một khi tâm không tĩnh được, tốt hơn là hít một hơi thật sâu, rời khỏi nơi xảy ra tranh luận và trở lại khi đã bình tĩnh.

Quá đau buồn dễ thất thần

Một người khi trải qua một cú sốc lớn, trong lòng sẽ rất đau buồn, khi nỗi tuyệt vọng chạm đến đáy có thể khiến sắc mặt sa sút, không có chút tinh thần.

Vì thế nên chú ý đến nỗi buồn của bản thân mình và tìm cách thay đổi, quên đi quá khứ, để bản thân tìm được phương hướng mới, động lực mới. Làm người, nên nhìn về phía trước với tâm thái tích cực và bao dung.

Quá vui dễ mất đi sự tinh tế

Không có chiếc bánh nào rơi từ trên trời xuống cả. Đằng sau rất nhiều niềm vui là những cái bẫy ẩn mình. Khi bạn cảm thấy mình thu được lợi ích lớn, liền vui vẻ, lạc quan, khi đó khả năng giải quyết vấn đề sẽ giảm xuống và dễ bị sa vào cạm bẫy. Vì thế, nếu có một vận may bất ngờ đến khiến bạn vô cùng vui sướng, hãy đừng ngại mà dừng lại nghĩ kỹ một chút, trong họa có phúc, trong phúc có tiềm ẩn họa không chừng.

Tính toán nhiều dễ mất đi tình yêu

Quá nhiều suy tư, quá nhiều tính toán, chỉ làm cho những người thân, người thương yêu mình cảm thấy không được tin tưởng, trân trọng mà rời xa.

Trong các mối quan hệ thân mật, thứ dễ phá hủy đi tình cảm đó là sự tính toán. Anh bỏ ra bao nhiêu, tôi bỏ ra bao nhiêu, càng tính toán chi li mối quan hệ càng dễ dàng bị đứt đoạn. Hãy hết lòng, yêu thương chân thành, thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

Say mèm dễ thất đức

Uống ít rượu hâm nóng tình cảm, uống nhiều rượu dễ làm hỏng việc.

Rượu uống quá nhiều, không chỉ gan thận bị tổn thương mà cái đức của con người cũng bị tổn thương. Bởi uống nhiều rượu dễ nhiều lời, nói ra những lời không nên nói, mắng chửi người khác mà không cần suy nghĩ. Uống nhiều rượu còn dễ làm ra những điều sằng bậy. Rượu vào, con người khó mà khống chế được bản thân, rất dễ mất đi cốt cách của mình.

Con người đến độ tuổi trung niên, cả gia đình từ người già đến trẻ nhỏ đều do bản thân phụ trách, vì thế điều quan trọng nhất lúc này là sức khỏe, tu tâm dưỡng tính. Nên chăng trà xanh bạn hiền mới hợp với đạo.

Lộng ngôn dễ mất đi sự tín nhiệm

Lời đã nói ra, tất phải có kết quả. Lời nói hành động đều cần có sự trung thực.

Một người càng thích ba hoa, khoác lác càng khó có được sự tin cậy của người khác. Đừng xem nhẹ lời hứa, chớ vì tư lợi mà bội ước, đã hứa tất phải có trách nhiệm. Trước khi nói ra, phải xem khả năng của mình đến đâu, có hoàn thành được lời hứa đó hay không. Nói bừa thì sẽ khó thủ tín với người khác.

Tham vọng lớn dễ mất mạng

Người chết vì tiền, chim chết vì mồi.

Nguyện vọng quá nhiều, cuối cùng cũng chẳng có gì tốt. Bụng chứa được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu cơm. Làm người, làm việc, cố gắng hết khả năng của mình, có thể đối mặt với lương tâm của chính mình là đủ rồi.

Có quá nhiều ham muốn, cưỡng cầu cũng không đạt được, đó là một loại cực hình. Có quá nhiều ham muốn, không từ thủ đoạn để hoàn thành nó, mãi mãi không thể giải thoát cho bản thân. Sự phong phú của những thứ ngoài thân, không thể nuôi dưỡng trái tim cằn cỗi.

Trong lòng tĩnh lặng, bình an mới là hạnh phúc lớn nhất.

 

 

NỖI BUỒN LỚN NHẤT CỦA TUỔI GIÀ LÀ PHẢI THẬN TRỌNG VỚI CON MÌNH

Con lớn lên, nhiều kiến thức hơn, dần thiếu kiên nhẫn và xem thường cha mẹ, khiến họ trở thành một "con nhím" thận trọng.

Một độc giả tâm sự câu chuyện của mình: "Tôi mua cho mẹ một chiếc điện thoại thông minh. Mẹ nhờ tôi dạy cách sử dụng. Tôi đã chỉ cho bà cách tải các ứng dụng, sau đó bật máy tính lên để chuẩn bị làm việc. Thế rồi mẹ vào, bà lại hỏi về một phần mềm mới. Lát sau, khi tôi đang xoay sở với đống việc, bà ở bếp than thở vọng ra rằng bà không thể dùng được chiếc máy mới. Dòng ý tưởng công việc bị cắt ngang khiến tôi bực dọc, tôi chạy vào bếp và gắt lên với mẹ. Bà ngước lên nhìn tôi khổ sở: "Hay là thôi, mẹ vẫn dùng điện thoại cũ".

"Tùy mẹ, mẹ muốn thế nào cũng được", tôi sốt ruột bước ra ngoài, để mẹ một mình với cái điện thoại đời mới.

Đêm khuya hôm ấy, khi chuẩn bị đi ngủ, tôi nhận được tin nhắn của mẹ: "Con à, mẹ đã già. Mẹ quên nhanh điều người khác nói. Mẹ cũng không nhớ cả điều mẹ đã nói. Lúc nấu cơm, có khi mẹ quên cả cắm phích. Con có thể kiên nhẫn hơn với mẹ không?".

Những dòng mẹ viết làm mắt tôi ướt nhòe. Tôi biết, mẹ không dám nói chuyện trực tiếp với tôi nên đã nhắn tin. Tôi dằn vặt mình: Giá có thể kiên nhẫn hơn một chút nữa.

Những ngày sau đó, mẹ không hỏi tôi về điện thoại nữa. Tự bà đã mày mò, tìm hiểu cách tải ứng dụng".

Độc giả bày tỏ, anh biết mẹ anh đã tổn thương. Anh chia sẻ: "Điều đáng buồn nhất không phải là thái độ của tôi, mà là thông điệp tôi đã truyền tải qua thái độ ấy, nó nhắn nhủ với mẹ lại rằng: Mẹ đã già rồi, và đang dần trở nên vô dụng". Giờ đây, khi bình tĩnh nhìn lại, anh cảm thấy day dứt, vì đã để lại những vết sẹo trong lòng đấng sinh thành.

Nỗi buồn lớn nhất của cha mẹ khi họ già đi, chính là buộc phải trở nên thận trọng hơn với con mình.

Thủa ấu thơ, trong mắt trẻ, mẹ cha là người biết mọi thứ, mạnh hơn tất cả. Cha mẹ là hai ngọn núi, che chở, mang lại bình yên cho đứa con.

Nhưng có một ngày, những "ngọn núi" ấy không còn sừng sững nữa. Đó là khi bố mẹ về già. Họ có nhiều điều không dám hỏi, không dám đề cập với con. Lý do đơn giản, tuổi tác khiến họ dễ tổn thương hơn. Đó còn là vì con cái dần thay đổi, trở nên thiếu kiên nhẫn, nhiều kiến thức hơn và dần xem thường người cha, mẹ. Điều đó biến cha mẹ thành một "con nhím" thận trọng.

Bộ phim truyền hình từng lấy đi nước mắt của nhiều người, vì những thông điệp mà nó mang lại. Nội dung phim xoay quanh một thanh niên giỏi giang, là bác sĩ của một viện lớn, tuy nhiên anh không thăng tiến được vì nhiều đồng nghiệp khác có gia đình bề thế, địa vị hơn. Một ngày, trong nỗi thất vọng vì mất đi vị trí tiềm năng, anh về nhà trách cứ bố mình: "Bố mỗi ngày cứ hỏi con có đói không? Bố chỉ lo được cho con chuyện đói, no, không thể nào lo cho con được sự nghiệp". Lời phàn nàn của đứa con làm người bố trống rỗng, đau khổ. Ông nói: "Là bố sai rồi, là bố không có khả năng đem lại cho con những điều tốt đẹp hơn".

Sự đồng hành của cha mẹ trong mọi giai đoạn cuộc đời của con giống như một bức tường ngăn giữa con và "Thần Chết". Bất kể là lên 3, lên 5, hay 40, 60, bạn luôn cảm thấy cái chết ở rất xa chúng ta, khi cha mẹ còn ở bên. Tuy nhiên, khi đấng sinh thành về với cát bụi, những cảm xúc sẽ hoàn toàn thay đổi. Người con cảm thấy mình đã bước sang một giai đoạn mới của cuộc đời, thấu hiểu rõ nỗi đau mất mát bởi sự mong manh của đời sống, họ trở nên già dặn hơn, cô độc hơn, và yếu đuối hơn, khi thiếu đi chỗ dựa quan trọng. Đó là lúc, con cái hiểu được giá trị trọn vẹn của cha mẹ mình.

Để tránh làm bố mẹ tổn thương, con đừng:

- Đổ lỗi cho sự "bất tài" của cha mẹ: Bạn có thể trách bố mẹ không có khả năng đem lại điều bạn muốn, nhưng đừng quên rằng họ đã trao cho bạn khả năng. Việc bạn đạt được điều bạn muốn hay không, một phần lớn phụ thuộc vào năng lực của chính mình.

- Phàn nàn về những phàn nàn của cha mẹ: Lời phàn nàn có thể khiến bạn bực dọc, nhưng họ làm vậy vì thực lòng yêu thương và mong muốn bạn tốt đẹp hơn.

- Cau có về sự chậm trễ của cha mẹ: Khi còn nhỏ, chúng ta dựa vào cha mẹ để bước đi. Giờ bố mẹ đã già, phải dựa vào con cái để di chuyển. Mỗi khi họ chậm chạp, lề mề, hãy nhớ về thủa ban sơ của mình, bạn cũng không khác gì như vậy.

- Ghét bỏ khi bố mẹ ốm: Sinh lão bệnh tử, con người không ai thoát khỏi quy luật tự nhiên ấy. Khi cha mẹ còn trẻ, họ chăm sóc bạn từng tí, bên bạn khi bạn ốm đau. Lúc họ về già, đây là lúc quay lại vòng tuần hoàn ấy.

 

 

VÌ SAO NGƯỜI XƯA COI TRỌNG CHỮ HÒA?

Nghĩa gốc của “Hòa” là sự điều tiết, nhưng nội hàm của chữ Hòa trong văn hoá truyền thống vô cùng phong phú. Giữa người với người, giữa quốc gia với quốc gia đều phải coi trọng chữ Hòa, giữa con người và tự nhiên cũng cần coi trọng chữ Hòa. Hòa đối với một người mà nói, chính là lòng dạ khoáng đạt, nhu cương thích hợp; đối với một quần thể mà nói chính là chung sống an ổn lẫn nhau.

Khổng Tử nói: “Lễ chi dụng, hòa vi quý” (Luận Ngữ) nghĩa là trong việc thực hành Lễ, thì “Hòa” được đặt lên hàng đầu. Thật vậy, mọi chế định trong quy phạm xã hội cần phải hướng tới sự hài hòa giữa con người với con người, giữa con người với tự nhiên.

Trong sách “Thượng Thư” có ghi lại rằng: Hồng dương đạo đức, dùng điều này bày tỏ sự thân thiện với những người trong các tộc khác nhau; Các tộc chung sống hòa thuận sẽ có thể giáo hóa dân chúng; Dân chúng hiểu rõ tốt xấu rồi thì có thể khiến vạn nước hòa hợp.

Ở đây Thượng Thư miêu tả cảnh tượng thiên hạ thái bình mà Nho gia hướng tới. Lúc đó trên dưới hòa thuận, bách tính an cư lạc nghiệp, “mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi”. Gia tộc hòa thuận, bách quan hòa hợp, vạn bang hòa hảo, thiên hạ thái bình. Xã hội lý tưởng ấy đều dựa trên một chữ Hoà. Mà muốn có được điều ấy thì việc cơ bản nhất là người người ai nấy đều phải tự giác tuân thủ những chuẩn tắc, đạo đức chung trong xã hội. Vì thế cần “khắc minh tuấn đức”, dùng đạo đức để thu phục lòng người.

Về đạo trị quốc quý trọng chữ Hòa, Mạnh Tử còn nhắc tới tư tưởng “Dữ dân đồng lạc” (Cùng vui với dân). Ông nói: “Vui với niềm vui của dân thì dân vui với niềm vui của mình; Lo lắng với nỗi lo của dân thì dân lo lắng về nỗi lo của mình.” Những bậc quân vương thánh minh thường đồng cam cộng khổ với dân, trong tâm chứa đựng thiên hạ bách tính. Như vậy họ mới được nhân dân che chở, yêu mến.

Trong việc đối xử giữa người với người, sức mạnh của chữ Hòa cũng rất quan trọng. Cổ nhân có câu: “Đứng đơn độc thì dễ bị bẻ gãy”. Câu này xuất phát từ cuốn “Tây Tần Lục – Tam Thập Quốc Xuân Thu”:

Các vương tử con trai của vua Hung Nô muốn phân tách. Thiền Vu bèn triệu tập họ đến, đưa cho mỗi người một mũi tên và bảo họ bẻ gãy, các vương tử đều dễ dàng làm được. Thiền Vu lại đưa cho mỗi người con một bó tên và bảo họ bẻ gãy. Kết quả là không một ai làm được. Thiền Vu nói với các con rằng, hiện giờ anh em các con bất hòa, ai nấy đều như một mũi tên, rất dễ bị kẻ địch đột kích từng người một. Nếu anh em các con đoàn kết lại, sẽ như một bó tên, không ai có thể chiến thắng các con.

Trong “Chu Dịch” cũng nói: “Nhị nhân đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim”, nghĩa là hai người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh lớn hơn cả dao sắc chặt đứt vàng kim. Vế sau của câu này là: “Đồng tâm chi ngôn, kỳ xú như lan”, tiếng nói đồng lòng, thơm như hương hoa Lan. Câu “Kết nghĩa kim lan” cũng bắt nguồn từ ý này.

Giữa người với người, để giữ được chữ Hòa này thì cần đối đãi với nhau khoan dung, tuy nhiên phải giữ vững nguyên tắc của bản thân. Luận Ngữ viết: “Quân tử thành nhân chi mỹ, bất thành nhân chi ác.” Người cao thượng chỉ thành toàn cho điều tốt đẹp, không hỗ trợ cho chuyện ác của người khác. Đối với hảo sự của người khác, cần ủng hộ và tán dương. Đối với việc xấu của người khác, không nên mừng thầm hay thậm chí “dậu đổ bìm leo”, đãi người phải khoan dung, nhân hậu, thiện lương.

“Quân tử chi giao đạm nhược thuỷ, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ”, mối quan hệ chân thành giữa người quân tử thường nhạt nhẽo như nước, giao tình giữa kẻ tiểu nhân lại ngọt ngào như rượu ngon. “Quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt”, quân tử kết giao đạm nhạt lại thân thiết, tiểu nhân giao tình dẫu ngọt ngào, nhưng lại rất dễ đoạn tuyệt. Có thể thấy rằng, giữa người với người nếu không mang theo chút màu sắc công danh, lợi lộc nào, thì chữ Hòa ấy sẽ trong trẻo, mát lành như nước vậy.

Nhưng Hòa không phải là ba phải, vô nguyên tắc. Luận Ngữ viết: “Quân tử hòa mà không đồng, tiểu nhân đồng mà không hòa”. Quân tử có chủ trương của mình, đồng thời có thể khoan hậu đãi người, có thể chung sống hoà thuận với mọi người, đây gọi là “Hòa mà không đồng”. Tiểu nhân lại dễ bị người khác gây ảnh hưởng, tát nước theo mưa, a dua, nịnh hót, nhưng hễ có xung đột về lợi ích, thì không thể chung sống hài hoà với mọi người, đây chính là “Đồng mà không hòa”.

Người quân tử đối đãi khoan dung, hòa thuận với người khác, nhưng không hùa theo một cách mù quáng. Phẩm hạnh của người quân tử lương thiện, nhưng nội tâm lại cương nghị, có niềm tin của bản thân, không nước chảy theo dòng, góp sóng thành bão vậy.

 

 

KHÔNG NÊN XEM THƯỜNG NGƯỜI KHÁC

Mỗi người sống trong xã hội đều có vị trí của riêng mình. Có người thuộc dòng xã hội chủ lưu có địa vị xã hội cao. Có người lại thuộc dòng xã hội hạng trung, là những người thông thường. Có người thuộc dòng xã hội tầng thấp, đối với họ thậm chí miếng cơm manh áo cũng là vấn đề lớn. Lại có một số người có tài năng, có thành tựu nổi bật hơn người. Tuy vậy đây chỉ là một kiểu sắp xếp mà thôi, cổ ngữ nói: “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”, không nên lấy cái sở trường của mình để so sánh với khuyết điểm của người khác. Những người thực sự có tu dưỡng đều sống khiêm tốn, không tùy tiện hiển lộ tài năng. Một trong những điều đại kỵ nhất trong đạo làm người của cổ nhân là tự cho mình cao quý mà xem thường người khác.

Quân sư tài ba nhà Thục Hán tời Tam Quốc, Gia Cát Lượng, từng nói: “Vật dĩ thân quý nhi tiện nhân”, tức là đừng lấy thân phận cao quý mà khinh miệt người khác. Cuộc đời con người có vô hạn khả năng có thể xảy ra, nhưng người mỉm cười cuối cùng thì thường là người có trí tuệ và khí chất khiêm tốn, độ lượng. Khi tiếp xúc với kiểu người ấy, chúng ta sẽ cảm thấy không khó xử, không khí trước sau đều là ôn hòa, tôn trọng. Đây chính là khí chất của người ấy, là một loại tính cách hấp dẫn hiếm có đòi hỏi phải trải qua tu dưỡng mới kết tinh thành.

Câu chuyện Kỷ Hiểu Lam và vị phương trượng

Đại học sĩ thời nhà Thanh, Kỷ Hiểu Lam, từng có lần đi đến núi Ngũ Đài du ngoạn. Khi Kỷ Hiểu Lam vào trong chùa, phương trượng nhìn ông một lượt, thấy dáng vẻ của ông rất bình thường, bèn nói: “Ngồi”. Sau đó, vị phương trượng lại kêu một tiếng: “Trà”, ẩn ý là lấy nước trà bình thường để tiếp đón.

Sau khi biết tin khách nhân là đến từ kinh thành, vị phương trượng bèn cung kính đứng dậy, lập tức dẫn Kỷ Hiểu Lam vào phòng trong, cung kính nói: “Mời ngồi!”, “Kính trà!”

Sau một hồi trò chuyện, khi biết rằng người đến chùa là lễ bộ thượng thư Kỷ Hiểu Lam, sắc mặt của phương trượng có chút thay đổi, khiêm tốn dẫn Kỷ Hiểu Lam vào trong thiền phòng, cười ngại ngùng và nói: “Mời thượng tọa!”, “Kính hương trà!”

Lúc Kỷ Hiểu Lam gần rời đi, vị phương trượng cầm giấy bút, nhất định muốn mời Kỷ Hiểu Lam lưu lại thư pháp, để làm rạng danh thiền viện.

Kỷ Hiểu Lam múa bút để lại một câu đối: “Tọa, thỉnh tọa, thỉnh thượng tọa; Trà, kính trà, kính hảo trà”. Vị phương trượng nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Một người sáng suốt sẽ luôn hiểu rằng phải tôn trọng bất kỳ một ai. Họ lại càng hiểu rằng, cung kính với người khác cũng là trang nghiêm với chính mình, tôn trọng người khác cũng là tôn trọng chính mình.

“Một núi, một sông, một thánh nhân”

Trong năm Càn Long thời nhà Thanh, ở Đông Bình, Sơn Đông có một vị tiến sĩ tên là Lưu Công Quán. Ông từng có thời gian nhậm chức ở phía nam. Tục ngữ có câu: “Tú tài phương nam, tướng quân phương bắc, Tây An đất chôn Hoàng đế”. Câu này nói đến ba chuyện: Tây An có nhiều lăng mộ Hoàng đế. Người phương bắc thân hình cao lớn, có nhiều người làm tướng dẫn binh đánh giặc. Thời Minh Thanh, vùng đất Giang Nam quang cảnh xinh đẹp, kinh tế phát triển, vượt xa phương bắc, đồng thời văn hóa cũng cường thịnh, người đọc sách đỗ đạt trong các kỳ thi cũng rất nhiều. Vì thế, các nhân sĩ ở phương nam thường có cảm giác tự cho mình hơn hẳn phương bắc, thậm chí cười nhạo người phương bắc.

Lúc Lưu Công Quán vừa xuống Giang Nam nhậm chức. Nhân sĩ ở Giang Nam cùng nhau dán lên cổng quan nha nơi Lưu Công Quán ở một vế của câu đối: “Giang Nam thiên sơn thiên thủy thiên tài tử” (Tạm dịch: Giang Nam, ngàn núi, ngàn sông, ngàn tài tử).

Lưu Công Quán sau khi xem xong, điềm tĩnh viết tiếp một vế dưới: “Sơn Đông nhất sơn nhất thủy nhất thánh nhân” (Tạm dịch: Sơn Đông, một núi, một sông, một thánh nhân).

Nhân sĩ ở Giang Nam sau khi đọc được vế đối của Lưu Công Quán nhất thời cảm thấy như có luồng điện chạy qua người, xấu hổ không nói thêm được lời nào. “Nhất sơn” ở đây là chỉ núi Thái Sơn. “Nhất thủy” là chỉ sông Hoàng Hà. “Nhất thánh nhân” là chỉ Khổng Tử. Những điều này ở Giang Nam không thể so sánh được.

Điều đáng quý của một người không phải ở chỗ thân phận của họ cao bao nhiêu mà là ở chỗ đối xử với bất kỳ ai cũng khiêm tốn, nhã nhặn. Có một số người vô cùng coi trọng thân phận, họ tận dụng mọi cơ hội để thể hiện thân phận và địa vị của mình, luôn cho mình là hơn người, luôn xem thường người khác. Nhưng kỳ thực chính những điều đó lại phản ánh ra sự tự ti trong nội tâm của người ấy.

3 loại thái độ khi kết giao: Nhìn xuống, nhìn lên và nhìn thẳng

Theo sử gia Plutarch, sau khi Alexander Đại Đế đánh chiếm Hy Lạp, ông đã tới Corinth. Những người đứng đầu thành phố và các triết gia đã kéo nhau tới yết kiến Alexander, duy chỉ có Diogenes là vắng mặt. Alexander bèn đích thân đi tìm triết gia Diogenes, và thấy ông này đang nằm dài sưởi nắng dưới sân. Dù biết Alexander Đại Đế đến, vị triết gia vẫn không mở mắt nhìn.

Khi ấy Alexander Đại Đế với quyền thế hiển hách đã hỏi: “Hỡi nhà hiền triết, ngươi có muốn ta làm gì giúp ngươi không?” Triết gia Diogenes đã trả lời: “Ngài hãy đứng tránh sang một bên để khỏi che lấp ánh mặt trời của tôi”.

Sau khi Alexander Đại Đế ngẩn người một lát thì vô cùng khâm phục, cuối cùng ông nói: “Nếu ta không phải là Alexander thì ta nhất định làm Diogenes”.

Trong kết giao nhân tế có ba loại thái độ, chính là nhìn xuống, nhìn lên và nhìn thẳng. Người luôn nhìn xuống là người cuồng vọng, ăn trên ngồi trước, xem thường người khác. Người luôn nhìn lên lại là người yếu nhược, ngưỡng mộ người khác, sợ hãi người trên và coi thường chính mình. Người nhìn thẳng là người không kiêu ngạo, không siểm nịnh, vừa tôn trọng đối phương, vừa tôn trọng bản thân mình. Khi đối mặt với người mạnh hơn mình thì không a dua siểm nịnh, khi đối mặt với người yếu hơn mình thì không ức hiếp xem thường người khác mà đối xử bình hòa. Đó mới là phẩm chất đáng quý mà một người cần hướng đến.

 


Mời nghe Khề Khà Truyện đọc truyện ngắn:

CHUYỆN CU TỐ LÀNG TÔI của Đặng Xuân Xuyến:


0 comments:

Đăng nhận xét