(Nguồn ảnh: internet) |
CHUYỆN NGỦ
Vâng. Chu yện
cũng lâu rồi. Ngày tôi còn bé lắm. Có lẽ bé hơn cu con nhà tôi bây giờ chừng
ba, bốn tuổi. Ngày ấy, lứa chúng tôi tồ lắm, đâu khôn ranh như lũ trẻ bây giờ.
Tôi là thằng được coi là ma ranh nhất nhóm nhưng vẫn nhiều ngù ngờ, vẫn tin con
trai con gái nếu có tình cảm với nhau thì chỉ cần nắm tay nhau thôi là sẽ có em
bé. Chả thế mà tối ấy, khi cái Kim trượt chân ngã xuống mương, tôi giơ tay kéo
nó lên mà về nhà, cả đêm tôi mất ngủ. Tôi cứ lo ngay ngáy nhỡ cái Kim sinh em
bé thì sao? Liệu tôi có bị bố đánh
đòn vì tội tí tuổi đầu đã hư hỏng? Con Kim
còn tệ hơn, cả đêm nó khóc vì sợ phải làm mẹ khi còn đang tuổi đến trường. Sáng
sớm, nó đã chạy sang nhà tôi, thút thít bắt đền nếu nó sinh em bé thì tôi phải
cưới nó làm vợ. Nó sợ mang tiếng chửa hoang lắm. Tôi cũng lo nhưng vẫn liều an
ủi: - “Chắc không có em bé đâu vì tớ cầm
tay cậu hờ lắm. Tớ thấy bảo phải nắm tay thật chặt thì mới sinh được em bé.”.
Con Kim nghe vậy khóc rống lên: - “Chết
rồi. Cậu nắm hờ nhưng tớ nắm chặt lắm. Không nắm chặt thì cậu kéo tớ lên thế
nào được? Năm nay tớ mới mười hai tuổi rưỡi, làm mẹ thì xấu hổ lắm.”. Tôi
thần người ra vì sợ. Rồi mắng nó: - “Tất
cả là tại cậu. Tự dưng lại trượt chân ngã xuống mương làm tớ phải kéo lên. Tớ
không biết đâu. Cậu sinh em bé thì kệ cậu. Tớ không biết.”. Con Kim càng
rống lên khóc. Tôi càng bối rối. Thằng Chủ từ đâu xuất hiện, câu được câu
chăng, nó hỏi: - “Ai sinh em bé? Thằng
Thi hay cái Kim.”. Con Kim bảo: -“ Bắt
đền Thi đấy. Tớ không biết đâu.”. Thằng Chủ hét toáng lên: - “Ối làng nước ơi thằng Thi làm cái Kim có em
bé.”. Tôi vội bịt mồm Chủ lại, hét to: - “Thằng Chủ làm con Kim có em bé.”. Chủ trố mắt nhìn tôi, lắp bắp: - “Tớ á?”. Tôi bảo: - “Ừ.”. Chủ gặng: - “Thật không?”.
Tôi bảo: - “Thật.”. Chủ đuỗn mặt ra:
- “Bao giờ?”. Tôi nhìn Kim, cầu khẩn:
- “Hôm nọ, Kim nhỉ?”. Kim gật đầu,
mếu máo: - “Ừ. Hôm nọ.”. Chủ ngồi bệt
xuống, thờ thẫn: - “Chết tớ rồi. Sao giờ
tớ mới biết.”. Rồi đứng dậy, thất thểu vừa đi vừa lẩm bẩm: - “Kim làm Chủ có em bé rồi, làng nước ơi...”
(Tác giả Đặng Xuân Xuyến) |
*
Vâng. Ngày ấy chúng tôi ngây ngô
lắm. Thế nên, cả Chủ, cả tôi, cả cái Kim đều tin là cái Kim sẽ có em bé. Chủ
thì nghĩ do Chủ. Tôi thì nghĩ do tôi. Còn Kim thì lúc nghĩ do tôi, lúc lại cho
là do Chủ. Chúng tôi họp bàn, tìm cách làm cho Kim không sinh được em bé. Thằng
Chủ, tưởng cù lần mà thông minh. Không biết nghe ai, nó đưa ra ý kiến: - “Tớ nghe bảo có chửa thì tránh đi lại, vận
động nhiều để giữ thai, không bị long thai nên Kim vận động thật nhiều vào để
long thai. Sẽ không sinh được em bé.”. Kim hớn hở nhưng vội ngắn tũn mặt
lại, vì Kim là con một, bố mẹ thoát ly, làm gì có việc để Kim làm. Bóp trán
nghĩ mãi, Chủ vẫn là người thông minh nhất khi đưa ra ý tưởng: - “Nhảy dây. Đúng rồi. Kim chịu khó chơi nhảy
dây, cũng là vận động nhiều đấy.”. Thế là Kim sáng nhảy dây, trưa nhảy dây,
chiều nhảy dây, tối nhảy dây. Tóm lại, cả ngày Kim nhảy dây. Được mấy ngày,
nhảy hăng quá, Kim phải vào viện cấp cứu.
Kim nằm viện. Tôi và Chủ lo lắm. Thỉnh
thoảng, Chủ lại thắc mắc: - “Này. Tớ với
cậu giờ mà làm bố trẻ con thì thế nào nhỉ? Hôm qua, tớ vẫn còn tè dầm... Chẳng
lẽ, sau này vừa làm bố vừa cai tè dầm?.”. Tôi lêu lêu Chủ, mười ba tuổi rồi
còn tè dầm, nhưng bụng bảo dạ: - “Mình
khác đếch gì nó, mấy hôm trước, cũng tè dầm...”
*
Không biết nghe ai, Thuận biết
chuyện của chúng tôi, nhắn tôi đến nhà, Thuận bày cho cách. Tôi hăm hở rủ Chủ
cùng đến.
Về vai vế thì tôi phải gọi Thuận là
cậu xưng cháu nhưng Thuận khôn lắm, toàn gọi tôi là anh xưng em, rất ngoan, lại
khen tôi đẹp trai, tôi sống tình cảm, tôi luôn luôn là số một, nghe sướng tai
lắm, thích lắm... Thế là xay thóc, quét nhà, nấu cơm... những việc của Thuận, hàng
ngày, tôi trốn mẹ vào nhà thay Thuận làm hết.
Thuận giỏi ăn vạ, khóc nhè, mà khóc
dai lắm, mất mỗi viên bi thôi mà Thuận có thể ê a khóc từ sáng tới trưa, ăn cơm
xong lại mè nheo ăn vạ đến tối. Thế nhưng Thuận giỏi chuyện yêu đương lắm. Nghe
đồn, Thuận biết cách nắm tay con gái mà không sợ sinh em bé. Mấy lần, Thuận gạ,
dạy cách cầm tay con gái thoải mái mà không sinh em bé, tôi mắng: - “Vớ vẩn. Tào lao.”... nên không học, giờ
thấy tiếc. Gặp, Thuận bĩu môi nhìn tôi, kiêu lắm: -“Chết chưa. Đĩ sớm vào. Người ta gạ, bảo cho cách cầm tay con gái thế
nào mà không có chửa thì lại mắng là tào lao, vớ vẩn. Giờ ân hận rồi chứ gì?
Đây đếch còn hứng để dạy nữa. Mai, vào xay hết mấy bao thóc kia, hứng thì đây
dạy cho. Thế. Nh é.”. Thuận nguây nguẩy cái mông, đi
vào, đóng sập cửa lại, nhìn rõ ức.
Chủ tức, chửi đổng: - “Mẹ. Ông kễnh. Về.”. Tôi bảo: - “Chịu khó chiều ông kễnh này để lấy cách làm
con Kim hết chửa rồi tính sau. Chứ ... Nó không bày cách thì tớ với cậu phải
thay nhau làm chồng cái Kim à?”. Chủ làu bàu: - “Ừ... Nhưng nhìn cái đít bọ ngựa của nó ngoay ngoáy như thế, tức. Mẹ.
Ông kễnh.”.
*
Kim nằm viện ba ngày thì về.
Tôi kéo Chủ đến thăm dò, nghe ngóng.
Chú Hải, bố Kim khen chúng tôi nhiều lắm, rằng “các cháu bé vậy mà sống tình cảm”, rằng “các cháu là bạn tốt của cái Kim”, rằng “chú cảm động lắm”, rồi khen tôi đẹp trai kiểu thư sinh, lãng tử,
sau này ối gái theo. Chú lại khen thằng Chủ đẹp trai kiểu lực điền, vạm vỡ, sau
này, con gái nhà nào làm vợ thằng Chủ chắc sướng lắm, hạnh phúc lắm. Rồi chú
nói, vài năm nữa, thằng nào thích làm con rể chú, nói với chú, chú sẽ gả cái
Kim cho. Chủ sốt ruột, cấu cấu tôi, ra hiệu nhanh nhanh chuồn. Đau quá, tôi
nhăn mặt. Chú thấy vậy, hỏi: - “Thi sao
thế?”. Luống cuống, tôi bật ra câu ngớ ngẩn: - “Chú ơi! Kim sắp có em bé à?”. Chú nhìn tôi, cười: - “Cô chú già rồi, không sinh em bé nữa.”. Vừa
lúc đấy, chú Kỷ Chủ tịch, từ ngõ vào, cất giọng nghiêm nghị: - “Ai vừa nói chuyện sinh đẻ thế? Chú Hải định
sinh thêm em bé nữa à? Chết! Chết! Sao lại nói chuyện đẻ đái trước mặt mấy
thằng trẻ con thế này? Rồi làm hỏng hết cả thế hệ tương lai của đất nước. Các
cháu biết không. Con trai con gái, chỉ cần nắm chặt tay nhau lâu lâu là có
chửa, sẽ sinh em bé. Như thế là mất tư cách đạo đức, như thế thì loạn xã hội, sẽ
không ổn định được xã hội nên các cháu phải quán triệt tư tưởng...”.
Tôi vội “vâng ạ” rồi kéo Chủ chạy. Loáng thoáng nghe tiếng chú Hải: - “Dạ, đẻ đái gì đâu. Em mời bác vào nhà uống
nước.”. Rồi tiếng chú Kỷ oang oang: - “Này.
Hai thằng kia. Con trai với nhau cũng không được nắm tay nhau như thế. Lâu, rồi
biến thái, thành đồng cô cả lũ đấy.”. Tôi vội buông tay. Chủ nhăn mặt, lo
lắng: - “Này. Hôm nọ thằng Thuận cứ nắm
tay tớ, tay cậu lâu như thế, không biết bọn mình có bị biến thái không nhỉ?”.
*
Thuận gửi thư, nhắn: “Thi ơi vào nhà Thuận. Có việc quan trọng
lắm. Chuyện của Kim đấy.”. Tôi hộc tốc vào nhà Thuận. Sốt ruột. Thuận bắt
tôi xay hết 3 bao thóc, quét dọn nhà ngang xong mới ê a: -“Chu yện của cái Kim, anh Thi đừng lo, em đảm bảo không có em bé đâu.”.
Tôi hỏi: -“Sao biết?”. Thuận cười: -
“Anh có ngủ với Kim đâu mà có em bé.”.
Tôi gật đầu: -“Ừ. Tớ chỉ kéo Kim đứng dậy
thôi chứ chưa bao giờ ngủ với Kim.”. Thuận cười cười: -“Anh biết ngủ với Kim là ngủ thế nào không?
Như anh thỉnh thoảng ngủ với Thuận á? Không phải đâu. Như thế không phải là
ngủ. Phải thế này này…”. Thuận ghé tai tôi, thầm thì, thầm thì. Tôi toát mồ
hôi: - “Thật à? Sao Thuận biết nhiều thế?
giỏi thế?”. Thuận vênh mặt: - “Chu yện! Thuận là
hạt giống đỏ mà. Anh đừng bép xép với ai nhé. Hôm nào, em bảo thằng Dậu, con
chú Kỷ Chủ tịch dạy anh vài chiêu ngủ với gái mà không dính bầu. Thằng ấy giỏi
khoản đấy lắm.”. Tôi ngắc ngứ: -“Chắc
gì thằng Dậu sẽ chịu bày cho tớ.”. Thuận bĩu môi: -“Bố bảo nó dám không bày cho Thi. Bố nó lên chức Chủ tịch là do một tay
bố em cơ cấu đấy. Dám cãi em á!.”
Tôi tủm tỉm, gật gật đầu, mơ màng...
Thuận bê thêm mấy bao thóc nữa, đặt
cạnh cối xay, nheo nheo mắt nhìn tôi, cười…
*
Sáng sau. Tôi hẹn Chủ ra đầu làng
nói chuyện.
Tôi kể lại lời Thuận khẳng định Kim
sẽ không sinh em bé, nên Chủ đừng lo. Chủ đay đảy: - “Chắc không? Hay cậu bị thằng Thuận lừa. Rõ ràng, chú Kỷ Chủ tịch bảo
con trai nắm tay con gái lâu lâu là có chửa? Mà cậu cũng nghe thấy còn gì?
Chẳng lẽ chú Chủ tịch nói tào lao? nói láo?”. Tôi bảo: -“Thật đấy. Tớ tin Thuận không lừa đâu.”.
Rồi tôi kể chi tiết những chuyện Thuận nói, Thuận mô tả, Thuận ví dụ. Chủ đỏ
mặt, lấy tay che mặt, kêu lên: - “Eo ơi.
Kinh. Cậu đừng kể nữa! Mất đạo đức lắm.”. Rồi Chủ bực tức, đứng dậy, bỏ tôi
ở lại, về.
Tối đấy, Chủ vào nhà Thuận, năn nỉ
Thuận đưa sang nhà Dậu “bái sư học ngủ.”.
Tôi nghe kể lại, tối đó, Chủ phải
xay hết 15 bao thóc, Thuận mới gật đầu.
Mời nghe nhạc phẩm THƯƠNG QUÁ VIỆT NAM của
Phạm Thế Mỹ qua tiếng hát Tuấn Vũ:
*.
Hà Nội, 25 tháng 05.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
…………………………………………………………………………
- © Tác giả giữ bản quyền.
- Vui lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng
lại.
Truyện hay, ẩn ý nhẹ nhàng mang truyện trẻ con mà ám chỉ xã hội bây giờ, rất tuyệt..!
Trả lờiXóa