TÁC GIẢ & TÁC PHẨM
Bút danh: LA THỤY
Tên thật: Đoàn Minh Phú
Sinh ngày 01 tháng 12 năm 1956
Quê quán: Triệu Phong, Quảng Trị
Hội viên Hội VHNT tỉnh Bình Thuận
Trú quán: 79-1/8 Hoàng Hoa Thám, Phước Hội,
Thị xã La Gi, Bình Thuận, Việt Nam .
Email: phudoan223@yahoo.com.vn
Điện thoại: 0937142001
TÁC PHẨM ĐÃ XUẤT BẢN:
- Đời Ngân Vọng (thơ) - NXB Văn Học 2014
- Tác Giả Thơ Việt Nam Đương Đại (in
chung) - NXB Thanh niên 2009 - Hoàng Hương Trang chủ biên
- Những Bài Thơ Hay Và Lạ Xưa Và Nay (in
chung) (tập II) - NXB Văn Nghệ 2009 - Long Nguyên Trương Quang Nguyên chủ biên
- Những Bài Thơ Hay Và Lạ Xưa Và Nay (in
chung) (tập III) - NXB Văn Nghệ 2010 - Long Nguyên Trương Quang Nguyên chủ biên
- Thơ Hay Ba Miền (in chung) - NXB Văn
Học 2008 do BBT Thơ Hay Ba Miền chủ biên
...
*
Nói tới Quảng Trị là nói tới cái sự Kim Kiếm Điêu Linh vô cùng vĩ đại và
gian khổ, sau cái Mùa Hè Đỏ Lửa 1972 thì bà con ngoài Miềng ai còn sống sót thì
lặng lẽ ra đi, kẻ tạm cư ở Sơn Chà (bãi biển Mỹ Khê trong Đà Nẵng) kế đến năm
1973 thì theo đoàn khai hoang lập ấp ở Hàm Tân, Bình Tuy (Phan Thiết, Bình Thuận
bây giờ), người thì đi lên Di Linh, Lâm Đồng, Bảo Lộc, kẻ thì đi thẳng tới Phước
Hải, Phước Tuy, Bà Rịa, rồi Biên Hòa, Đồng Nai,.. Sau 1975 thì đi lên cả Buôn Mê
Thuột, Gia Lai, Kon Tum, người thì đi Kinh Tế Mới Cà Tum, Đồng Ban, tỉnh Tây
Ninh, y chang thơ của nhà thơ Hạc Thành Hoa:
Năm ngón chân phía
trước
không ngón nào phía
sau?
sao có người xuôi
ngược
suốt một đời lao
đao?
*
(Tác giả Chu Vương Miện) |
Ở chốn quê hương mới Lagi Hàm Tân này, có hai người là đồng môn (cùng
trường), đồng hương (cùng quê) với người viết là Trần Minh Tạc cùng lớp, năm đệ
ngũ niên khóa 1956-1957 tốt nghiệp ngành Sư Phạm, còn nhà thơ La Thụy thì sau
1975 cũng tốt nghiệp ngành Sư Phạm, giờ là cán bộ hưu trí, thầy giáo nghỉ hưu,...
Phan Thiết - "Bình Thuận", tên cũ của đế quốc Champa là Panduranga thành lũy cuối cùng của dân tộc Chăm, nơi mà quy tụ tất cả các thân vương quý tộc của 4 dòng họ vua Ung Ma Trà Chế để chơi ván bài chót với người bạn kết nghĩa láng giềng là Đại Việt, ôi lịch sử cũng chả nên phê phán mà làm cái gì? Cũng chỉ bắt chước nhà Nho Ngô Thời Nhiệm than lên rằng: "Gặp thời thế, thế thời, phải thế!"
Phan Thiết - "Bình Thuận", tên cũ của đế quốc Champa là Panduranga thành lũy cuối cùng của dân tộc Chăm, nơi mà quy tụ tất cả các thân vương quý tộc của 4 dòng họ vua Ung Ma Trà Chế để chơi ván bài chót với người bạn kết nghĩa láng giềng là Đại Việt, ôi lịch sử cũng chả nên phê phán mà làm cái gì? Cũng chỉ bắt chước nhà Nho Ngô Thời Nhiệm than lên rằng: "Gặp thời thế, thế thời, phải thế!"
Và thơ của nhà thơ đương đại La Thụy viết cái gì?
Lâng lâng tình đang
lên khơi
Hồ xừ xang lòng
chơi vơi canh dài
(Hồ
Cầm)
Chồn chân dừng bước
bên cầu
lặng nhìn nước chảy
nuối màu tóc xưa
cánh buồm lộng gió
ước mơ
băng qua sông biển
cặp bờ nơi nao?
(Tự
cảm cuối năm)
Nghiêng chiều rót mãi
thơ buồn rụng
dốc nắng hứng hoài
mộng đẹp qua
chếnh choáng mạch
sầu càng ứ đọng
hoàng hôn bảng lảng
chạnh lòng ta.
(Chạnh lòng)
Nói theo nhà văn Duyên Anh, nhà văn thuộc vào loại "Tiền Đương
Đại" thì những câu thơ của nhà thơ La Thụy được liệt vào loại Thơ Tuyệt Cú
Mèo, câu thơ nào cũng hay câu thơ nào cũng tuyệt, chữ cũng mới mẻ và tài tình,
trau chuốt nữa.
Còn theo nhà thơ Nguyễn Khôi (Hà Nội) thì: “Thơ
La Thuỵ rất có hồn, với ngôn ngữ tinh luyện, điêu xảo, hình tượng thơ đẹp sống
động, với tình thơ man mác hoài thương. Cái “bâng khâng” của thơ bình thanh La
Thuỵ - kiểu thơ Bích Khê, đọc lên như một khúc nhạc “ngàn mây tràng giang buồn
muôn đời …”.
Hay như “phác họa” của nhà thơ Kha Tiệm Ly khi ông giới thiệu thơ La Thụy
thì: “Chất lãng mạn của La Thụy được thể hiện qua những câu thơ
diễm tuyệt, cao vút …
“Xiêm áo mỏng
ủ men tình thắm đượm
Tiếng hồ cầm huyền
hoặc dáng liêu trai”
(Tranh Tố Nữ)
Sao khuya chếch
bóng soi hoài vọng
Lãng đãng vàng gieo
rợn nét trinh
(Liêu trai cảm tác)
Chất lãng mạn còn đột phá trong ba bài thơ
toàn thanh bằng (bình thanh) với cách phóng bút điêu luyện đã khiến người đọc
nhớ thơ một Bích Khê năm nào, hay cung nhạc u trầm của Đặng Thế Phong khi
xưa; mà theo chúng tôi, có lẽ còn hay hơn thế nữa:
“Đêm đêm mơ ai nhìn
mây trôi,
Chừ đây uyên ương
không còn đôi
Rồi em sang ngang
trên thuyền hoa
Giang hồ phiêu bồng
ru đời ta”
(Tình xưa)
“Tương tư
sao, đàn dâng sầu
Say men nồng hay
say màu thời gian
Vời chân mây, nhòa
non ngàn
Bâng khuâng heo
may, mơ màng hơi thu”
(Hồ cầm)
..."
..."
Kẻ viết bài này là người cùng lớp với Phan Phụng Thạch, Đoàn Minh, người trước là
thầy, người sau là chú ruột của nhà thơ La Thụy (tức Đoàn Minh Phú). Năm nay kẻ
viết bài này cũng đã 76 tuổi rồi. Chắc nay mai cũng phiêu diêu miền cực lạc, về làm thơ xướng họa với Thạch Nhân, Phan Phụng Thach, Đặng Sĩ Tịnh, xin có lời ngợi ca nhà thơ, nhà giáo La
Thụy "hậu sinh khả úy", vừa làm thơ vừa ngâm thơ, sao mà người ngoài xứ
Miềng nhiều tài đến thế?!
Bài viết chỉ mang tính kỷ niệm giữa
cá nhân với nhau, không có tính chất bàn luận văn chương. Mọi sự khen chê hoàn toàn là do cảm tính cá nhân, có gì sơ sót, mong được bạn đọc lượng thứ.
*.
CHU VƯƠNG MIỆN
(Tên thật Nguyễn Văn Thưởng)
Địa chỉ: Rancho Cucamongo,
bang California
- Hoa Kỳ.
Emali: chuvmien@yahoo.com
.
TRÍCH DẪN THƠ LA THỤY:
*
Hồ Cầm
Vang đêm thanh hồ
cầm ngân
Trăng ngà giăng tơ
cung trầm buông lơi
Lâng lâng tình đang
lên khơi
Hồ, xừ, xang… lòng
chơi vơi canh dài.
Mơ hồ hồn xưa liêu
trai
Mồ thu hoang vu chừ
ai u hoài
Vương mang chi, đàn
ngân dài
Lưu dư hương… ồ
trang đài về đâu!
Tương tư sao, đàn
dâng sầu
Say men nồng hay
say màu thời gian
Vời chân mây, nhòa
non ngàn
Bâng khuâng heo
may, mơ màng hơi thu.
Ai phiêu diêu trong
sương mù
Người muôn năm… từ
thâm u quay về.
Trần gian kia còn
si mê?
Hồ cầm cao cung,
thương hề niềm xưa
Rơi rưng rưng từng
âm thừa
Sao trời lung linh
đường tơ chìm dần.
Thùy Hiên
Chiều tàn sương
lung linh
Vườn hồng mơ chim
xanh
Thùy Hiên, em trong
vườn
Bừng lòng bao là
thương.
Môi hồng gieo buồn
vương
Mơ hồ chờ anh hôn
Lâng lâng và chơi
vơi
Yêu em không còn
lời.
Hồn chiều in lên mi
Thuyền tình xuôi
mây đi
Ồ nàng hay sao trời
Thiên hà hay trùng
khơi?
Hồn anh dâng bâng
khuâng
Đàn lòng sao ngân
vang
Cung trầm rung miên
man
Lời trên môi thì
thầm.
Lời chiều muôn năm
xưa
Òa tràn trăm sông
thơ
Mênh mang tà huy
bay
Thùy Hiên vàng
trăng gầy.
Liêu Trai Cảm Tác
“Cô vọng ngôn chi, cô thính chi”
(Vương Ngư Dương)
Chiêu niệm hồn hoa
chờ hiển linh
Hay là em hát khúc
vong tình
Trăng xưa tròn
khuyết trời còn thắm?
Hạc cũ tụ tan đất
có xinh!
Một phút tâm đầu mơ
dáng bướm
Ngàn năm ý hợp mộng
hình tinh
Sao khuya chếch
bóng soi hoài vọng
Lãng đãng vàng gieo
rợn nét trinh.
Tranh Tố Nữ
Người đứng đó vai
gầy tóc liễu rủ
Môi bồng bềnh chao
cánh võng nghiêng lơi
Mắt thẳm đọng sóng
hồ thu nhẹ vỗ
Chớm u hoài mộng
tỏa vút ngàn khơi.
Thân đọng gió lung
linh ngàn phấn bướm
Dưới sương mờ diễm
ảo nét mi lay
Xiêm áo mỏng ủ men
tình thắm đượm
Tiếng hồ cầm huyền
hoặc dáng liêu trai.
Ta níu mộng để lòng
hoài phơi mở
Thoáng ơ thờ, tình
vẫn mãi đong đưa
Trăng xế bóng, thời
gian đành hẹn lỡ
Cung tơ trầm đồng
vọng nuối âm thừa.
Tình Xưa
Sầu thu mênh mang
thương rừng phai
Tương tư bâng
khuâng nhiều canh dài
Lời trăng vương
gieo hờn lên môi
Đêm đêm mơ ai nhìn
mây trôi.
Đêm đêm mơ ai nhìn
mây trôi
Chừ đây uyên ương
không còn đôi
Rồi em sang ngang
trên thuyền hoa
Giang hồ phiêu bồng
ru đời ta.
Giang hồ phiêu bồng
ru đời ta
Lênh đênh trùng
khơi đùa phong ba
Vàng trăng giăng tơ
khơi tình xưa
Tình ơi! Tình ơi!
Đừng đong đưa.
Thụy Du
Ta,
Gã mù huơ gậy đồi
hoang
Sờ soạng từng dấu
chân.
Soãi bước
Thụy du nhẹ nâng
gót
Giữa thẳm đen chừng
đang lóe chớp
Cánh chim hồn chấp
chới
Tiềm thức mịt mù
sóng bủa
Vọng về trong hư ảo
Rờn rợn tiếng hú
hoang sơ
Khắc khoải uất u
của vượn người xưa cũ.
Hồn thiêng sơn dã
gọi bình nguyên
Vạn năm thẳm đọng
triền miên mộng dài
Vọng âm tiếng khóc
sơ khai
Mênh mang tro bụi
cõi người hóa thân.
Hồng hoang - Đương
đại
Vượn với Người
Hồn liệng chung
chiêng.
Cuối Năm Âm Lịch
Xuân về lâng lâng
nào nhờ gió chở
Đáy cốc vênh hay
rượu ngấm ngả nghiêng
Thèm trái cấm lòng
vướng bận nghiệp duyên
Loan phụng múa tình
ai đang khép mở.
Mắt xanh trắng tri
âm còn níu mộng
Bến xuân ơi lưu
luyến cõi trời xưa
Sương khói phủ bâng
khuâng xuân không mùa
Thầm nguyện ước cho
nguồn yêu mở rộng.
Ngọn nến ấy lung
linh trời ảo diệu
Hương xưa nào
thoang thoảng ủ tình mơ
Để ngây ngất tình
tràn thơm men rượu
Hào sảng cười đồng
vọng đá ngây ngô.
Tự Cảm Cuối Năm
Dặm trường
rong ruổi ngựa phi
Thời gian vút cánh
xuân thì hụt hao
Chồn chân dừng bước bên cầu
Chồn chân dừng bước bên cầu
Lặng nhìn
nước chảy nuối màu tóc xưa
Cánh buồm lộng gió ước mơ
Băng qua sông biển cập bờ nơi nao ?
Cánh buồm lộng gió ước mơ
Băng qua sông biển cập bờ nơi nao ?
Vọng âm sóng
vỗ dạt dào
Bên chiều đông tận nắng đào dần phai
Bên chiều đông tận nắng đào dần phai
Hoa tóc sương
muối đang cài
Tàn niên tự cảm thoảng bay tiếng lòng
Tàn niên tự cảm thoảng bay tiếng lòng
.............................................................................................................
- Cập
nhật theo nguyên bản tác giả gửi qua email ngày 27.12.2016.
- Bài
viết không thể hiện quan điểm của trang Đặng Xuân Xuyến.
- Vui
lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng lại.
.
0 comments:
Đăng nhận xét