TRUYỆN VUI và
TRUYỆN LIÊU TRAI
*
TRUYỆN
VUI:
ÔI CHỊ! EM KHÔNG HIỂU
*
Vừa vào nhà, chị véo cái vào má lão
rồi ơi ới anh chồng đi cùng:
- Eo ơi, anh nhìn này, chẳng thấy em
ấy thay đổi chút nào anh nhỉ?
Lão ngượng, cười:
- Ồ chị, gần mười năm...
- Ừ, hơn chín năm rồi chị em mình
mới gặp lại nhau Xuyến nhỉ... Dạo này em béo và già đi nhiều đấy. Gặp em ngoài
đường chắc chị không nhận ra được em đâu Xuyến ạ.
- Dạ...
Vừa lúc đó cục cưng của lão thập thò
ngoài cửa, chị nhìn thấy, hỏi:
- Này em, thằng cu này con nhà ai
đấy? Trông kháu khỉnh đáo để em nhỉ?
- Dạ, thằng cu nhà em chị ạ. Chào 2
bác đi con.
Chị kéo cục cưng vào lòng, xoa xuýt:
- Eo ơi giống bố Xuyến thế nhỉ. Nhìn
là biết ngay con trai bố Xuyến. Đúng thật là giỏ nhà ai quai nhà ấy em ạ. Cứ
như là bản công chứng ý!
Rồi chị ngoảnh sang hỏi lão:
- Này, lâu rồi em có về quê không?
Quê mình giờ thay đổi nhiều quá em nhỉ? Bữa trước về quê, chị phải hỏi đường
đấy. Eo ơi, nông thôn bây giờ hiện đại lắm, khác xưa nhiều lắm...
Lão ngắc ngứ vì lão đâu có cùng quê với
chị? Vì không muốn chị mất vui nên lão cứ ậm ậm ừ ừ cho qua chuyện.
Chị quày quả với chồng:
- Anh ạ, em ấy là đồng hương mình
đấy. Eo ơi, đồng hương mình nhiều người làm ăn khấm khá lắm anh ạ. Em ấy cũng
là tấm gương vượt khó bằng nghị lực, trí tuệ đấy.
Như nhớ ra chuyện gì quan trọng, chị
vỗ vỗ vào trán kiểu giới trí thức nhiều việc, rồi vẻ rất lơ đãng của giới nghệ
sỹ, chị hỏi:
- Chị nghe vợ chồng thằng Long bảo
em đang xây nhà ở quê? Em ở Yên Bái hay Quảng Ninh? Từ đây về quê em xa lắm
không? Lâu rồi không về thăm quê em nên chị quên mất rồi Xuyến ạ....
Ôi chị!
Chị già thật rồi hay hôm nay thời
tiết thay đổi nên chị bị ẩm IC?
*
Hà Nội, 17 tháng 11 năm 2012
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
THỀ BỎ RƯỢU
*
Đang ngon giấc ngủ thì điện thoại đổ
chuông.
Lại là Tú.
Nhấc máy lên, lão sổ luôn: - Lại gì
nữa đây, Tú? Anh đâu có thù oán với mày mà mày cứ hành củ tỏi anh mãi thế? Sáng
tinh mơ đã nheo nhéo nheo nhéo. Giờ anh tranh thủ ngủ trưa cũng bị mày mè nheo
là sao? Tha cho anh đi mày...
Tú nhăn nhở cười:
- Điện đến xin lỗi sáng nay đã làm
anh mất ngủ. Muốn tạ lỗi anh bằng can rượu quê vừa mang lên. Có nhận không để
chiều em mang đến.
Ôi thằng này. Rượu chè cái gì? Nói
ra chỉ thêm bực! Lần trước, mượn 3 can 20 lít bảo về quê mang rựơu lên, sẽ biếu
lão một can để ngâm rượu thuốc, “thi thoảng em đến có uống trạc cũng đỡ ngại”.
Lão hăm hăm hở hở, san san sẻ sẻ từ bình nọ sang bình kia để chứa thêm rượu.
Những 20 lít cơ mà! Lão chờ, chờ đến đỏ cả con mắt nó mới mang rượu đến, nhưng
không phải can 20 lít mà là can 2 lít. Lão choáng khi thấy nó “khệ nệ” xách can
rượu 2 lít, đặt lên bàn, rồi nhắc đi nhắc lại, rất trịnh trọng là rượu quê nấu
men gạo chuẩn, nguyên chất đấy. “Quý anh lắm, em mới để dành cả can rượu đấy.”.
Grăng-đê sống lại, chắc cũng phải đứng từ xa vái lấy vái để, mong nó chiếu cố
thu nạp làm đệ tử!
Ư hữ vài câu, lão bảo dạo này sức
khỏe có chiều xuống cấp nên đang quyết tâm bỏ rượu. Nó phá lên cười, cực đểu: -
Anh dỗi rượu? Anh quyết tâm bỏ rượu? Hay anh đang viết truyện cười đấy? .... Hố
hố hố.... Có mà bỏ thêm rượu mới vào trong dăm ba hũ! Dám thề bỏ rượu không hở
sâu rượu?
Từ nhỏ, lão có nguyên tắc là không
được lấy lời thề để xây dựng và củng cố niềm tin nơi người khác. Nếu buộc phải
thề thì tuyệt đối không thề sai sự thật. Nhưng cuộc sống, đôi khi vì quá bức
xúc hoặc khi rượu đã phê phê khiến lão không giữ được tỉnh táo mà phạm vào
nguyên tắc đó. Lần này cũng vậy, phần vì bực khi nhớ lại chuyện cũ, phần vì
muốn nhanh cúp máy để ngủ bù mấy đêm mất ngủ nên lão thề đại. Nghe lão thề, nó
lặng người rồi vớt vát: - Ừ thì em cứ nói thế.... Nếu cần rượu ngâm thuốc thì
alô, em sẽ mang đến. Rượu nhà nấu nên an toàn anh ạ.
Cúp máy xong mới ân hận. Chẳng lẽ
lão phải bỏ rượu thật? Ôi... lại thề! Lần này, chắc phải để “lời thề cá trê
chui ống”!
*.
Hà Nội, ngày 04 tháng 01 năm 2013
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
PHẠT TAXI
*
Giữa tháng chạp năm ngoái (2012),
lão về quê xem nhà cửa làm đến đâu rồi thì ngang đường - đoạn rẽ phố Nối về
Thành phố Hưng Yên, thuộc địa phận huyện Mỹ Hào (đoạn đi tắt để ra bùng binh về
huyện Ân Thi) - bị mấy anh công an giao thông tuýt còi đòi kiểm tra giấy tờ.
Lái xe trình đủ các loại giấy tờ theo yêu cầu.
Không bắt lỗi về giấy tờ được, mấy
anh công an nghiêng nghiêng ngó ngó vào trong xe, rồi anh lớn tuổi nhất đám hất
hàm hỏi tài xế:
- Sao taxi lại chở chăn?
Lái xe nhăn nhó (có lẽ vì bực):
- Đó là hành lý của khách, có thuộc
nhóm hàng cấm đâu mà em không được phép chở.
Một anh công an khác, quãng 30 tuổi,
nheo mắt nhìn lái xe, gằn giọng:
- Mày là thằng lái xe mà thích nói
chuyện luật pháp nhỉ? Đ.M! Mày có biết thế nào là nhóm hàng cấm không?
Lái xe cố nhã nhặn:
- Em không nói luật mà chỉ trả lời
câu hỏi của các anh là sao xe của em lại chở chăn.
Anh công an ít tuổi nhất lấy chân đá
đá vào đống chăn, hất hàm:
- Đ.M, chở đéo gì mà lắm chăn thế,
những 5 cái cơ à?
Lái xe cau có:
- Anh đá chăn như thế bẩn chăn của
khách, em lại phải đền cho khách đấy.
Không trả lời lái xe, anh công an ít
tuổi nhất nhảy phắt lên xe, lơ lơ láo láo, ngó ngó nghiêng nghiêng một chặp rồi
bắt lỗi lái xe tại sao không có bình chống cháy, đòi phạt “nóng” (không lập
biên bản) 1 triệu đồng. Lái xe lật đống chăn, lôi bình chống cháy ra thì anh
công an lớn tuổi nhất sầm mặt lại, chửi:
- Đ.M! Bình này có đúng chủng loại
đéo đâu! Mày dùng để đối phó à?
Xin xỏ một hồi không được, lái xe
mới bấm máy gọi cho ai đó (chắc sếp lớn) rồi chuyển máy cho anh công an nhiều
tuổi nhất.
Dạ dạ vâng vâng rối rít, anh công an
lớn tuổi nhất quay ra ngọt nhạt với lái xe:
- Thế mà em không nói trước. Thôi,
em lên xe đi. Bọn anh cũng chỉ là thi hành nhiệm vụ thôi mà.
*.
Hà Nội, ngày 14 tháng 02 năm 2013
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
GỌI NHẦM ĐIỆN THOẠI
*
Chuyện của tối qua. Giờ rảnh việc,
lão mới hầu chuyện mọi người.
Chuyện là thế này:
“BẠN” điện đến, hỏi:
- Năm rồi mi tổng kết ra răng? được
hay mất?
Lão cự nự:
-
Ai đó? Mà hỏi mần chi?
“BẠN” phá lên cười:
- Tổ cha mi, lại thế nữa! Hỏi để
biết chứ tau có xin mi mô mà nản?
- Ừa, thì được!
- Được chi?
- Được nhiều lắm! Đươc người! Được
của! Được tiếng! Được tai!...
Chưa kịp nói hết câu, “BẠN” lại hô
hố cười, rồi tràng giang “BẠN” chửi:
- Chu choa! Mi vẫn rứa. Vẫn cứ tính
nỏ mồm, bù lu bù loa, hệt mấy con bán gà bán vịt.... Mà bây chừ mi ở với ai? Đã
đón con nớ về chưa? Vẫn chưa à? Sao mi cố chấp rứa? Tau thấy tội hắn lắm... Chừ
mi tính răng? Hắn cũng đâu đến nỗi! Mi cứ rứa, tội hắn lắm, mi ơi...
- Thì cũng tính như rứa nhưng mà hắn
nỏ chịu… Chừ biết tính mô?
- Ủa? Cắc cớ chi mà hắn không chịu?
Hay tại mi vẫn đèo bòng con nạ nên chừ hắn mới rứa? Thôi, nghe tau, đón con nớ
về, ở mình ên sao đặng? Rồi còn lo chuyện con cái, tưng đấy tuổi rồi, không lo
sinh con đẻ cái sau này già cả rồi thì mần răng?
LÃO ậm ừ ra vẻ đắn đo:
- Ừa, thì cũng đã tính như rứa nhưng
hắn nỏ chịu, chừ biết tính mô?
“BẠN” có vẻ bực bực nên giọng hơi
căng:
- Răng mi cứ con gà con vịt rứa?
Việc của mi chứ việc tau đâu mà mãi con gà con vịt với tau rứa!
- Ừa... thì cũng tính như rứa nhưng
hắn nỏ chịu, chừ biết tính mô?
- Mi... mi...
Chắc ngờ ngợ điều gì, “BẠN” lặng yên
một lát rồi hốt hoảng, chửi:
- Chu choa lộn số. Sao bây không nói
tau sớm. Cha bây, tốn tiền tau rồi...
Nói xong, cụp máy cái rụp.
*.
Hà Nội, 15 tháng 02 năm 2013
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
NHÀ THƠ GẠ BÁN THƠ
*
Anh điện đến hỏi:
- Này, sao thơ tôi, ông không chịu
bán giúp? Ông thấy đấy. Trên phây, bài nào của tôi cũng vài trăm like. Thơ
thế, ông mà bán thì thôi rồi, tôi khẳng định sẽ đắt như tôm tươi...
Anh cứ thao thao làm lão ngại, không
biết trả lời anh sao nữa. Thật lòng, cũng rất muốn bán giúp anh nhưng giờ có ai
bỏ tiền ra mua thơ để đọc? Nói thẳng sợ anh buồn, không nỡ, đành viện lý do này
kia để anh đỡ buồn thì anh lại trách là ích kỷ, là không có tinh thần đồng
hương, đồng đội. Lão vâng dạ rối rít để anh bớt giận nhưng hình như anh không
chịu hiểu nỗi khổ của lão nên cứ dồn:
- Ông có biết thơ của thằng Z không?
Ông thấy thơ của nó thế nào?
Lão thật thà:
- Anh ấy tặng em mấy tập thơ nhưng
em mới đọc được dăm bài vì... bận quá.
Anh gặng:
- Thế đọc, ông có hiểu gì không?
Lão sốt sắng:
- Có chứ anh...
Anh gạt luôn:
- Bậy! Bậy hết sức! Thơ đọc mà hiểu
liền thì đéo phải là thơ! Thơ là bậc thầy của nghệ thuật sử dụng ngôn từ, chữ
nghĩa, đâu phải là cách ăn nói bỗ bã, thiển cận của dân chợ trời mà cánh phàm
phu tục tử đọc là hiểu liền... Chết thật! Chết thật! Chả trách văn hóa đọc của
nước mình ngày càng xuống cấp trầm trọng đến thế...
Lão ỉu xìu như bánh đa nướng gặp
phải trời mưa, chẳng biết nói sao, chỉ ấp úng:
- Vâng, thưa anh… nhưng thơ là tiếng
nói của tâm hồn, là ..
Anh gắt:
- Là... cái con vẹt! Ông biết đếch
gì về thơ ca mà “ní với chả nuận”. Mai tôi cho con bé nhà tôi đèo đến trăm
cuốn, ông muốn nhét vào đâu thì nhét...
Lão ngớ người, muốn nói rằng, anh ơi
tha cho em, thơ anh em đọc không hiểu thì biết "nhét" vào đâu...
Nhưng đầu dây bên kia anh đã kịp dập máy, Lão cứ mãi ú ớ, khiến cu con nhà lão
hoảng hốt:
- Bố! Bố bị sao thế? Bố bị trúng gió
à...?
- !!!
*
Hà Nội, 17 tháng 03 năm 2013
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
CHUYỆN CỦA “ĐÀN ÔNG XỊN”
*
Cu em dại đã chuyếnh choáng, cứ vít
đầu lão xuống, ghé vào tai thì thầm:
- Em thề… em là đàn ông anh ạ. Đàn
ông xịn 100% đấy... Em không giống thằng Tuấn Anh, chỉ được mẽ đẹp trai, dẻo
mỏ... nhưng đếch phải là đàn ông.... Em.. Em hận con vợ em. Mẹ nó chứ. Em đã
tha thứ cho nó, chấp nhận về ở với nó cũng chỉ vì con cái... Ấy thế mà nó lại
lén uống thuốc ngừa thai...
Mùi rượu, cộng với cái mùi “cả tháng
không thèm đánh răng” từ mồm thằng em bốc ra, xộc thẳng vào mũi làm lão muốn
ói… Lão đẩy nó ra, tức giận:
- Thì cô ấy không muốn sinh thêm em
bé chứ sao? Đẻ lắm làm gì, chỉ khổ con cái …
Không để lão hết câu, thằng em dại
dướn lông mày lên, cay cú:
- Loại đàn ông không tài mà lắm tật
như anh thi biết cái gì. Mấy tháng nay, ngủ với nó em có làm đếch gì đâu mà nó
phải ngừa thai... Ức lắm anh ạ.... Mẹ nó chứ... Nó thật vô liêm sỉ. Nằm bên em
mà nó lại nhắn tin cho thằng nhân tình. Khốn nạn. Nó còn chạy vào nhà vệ sinh
thỏ thẻ với thằng nhân tình rằng anh ơi thằng đụt nó vẫn còn thức, chưa ngủ..
Quay ra, thấy em, nó thản nhiên hỏi: - Nghe hết rồi à? Càng tốt. Đây đỡ phải
giấu... Là anh thì anh có tức không? Anh sẽ làm gì? Anh nói đi...
Lão ngớ người với câu hỏi đột ngột
và khó trả lời của nó. Lão ấp úng, lão bối rối như gà mắc tóc vì lão làm gì có
kinh nghiệm bị vợ cắm sừng mà đưa ra câu trả lời thỏa đáng: - Thì … thì .. anh
làm sao biết được. Thế lúc đấy chú xử lý thế nào?
Nó lắc đầu: - Đau, đau lắm anh ạ.
Lão thấy tội cho nó nên vỗ về, an
ủi:
- Ừ, đau thật...Bị vợ cắm sừng công
khai như thế thì đau thật. Rồi sao nữa? Chú xử lý thế nào?
- Em hỏi nó đã dội nước nhà vệ sinh
chưa để em giúp.
Lão trợn mắt nhìn nó. Lão cứ ngỡ nó
sẽ kể rằng em giang tay tát bốp cái rõ đau vào mặt con vợ, hoặc chí ít cũng
phải là vài câu chửi cho hả giận, ai ngờ...
Có lẽ hiểu sự ngạc nhiên đến tức
giận của lão nên nó thở dài: - Chấp làm gì với thằng chỉ dám tán vợ em qua điện
thoại hả anh. Như thế nó là thằng không đàng hoàng, không phải là đàn ông xịn.
Mình là đàn ông xịn 100%, chấp với nó thì khác gì cho nó cơ hội bằng mình... Em
chẳng dại...
Chưa nói hết câu, thằng em dại vội
quay mặt...
Lão nhìn nó, lặng người.
*
Hà Nội, ngày 30 tháng 03 năm 2013.
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
CHUYỆN MAI MỐI
*
Mới sáng sớm, Chính đã điện đến,
cười phe phé: - Dở ơi… Hôm nay mày dậy sớm thế?
Đang ốm, lại bị khua dậy từ 6 giờ
sáng nên lão rất bực, nhưng vì nó là thằng bạn thân thời lính, lại đồng hương
huyện, cũng gần chục năm rồi không gặp nhau nên lão gượng cười:
- Ừ, ông có việc gì mà điện cho tôi
sớm thế? Đang có việc ở Hà Nội à?
Nó cười ngất:
- Hà Nội cái con khỉ. Đang ở quê. Vợ
tao nhắc tao điện cho mày, bảo chủ nhật này mày có về quê thì nhớ rẽ vào nhà
tao chơi.
Nghe nhắc tới Lan, vợ nó, lão thấy
thật lạ. Thằng này tướng tá đã không ngon con, lại mắc tật khi ngủ miệng cứ
chóp cha chóp chép, nước dãi chảy ra cả một đống thế mà cưới được cô vợ xinh
đáo để. Không chỉ xinh mà vợ nó còn khéo ăn khéo ở. Đúng là mèo mù vớ phải cá
dán. Có lẽ kiếp trước nó tu đến nơi đến chốn nên kiếp này mới được hưởng quả
lành.
Đợi nó cười xong, lão mới hỏi:
- Có việc gì không ông? Tối thứ 4 bố
con tôi về quê cả tuần. Đến thứ 4 tuần sau mới lên Hà Nội. Chắc chiều thứ 2 bố
con tôi mới vào nhà ông chơi được, vì tôi về đợt này còn có đôi ba việc gia
đình ông ạ.
Nghe vậy, nó giãy nảy lên:
- Thôi, mày vào một mình, đừng cho
thằng con mày đi theo rồi nhỡ hết việc.
Lão trấn an nó:
- Thằng cu nhà tôi biết nghe lời,
không nghịch lắm nên ông an tâm. Có chuyện gì quan trọng thế ông?
Nó cười cười:
- Mày còn nhớ cái Huệ con anh Hùng
nhà tao không?... Không nhớ à? Vợ tao bảo mày vào nhà tao chơi.... để nó giới
thiệu con Huệ cho mày.
Lão cười, đùa nó:
- Tôi làm cháu rể ông? Sao không
nhận tôi làm con rể ông cho gần hơn?
Nó phân trần:
- Mày làm cháu rể tao thì có làm
sao? Chuyện đấy cũng bình thường mà! Con gái tao năm nay mới học lớp 12, chồng
con cái con khỉ. Mày vào sẽ ưng con Huệ liền. Nó được người được nết mày ạ.
Thấy nó nói vậy, lão cười
cười:
- Tôi ở “góa” thôi ông ạ. Cái số đã
hỏng đường hôn nhân thì vợ con nữa làm gì cho mệt.
Nó chửi: - Số cái con khỉ. Mày
phải lấy vợ để có người quản lý tiền bạc mày làm ra, chứ đàn ông không vợ khác
đếch gì cái giỏ không đáy. Còn lúc ốm đau, lúc này lúc kia nữa chứ, không có vợ
là khổ lắm.
Không để lão phân trần, nó “thông”
luôn:
- Mày mà cưới được con Huệ thì phúc
cho mày lắm. Nó được người được cả nết. Chịu khó và tằn tiện lắm mày ạ. Tao
thấy nó với mày có nhiều điểm rất hợp nhau..
Thấy nó tràng giang đại hải, lão vội
ngắt lời:
- Nhưng Huệ mấy tuổi? Làm gì? Ít
nhất ông cũng phải sơ sơ cho tôi biết chứ?
Nó cụt ngủn: - 28 tuổi, làm
ruộng.
Lão “buột” miệng:
- Con gái ở quê làm ruộng mà 28 tuổi
chưa chồng thì chắc nhan sắc hoặc tính nết có vấn đề….
Không đợi lão hết câu, nó chửi luôn:
- Mẹ mày chứ... Đéo mời mày vào nhà
nữa…. Nó đẹp thì đã chẳng ế đến giờ này... Mẹ kiếp… Mày xem lại mày đi, già khú
rồi, trai tân đếch đâu mà kén với chọn…
Rồi dập máy.
Lão thua!
*.
Hà Nội, ngày 21 tháng 04 năm 2013.
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
HỌC THEO THIÊN HẠ
*
Chuyện là thế này:
Thằng em dại đỗ xe huỵch cái,
rồi vỗ vỗ vai lão, nói như cho cả khu phố cùng nghe:
- Anh yêu! Mình về đi!
Lão giật thót người, hớt hải
tia mắt nhìn mọi người, rồi sẵng giọng với nó:
- Cái... gì? Sao mày lại gọi tao là
anh yêu?
Nó toét miệng cười:
- Thì hôm nọ thấy anh gọi chị Nga
là chị yêu ơi, chị ấy có vẻ “sương sướng” nên....
- Thằng ngu! Đấy là con trai với con
gái, còn tao với mày là hai thằng đàn ông, dở à?
Nó gãi đầu, nhăn mặt:
- Thì ... Em tưởng tình cảm con
trai con gái đều giống nhau, đâu phân biệt giới tính...
Bực mình, nhưng thấy khuôn mặt
thộn ra đến tội nghiệp của nó nên LÃO đành hạ giọng:
- Mày đúng là thằng “tứ chi
phát triển”. Mà ... tìm anh có việc gì?
Nó thở hắt ra rồi líu ríu:
- Mẹ em bảo sang phiền anh đưa
đến nhà thằng Viện ái, nhờ nó sắp xếp thời gian đưa mẹ em đến phủ
cô Hiền dâng lễ giải hạn.
Trời! Lão đâu quen thằng Viện ái!
Lão chỉ “tiện mồm” khen theo thiên hạ là thằng ấy nhảy đồng dẻo lắm,
khấn vái bài bản lắm... Lão đâu biết thằng Viện mồm ngang mũi dọc
thế nào? Lão càng mù tịt chuyện hầu đồng mở phủ. Lão nghe lỏm người
ta kháo nhau là thế, rằng thế nên đúng lúc đang lê tê phê rượu lão mới
huyếnh lên rằng thằng Viện ái là bạn chí thân của lão, rằng thằng
Viện ái rất biết nghe lời lão...! Có việc gì cần tới Viện ái cứ alo, lão sẽ
bảo Viện ái lo liệu hết mình. Uầy! Giờ thì chết lão rồi. Tính sao đây?
Thấy lão đứng thộn mặt ra, thằng em
dại cuống quýt:
- Sao thế anh? Em có gì sai à? Xin
lỗi nhé. Mà em sai chỗ nào phải chỉ cho em biết chứ cứ nghệt mặt ra như bò đội
nón như thế thì bố em cũng chẳng hiểu được.
Nhìn thằng em cuống quýt, lão thấy
tội tội cho nó nên bụng bảo dạ. Thôi. Cứ dẫn thằng “đầu thì to mà óc lại quả
nho” này về nhà rồi liệu cơm gắp mắm sau. Nghĩ thế nên lão khoát tay thằng em
lên xe về nhà.
Vừa vào nhà, thằng em dại đã toe
toét cười cười với cô cháu gái của lão, bỗ bã như chỗ thân tình lắm:
- Eo ơi con gái nhà ai mà xinh thế?
Cho anh thơm cái miệng tí tì ti nào!
Tưởng thằng “óc to như quả nho” chỉ
tếu táo cho vui, ai dè nó sấn sấn sổ sổ vào đòi thơm miệng con bé thật. Lão
chưa kịp quát thì nghe bốp một cái rõ to, rồi đến tiếng kêu oai oái của thằng
“tứ chi phát triển”:
- Ơ... Cái con cọp cái này... Sao
lại đánh anh đau thế!
Cô cháu gái của lão đằng đằng sát
khí, chỉ tay vào mặt thằng “em chã”:
- Đồ mất dạy! Lần sau mà còn thế nữa
thì “chị” đánh cho nát cái mặt họ nhà dê nhà mày đấy.
Ôm má, thằng “em chã” chạy đến xuýt
xoa “mách” lão: - Ạnh nhìn mặt em này. Xưng hết lên
rồi đấy. Sao cháu anh ghê gớm thế! Em đã thơm được cái nào đâu mà nó giang tay
đánh em rõ đau. Đúng là con cọp cái!
Nhìn bộ mặt thiểu não của nó, lão
không nhịn được cười, nhưng phải cố nghiêm mặt hỏi tội: - Mày oan ức lắm sao?
Vô duyên vô cớ lại đòi thơm nó là thế nào? Là anh thì hôm nay mày nhừ đòn rồi.
Thằng em dại giãy nảy lên:
- Vô duyên vô cớ cái gì? Thì em cũng
làm theo lời dặn của mẹ em là sang nhà anh, nếu có trẻ con thì phải thể hiện sự
yêu quý trẻ nên em mới làm thế. Với lại, hôm qua anh thơm vào miệng cái Tý nhà
anh Sơn, em thấy cái Tý nó cười như nắc nẻ với anh chứ nó có dữ dằn đánh trả
như con cháu cọp cái của anh đâu.
Lão sững người trước câu trách móc
đầy ấm ức của thằng “em chã”. Lão không biết nó ngù ngờ thật hay giả bộ ngây
ngô? Hai mươi mấy tuổi rồi, sao có thể ngớ ngẩn đến thế?... Nhưng nhìn vào
khuôn mặt bí dị, cau có và ánh mắt tức giận của nó, lão thấy hình như nó nói
thật.
Không nhịn được buồn cười, lão ôm
bụng mà cười, khiến thằng em dại cáu: - Sao anh vô duyên thế! Em bị cháu
gái anh vô cớ đánh đau như thế lại cứ nhìn em cười. Vô duyên thế đã đủ chưa?
Cố nín cơn buồn cười, lão hỏi: - Mày... Mày có biết con Tý nhà anh Sơn khác cháu anh ở
điểm nào không?
Thằng em dại gãi gãi đầu: - Cùng là con gái và cùng là trẻ con... Không có điểm nào
khác nhau cả.
Đến nước này thì lão thật sự thấy
tội nghiệp cho cái đầu sền sệt những bã đậu của thằng “em chã” nên quát: - Con Tý là đứa trẻ 2 tuổi, còn cháu gái anh nó đã 15
tuổi rồi. Nó đang trở thành một thiếu nữ. Một thiếu nữ! Mày hiểu chưa? Sao mày
lại bắt chước như thế?
Thằng em dại ngớ người một lúc rồi lẩm bẩm:
- Ừ, đúng rồi! Cái Tý nhà anh Sơn là trẻ con còn cháu gái anh đang
trở thành thiếu nữ! Ôi! Lạy Chúa tôi! Có thế mà em cũng không nghĩ ra. Chán quá
anh nhỉ?
Đến lượt lão lại tròn mắt nhìn thằng
em dại. Miệng lão cũng “tiện thể” theo tiếng lẩm bẩm của nó mà lắp bắp: - Ừ... Cái Tý là trẻ con còn cháu gái anh đang trở thành
thiếu nữ!... Ôi! Lạy Chúa tôi! Có thế mà cũng không nghĩ ra... Chán quá nhỉ!
*
Hà Nội, 31 tháng 10 năm 2013.
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
BÓI DẠO
*
Gã thanh niên xấp xỉ tuổi 30, chằm
chằm nhìn lão, rồi bả lả hỏi:
- Này anh. Có tin con người có số
mệnh không?
Đang buồn vì không có người nói
chuyện, thấy cách “bắt chuyện” của gã cũng hay hay, lạ lạ nên lão trả lời:
- Có chứ! Giày dép còn có số nữa là
đời người!
Như gãi đúng chỗ ngứa, gã vỗ tay đét
cái, hỉ hả:
- Biết ngay mà. Nhìn là biết anh
thuộc người của tứ phủ, cũng căn quả lắm đây! Mà... vợ con gì chưa?
Lão cười cười:
- Con thì có, vợ thì giờ vẫn chưa
kiếm được.
Gã sấn đến, ngồi xuống, cầm tay lão,
gãi gãi, xoa xoa. Ngón tay út khẽ cong lên, rồi ấn ấn, bóp bóp, dạn dĩ và rất
chuyên nghiệp.
Vuốt vuốt gan bàn tay, cạ đi cạ lại
gò Kim Tinh trên bàn tay của lão, gã nheo nheo mắt, nhăn nhở:
- Lại chuyện bị vợ chê là yếu sinh
lý chứ gì? Gớm! Trông ra dáng gà chiến thế này mà... chẳng khác gà thiến là
mấy... Tiếc nhỉ?
Lão giả bộ nai tơ, ngạc nhiên hỏi:
- Sao biết? Tài thế?
Gã bĩu môi rõ dài, rồi nhấn nhá:
- Không phải khoe đâu nhá... Em nhìn
là em biết ngay. Đàn ông mà mặt buồn buồn như thế này thì khổ vì chuyện phòng
the là đúng rồi. Lại nữa, cái tay... Ối giời ơi, gò Kim Tinh gì mà nát như băm
như vằm thế kia thì đĩ lên đĩ xuống là phải... Từ từ, để xem đường sinh lý thế
nào nào... Gớm, ngại cái gì, đĩ vung đĩ vẩy như thế mà cứ giả bộ đàng hoàng,
đứng đắn... Ôi, nhìn cái bàn chân kìa, dài rộng thế này thì vợ nó chê như đuôi
chuột ngoáy lọ mỡ là phải? ... Dào ồi! Vẽ chuyện. Mấy thằng đực với nhau thì
ngượng cái gì?... Đưa tay mặt ra đây... Thế, thế...... Nhắm mắt lại xem nào…
Xem giúp thôi, có lấy tiền đâu mà sợ đắt với rẻ?...
Lão thấy kỳ kỳ nên rụt tay lại, ngó
quanh, ái ngại:
- Uầy... Có gì đâu mà sợ? Chỉ là
thấy nhột nhột nên không thích, thế thôi!
Gã nhìn lão, thêm chăm chú, rồi trầm
giọng:
- Này, hỏi thật nhé, có định đi bước
nữa không? Hay quyết định ở góa nuôi con?
Chẳng hiểu sao lão lại trải lòng:
- Cũng mấy lần định tìm vợ nhưng cu
con phản đối dữ quá nên tạm gác lại, đợi vài năm nữa cu con lớn hẳn mới tính
tiếp chuyện ấy...
Gã nhìn lão, xỉa 2 tay vào nhau, vỗ
đét một cái, rồi cao giọng:
- Ngu thế! Việc gì phải kìm hãm sự
sung sướng lại làm gì? Ở góa mà nuôi con cũng tốt nhưng chuyện bồ bịch thì cứ
phải chiến vô tư chứ... Dở hơi à mà kìm hãm sự sung sướng của mình như thế...
Gái nó chửi cho đấy! Dở!
Đảo mắt thật nhanh, gã véo lão một
cái rõ đau, rồi hạ giọng, thủ thỉ: - Này, trông vẫn còn nặng nghiệp lắm, vẫn
còn nhiều Đào Hoa lắm. Yêu đi, đừng kìm hãm sự sung sướng như thế... Năm nay,
vận Đào Hoa sẽ nhiều đấy, chớp lấy cơ hội, đừng để tuột mất như mấy năm trước
mà uổng.... Vài năm nữa, có các thêm vàng, gái nó cũng chẳng thèm đâu....
Gã lại chăm chắm nhìn, ánh mắt như
lọc xương lọc thịt, rồi ngón tay lại ấn, lại véo, lại làm lão đau, lão nhột.
Bất giác gã trai hất tay lão, thở
hắt ra, rồi trệu trạo mà gượng cười: - Xem giúp thế thôi. Đến giờ đi đón vợ
rồi... Đừng ngẩn người ra như thế! Có duyên ắt gặp lại. Bb nhé!
Nhìn theo gã, lão giật mình, lẩm
bẩm: - Ơ... Rõ là vớ vẩn! Tự nhiên lại ngồi nghe mấy chuyện tào lao, chẳng đâu
vào đâu... Rõ thật... ngớ ngẩn!
*.
Hà Nội, ngày 13 tháng 02 năm 2014
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
CHUYỆN NGHE Ở CHỢ
*
Sáng, ra chợ, cô hàng rau nhìn lão
cứ cười cười, rồi thẽ thọt:
- Có tình yêu à mà trông anh “bảnh”
thế?
Lão thấy ngượng nên méo mó:
- Yêu đương gì đâu? Già rồi. Giờ mà
yêu... ngượng chết!
Chị hàng thịt đế vào:
- Chú kêu già thì chị kêu thế nào
đây? Thôi, vợ đi. Lừng khừng rồi về già sẽ khổ lắm đấy.
Lão gượng cười:
- Vâng! Cũng muốn lắm chứ nhưng có
ai yêu đâu mà cưới hả chị?
Cô hàng rau bĩu môi:
- Gớm! Kén lắm vào rồi tối ngủ một
mình. Ở mãi thế không thấy chán à? Mà em nói thật nhá... Lâu lâu không làm bận
thì người nó đần đi đấy.
Nói xong, cô hàng rau tự thưởng cho
mình một tràng cười rổn rảng như ngô nổ.
Cậu hàng cá hiếng mắt nhìn cô hàng
rau, ngáp một cái rõ dài rồi vênh vểnh mặt lên xoa cằm, mặc dù cằm cậu nhẵn
thín, bói mãi cũng không thế có một cọng râu.
Một lúc, chừng như đợi dư âm tràng
cười của cô hàng rau kịp lắng xuống, cậu hàng cá mới nheo nheo mắt, giọng cà
tửng cà tửng:
- Lấy vợ làm gì. Đợi mươi năm nữa
con trai cưới vợ, ở nhà bế cháu cho sướng, anh nhỉ? Vợ là nợ. Thêm nợ làm gì
cho cực!
Chưa kịp trả lời cậu hàng cá, lão đã
nghe chị hàng thịt chát chúa với cậu hàng cá:
- Tí tuổi thì biết cái gì mà vợ là
nợ! Trẻ ranh mà cứ đòi tham gia chuyện của người lớn.
Lườm cậu hàng cá một cái khá dài,
chị hàng thịt quay sang lão, hỏi nhỏ:
- Hay chị giới thiệu cho chú nhé? Ở
cạnh nhà chị, có cô 30 tuổi vừa bỏ chồng, ngoan và xinh lắm. Cô ấy bỏ chồng vì
thằng chồng yếu sinh lý quá nên lấy nhau mãi mà chẳng đẻ đái gì được... Chán!
Cô ấy cặp bồ với tay trưởng phòng, nhưng mà tay ấy súng ống cũng có vấn đề sao
ấy nên cô ấy cặp lâu lâu rồi mà cũng chẳng thấy chửa đẻ gì sất! Biết đâu... Gặp
chú, cô ấy lại sòn sòn ý chứ!
Cậu hàng cá cười ngặt nghẽo:
- Thôi con xin u. Con lạy u! U định
hại đời anh ý thêm một lần nữa à? Nói thật, ngữ đàn bà đấy mà về với anh này
thì chưa quá một tuần lễ sẽ đá anh này bay luôn...
Chị hàng thịt lại lườm cậu hàng cá,
bĩu môi:
- Trẻ ranh biết cái gì mà tham gia.
Mày tưởng anh mày còn giá lắm hả? Tuổi đã nhiều, lại qua một đời vợ rồi, ế xưng
ế xỉa lên ý chứ...
Quay sang lão, chị nhìn từ đầu xuống
chân, rồi lại nhìn từ chân lên đầu, ngắm ngắm nghía nghía, kỹ lắm, hệt như
người ta săm soi chọn con giống, rồi gật gù, gật gù:
- Chú trông thế này chắc cái khoản
kia sẽ không tệ! Này, chị hỏi thật nhé. Thế... Có vợ mới trẻ đẹp bên cạnh, một
đêm cậu ... được mấy lần?
Lão đỏ mặt, loay hoay với câu trả
lời.
Cô hàng rau vừa nhặt rau vừa thẽ
thọt:
- Gớm. Chị hỏi khó như thế thì bố ai
dám trả lời. Trông người ngợm thế kia, chắc cũng được đôi bận một đêm, anh nhỉ!
Lại một tràng cười re ré re ré, như
xé màng nhĩ, nhưng không phải của cô hàng rau mà là tiếng cười của cậu hàng cá:
- Hé hé hé hé... Thôi! Con lạy các
hồn! Anh này súng ống đã nhỏ bé, khí thế khi xung trận lại nhút nhát, mặc cảm
thì lấy đâu ra thỏa mãn cho “đối tác” mà đòi có hạnh phúc. Lấy nhau về, được
vài bữa lại lôi nhau ra tòa mà “bêu xấu” nhau! Thôi, “ăn chay” cho lành!
Chị hàng thịt lườm lườm cậu hàng cá:
- Sao cái nhà cậu này cứ bàn ngang
thế? Cậu lên giường với chú ý rồi à mà biết súng ống của chú ý nhỏ bé? Lại còn
khí thế khi xung trận nhút nhát, mặc cảm nên không làm cho đối tác được thỏa
mãn? Nói cứ như... là... hai người đã từng ăn nằm với nhau rồi ý! Nghe thấy
ghê!
Cậu hàng cá đỏ mặt, gân cổ:
- Cần gì phải lên giường với anh ý.
Cô nhìn bàn chân của anh ý dài mà nhỏ thế kia thì chuyện đấy có khác gì đuôi
chuột ngoáy lọ mỡ? Bàn chân như thế làm sao cho vợ thỏa mãn được? Như thế thì
anh ấy mới mặc cảm, mới nhút nhát khi xung trận chứ? Ôi dào! Đúng là đồ hàng
thịt!
Chị hàng thịt bĩu môi, chì chiết:
- Cậu thì sao? Đúng là đồ hàng cá,
thở ra toàn mùi cá ngang ngạnh, tanh rè! Người yêu còn chưa có mà nói cứ như
thánh phán ý. Bàn chân thì liên quan gì đến chuyện đấy. Đúng là chim mới ra
giàng đã đòi bay bổng! Nghe cậu phán mà vãi!
- Cô đã không biết lại cứ thích ra
vẻ! Cô nhìn phía dưới đuôi mắt của anh ý kìa. Lõm sâu và tối hãm như thế, cung
hôn nhân như vậy mà đòi lắm vợ để rước thêm cực à?
Chị hàng thịt dài giọng, chanh chua:
- Eo ơi. Hôm nay tôi mới biết cậu có
tài xem tướng đấy! Giỏi như thế sao không mở quán bói mà hốt tiền của thiên hạ,
lại ngồi đây chường mặt ra bán cá để người sặc mùi tanh của cá làm gì?
Cậu hàng cá đỏ gay mặt, sẵng giọng:
- Cô... Cô... Cô đúng là đồ hàng
thịt! Đã không biết gì lại cứ thích chém!
Cô hàng rau nhìn hai người, bụm
miệng cười, rồi quay sang bỗ bã với lão:
- Ơ cái nhà anh này... Sao cứ đứng
tủm tỉm cười như thế? Người ta bàn luận về mình mà cứ thộn mặt ra nghe như nghe
chuyện của thiên hạ là sao? Gớm. Chả trách ế xưng ế xỉa là phải! Hâm nặng rồi!
Thỉnh thoảng cũng phải gái gú một chút cho minh mẫn cái đầu chứ, cứ “chay
trường” như thế có mà hâm nặng! Hâm nặng...
Lão giật mình, tự hỏi: - Ừ ... Sao
mình lại thộn mặt ra nghe thiên hạ bàn luận về mình dửng dưng cứ như nghe
chuyện của thiên hạ thế nhỉ? Thật ra, mình có hâm không? Uầy... Có khi mình hâm
thật rồi, hâm nặng là đằng khác. Thôi, mình cũng nên thay đổi cách sống một
chút cho bớt hâm, nhỉ?!
*.
Hà Nội, ngày 20 tháng 03 năm 2015.
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
“VỢ NHẶT” CỦA ANH K...
*
Anh hơn tuổi, học trước nhiều khóa,
lại chơi với nhau khi lão đã ra trường chán chê nên chỉ loáng thoáng nghe
chuyện tình duyên của anh lận đận lắm. Mọi người kể, thời sinh viên, anh yêu mê
mệt “cô bé” tên Chi, nhưng chẳng hiểu lý do gì mà hai người lại chia tay, anh
“khép cửa tình yêu” từ đấy. Bạn bè đồng trang lứa, rồi đàn em sau anh 5 khóa,
10 khóa, 15 khóa... lần lượt rời bỏ cuộc sống độc thân, anh vẫn lầm lũi
một bóng đi đi về về căn gác đã mua từ thời trai trẻ.
Thế rồi đùng cái anh yêu. Yêu vội,
rồi cưới gấp theo đề nghị của “nhà gái”. Đến dự đám cưới, nhìn cô dâu, lão
choáng vì người đâu mà xấu. Cái mặt đã dài lại còn vẹo vọ. Hàm răng đã cái thò
cái thụt lại xỉn màu nham nhở. Nói không quá lời, Thị Nở nếu hiện diện có khi
nhan sắc nhìn còn dễ chịu hơn, duyên hơn… Quá thất vọng, lão buột miệng, thốt
câu: - “Đã nhịn đến từng này tuổi sao lại
đi rước hàng tồn kho phế phẩm như thế!”. Bạn bè bấu lão, nhắc: - “Nói khẽ thôi kẻo nhà gái họ nghe thấy, chửi
vỡ mặt đấy.”. Rời hôn lễ, lão ghé tai anh nói nhỏ: - “Nhịn bao năm mà lấy vợ xấu thế.”. Anh cười ngất, đấm lưng lão,
chửi: - “Thằng khỉ! Chỉ cần anh thấy chị
mày trẻ trung, xinh đẹp là oke rồi.”. Mừng cho anh đã có mái ấm gia đình
nhưng thật lòng lão vẫn thấy gợn gợn điều gì đó rồi sẽ không ổn với người “vợ
nhặt” của anh...
Cưới xong, nghe vợ, anh bán nhà
ngoài Hà Nội rồi chuyển công tác vào Sài Gòn cùng vợ, chấp nhận trở lại làm anh
công chức quèn để vợ chồng sớm sinh em bé. Từ đấy, lão với anh không gặp lại.
Mấy lần liên lạc với anh qua điện thoại nhưng anh không bắt máy, tưởng anh thay
số nên lão xóa khỏi danh bạ, vì thế lão mù tịt về anh, vẫn nghĩ, cuộc sống của
anh chắc vẫn ổn.
Chiều qua, nghe điện thoại, thằng
bạn bảo: - “Con Thủy nó lừa hết tiền bạc
của ông ấy rồi. Còn lừa ông ấy đứng tên vay nợ nhiều người mà toàn cam kết là
vay cho riêng mình. Giờ ông ấy khổ lắm. Không vợ, không con, sắp tuổi nghỉ hưu
rồi mà không có chỗ trú nắng trú mưa, lại cõng một đống nợ trên lưng…”
Buông điện thoại, lão thẫn người,
thương anh là người tốt sao số lại khổ đến thế!
*
Hà Nội, 27 tháng 04 năm 2015
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
TRẬN RƯỢU NHỚ ĐỜI!
*
- Viết tặng Nguyễn Toàn Thắng -
Một bận, không biết “cú” chuyện gì,
Thắng xuống nhà “gạ” lão lên Triệu Việt Vương “nếm” rượu. Lão là thằng thích
rượu, khi uống, cứ tì tì chén 1 chén 1; đã uống là phải uống cho đã, phải “tưng
tửng” say mới chịu rời bàn. Còn Thắng, thuộc thành phần thêm người cụng chén
cho rôm rả nên lão lấy điện thoại, định gọi thêm chiến hữu thì Thắng cản: - “Hôm nay em có chuyện muốn nói với anh. Chỉ
anh em mình ngồi với nhau.”. Thấy lạ, nhưng nghĩ chắc cu em muốn tâm sự
chuyện gia đình, chuyện học hành, hoặc chuyện yêu đương... nên LÃO gật đầu.
Hết ly thứ 2, Thắng hít hơi dài, vẻ
nghiêm chỉnh, thấp giọng:
- Em hỏi, anh nói thật nhé! Anh thấy
em là người thế nào?
Lão cười, nâng ly rượu lên định ực
cái thì Thắng giữ lại, khẩn khoản:
- Em hỏi nghiêm túc đấy. Anh trả lời
đi.
Nhìn thái độ của Thắng, lão thấy ngộ
ngộ nên phì cười, bắn tung tóe ngụm rượu ra bàn. Thắng cau mày, gọi ly khác,
rồi giao hẹn: - Anh trả lời em đã rồi anh em mình 100% chén này.
Lão trố mắt nhìn Thắng. Lão ngạc
nhiên vì Thắng chưa từng thế trong bàn nhậu. Đặt ly rượu xuống, lão hỏi:
- Chú muốn hỏi anh về vấn đề gì? Cứ
chung chung thế, anh biết trả lời sao?
Thắng ngập ngừng: - Thì... Anh
nhận xét thật vô tư... Em có thông minh không?
Uầy... Cái thằng này! Lão phì cười,
trả lời:
- Không dưng lại hỏi anh câu đó? Anh
em chơi bời, cơ bản gặp nhau nơi quán xá, biết sao mà nói? Nhưng thật lòng, anh
thấy chú là người sáng dạ, lanh lợi và chân thật!
Thắng đứng dậy, oang oang
giọng: - Bắt tay anh cái! Em đoán thế nào anh cũng nói vậy!
Cụng ly 100% xong. Thắng gọi tiếp 2
ly, lại hỏi: - Thế anh thấy anh Hoa thế nào?
Lão thật lòng: - Cử chỉ của
Hoa dịu dàng, mềm mại. Giọng của Hoa hơi thím, hơi mợ. Nhưng Hoa là người trực
tính, tốt tính! Chơi được!
Thắng gặng:
- Anh thấy anh Hoa có “bị ái” không?
Lão thoáng lăn tăn: - “Thằng này hôm nay sao vậy? Toàn chuyện ba
láp ba xạo!” nhưng vẫn nhẹ nhàng: - Gặp Hoa có 2 lần, anh sao biết Hoa “bị
ái” hay không? Sách tướng nói, đàn ông mà trông mặt như con gái, thường là đĩ
lắm, chuyện “trai trên gái dưới” thuộc bậc thầy. Nhìn eo ẻo nhưng chắc gì đã
“ái”, có khi còn “hay” gái hơn mấy ông ngời ngời nam tính.
Thắng vỗ đùi đét cái, giọng hỉ
hả: - Đúng! Đúng! Lớp em gọi anh ấy là Hoa mái nhưng sát gái lắm anh ạ!
Bắt tay anh. 100% vì nhận xét của anh!
Ực cái hết ly rượu. Thắng gọi tiếp 2
ly nữa.
Thái độ khác thường, rất lạ của
Thắng làm lão dè dặt: - Chú sao thế? Hôm nay chú uống hơn mọi khi rồi
đấy.
Thắng ấn ly rượu vào tay lão, giọng
nghe chừng đã ngấm chút mềm ướt, trơn trượt của chất cay:
- Anh an tâm! Em sẽ đèo anh an toàn
về tận nhà. Giờ em hỏi tiếp một câu, anh phải trả lời thật đấy.
Lão chột dạ, thầm nghĩ: - “Thằng em dại này cay cú chuyện gì đây? Chắc
định mượn rượu để khai thác mình? Dại lắm cu em. Lẽ ra, đợi anh tì tì thêm vài
chén, rồi hãy túc tắc 100 % thì anh sẽ “đứt cước”. Được! Chú định “chơi” anh
thì anh cho chú gục, mà trận gục này anh sẽ cho chú nhớ đời!”
Lão cầm ly lên, xoay người, khinh
khỉnh:
- Uống được nữa không? Uống xong ly
này, chú ngủ luôn tại bàn, sớm mai anh lên đón nhỉ?
Thắng bật cười, quơ tay chém gió rất
mạnh:
- Anh coi thường thằng em quá.
Rồi ực cái hết ly rượu.
Khoát tay gọi tiếp 2 ly nữa. Giọng
Thắng bắt đầu có độ deo dẻo, nhừa nhựa: - Nói thật, lẽ ra em đếch chơi với
anh đâu. Nhưng anh biết tại sao em lại xin làm chỗ anh không? Anh nói đi... Anh
có biết tại sao không? Nói thật nhé. Anh làm sao trả lời ngay được... Phải động
não mười mấy ngày nữa, may ra anh mới đoán được...
Lão vừa bực, vừa buồn cười. Thầm
nghĩ: -“Thằng em dại này, đúng là ngựa
non háu đá! Hôm nay, anh sẽ cho chú một trận nhớ đời, để chú rút kinh nghiệm.”
Vân vê ly rượu, xoay xoay vài vòng,
rồi nâng lên, khẽ chạm môi, lão hít hà cái thật sâu, giọng cà tửng, cà
tửng: - Sao anh biết được! Chú giấu kín trong lòng, thánh cũng chả biết,
nói gì anh! Nào! 100% chén này để anh đoán thử xem có trúng không?
Thắng cười cười, tay khoắng
gió:
- Uống thì uống, chứ anh làm sao mà
đoán được... Nào! 100% thì 100%!
Ực! Ực! Thế là xong ly rượu.
Thắng lại khoát tay:
- Ê, phục vụ! Cho 2 ly nữa... 2 ly
nữa... Nhanh!
Lão cười thầm: - “Thằng em dại! Rượu bắt đầu nhảy múa rồi.
Chuẩn bị tinh thần, anh cho mày đứt....”. Rồi giơ tay đón 2 ly rượu từ cậu
phục vụ, LÃO cũng líu nhíu: - Ơ...Cái cậu này...2 ly...2 ly là 4
ly...sao chỉ có 2 ly?. Cậu... coi thường anh Thắng quá.
Gườm gườm nhìn cậu phục vụ, Thắng
nhấc ly rượu, ngửa cổ ực cái, rồi khoát tay:
- 2 ly... 2 ly là 4 ly.... Mày coi
thường anh Thắng mày quá. Mang 2 ly... 2...ly nữa ra đây...
Lão tủm tỉm cười rồi lại líu nhíu
phụ họa:
- Ơ... Cái cậu này... Nhanh...nhanh
lên... 2 ly...tiếp 2 ly nữa để các anh còn tâm sự...
Thắng khục khục đầu, giọng cố tỉnh:
- Hỏi thật nhé. Thế... từ nãy, anh đã nghĩ ra chưa?
Lão nhìn Thắng, lắc đầu. Thắng vỗ đùi
đét cái, cười đắc thắng: - Biết ngay mà! Anh làm sao mà nghĩ ra được...
Anh biết tại sao không? Vì nhìn anh rất ngứa mắt! Anh có biết vì sao nhìn anh
ngứa mắt không? Vì anh rất kiểu cách, rất kiêu ngạo.... Nói chung là ngứa mắt,
rất ngứa mắt... Chỉ muốn đấm một cái, không, phải vài cái thật mạnh vào mặt anh
mới đỡ ngứa mắt...
Lão nóng mặt. Lão muốn thọi quả đấm
vào mặt thằng em cho hả giận. Nhưng nhìn dáng ngồi xiêu vẹo, ánh mắt chuyển dần
sang lờ đờ của nó, lão chùng lòng, lão thấy mình có lỗi. Lão thả lỏng hai bàn
tay, hít hơi thật sâu, rồi bảo:
- Ừ. Thế giờ chú còn muốn đấm anh
vài phát cho hết ngứa mắt không?
Thắng rướn mắt, rè giọng: - Anh
hỏi ngu thế? Giờ là anh em, sao lại ngứa mắt?
Biết Thắng đã ngấm rượu, không làm
chủ được mình, lão dừng cuộc nhậu, dìu Thắng ra xe.
Bước ra cửa, Thắng ghé tai lão, cằn
nhằn: - “Anh kéo thế này, làm em bẽ mặt với mọi người. Có tí rượu, đã say
sao được.”. Rồi xoay người, đối diện với lão, Thắng gật gù, gật gù: - “Em nói
thật... em... em...”. Rồi: - “Ợ...Ợ...Ợ...”. Một mớ “sản phẩm” của bữa nhậu từ
miệng Thắng thốc tháo xối vào người lão...
Ôm chặt lão, Thắng lẩm bẩm:
- Em xin lỗi! Em say rồi anh ơi....
Xoay người, dìu Thắng ra xe, lão
nhăn mặt, thấy một vệt thẫm bên ống quần của Thắng đang loang dần, loang dần,
chảy dài xuống đất...
*.
Hà Nội, ngày 16 tháng 07 năm 2015
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
CHUYỆN CỦA ANH T...
*
Anh đã ngoài 50 tuổi nhưng nhìn vẫn
còn trẻ trung và phong độ lắm. Da anh trắng, lại mịn, tính thích bông đùa, tếu
táo nên chẳng ai nghĩ anh đã đến 45 tuổi. Đi cùng con gái lớn, tuổi đã ngấp
nghé 30, nếu giới thiệu là bố con cũng chẳng ai chịu tin.
Anh lấy vợ đầu, được vài năm thì đưa
nhau ra tòa. Chị để lại đứa con còn đỏ hỏn cho anh nuôi rồi xách va ly theo một
chàng trai trẻ. Nghe đâu, chàng trai đó kém chị đến cả chục tuổi. Nuôi con cứng
cáp, anh gặp chị thứ 2 kém vợ đầu chừng mười tuổi, bén duyên, rồi cưới. Về làm
vợ anh, chị cũng chăm chỉ, chịu thương chịu khó, rõ là người nết na hiền thục.
Hàng xóm, ai cũng quý đường ăn nết ở của chị. Đã xinh gái, lại nết na hiền
thục, cư xử có trên có dưới, được lòng cả phố nên anh yêu và chiều chị như báu
vật. Thế rồi chị sinh cho anh một bé trai, đẹp như thiên thần, giống anh thật
nhiều. Anh càng yêu và chiều chị hơn. Chả hiểu vì sao, khi cậu ấm đã biết chạy,
chị lại đâm ra đổ đốn, ánh mắt cứ khoái mơn man, vuốt ve những chàng đô con,
đẹp mã. Anh đã nhiều lần khó chịu, bóng gió, xa xôi để chị “chừa cái tính khí
tiểu tư sản làm mất mặt chồng con” đó đi. Chị cũng xấu hổ lắm với “tính khí đua
đòi kiểu tiểu tư sản” đó và cũng nhiều lần quyết tâm “không làm xấu mặt chồng
con” nữa nhưng lý trí đều thất bại khi mỗi lần chạm trán đàn ông, thậm chí,
chỉ cần nghe giọng nói ồm ồm của đàn ông là tâm trạng chị đã thay đổi, cứ
xao xuyến, cứ thèm lắm được ai đó vuốt ve, rồi được vuốt ve ai đó cho đỡ bức
bối...
Đận ấy, anh cơi nới thêm diện tích
trên tầng 3, phòng khi khách khứa ở quê lên có chỗ nghỉ ngơi, đỡ phiền hàng xóm
nên thuê nhóm thợ ở quê lên xây dựng. Trong nhóm thợ, có một gã trai trẻ mặt
đẹp như tài tử điện ảnh, thân hình đô con, lực lưỡng, miệng toàn leo lẻo những
chuyện tiếu lâm tục tĩu... mà theo lời bác “cai xây dựng” thì gã trai trẻ đó
chưa vợ nhưng “dâm lắm”, “liều lắm”, “chả biết sợ là gì”... Anh cũng có ý đề
phòng chị sẽ này kia với gã trai trẻ nên cũng “rào dậu” ghê lắm.
Một hôm, anh đi vắng, cả nhóm thợ
cũng đi vắng, chỉ còn gã trai trẻ ở nhà đánh vật với đống quần áo mấy ngày chưa
giặt... Gã vô tư cởi trần, mặc chiếc quần đùi rộng thùng rộng thình, vừa giặt
quần áo vừa ông ổng những lời ca não nề về chuyện tình dang dở… Gã “điếng
người” khi gặp ánh mắt của chị đang lấm lét “khám phá” chỗ “tế nhị” của gã, thế là chẳng
cần ý tứ, gã nheo mắt nhìn chị, rồi “thả rông” ánh mắt đến những chỗ “tế nhị”
của chị, khiêu khích sự đoan trang của chị, khiến chị bị “ma đưa lối quỷ dẫn
đường” tự bước vào cõi u mê... Thế là chị cuỗm hết tiền bạc của anh, rồi khăn
gói bí bầu vào nam cùng gã, vất lại bé con thiên thần để anh nuôi. Anh hận đàn
bà và thề sẽ không bao giờ lấy vợ nữa.
Gà trống nuôi con nhưng trời phú cho
anh “hoa tay”, khéo nói, hay làm nên cửa hàng may đo của anh đông khách lắm.
Cuộc sống của bố con anh không giàu nhưng cũng thuộc diện có bát ăn bát để.
Khi con gái lớn vào đại học, anh gặp
chị bây giờ, cũng tình cờ như hai người vợ trước. Chị xinh và kém anh nhiều
tuổi lắm. Ai cũng mừng cho anh, nhưng cũng thấp thỏm cho anh. Cả ba đời vợ,
người nào cũng xinh, cũng nết na hiền thục nhưng chẳng biết có phải vì sự đưa
đẩy của số phận hay không mà hai người vợ đầu đều đổi tính đổi nết khi đã sinh
cho anh những bé con kháu khỉnh. Mọi người thầm mong anh sẽ được hạnh phúc tới
đầu bạc răng long với người vợ thứ ba này, dù chị kém con gái lớn của anh đến
mấy tuổi.
Cũng như hai người vợ trước, chị
nhanh chóng sinh cho anh một thiên thần, bé nhặt hết nét đẹp của anh của chị
nên anh yêu và chiều chị lắm.
Cách đây vài năm, gặp lão, anh vỗ
vai lão, giọng lanh lảnh:
- Chú lấy vợ đi, gà trống nuôi con
cực lắm. Mình là thằng đàn ông đàng hoàng, lấy đâu chả được đứa tử tế, xinh
đẹp. Chú thấy đấy, vợ anh còn kém tuổi cả con gái anh mà gia đình anh vẫn cứ êm
ru. Mình là thằng đàn ông đàng hoàng mà chú!.
Anh cười ngất, rồi thong thả bước
như để nhấm nháp nỗi niềm hạnh phúc. Lão cười và có nhoi nhói một chút ghen tỵ.
Bẵng đi một thời gian, thấy gia đình
anh cũng yên ả như mọi nhà nên lão cũng quên câu anh nói... Nhưng dễ đến gần
năm nay, tuần nào cũng như tuần nào, dăm bảy bận trong tuần hàng xóm lại xáo
xác khi nghe tiếng anh riết róng: - “Bố con đĩ! Tối qua mày ngủ với thằng
nào?”; “Mẹ cha con chó! Mày vừa đi đĩ với thằng nào về?”. Rồi tiếng chị chanh
chua tréo trả: - “Thằng chó! Tao ngủ với ai thì việc đéo gì phải bẩm báo với
mày? Mày câm mẹ mồm lại! Thằng khốn nạn!”; “Ừ. Tao vừa ngủ với thằng con rể
tương lai của mày về đấy. Mày làm đéo gì được tao...”
Lần này, nghe chuyện của anh, lão
cũng cười, nhưng sao thấy lòng đắng ngắt...
*.
Hà Nội, 18 tháng 11 năm 2015
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
GIÁ CỦA SỰ THÁI QUÁ
*
Chị vỗ đét cái vào mông anh rồi trề
môi, cong cớn: - Eo ơi, già rồi mà còn trẻ con lắm! Gần năm chục tuổi đầu rồi
mà nhí nhảnh con cá cảnh lắm cơ.... Đời thủa nhà ai, tóc đã bạc trắng mái đầu
rồi mà bày đặt níc nêm là em còn bé lắm... Ơ, mà chồng xưng em với ai thế...
Chẳng lẽ chồng xưng em với vợ?
Anh đỏ mặt, ấp úng:
- Thì đặt thế cho nó lạ,... chứ em
với ai đâu?
Chị sầm mặt:
- Thế là không được! Thế là chồng
không trung thực, chồng gian dối với vợ! Chẳng ai đặt níc nêm lại không có
nghĩa cả? Thôi chết! Hay chồng phải lòng mụ bán xôi đầu ngõ mới xưng em ngọt
ngào như thế? Chả trách, chồng toàn khen xôi nhà mụ ý vừa ngon vừa rẻ. Tháng
trước, vợ đánh dấu 5 lần chồng ăn xôi nhà mụ ý đấy.
Anh gãi gãi đầu, giọng có chiều “nể
vợ”:
- Thì xôi nhà bác ấy ngon và rẻ thật
nên chồng mới ăn. Mà... năm ngoái vợ chả khen xôi nhà bác ấy nấu ngon, sạch lại
bán rẻ còn gì? Vợ chả nhắc đi nhắc lại chồng phải thường xuyên ăn xôi ủng hộ
nhà bác ấy đấy thôi...
Chị tròn mắt nhìn anh rất lâu, rồi
thẽ thọt:
- Thật không? Có đúng là vợ nhắc
chồng như thế không? Mà... Vợ chả tin đâu! Vợ chả dại xúi chồng như thế đâu!
Nhìn mụ ý cứ hơn hớn hơn hớn như thế, nỡ mụ ý có ý gì với chồng thì chết à?
Chồng có nhớ cái vụ năm kia không? Nhớ không?... Ối dào... Chắc chồng lại cãi
đấy là tai nạn chứ gì? Vợ biết tỏng chồng mà... Thế nào chồng cũng nói là tai
nạn... Thôi, chồng đừng có định cãi vợ nữa... Như thế là không trung thực, là
gian dối. Mà chồng biết đấy, vợ rất ghét ai có tính không trung thực, rất ghét
ai có tính gian dối. Chồng nhìn chồng bác Nga mà học, cả đời chẳng biết cãi vợ
câu nào… Ngoan ơi là ngoan. Đâu giống chồng, vợ chưa nói xong câu mà chồng đã
cãi năm cãi bảy. Vợ nói rồi, vốn kiệm lời nên vợ đâu thích nói nhiều... Mà...
vợ đang nhắc chồng chuyện gì nhỉ?
Anh lụng bụng:
- Chuyện xôi nhà bác đầu ngõ.
Chị quệt tay vào mép rồi lấy khăn
lau tay, lau đi lau lại, kỹ càng lắm. Chán chê, chị lại dài môi, thẽ thọt:
- Có đúng là vợ nói chuyện xôi nhà
bác đầu ngõ không? Ồ đúng rồi, xôi nhà bác ấy ngon, sạch sẽ mà rẻ lắm cơ...
nhưng mà vợ không ưng cái thái độ nhà mụ ấy, vợ chúa ghét cái thái độ của mụ
ấy... Đàn bà có chồng có con rồi, lại cứ đon đon đả đả với đàn ông là làm sao!
Vợ thấy như thế là vô duyên, là lố bịch…. Vợ thấy chướng mắt! Vợ không ưng!
- Nhưng bác ấy bán hàng, phải thế.
Chị dài giọng, trề môi:
- Bác ấy bán hàng, phải thế... Biết
ngay mà. Vợ biết tỏng chồng sẽ bênh mụ ấy như thế mà.... Sao không để chồng mụ
ấy ra đon đả với chồng mà lại là mụ ấy. Eo ơi. Rõ là có tình ý với nhau nên
bênh nhau cứ chằm chặp, chằm chặp ý... Đàn ông ra đon đả với đàn ông, sao lại
để đàn bà?
Anh ái ngại nhìn mọi người, rồi khẽ
khàng với chị: - Bác ấy vừa ngồi bán hàng vừa mời chào khách chứ có đon đả kiểu
như vợ nghĩ đâu...
Chi lại trề môi, chừng muốn dỗi:
- Đấy! Lại cãi! Sao chồng toàn bênh
mụ ấy thế? Chồng sợ miệng mọc da non sao mà cứ nhem nhẻm nhem nhẻm cãi vợ? Như
thế là không trung thực! Như thế là giả dối! Mà chồng biết rồi đấy, vợ rất ghét
ai không trung thực, vợ rất ghét ai sống giả dối... Mà... Mà có chuyện gì không
trung thực ở đây nhỉ? (Chị vỗ vỗ đầu một lát rồi hí hửng)... Đúng rồi! Là
chuyện tình cảm giữa chồng với mụ bán xôi đầu ngõ... Như thế là chồng không
trung thực. Như thế là chồng giả dối. Mà chồng biết rồi đấy…
Anh gắt: - Là đủ rồi! Người ta bán
hàng phải tươi cười mời chào khách lại bảo người ta lố bịch? Hàng xóm láng
giềng, một tháng mua ủng hộ có 5 bữa sáng mà kêu nhiều là sao? Lại nữa! Người
ta là người đàng hoàng sao cứ một điều mụ ấy, hai điều mụ ấy là thế nào? Hở?
Chị co chân lên ghế, nghiêng người,
lấy khủy tay che che mặt, ấm ức: - Eo ơi... Sao chồng lại quát tháo vợ như thế?
Chồng không nhớ là vợ bị yếu tim à? Hay chồng không coi vợ ra thể thống gì nên
mới thế? Vợ biết tỏng chồng mà... Giờ vợ già rồi, vợ xấu rồi nên chồng không
chiều chuộng, không nâng niu vợ nữa... Thế này thì vợ chết quách đi cho rồi! Vợ
chán sống rồi! Vợ... Vợ… Vợ sẽ đi chết đây!
Chị nhìn anh. Nhìn mọi người. Rồi
lại nhìn anh.
Thấy mọi người ngoảnh mặt đi, không
nhìn chị, còn anh vẫn “đằng đằng sát khí”, chị sụt sùi:
- Vợ biết mà. Chồng không còn yêu vợ
nữa nên chồng kiếm cớ để chê vợ, bỏ vợ. Số vợ khổ, khổ lắm nên mới lấy phải
chồng... Chồng quên rồi à? Ngày chồng còn đang cưa cẩm vợ ấy, chồng hứa những
gì? Chồng thề thốt những gì mà bây giờ chồng phũ phàng với vợ như thế... Ối
giời cao đất dày ơi... Ới hàng xóm láng giềng ơi… Ới bạn ới bè ơi… Mà này,
chồng đi đâu đấy?
Anh không trả lời, khoác áo, bước
nhanh ra cửa. Chị chạy theo, níu áo, gặng: - Chồng đi đâu đấy?
Anh hất hàm: - Muốn biết thật à? Đi
ra quán xôi làm chầu “tình cảm”. Ở nhà với vợ mệt đầu lắm.
Chị luống cuống: - Chồng ra đấy thật
à? Thế chồng định đi ra đấy một mình à? Không! Vợ sẽ đi cùng chồng. Vợ cũng
đang muốn chầu “tình cảm” với xôi đây...
Mồm nói, chân bước, chị khoác tay
anh rất chặt.
Bước chân vào quán, chị cố khoác tay
anh thật tình tứ. Rồi vênh mặt lên như để cho mọi người biết anh và chị yêu
nhau lắm, lắm.
Ái ngại với mọi người, anh khẽ nhắc
chị:
- Vợ đừng khoác tay chồng nữa, mọi
người nhìn vào, ngại chết.
Chị phá lên cười, rồi bẹo má anh,
nũng nịu:
- Eo ơi... Chồng lại bày đặt làm bộ
e thẹn, ngượng ngùng nữa chứ? Yêu chồng lắm cơ!
Chị kéo ghế ngồi xuống. Một tay vuốt
tóc, một tay gắp miếng xôi, nghiêng nghiêng đầu nhìn anh, rồi chậc chậc lưỡi,
giống kiểu ở nhà chị vẫn nựng cu tí ăn bột: - Nào... Chồng há mồm ra,... há to
tí nữa nào... Ừm… Ừm… Thế... Thế... Eo ơi nhìn chồng ừm yêu lắm cơ... Gớm, sao
nước miếng của chồng tứa ra nhiều thế? Há to tí nữa nào... Thế… Thế... Chồng ừm
cái nữa để vợ xem nào! Hoan hô chồng! Chồng ừm giỏi lắm!...
Anh gạt tay chị, vẻ khó chịu, làu
bàu:
- Vợ đừng làm thế. Mọi người cười
cho đấy.
Chị trề môi rõ dài, rồi nguýt: -
Gớm! Mọi người cười cho đấy... Mọi người nào ở đây? Chồng ngại chị chủ quán chứ
gì? Vợ biết tỏng trong đầu chồng nghĩ gì rồi... Hôm nay, nhất định ... Vợ...
Vợ... vợ phải làm cho ra ngô ra khoai mới được...
Chị giậm chân. Chị chắp tay vào
hông. Chị tiến lại chỗ chị chủ quán, chưa kịp la lối thế này thế kia thì anh
giang tay tát bốp một cái, rõ đau, rồi lôi chị xềnh xệch về nhà. Vừa đi anh vừa
gằn giọng:
- Bà làm tôi xấu hổ với mọi người.
Tôi sẽ khâu mồm bà lại để bà hết thói lắm điều! Tôi... Tôi xấu hổ vì bà.
Chị tái mặt.
Chị lắp bắp mãi không thành câu.
Hình như chị chưa lường được tình
huống này thì phải!
*.
Hà Nội, ngày 01 tháng 12 năm 2015
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
CHUYỆN CỦA CHỊ LINH GIÒ CHẢ
*
Hôm trước, lâu rồi, chả hiểu duyên
cớ gì, chị Linh giò chả tự dưng “bắt chuyện”:
- Em vất vả nên trông già hơn chị
gái anh chứ thực ra tuổi tác thì em còn kém chị gái anh đến mấy tháng đấy.
Nghe buồn cười nhưng lão cố nhịn,
nhỏ nhẹ:
- Đã biết chị bằng tuổi chị gái của
em sao lại xưng em với em thế?
Chị gãi gãi đầu, hềnh hệch cười,
phân trần:
- Em quen xưng hô với khách hàng thế
rồi anh ạ. Biết là dở hơi nhưng khó sửa quá.
Tưởng chị hết chuyện nên lão quay
bước, chị vội kéo lại, hồn nhiên “khoe”:
- Em còn biết cả tuổi của anh nữa
đấy. Anh nhiều hơn thằng con lớn nhà em mấy tuổi.
Nghe xong câu chị nói, lão đứng chết
trân, cứng hàm không cười nổi, há hốc mồm nhìn chị đang quay sang thanh minh
với chị Mơ hàng mắm:
- Không phải tớ đĩ mà lấy chồng sớm
đâu. Thời ấy, cả khu phố nhà tớ chả hiểu thế nào mà con gái cứ 15, 16 tuổi đã
sồn sồn đòi lấy chồng rồi. Có đứa mới 14 tuổi đã làm mẹ. Tớ thuộc diện hoa khôi
của phố mà 17 tuổi mới đẻ thằng lớn là thuộc diện đứng đắn, con gái nhà lành
lắm đấy...
Chị Mơ nghe chuyện cứ luôn mồm thế
á, thế á, rồi tủm tỉm cười...
*
Hôm nọ, nhưng cũng lâu lâu rồi, thấy
một “ông cụ” khá hom hem ngồi sắp xếp giò chả ở quầy hàng của chị, lão phân vân
vì nhớ có lần chị kể ngày bố chồng chị mất mưa to gió lớn lắm nên bụng bảo dạ:
Chắc ông cụ là bố đẻ của chị Linh... Nhưng mà sao không thấy “ông cụ” có nét
nào giống chị?
Thấy lão cứ đứng nhìn, chị chạy ra,
vồn vã:
- Anh vào mua hàng đi. Chồng em đấy.
Chắc anh tưởng là bố chồng em chứ gì. Đồng trang lứa với em nhưng trông rầu rĩ thê
lương thế anh ạ.
Nghe chị nói, lão tròn mắt hỏi:
- Anh bằng tuổi chị?
Chị xoa tay, cười cười:
- Vâng! Em với lão ấy cùng là giống
lợn. Đồng trang lứa lợn với nhau đấy anh ạ.
Lão lẩm bẩm:
- Cùng sinh năm Kỷ Hợi sao già thế
nhỉ?
Chị hô hố cười, lốp chốp:
- Đâu mà cùng Kỷ Hợi hả anh. Chỉ
mình em là Kỷ Hợi còn lão chồng em là Đinh Hợi. Em là Kỷ lợn, còn lão là Đinh
lợn...
Lão vỡ lẽ, gật gù:
- À... Chồng chị lớn hơn một giáp.
Thảo nào...
Chị giãy nảy lên:
- Không phải một con giáp đâu anh.
Lão chồng em nhiều hơn em 12 tuổi.
*
Sáng hôm kia, đang đứng ở hàng thịt
bò, chị đi ngang qua, véo mông lão, rõ đau, bả lả:
- Sao anh này không lấy vợ nữa đi?
Bị hỏng hẳn cái khoản kia rồi à?
Chưa kịp trả lời, chị đã bô lô bô
la:
- Thằng lớn nhà em cũng thế. Mới bốn
mươi tuổi mà đã xịt hẳn rồi. Con dâu nhà em cứ cằn nhằn suốt ý. Chán nhỉ? Đời
người có mỗi cái khoản ấy là khoái nhất lại bị hỏng thì phí quá.
Lão đỏ mặt, ngại sự bỗ bã của chị.
Định rảo bước thì chị véo tiếp vào mông lão, nháy mắt:
- Em bảo này. Hôm nào anh đến nhà
em, nhờ lão chồng em nó bày cách cho. Trông lão hom hem như con chó ghẻ thế
thôi nhưng cái khoản ấy thì lão chồng em xứng đáng là tổ sư của bọn dê cụ. Ác
chiến lắm anh ạ...
Chị Thịnh thịt bò chau mày:
- Con mụ Linh này ăn nói bỗ bã thế.
Sao không về bảo chồng phổ biến kinh nghiệm cho con giai để con dâu đỡ cằn
nhằn. Chú ấy khiến gì mụ bày vẽ. Rõ là đồ lắm chuyện.
Chị Linh đi được một đoạn mới ngoảnh
lại, dài giọng: - Thằng lớn nhà em bị tiểu đường gần chục năm rồi. Nặng lắm. Có
thánh cũng chả chữa được... Kệ mẹ chúng nó. Sướng chúng nó chứ sướng đếch gì
mình. Mà sướng chúng nó rồi lại khổ mình. Chả dại.
*
Chiều qua, đi ngang quầy giò chả của
chị, lại bị chị vô cớ giữ chân “tâm sự”:
- Anh này... Em hỏi thật nhé. Anh bị
xịt như thế có thấy tiếc không? Trông phong độ thế này mà trên bảo dưới không
nghe thì nẫu ruột nhỉ? Mà anh bị bệnh thật không? Bị lâu chưa? Sao anh không
chữa chạy đi? Để như thế không thấy ái ngại à? Đời người, có mỗi khoản ấy là
khoái nhất, lời nhất mà không được hưởng thì đời cũng vô vị, quá chán...
Chị Mơ hàng mắm bặm môi cười cười,
đây đẩy lão, rồi toang toác:
- Cái nhà chú này đến lạ. Bị mụ ấy
chọc ghẹo như thế mà cứ thộn mặt ra nghe, chẳng đốp chát vài câu cho mụ ấy hết
thói ngứa mồm. Còn mụ này nữa. Thấy chú ý hiền, cứ ngứa mồm ăn khoai môn là
sao. Phải người khác, người ta đấm cho mụ vỡ mặt rồi.
Chị Linh bĩu môi:
- Ngứa mồm ăn khoai môn? Bà thì biết
cái gì. Tôi thật lòng muốn tốt cho anh ấy mới góp ý. Bà nhìn đi. Cái mặt anh ấy
hiền hiền, đần đần như thế kia, phải chỉ bảo cụ thể thì anh ấy mới biết được.
Chứ cứ xa xôi, ý tứ thì xin lỗi, cái mặt ấy còn lâu mới hiểu...
Quay sang lão, chị gật gù:
- Anh nhỉ? Em muốn tốt cho anh mới
tham gia, góp ý. Chẳng cám ơn em thì thôi, lại trách em thì dở hơi à, anh nhỉ?
Xéo chị Mơ một cái nữa, thật sắc,
chị Linh lại trề môi, dài giọng:
- Này. Thằng con lớn nhà tôi nó bảo,
Những ngữ như nó với anh này, nhìn người khác làm chuyện vợ chồng thèm lắm, rỏ
dãi ra nhưng đếch làm gì được. Ức nhưng phải chịu vì cũng như ông cụ 90 tuổi,
rụng hết răng, còn trơ lại mỗi lợi thì gặm đùi gà thế đếch nào được...
Vỗ tay đét cái rồi cười khùng khục,
tự thưởng cho câu nói rặt chất “triết lý” của mình, chị quay sang lão, nheo
nheo mắt, ra chừng hỉ hả lắm:
- Anh nhỉ? Em nói quá chuẩn, anh
nhỉ?
Chị Thịnh, thịt bò, phủi ghế, thủng
thẳng:
- Cũng lạ cho nhà chú này. Người đâu
mà lành đến thế...
Chị Linh trề môi, cướp lời:
- Người đâu mà lành thế? Xin lỗi bà
Thịnh nhé. Cái mặt anh ấy mà lành á? Chẳng qua tôi nói trúng tim đen nên mới
chịu trận, không cãi. Tôi nói sai xem nào? Anh ấy liệu có để cho tôi yên không?
Nói phải củ cải cũng phải nghe, chị ạ.
Chị Thịnh nhẹ nhàng:
- Chẳng qua chú ấy coi thường Linh,
không thèm chấp nhưng Linh lại không biết, cứ tưởng thế là hay. Người chứ có
phải thánh đâu mà hoàn hảo. Nếu có ai lôi chuyện chân khèo, răng vẩu của Linh
ra chọc cười thì Linh nghĩ sao? Hoặc đem chuyện phòng the của Linh ra bỡn cợt
thì Linh nghĩ thế nào? Sao Linh cứ thích chạm vào điều tế nhị, không muốn nói
của người khác thế?
Chị Linh đỏ mặt:
- Chuyện phòng the của tôi thì làm
sao? Chẳng có gì để bỡn cợt cả.
Chị Thịnh vẫn nhẹ nhàng:
- Ừ. Linh để Thịnh nói hết đã. Già
rồi mà đêm nào cũng hành chồng vài bận, hơn cả vắt chanh, làm chồng kiệt sức,
sợ quá phải chạy sang nhà con trai lánh nạn, mới ngã ngửa ra con trai bị bất lực
cả chục năm rồi nên mãi không có cháu bồng. Không thương con, không xót chuyện
của con lại lôi chuyện của con ra làm trò đùa, mua vui với thiên hạ. Linh không
nghĩ như thế là ác với con, ác với chồng, ác với cả chính Linh à? Ngọc còn có
vết rạn, huống hồ con người. Sao lại lấy nỗi đau của người khác làm niềm vui
cho mình? Như thế là ác lắm. Tệ lắm, Linh ạ.
Tái mặt. Chị Linh chống chế:
- Ờ ... thì đùa anh ấy cho vui chứ
tôi có ác ý gì đâu mà bà mắng mỏ tôi ghê thế.
Giọng vẫn đều đều, chị Thịnh nhẹ
nhàng tiếp:
- Mình chưa hoàn hảo. Gia đình mình
cũng chưa hoàn hảo sao lại cười cợt sự chưa được tròn trĩnh của người khác, gia
đình người khác như thế. Thật là buồn cười!
Chị Linh cúi xuống, tay cứ mân mê
mãi mấy cọng lạt gói giò. Chừng như chị ngại lắm thì phải.
*.
Hà Nội, ngày 06 tháng 05 năm 2016
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
CHUYỆN ANH CHÀNG
ĐÀO HOA NỞ MUỘN
*
Anh sinh năm 1953, ở Hà Nội, giàu
lắm, có mấy cái nhà mặt phố cho thuê, toàn cỡ vài chục triệu/tháng nhưng đường
vợ con của anh thì lận đận lắm. Đến tận năm anh rất luống tuổi mới biết yêu,
nên vội cưới. Nghe em rể anh kể, thì “chị” sinh năm 1984, hình thức cũng thuộc
diện xinh gái, khéo ăn khéo nói, người Hà Nội, gia đình cũng khá giả, kém anh
“chỉ có” 31 tuổi, mà anh là con trưởng, lại ở thế độc đinh, xưa tới đó chưa
từng biết chuyện gái gú là gì nên cả gia đình gật đầu tắp lự khi anh đưa “chị”
về ra mắt, tuyên bố sẽ cưới “chị” làm vợ. Cưới được hơn năm, “chị” sinh cho anh
cậu ấm, giống anh như tạc nhưng chả hiểu sao từ ngày sinh được cậu ấm, “chị”
đâm ra đổ đốn: Cãi bạt mạng khi anh nhắc nhở chuyện a, chuyện b trong văn hóa
ứng xử; chị còn tự mình đặt ra quy định thế này thế kia với họ hàng ruột thịt
của anh trong khi anh là người làm ra tiền, là người đang “cầm chịch” lễ nghi
của dòng họ. Cãi nhau vài bận, chị đâm đơn ra tòa. Anh gật đầu cái rụp. Cũng
chẳng cần ý kiến của tòa, anh hâm hâm đề xuất: Phụ cấp 10 triệu/tháng cho cậu
ấm, đưa luôn cả 17 năm 3 tháng (thời điểm cậu ấm tròn 18 tuổi) cho gọn. “Chị”
đề xuất anh chi thêm mấy trăm triệu để “chị” mua tạm ngôi nhà nho nhỏ làm nơi
tá túc. Anh gật đầu rụp cái trước tòa, nhất trí chi thêm cho “chị”, tổng cộng
tròn 3 tỷ. Mọi người trách anh hâm. Anh cười: Đằng nào cũng chi cho con nên đưa
luôn cả thể cho gọn. Mọi người nhắc anh cẩn thận kẻo “người đàn bà” đó lợi dụng
cậu ấm để rút ruột, “trả thù”. Anh hô hố cười, rồi mắng mọi người lo xa, khẳng
định như đinh đóng cột sẽ không có chuyện đó.
Cầm 3 tỷ anh đưa, “chị” tuyên bố: -
Hàng tháng, tiền chu cấp cho con tối thiểu 10 triệu phải gửi vào tài khoản của
“chị” trước ngày mồng 3 hàng tháng. Anh nói tiền chu cấp cho con đã đưa trong
số 3 tỷ “chị” vừa cầm. “Chị” mắng anh là thằng khùng, thằng dở người, thằng
thần kinh có vấn đề, đấy là tiền hỗ trợ mua nhà cho cậu ấm. Anh lại gật đầu cái
rụp: Ừ thì đưa trước ngày mồng 3 hàng tháng. Đều đặn từ đó đến giờ, tháng nào
anh cũng chuyển 10 triệu vào tài khoản của “chị”; tháng nào “chị” cũng cho cậu
ấm đến xin anh thêm vài triệu đến chục triệu để trả các khoản abc “chị” đã chi
“thêm” cho cậu ấm.
Năm kia, 2015, anh cưới vợ lần nữa. “Chị”
mới này trẻ hơn “chị” cũ 3 tuổi, có nghĩa “chị” mới kém anh 34 tuổi. Theo lời
anh thì “chị mới” sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, dứt khoát không phải là người có
gốc gác ở quê. “Chị mới” yêu anh, chấp nhận làm vợ anh, có lẽ không phải vì hám
anh giàu có. Bằng chứng là 3 tháng quen nhau “chị mới” không hề biết anh có mấy
cái nhà mặt phố cho thuê. Chưa bao giờ anh thấy “chị mới” đả động đến chuyện
anh sống bằng nguồn thu nhập nào? Anh khen “chị mới” vô tư lắm. Ngồi sau xe
anh, toàn hát bài “con chim non thích véo con”, ngộ lắm, dễ thương lắm. Gia
đình thấp thỏm không biết “tình yêu bọ xít” của anh tồn tại được mấy bữa. Thế
rồi câu trả lời cũng sớm đến, sớm hơn dự đoán của mọi người: “tình yêu bọ xít”
của anh “cay đắng” ra đi sau hơn 1 năm, chính xác là 1 năm 1 tháng lẻ 5 ngày,
về nhà anh làm vợ “thằng hấp”. Lấy anh, “chị” muốn có con sớm, anh lại bảo “chả
cần đẻ vì anh đã có cậu ấm rồi, đẻ nhiều con làm gì, mệt lắm”. Cứ nhăm nhăm
ngày nào “không an toàn” là anh tếch ra ngoài ngủ với mấy thằng cháu, bắt “chị
mới” nhịn. Rồi anh đón luôn cậu ấm về nuôi nấng nhưng tháng tháng vẫn đều đặn
chuyển vào tài khoản của “chị cũ” 10 triệu. Không chịu nổi, “chị mới” lại đâm
đơn ra tòa. Đận này có vẻ khôn hơn, anh chỉ oke các khoản “chị mới” yêu cầu hợp
lý. Cũng rất quân tử, anh tặng thêm “chị mới” 100 triệu để “chị” mua cái xe tay
ga mà đi lại cho an toàn. Ngày “chị mới” dời nhà anh, cũng là ngày “chị cũ”
điều động cậu ấm trở về sống với mẹ, tháng tháng đều đặn đến anh “truy lĩnh”
các khoản tiền “cần chi thêm” cho cậu ấm, có tháng đến 20 triệu.
Năm nay, cách đây mấy ngày, gia đình
anh lại nhốn nháo khi anh lù lù dẫn về một “chị mới nữa”, “chị mới này” sinh
năm 1991, cũng mỏng mày hay hạt, cũng ăn nói nghe chừng lễ phép như 2 “chị”
trước. Mặc mọi người phản đối, anh tuyên bố sẽ đi xem ngày để ăn hỏi, rồi cưới
“chị mới nữa” về làm “dâu trưởng”. Lần này, anh sẽ “cho chị mới nữa đẻ thả cửa”
chứ không “hãm đẻ” như “chị mới trước” vì anh muốn “đối trọng” lại với “chị cũ
nhất”, để cậu ấm không bị mẹ lợi dụng làm công cụ rút ruột, trả thù bố, để cậu
ấm sẽ là “thằng con ngoan chứ không hư hỏng như cách dạy của mẹ nó.”. Anh tặc
lưỡi: Biết thế cho “con dở” (chị mới trước) đẻ thì đã có “đối trọng” với “con
hâm” (chị cũ nhất) lâu rồi.
Nghe chuyện của anh, thấy cũng nhiều
nét hao hao giống chuyện của anh T. hàng xóm. Bụng bảo dạ xin ông anh kết
nghĩa, em rể của anh, ngày giờ năm tháng sinh của anh để tìm câu trả lời qua lá
số nhưng mải chuyện nhà cửa, sách vở thế là quên.
*.
Hà Nội, ngày 26 tháng 02 năm 2017.
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
CÚ ĐIỆN THOẠI BÌNH THƠ
*
Ông điện cho tôi, giọng rổn rảng:
- Này cậu! Mấy bài thơ mới của cậu
hay lắm. Tớ vừa đọc, rất khoái. Lớp trẻ các cậu bây giờ viết nhanh, trực giác
mạnh nên bọn tớ đọc thơ của lứa các cậu thích đấy, nhưng mà... nói thật, để
hiểu được thơ của các cậu cũng mệt óc lắm.
Rất thật, tôi rụt rè:
- Vâng. Cháu cám ơn chú đã khích lệ.
Nhưng... Chú cho cháu một vài lời cụ thể được không ạ?
Có lẽ, cũng rất thật, ông chậm rãi:
- Thơ cậu, tớ đọc có hiểu mẹ gì đâu
mà cho ý kiến cụ thể.
Rồi ông cao tông giọng:
- Thơ của cậu thế nào ý. Đấy đếch
phải là thơ. Kiểu như cái bài “Lan Man Và Chuyện Đàn Cừu”, với bài “Lan Man Và
Chuyện Thằng Bạn”. Đúng là lan man thật. Sao lại lôi con Cừu vào thơ thế? Lại
bình đẳng con Cừu với Con Người Việt Nam ta là thế nào? Cậu có biết hình ảnh
con Cừu trong biểu tượng văn hóa là tượng trưng cho điều gì không? Là nô lệ! Là
tầng lớp bị trị ngu đần và bạc nhược! Ở Việt Nam ta có Cừu không? Có nhưng
không nhiều, rất hiếm, vì đấy là hàng “nhập ngoại” nên không thể là hình ảnh
tượng trưng cho bất kỳ điều gì trong thực trạng văn hóa của người Việt Nam cả.
Cậu dùng hình ảnh con Trâu, con Bò hoặc con Chó, con Lợn,... còn khả dĩ chấp
nhận được phần nào... Đằng này lại là hình ảnh con Cừu. Hẳn cả một đàn Cừu.
Đấy. Phi thực tế như thế mà cũng đưa vào thơ được. Mà... Sao lại “bạn rủ tôi về
nhà nghe hát”? Sao không là bạn rủ tôi về nhà nghe nhạc cho nó sát với thực tế,
mà cũng đậm đà chất thơ? Lại còn nửa đêm sợ tiếng thạch sùng, với những tiếng
tờ lạch tạch? Rất yếu đuối, rất phi thực tế. Đàn ông đàn ang, ai lại sợ những
con vật nhỏ bé, yếu ớt như con thạch sùng, con gián, con kiến? Đàn bà, con gái
cũng không ai yếu đuối đến vậy. Đã thế, đêm hôm không lo ngủ, hoặc lo bảo nhau
làm mấy cái chuyện sung sướng lại dựng bạn dậy để khoe nhiều tiền.... Kiểu... Rất
chi là vô học. Ừ. Còn lan man, vô lý ở chỗ: Đang tả bạn thờ thẫn, man dại vì
thèm tiền lại nhảy sang tả khuôn mặt bạn người chẳng ra người, ngợm chẳng ra
ngợm với những khuôn nét vừa của thánh nhân, vừa của quỷ dữ. Xong, chốt câu
“Tôi đã từng sợ ma” để hạ màn. Vớ vẩn. Sao lại sợ ma ở đây? Chả ăn nhập gì với
nhau. Linh tinh. Dở oẹt. Tóm lại, đấy đếch phải là thơ. Là tản mạn mấy tiếng
thở dài của mấy thằng dở người nửa đêm nửa hôm đếch biết làm gì nên rủ nhau làm
mấy cái chuyện khác người, rõ ngớ ngẩn.
Rồi Ông cụp máy cái rụp.
Tôi thẫn người vì tràng giang những
điều ông vừa nói. Chưa kịp giãi bày một hai điều thì ông đã cụp máy nên
thực lòng, tôi cũng hơi ấm ức.
Vươn vai, làm mấy động tác cho giãn
xương cốt, lưu thông khí huyết, tôi lên giường chuẩn bị ngủ thì ông lại điện
đến.
Tôi uể oải nhấc máy:
- Dạ, cháu nghe...
Ông giật giọng:
- Này. Tớ hỏi thật nhé. Cậu có hiểu
những điều tớ vừa nói không?
Tôi nhát gừng, giọng buồn ngủ nhưng
thật lòng:
- Dạ! Thật sự là cháu không hiểu ạ!
Ông cười ngất, rồi chậm rãi:
- Tớ biết cậu không có hiểu nhưng cứ
hỏi để kiểm chứng nhận định của tớ chính xác thế nào. Thôi. Cậu nghỉ đi. Tớ
cũng đi ngủ đây. Muộn rồi.
*.
Hà Nội, 23 tháng 05.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
TRUYỆN
LIÊU TRAI:
TRỞ VỀ CHỐN XƯA
*
Đêm kia, (22/10/2012) khi đang mơ mơ
màng màng, thấy có tiếng người thầm thì, hối thúc: - Trần Văn Toán (hoặc Trần Văn Toản), Trần Văn Toán (hoặc Trần Văn Toản),... Sau đó, tôi thấy
mình lạc vào một ngôi làng lạ lắm, cảnh vật như quen, như lạ, có nét dân dã ở
vùng đồng bằng Bắc Bộ, cũng có nét hoang dại của miền sơn cước. Mọi người nhìn
tôi bằng ánh mắt nửa hân hoan, chào đón, nửa cự nự, dò xét. Mặc họ, tôi cứ
thủng thẳng đi. Đến một khu đất trống, giống như sân kho hợp tác xã ngày xưa,
có một đám thanh niên đang tụ tập hát hò, hình như là họ đang tập văn nghệ. Tôi
bước vào, hắng giọng rồi diễn giải một vài tuồng cổ cho đám trai làng. Đám
thanh niên giương mắt nhìn tôi rồi bàn tán điều gì đó, vẻ như không thích sự có
mặt của tôi. Buồn, tôi lững thững bước ra đường. Một phụ nữ, chừng 30 tuổi,
phảng phất nét đẹp của một sơn nữ, nói gì đó với đám trai làng, đám thanh niên
nháo nhác gọi tôi, vẻ như ân hận vì đã xúc phạm tới bậc tiền bối.
Tôi cứ đi, đi đến một đám đông khác
- hình như là phiến đất ở giữa làng - đang bàn tán, phổ biến cho nhau kinh
nghiệm gì đó. Mọi người ở đây ăn mặc thật lạ: Áo gụ, quần nâu, tóc xõa vai, đi
chân đất,.... cứ như là đang sống ở đầu thế kỷ XX vậy. Cách nói chuyện, cư xử
cũng thế, rất lạ. Cứ dè dặt, lo lắng, cứ như đang sợ sệt điều gì đó sắp ập
xuống, sắp giáng họa xuống cho dân làng.
Thấy tôi, mọi người phấn chấn hẳn,
nói chuyện hình như có chủ ý để tôi nghe được, thấy được....
Có vẻ, tôi rất được dân làng tôn
trọng.
Có vẻ như mọi người đang chờ đợi chủ
kiến của tôi.
Dửng dưng nhìn mọi người tranh cãi,
bàn luận, tôi lơ đễnh bước ra đường.
Đến cạnh dặm cúc tần, tôi lưỡng lự,
nửa muốn đi tiếp, nửa muốn quay lại với mọi người...
Một thanh niên dong dỏng cao, có
khuôn mặt trái xoan, nước da ngăm ngăm, chạy ra đứng cạnh, đượm buồn hỏi:
- Đã về rồi sao không ở lại còn đi?
Tôi lảng tránh ánh nhìn của người
thanh niên, không nói gì nhưng tâm trạng thật lạ: Có chút day dứt, xốn xang, có
chút xót xa, hờn tủi...
Nắm chặt bàn tay thanh niên nọ, tôi
cúi mặt, trốn chạy ánh mắt của người phụ nữ có khuôn mặt tròn phúc hậu, bảo là
mẹ của tôi, đau đáu nhìn tôi, xót xa, trách giận...
Hình như tôi đau lắm nên thổn thức
thành lời, khiến Tuấn Hưng tỉnh giấc, hỏi:
- Bố nằm mơ gặp bà nội à?
--------------
*. - P/s: Giấc mơ thật lạ.
Lạ vì cảm giác trong mơ như thật, rất thật.
Lạ nữa là sao cứ Trần Văn Toán (hoặc Trần Văn Toản), mà
không phải ai khác, trong khi tôi đâu biết Trần Văn Toán (hoặc Trần Văn Toản),
là ai?
*.
Hà Nội, ngày 24 tháng 10.2012
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
ÉP LÀM THẦY BÓI
*
Đêm hôm kia (17/06/2013) mơ giấc mơ
thật lạ.
Lang thang một mình đến một khu vườn
lạ, gặp rất nhiều nam thanh nữ tú đang dập dìu ong bướm. Tôi cứ tha thẩn đi,
mặc mọi người rủ rê, bỡn cợt.
Bất chợt một cơn mưa ập đến, mọi
người nháo nhác tìm nơi trú mưa. Có ai đó cứ kéo tôi nép vào gốc cây để tránh
mưa nhưng tôi gạt ra. Chạy đến ngôi nhà 2 tầng, gần giống kiểu nhà sàn, làm
bằng tre nứa, tôi vội leo lên.
Lên tầng 2, tôi hốt hoảng khi thấy
mái nhà xiêu vẹo, dột nát, định chạy xuống thì cầu thang không còn nữa, ngôi
nhà như lơ lửng giữa không trung.
Vội chạy vào góc nhà nhìn có vẻ tươm
tất nhất để tránh mưa thì nghe thấy giọng sang sảng của một phụ nữ, rất giống
giọng chị Đông:
- Nhà của cái Tho đấy. Thánh định
cho nó ăn lộc nhưng thấy nghiệp nó còn quá nặng mới thu lại nên nhà cửa giờ mới
hoang vắng như thế.
Ngơ ngác nhìn quanh, không thấy
người đâu chỉ thấy cuốn sách có tựa: CHÂN TRUYỀN TỬ VI LÝ SỐ đặt trên chiếc
chõng tre, tôi cầm lên đọc.
Thấy hay, tôi vội lấy điện thoại để
chụp nội dung cuốn sách thì bị một bàn tay chặn lại. Một cụ bà không biết từ
đâu xuất hiện trước mặt, miệng bỏm bẻm nhai trầu, tủm tỉm nói:
- Lạy ta 3 lạy, gọi ta là sư phụ ta
sẽ cho cuốn sách đó.
Tôi cười cười:
- Bà cho cháu mượn thì cháu cám ơn
chứ lạy bà, tôn bà làm sư phụ thì cháu không làm đâu.
Bà cụ quắc mắt:
- Bay không lạy ta, không gọi ta là
sư phụ mà dám cầm sách của ta đọc à?
Tôi cười:
- Thì cháu trả lại bà. Cháu không có
số để làm thầy bà ạ.
Bà cụ quát:
- Bay láo nhỉ. Dám cãi lời của ta à!
Rồi cầm gậy, nhằm đầu tôi phang tới
tấp.
Vừa giơ tay đỡ, vừa cuống quýt bỏ
chạy, tôi hốt hoảng kêu:
- Có ai không? Cứu tôi với!
Vấp phải bậu cửa, ngã, tỉnh giấc.
--------------
Tỉnh mộng mà vẫn thấy lạnh cả người.
Chép lại để ngẫm xem sao.
*.
Hà Nội, 19 tháng 06 năm 2013
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
MUA NHÀ Ở QUÊ
*
Đêm qua (18/06/2013), lại gặp giấc
mơ rất lạ.
Khi tôi và con trai (Đặng Tuấn Hưng)
đang loay hoay với đồng đồ đứng chờ xe taxi thì gặp Dũng (con trai em Đạm).
Cháu mời tôi và Tuấn Hưng lên xe: “- Tiện
đường về quê có việc, cháu mời bác và anh Tuấn Hưng về cùng.”. Nhìn đống
đồ, cháu hỏi: “- Bác về quê sao lỉnh kỉnh
đồ đạc như về nhà mới thế?”. Tuấn Hưng trả lời: “- Bố anh vừa làm thêm nhà ở quê, hôm nay bố con anh dọn về nhà mới.”.
Trên đường về, Dũng nói chuyện thật
nhiều về những ngày cháu mới ra Hà Nội tìm việc phải vất vả, bươn chải thế nào?
cơ cực ra làm sao? Rồi cháu cười, nụ cười tự tin, mãn nguyện: “- Giờ cháu đã kiếm được tiền, tuy không giàu
có nhưng cũng đủ để lo cho cuộc sống của vợ con được no đủ và có chút ít báo
hiếu bố mẹ. Thôi thế cũng được rồi bác nhỉ?”.
Khi rẽ vào nhà mới khoảng mươi mét,
thì bị vợ chồng anh Phần, chị Minh nằm ngáng đường, không cho ô tô vào ngõ.
Dũng xuống xe năn nỉ thế nào vợ chồng anh Phần cũng không chịu đứng dậy. Tôi
bước xuống, chào anh chị, rồi nói dăm câu (tôi không nhớ cụ thể đã nói gì nhưng
đại loại là dù thiên hạ rỉ tai tôi thế này, thế kia nhưng tôi vẫn tin anh chị
là người tốt.), bấy giờ anh chị mới chịu đứng dậy.
Xe từ từ lăn bánh vào nhà. Tâm trạng
tôi lâng lâng khó tả. Có gì đó như háo hức, chờ đợi, như muốn được vỡ òa ra cho
thỏa cơn khát khao, dồn nén lâu ngày nhưng lại có nỗi sợ mơ hồ, như muốn trốn
chạy, muốn bưng kín, đóng chặt để đi vào tĩnh lặng, quên lãng...
Nhìn ngôi nhà mới, hoàn toàn khác
ngôi nhà khánh thành cuối năm ngoái (2012). Tuấn Hưng làu bàu: “- Bố lãng phí tiền. Con chẳng thích ngôi nhà
này. Con về nhà trong làng đây.”. Động viên mãi, con mới chấp nhận ở lại
làm lễ nhập trạch xong thì cùng mọi người về nhà trong làng.
Đang loay hoay không biết vào nhà
bằng cách nào vì bỏ quên chìa khóa trên Hà Nội thì anh Thắng mang chùm chìa
khóa đến. Anh cười, mắng tôi là thằng dở, hậu đậu, về nhà mà quên mang chìa
khóa thì khác gì đi cày quên dắt theo trâu. Vẫn thế, vẫn miệng nhai trầu dẻo
quẹo, anh vừa bày biện đồ lễ, vừa hỏi: “- Thằng
dở đã chuẩn bị đủ đồ lễ chưa? Chị mày sợ mày đàn ông đàn ang không biết gì nên
bảo anh đến ngó xem thiếu gì còn chuẩn bị cho đủ”. Sắp xong, anh sai mọi
người bê lễ vào nhà. Dũng cười cười, nháy mắt: “- Bác ơi, chừa lại rượu, tối cháu vào hầu rượu bác.”. Tôi cười, mắng:
“- Nhà bác đâu thiếu rượu mà anh phải
nhắc bớt lại rượu.”. Dũng cười hì hì, chào mọi người về nhà. Khi ra đến
cổng, một con chó rất to, đi bằng 2 chân, lao vào tấn công Dũng. Cháu vật lộn
với nó nhưng có vẻ yếu hơn nên luôn bị nó cào cắn. Tôi lao ra giúp cháu thì con
chó bỏ chạy, người nó cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hút. Dũng ôm chặt tôi, lắp
bắp: “- Bác ơi, ma đấy. Cháu sợ lắm.”.
Tuấn Hưng cằn nhằn: “- Con đã bảo bố đừng
mua nhà này, bố cứ tham rẻ, không nghe. Giờ thì có bán rẻ hơn cũng chẳng ai mua.”.
Tôi giật mình, phân vân, hình như nhà này tôi chưa trả tiền, nhập trạch sao
được? Anh Thắng sốt ruột, hỏi: “- Thực ra
chú đã trả hết tiền người ta chưa? Cái nhà này anh cũng không ưng. Nếu mua rồi
thì làm lễ nhập trạch cho có thủ tục rồi về nhà trong làng nghỉ ngơi, ăn uống,
chứ ở đây anh cũng thấy thế nào ý.”
Tôi và mọi người vào trong nhà. Đến
gian bếp thấy thiết kế rất lạ: Gian bếp rộng. Đun nấu bằng rơm rạ. Ban thờ thần
bếp được thiết kế, trang trí theo kiểu của bọn người Tàu... Đồ vật sắp xếp rất
cẩu thả, luộm thuộm… Tôi bắt đầu thấy ngán ngẩm. Anh Thắng, lầm bầm: “- Thật vớ vẩn. Nhà này mà chú cũng mua.”.
Tuấn Hưng đế thêm: “- Bố cháu tham rẻ đấy
bác ạ. Cháu gàn nhưng bố cháu không nghe.”. Dũng, vẫn còn sợ vụ bị ma chó
tấn công, phân bua: “- Nhà này rộng,
thoáng mát, vườn cây lại xanh tốt như thế nên bác Xuyến mới bị đánh lừa...”.
Cô Nha ở đâu tự dưng xuất hiện, phân trần: “- Bác Xuyến mua nhà này cũng không sao bác Thắng ạ. Bác ấy sẽ trị được
bọn ma chó đó. Có bác Xuyến về làm hàng xóm thì em an tâm lắm. Em định làm lại
nhà nhưng giờ không cần nữa, tiền đó để em gửi tiết kiệm dưỡng già bác ạ.”.
Anh Tiến (Trần Tiến), anh rể tôi,
càu nhàu: “- Cậu mua nhà này phí quá. Đã
không có tiền làm lại nhà trên 344 Đường Láng lại quẳng tiền vào mua nhà này
làm gì? Rõ phí phạm.”. Chú út khì khì: “- Chắc bác ấy mua để dành cho cô con gái rượu khi nó tìm về nhận tổ quy
tông.”. Chị gái tôi quát: “- Cậu vớ
vẩn. Con gái rượu nào? Đặng Tuấn Hưng là duy nhất. Không có cháu gái nào cả.
Nhà này trả lại khẩn trương, không mua bán gì nữa. Một nhà ở quê là đủ rồi. Phí
tiền.”.
Khó khăn lắm tôi mới gàn được mọi
người không bàn cãi về ngôi nhà mới mua nữa. Cùng cháu Dũng về nhà cũ của bố mẹ
để lấy thêm đồ, gặp anh Sao, anh ấy trừng mắt: “- Mày về đây làm gì? Về để cười đểu vợ chồng tao à?”. Bực nhưng tôi
vẫn nhẫn nại: “- Em về lấy lại chút đồ
của em mang sang nhà mới. Hay dở thì mình cũng là ruột thịt, lẽ nào em lại cười
đểu anh chị?”. Dũng thấy vậy, đon đả cho dịu căng thẳng: “- Hai bác sang giúp bác Xuyến dọn về nhà mới
đi, chứ nhà cửa bề bộn như thế không có hai bác sang giúp thì hơi mệt đấy. Cháu
cũng vào giúp bác Xuyến mấy ngày bác ạ.”.
Tuấn, con chú Toại, cùng thằng bạn
bỗng xuất hiện, mắng tôi về nhà mới sao không thông báo cho anh em bạn bè biết.
Tôi gãi đầu, cười trừ: “- Tại anh bận quá
Tuấn à. Thôi, đã về đến đây thì sang giúp anh một tay. Nhà cửa còn bề bộn lắm.
Xong thì vào nhà trong làng, anh em mình hàn huyên tâm sự, mai hãy lên Hà Nội.”.
Tuấn ghé tai thì thầm: “- Anh biết chuyện
vợ chồng chị Phượng chưa? Vừa lôi nhau ra tòa, có vẻ căng thẳng lắm đấy. Anh
đúng là vô tâm.”.
Chuyện trò một lúc. Tôi cùng mọi
người kéo nhau sang nhà mới. Khi thắp hương làm lễ nhập trạch, bỗng xuất hiện
một cụ bà, tay cầm roi mây quất túi bụi vào mọi người, mắng mọi người sao không
ngăn cản, lại a dua xúi tôi mua ngôi nhà này. Chừng như đã mệt, cụ ngừng tay,
chỉ mặt tôi, mắng: “- Còn ngươi nữa, đã
biết đất này không hợp với ngươi còn cố dẫn xác đến đây làm gì. Cút! Cút ngay!
Cút về nhà trong làng ngay”.
Tôi nhìn cụ, bực tức hỏi: “- Không cho mua thì thôi sao bà lại đánh mọi
người? Can cớ gì bà lại chửi cháu như thế? Bà là ai mà hung hăng thế?”. Cụ
bà mím môi lại, tức giận chửi tôi: “- Tiên
sư thằng học sinh mất dậy, dám hỗn láo với ta à?”. Thuận tay, cụ vớ cây bút
trên bàn phi thẳng vào mặt mình, chửi: “- Ta
là ai à? Phục sinh cái loại học trò hỗn láo nhà ngươi.”
Sợ quá. Tình giấc.
--------------
- P/s: Giấc mơ thật lạ: Rất liền mạch, có đầu có cuối,
hệt như câu chuyện có thật được kể lại một cách trình tự. Chỉ có điều, ngôi nhà
mới trong giấc mơ rất lạ nhưng tôi lại có cảm giác quen quen, như đã thấy ở đâu
đó. Những người đã gặp trong mơ, trừ cụ bà và con chó ma, tất cả đều là người
thân quen với tôi. Ngôi nhà trong làng và ngôi nhà của bố mẹ trong giấc mơ cũng
y hệt như thực.
Ghi lại giấc mơ này để chiêm nghiệm xem sao.
*.
Hà Nội, ngày 19 tháng 06.2013
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
“THẰNG CHÁU” TRONG MƠ
*
Trưa (23 tháng 02 năm 2014), ngủ,
lại mơ lên 344 Đường Láng. Thấy bà Mùi và bà Tý cãi nhau hăng lắm. Bà Mùi xông
vào quán, ôm đồ đạc của bà Tý vất đầy ra ngõ, rồi chỉ mặt, chì chiết, chửi bà
Tý là con mụ béo, con nhà quê. Bà Tý hăng tiết, chửi lại bà Mùi là con nặc nô,
con “a đầu” rẻ rách, rồi cầm cán chổi tới tấp đập vào đầu bà Mùi. Đau quá,
bà Mùi lăn đùng ra ăn vạ. Bà giãy hăng lắm. Vừa lăn vừa gào nhưng mắt vẫn canh
chừng cán chổi của bà Tý: - “Ới làng ới
xóm mau cứu tôi với. Con Tý nhà quê nó đang định giết tôi đây này…”
Định ra can 2 bà nhưng ngại lại sảy
ra hiểu lầm rồi mang vạ vào thân như năm nào nên tôi lẳng lặng vào nhà tránh
mặt.
Rõ ràng là đi lên tầng 2 nhà ở 344
Đường Láng, vậy mà khi bà Tý mang nước lên lại là cảnh tôi đang ngồi trên con
đường đất mới mở, ở quê, không phải ở Hưng Yên, quen nhưng mà lạ lắm.
Một cậu bé quãng 10, 11 tuổi, nước
da trắng trẻo, khuôn mặt sáng đẹp đến chào tôi, đưa chiếc ghế nhựa, lễ phép mời
tôi ngồi, rồi vạch “chim” định đái vào tường nhà. Tôi quát: - “Cháu không được tè bậy như thế. Chú cho no
đòn đấy!”. Thằng bé khúc khích cười, đi vòng ra sau, ôm cổ tôi, tình cảm
hệt như với người thân vậy, rồi lừa lúc tôi sơ ý, tè luôn vào tường ngôi nhà kế
sau.
Bực, định phát vào mông thằng bé thì
bà Tý hề hề cười, bảo: - “Ô, thế bố Xuyến
không nhớ thằng bé này là con ai à mà lại định đánh nó? Phải hỏi thân thế của
nó xem sao đã chứ? Nhỡ may đánh nhầm phải người thân thì thế nào?”
Tôi sững người, chưa kịp trả lời thì
thằng bé khúc khích cười, liến thoắng: - “Chú
ấy già rồi, lẩm cẩm lắm nên không nhớ được gì đâu bà ạ! Đấy! Vẫn hấp tấp như
mười mấy năm trước. Chả thay đổi gì cả! Chán!.”
Nói xong, chạy mất hút vào ngõ.
Tôi quay sang hỏi bà Tý thằng bé ấy
tên gì? Con nhà ai? Sao trông quen thế? Thì bà cụ tròn mắt hỏi lại: - “Ơ thế anh cũng không biết nó à? Cô tưởng anh
với nó là chỗ thân tình? Thấy nó bảo là người “quen cũ” của anh, để nó mang
nước lên cho anh nhưng cô sợ nó lóng ngóng, đánh vỡ ấm chén nên cô bê lên.”
Tôi đứng dậy, móc túi để trả tiền
nước thì thằng bé lại xuất hiện.
Nhìn tôi, nó buồn buồn hỏi:
- Thế chú không nhớ cháu thật à?
Tôi bảo:
- Ừ! Chú xin lỗi! Thật sự chú không
nhớ cháu là ai? con nhà nào?
Nó ngước mắt nhìn tôi, rưng rưng lệ,
ai oán trách:
- Người đâu mà vô tâm thế! Mới xa
nhau có hơn mười năm, giờ gặp lại mà đã quên cả anh cả em rồi....
Tôi phì cười, mắng:
- Uầy. Hư nào cháu! Chú với cháu sao
có thể là anh em được. Hư quá!....
Không đợi tôi hết câu, nó gào lên: -
“Thằng anh mất dậy, bạc nghĩa bạc tình này!
Kiếp trước, ngồi uống rượu với nhau bao lần mà quên em nhanh thế? Nhìn kỹ đi,
rồi cố mà nhớ xem ngôi nhà này đã gặp ở đâu?”. Rồi lao vào đấm đá tôi túi
bụi.
--------------
Giật mình, tỉnh giấc.
Thấy giấc mơ lạ, chép lại để ngẫm xem sao.
*.
Hà Nội, 23 tháng 02 năm 2014
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
.
CỤ BÀ TRONG MƠ
*
Đêm qua (28/03/2014), lại mơ, một
giấc mơ rất lạ.
Tôi về quê, vào nhà cũ của bố mẹ.
Cảnh vật y như ngày còn bé: Vườn rau trước sân, nhà bếp xây bằng gạch non, lợp
rạ, liền kề sân nhà anh Sứ.
Tôi chưa vào nhà, cứ đứng trân trân
ở sân, tâm trạng xốn xang, rất lạ. Đến lúc định vào nhà thì tự dưng mặt sân
chao đảo, rạn nứt. Tôi tò mò lần theo vết rạn, thấy bức tường phía sau nhà bếp
từ từ tách làm đôi. Bước qua kẽ nứt, định sang nhà anh Sứ thì bị bức tường rào
cản lại. Tôi ngó sang, thấy bác Lễ đang nói với anh Sứ về chuyện duyên số vợ
chồng trong vòng luân hồi sinh tử. Nghe nhưng câu được câu chăng nên tôi chẳng
hiểu gì.
Nhìn dãy đất trũng sau bếp, tôi hỏi
với sang:
- Bác và anh làm lại sân à?
Anh Sứ nói:
- Không! Bên nhà anh có làm gì đâu.
Chắc ý chú định hỏi nhà anh sửa sang gì mà làm toác tường bếp nhà chú chứ gì?
Mưa gió như thế, bếp nhà chú xây bằng gạch non nên bị hỏng thôi.
Nhìn kỹ thì đúng là nhà anh Sứ không
sửa sang gì, bức tường ngăn cách 2 nhà vẫn chắc như cũ.
Thấy tôi đăm chiêu, bác Lễ bảo:
- Nhớ con nhớ cháu nên bác với anh
về thăm, chứ giờ có muốn động chân động tay đỡ đần con cháu, bác cũng đâu làm
được? Đồ cũ đã hỏng thì thay đồ mới, là chuyện tốt, chuyện nên làm, sao còn lấn
cấn hả cháu?
Tôi ngẩn người vì thấy bác Lễ nói cứ
như nhà hiền triết. Ngờ ngợ điều gì đó nhưng tôi mãi không nghĩ ra. Có lẽ đoán
được lấn cấn của tôi, anh Sứ cười cười, bảo:
- Chú ngạc nhiên khi gặp bố con anh
à? Chú là người có căn duyên nên mới nói chuyện được với người âm. Bố anh
khuyên chú đúng đấy. Phấn chấn lên chú nhé!
Chưa kịp trả lời anh Sứ thì đã thấy
tôi cùng con trai, cháu Thắng đang ở nhà trong làng.
Lục đồ ăn mang từ Hà Nội về, con bảo
Thắng:
- Mày ăn thử đi! Ngon lắm! Chú để
dành, mang về cho bọn mày nếm thử đấy.
Nhìn quang cảnh không giống nhà
trong làng, nhất là cây nhãn, bể nước, sân, vườn... Tôi hỏi anh Thắng sao lại
khác vậy? Anh cười, mắng:
- Thằng dở! Chú điện về nhờ anh làm
lại bể nước, anh mới làm. Bể nước thiết kế lại thì đương nhiên khuôn viên sân,
vườn cũng phải thay đổi. Thổ địa ở đây tốt nên cây cối mới xanh đẹp như thế.
Chú phàn nàn gì nữa!
Kéo tôi đến bể lọc, anh chỉ dòng
nước đang chảy, bảo:
- Anh thiết kế dòng thoát như thế
này hợp lý hơn trước. Chú thấy ổn không? Duy mỗi cái bể nước chìm ở sân thì anh
chưa ưng lắm. Chị mày phàn nàn thành bể xây thấp quá, không tốt.
Vừa lúc đó, chị Sáu đi vào, cằn
nhằn:
- Anh em nhà chú chẳng để ý đến
chuyện kiêng kỵ phong thủy gì cả. Cái thành bể phải xây cao hơn mặt sân, chứ
thấp như thế vừa không vệ sinh, vừa không tốt về phong thủy. Mà chú cũng nên để
mắt tới thằng Đức nhà chú Sao một tí. Nó có lớn nhưng không có khôn, còn nhiều
dại dột lắm. Thương con thương cháu thì chú giơ cao đánh khẽ, dạy bảo nó chứ cứ
để thế thì đời nó tàn. Chị thấy dạo này chú Sao cũng có vẻ căng lắm, hình như
có chuyện về thằng Đức đấy. Thôi, anh em chín bỏ làm mười chú ạ.
Định giãi bày với chị thì thấy một
bà cụ, tóc bạc trắng, khuôn mặt tròn, phúc hậu, chống gậy đi vào, nhìn mình
chằm chằm rồi mắng:
- Tổ cha học sinh nhà mày! Nhìn lại
bản thân xem nào? Bằng từng đấy tuổi rồi mà vẫn cứ ngơ ngơ ngác ngác, sống trên
mây trên gió! Cứ thế này thì bao giờ mới khôn lớn được hả con! Thiên hạ thì ma
lanh, còn nhà anh thì cứ dở dại dở khôn mãi là thế nào?
Cũng như mấy lần trước, định trả lời
bà cụ thì lại thấy lạc vào nơi mới: Một khu vườn xanh tốt, rất nhiều nam thanh
nữ tú đang đùa dỡn.
Thấy tôi đi vào, đám đông ngẩn
người, nhìn tôi như nhìn người của hành tinh khác. Kệ họ chỉ trỏ, to nhỏ, tôi
cứ lững thững đi. Đến ngôi nhà, trước cửa trồng nhiều loại hoa, bên trái là mấy
khóm tre đằng ngà, bên phải là mấy cây khế trĩu quả, tôi mở cổng, bước vào. Từ
trong nhà, một thanh niên dong dỏng cao, nước da ngăm ngăm, khuôn mặt trái
xoan, điển trai, chạy ra, sững người khi thấy tôi, ngập ngừng hỏi:
- Về chơi hay về hẳn? Mẹ gọi hay tự
về?
Tôi không nói gì, lững thững vào
nhà.
Thanh niên nọ lại hỏi:
- Hở... Thế về hẳn hay chỉ về chơi
rồi lại đi?
Tôi lắc đầu, không nói.
Thanh niên nọ làu bàu:
- Đến lạ! Vẫn cố chấp, giận dai! Bao
năm rồi mà chẳng thay đổi gì cả!
Lại xuất hiện cụ bà tóc trắng như
mây, khuôn mặt tròn phúc hậu, tay cầm gậy, chỉ mặt tôi quát:
- Phục sinh nhà mày! Ai cho mày trở
lại đây! Có đi ngay không thì bảo?
Rồi cụ sấn tới, đuổi tôi quyết liệt!
Thanh niên nọ quỳ xuống, xin cụ bà
cho tôi ở lại vài ngày. Kéo tay tôi, thanh niên nọ khẩn khoản:
- Quỳ xuống! Xin lỗi mẹ đi! Xin mẹ
cho ở lại chơi vài ngày đi!
Tôi gạt tay thanh niên nọ ra, sẵng
giọng:
- Điên à! Đi hay ở liên quan gì tới
ông!
Như bực lắm, cụ bà giơ cao gậy nhằm
đầu tôi phang tới tấp. Thanh niên nọ hoảng hốt lao ra, đỡ đòn thay tôi, cuống
quýt quát:
- Chạy đi!
Rồi đẩy mạnh tôi ra khỏi nhà.
--------------
Giật mình. Tỉnh giấc.
Thấy giấc mơ lạ, chép lại để ngẫm xem sao.
*.
Hà Nội, 29 tháng 03 năm 2014
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
ÂN NGHĨA TIỀN KIẾP
*
Mơ. (Đêm: 21/05/2017, sáng 22/05/2017) Một giấc mơ thật lạ.
Lại lững thững vào ngôi nhà với
những nét cổ xưa, có mấy bụi tre đằng ngà, nằm ở phía bên trái cổng ra vào, và
xa xa, nơi giáp với con đường làng gồ ghề, phía bên tay phải, là mấy bụi cúc
tần xanh mướt... Mệt mỏi, tôi ngả lưng xuống phản. Đang thiu thiu thì hắn,
người thanh niên dong dỏng cao, khuôn mặt trái xoan, nước da ngăm ngăm, đánh
thức tôi dậy. Đưa cho tôi cốc nước nghi ngút khói, giục uống nhanh kẻo “mẹ về bắt gặp là em không được uống đâu.”.
Định gạt đổ cốc nước, không uống, nhưng nghĩ sao tôi lại cầm, từ từ nhấp môi,
uống. Thật lạ. Cốc nước nghi ngút khói mà uống vào lại thấy mát lạnh, rồi dương
khí như chảy tràn khắp người, ấm nóng và sảng khoái. Hắn nhìn tôi, tủm tỉm:
- Biết nghe lời là tốt rồi. Không lo
nữa.
Tôi ngả lưng xuống phản. Rồi thấy
mình lơ lửng, lơ lửng, bay phía trên một con đường. Tôi càng cố hạ thấp độ cao
để xuống con đường thì càng hạ, con đường càng thấp xuống, như cố giữ khoảng
cách giữa tôi và con đường không thay đổi. Giữa lúc chán nản, định buông xuôi,
thì con đường bị ngắt làm đôi, rồi như có ma lực rất mạnh hút tôi xuống hố sâu
phía dưới. Hốt hoảng, tôi vũng vẫy để bay lên nhưng càng cố càng bị hút sâu
xuống. Nhìn con đường cao dần, xa dần, tôi bất lực, bật khóc... Bỗng một thanh
niên, từ đâu lao đến lấy thân mình làm bệ đỡ, hất tôi bay lên mặt đường, rồi
người đó cũng bay lên, đổ vật xuống cạnh. Cảm động, tôi rối rít cám ơn. Cậu
thanh niên lạnh tanh trả lời:
- Ơn huệ gì. Nợ thì phải trả. Còn 6
lần nữa, ông ạ.
Hỏi tên tuổi, nhất định cậu ta không
nói. Rồi cậu ta ghé lưng bảo tôi ôm cổ để cậu ta cõng, bay cho nhanh. Chừng dập
bã trầu, đến một ngôi đền, cậu ta đặt tôi xuống, giục: - Anh vào lễ Mẫu đi. Rồi lao xuống hồ nước. Tôi hét to hỏi tên, cậu
ta trồi lên mặt nước, búng tay ra 2 chữ ĐT, rồi lại lặn sâu xuống hồ.
Tôi lững thững vào đền lễ Mẫu.
Thật lạ, ở ngoài là ngôi đền rất nhỏ
nhưng vào bên trong lại rộng lớn, càng đi càng hun hút, hun hút. Đến một gian
thờ, rộng lắm, bên phải, bên trái, trước mặt, sau lưng đều là những ban thờ,
với những tượng thờ không rõ là thờ Tam Tòa Thánh Mẫu hay thờ Đức Thánh Trần
Triều. Tôi loay hoay, loay hoay không biết thắp hương ban thờ nào trước và khấn
lễ ra sao thì một ni cô, quãng chừng 18, 20 tuổi xuất hiện, chắp tay trước
ngực, nhìn tôi, rất khẽ: - “A Di Đà Phật!
Mẫu tại tâm! Phật tại tâm! Phật trong ta! Ta trong Phật!”. Rồi bay lên
không trung, biến mất.
Tôi ngồi xuống, chắp tay trước ngực,
tư thế như niệm chú. Rồi thấy mình lại lơ lửng, lơ lửng bay đến một khu vườn,
cây cối xum xuê, đầy hoa trái.
Đến một ngôi nhà cao nhất, to nhất,
tôi hạ xuống.
Đón tôi là một cụ ông, râu tóc bạc
trắng, ánh mắt sáng quắc. Cụ hắng giọng, e hèm vào phía trong:
- Cậu về rồi. Sao bay không ra nước
nôi cho cậu?.
Một đám choai choai, bưng nước ra để
tôi rửa mặt. Rồi pha nước mời tôi uống.
Nhìn xuống nền nhà, tôi giật mình vì
ngôi nhà lơ lửng giữa không trung, không có nền. Hun hút bên dưới là chen chúc
những người là người. Tôi căng mắt nhìn và nhận ra một nhóm 7 người trông quen
quen, có cả nam cả nữ, cả già cả trẻ đang bị đánh đập dã man. Tôi chỉ vào cậu
thanh niên bị đánh nhiều nhất, hỏi cụ già:
- Cậu miệng lệch kia phạm tội gì mà
bị đánh dã man thế?
Cụ ông phẩy phẩy quạt, thủng thẳng:
- Hạn Song Hao, khởi đầu là cờ bạc
bịp, lừa đảo, mới chỉ là khởi đầu, cậu ạ. Đại vận 10 năm, mới là năm đầu, tránh
sao được quả báo!
Tôi hỏi:
- Có cách gì cứu không?
Cụ già cười:
- Khó lắm! Mệnh trời, cãi sao được!
Tôi gặng:
- Chẳng lẽ không còn cách nào sao?
Cụ vuốt râu, khà khà:
- Có đấy cậu ạ. Ngoài tích đức thì
lợi dụng bản tính của Song Hao mà tát nước theo mưa, may giảm được họa chút ít.
Thấy cậu ta bị đánh đau quá, tôi
đứng dậy, búng tay một cái, một luồng điện chạy thẳng xuống đánh tên cai ngục
gục ngã. Cụ ông hốt hoảng giữ tay tôi, lắp bắp:
- Thiện tại! Thiện tai! Thiên cơ bất
khả lộ! Thiên cơ bất khả lộ!
Vừa lúc đấy, cụ bà với khuôn mặt
tròn phúc hậu lại xuất hiện. Giơ cao gậy, chỉ thẳng mặt tôi, quát:
- Phục sinh nhà mày! Ai cho phép trở
lại đây! Có cút ngay không!
Rồi phang tới tấp.
Tôi vội chạy.
Và lại thấy mình đứng trong sân nhà,
ở quê. Nhìn mấy cây đào bị bứng ra khỏi chậu, tôi cằn nhằn với anh Thắng:
- Năm ngoái để chết cây đào bích
tiếc quá. Năm nay gây lại được 2 cây đào phai, không đẹp nhưng trồng để trừ tà,
rước lộc, sao bác lại bứng cả ra ngoài như thế?
Anh Thắng cười:
- Cây đào bích chết là do chú. Cây
đang xanh tốt, chú về nghỉ cuối tuần, lại trách anh để ũng nước nên đào mới bị
chết. Tuần sau y rằng cây đào bị chết. Cây khế cũng thế. Anh quên tưới nước nên
cây bị khô, héo. Tưới nước lại, cây bắt đầu nảy mầm thì chú về, trách anh để
chết cây khế quý. Y rằng, tối chủ nhật chú lên Hà Nội thì thứ 2, mấy mầm khế tự
dưng héo, cây khế chết thật. Mà anh thấy chú lạ lắm. Cây bưởi mấy năm không ra
quả. Chú đe không ra quả chú sẽ chặt thế là năm ngoái đậu được mấy quả, năm nay
quả sai trĩu cành.
Tôi cằn nhằn:
- Em đang nói 2 cây đào phai và thêm
cây sung kia nữa. Sao bác lại bứng ra khỏi chậu thế.
Anh Thắng gắt:
- Chú hay nhỉ. Cây thì chậu vỡ anh
chưa thay được chậu. Cây thì để trồng trong chậu không hợp lý nên anh bứng ra,
đợi kiếm được chậu hợp với cây thì thay. Chú toàn thắc mắc thừa.
Đang định to tiếng với anh Thắng thì
cụ bà xuất hiện. Chống gậy đứng đầu cổng, ngắm nghía mấy cây cảnh, vẻ vừa ý, cụ
gật đầu rồi nhìn tôi, bảo:
- Phục sinh nhà anh! An phận mà ở
lại đây chứ còn bén mảng trở lại chốn đó là tôi đánh anh què chân đấy.
Nói xong. Cụ biến mất.
--------------
Tỉnh giấc. Nhìn đồng hồ: 05 Giờ 15, ngày 22 tháng 05 năm
2017.
Ghi lại giấc mơ để ngẫm xem sao.
*.
Hà Nội, sáng 22 tháng 05.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
CHUYỆN VỚ VẨN CỦA
THÁNG TÂN DẬU (2018)
*
Tầm 11 giờ trưa thứ 2,
Cơm trưa xong, tranh thủ
chợp mắt để chiều đi lễ chùa thì vừa thiu thiu ngủ, thấy một luồng hơi lạnh phả
dọc sống lưng, rùng mình vì lạnh và thế là phát sốt.
Đêm, chợt tỉnh giấc vì
những tiếng chân lạo xạo quanh phòng, mở mắt nhìn nhưng không thấy ai, ngó qua
màn hình camare quan sát ở sảnh chờ cầu thang cũng không thấy bóng người, vội
vùng dậy, đi sang phòng bên kiểm tra, thấy vắng lặng, tịnh không có gì lạ. Lên
giường nằm, một lúc cũng khá lâu, lại thấy những tiếng lạo xạo như ai đó rón
rén ở phòng bên, nghe quen lắm, liền vùng dậy đi sang, vẫn không thấy gì khác
thường. Bực, buông câu trách: - “Phá đám
vừa vừa thôi. Khuya rồi. Cho người ta ngủ chứ.”. Rồi lên giường, bật điều
hòa, đắp chăn ngủ. Rồi mơ, lạc về một làng quê hẻo lánh, lại gặp người thanh
niên dong dỏng cao, khuôn mặt trái xoan, nước da ngăm ngăm, nhắc nhở: - “Ít đi thôi, ở nhà giữ sức khỏe.”. Tỉnh
giấc, thấy người đẫm mồ hôi, hạ sốt.
Sáng thứ 6, 15/09/2018,
thấy đã khỏe hẳn nên đặt xe để thứ 7 về quê. Phấn chấn vì
Thứ 4, 20/09/2018, khỏi
sốt nhưng vẫn hung hắng ho.
Sáng nay, 23/09/2018,
thấy khỏe nhiều, định ngồi lọ mọ gõ vài chuyện cần làm thì díu mắt lại. Lên
giường, định nhắm mắt chút rồi dậy lọ mọ bàn phím tiếp thì lạc vào giấc mơ, lại
gặp thanh niên dong dỏng cao, nước da ngăm ngăm đen, tủm tỉm: - “Ba bảy hai mốt ngày, mới khỏi.”. Giật
mình, tỉnh giấc, lẩm bẩm: - “21 ngày mới
khỏi.”.
21 là ngày cưới cháu
gái. Phải 7 ngày nữa mới khỏe hẳn sao?
Uầy... lạ nhỉ?
Ghi lại, để kiểm chứng.
*
Hà Nội, trưa 23.09.2018
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
.
-----------------------------------
Đang cập nhật
.
Truyện hay quá,mình đọc mà cười ngây ngây luôn hehe, cảm ơn bai viết của bạn, mời các bạn tham khảo các thông tin >> Cách chăm sóc răng sứ Lumineers sau phục hình như thế nào ?
Trả lờiXóa