LỜI
BẠT CHO TẬP THƠ
“LỤC
BÁT DÂNG TẶNG NGƯỜI XƯA”
CỦA
ĐỒNG THỊ CHÚC
*
![]() |
(Tác giả Nguyễn Trọng Tạo) |
Khi cầm tập thơ lục bát của Đồng Thị Chúc, tôi bỗng nhớ
đến một thi sĩ họ Đồng khá nổi tiếng về thơ lục bát, đó là Đồng Đức Bốn. Có sự
tương đồng gì đây giữa hai người đồng họ lại đồng chọn lục bát để viết thơ? Thơ
lục bát Đồng Đức Bốn thì khen chê có cả, nhưng tựu trung lại là, những gì hay
của nhà thơ này đều gây được ấn tượng mạnh cho người đọc. Còn Đồng Thị Chúc?
Một cái tên khá xa lạ với tôi. Hình như cũng đã thấy thấp thoáng đâu đó tên chị
trong một vài tập thơ tuyển. Nhưng khi đọc tập thơ lục bát của chị, thì tên chị
và thơ chị như được lưu giữ lại trong cảm xúc của tôi.
Đồng Thị Chúc viết lục bát như không khó khăn lắm. Dòng
mạch thơ thường trôi chảy một cách nhẹ nhàng, thanh thoát. Vần điệu cũng rất tự
nhiên như không phải cố ý sắp xếp mà thành. Thỉnh thoảng có những thanh bằng
trắc sái luật, nhưng như thế mới hợp với tình cảm đang nghẹn lại trong chị.
Không biết ngoài đời chị sống có vui không, chứ đọc thơ
lục bát của chị toàn thấy yêu thương và chát đắng. Làm thơ có người nhìn vào
niềm vui, có người nhìn vào nỗi buồn. Cái tạng tâm hồn của chị không viết thơ
vui được. Nhìn ai, nhìn đâu chị cũng thấy thương, thấy khổ, thấy bao nhiêu bất
hạnh cập kề rình rập. Đó là cái tạng của người đa đoan, người nặng lòng, người
hay khóc một mình, nhưng lại cũng rất dễ thương người và sẵn lòng chia sẻ.
Biết là thế cũng bằng không
Mà sao cứ tự vò lòng mãi thôi
Câu thơ như không. Như thốt ra thì nó đã là thơ. Ấy là
cái chất “nữ tính” rất đáng quý của người phụ nữ chân quê tiềm ẩn tự bao giờ.
Cũng như mẹ ta vậy, thương chồng thương con mà cứ lẳng lặng giấu kín vào lòng
để rồi nhiều khi phải khóc thầm trong đêm vắng. Người mẹ yêu của chị cũng vậy
thôi. Cũng nhiều nỗi lo toan vất vả vì chồng con trong cái nhìn chia sẻ của chị:
Một thời thương đến xót xa
Củ khoai củ sắn lo qua tháng ngày
Chợ phiên mủng thóc không đầy
Đường quê mà lắm ăn mày đến xin
Kéo vành nón rách che nghiêng
Mẹ tôi giấu nỗi ưu phiền sẻ chia.
Và câu thơ chị như cũng đổ nghiêng theo bóng mẹ:
Thương sao thương những cuối chiều
Bóng lưng còng mẹ đổ xiêu bóng đồi
Phụ nữ làm thơ về phụ nữ thường dễ gây xúc động, vì họ
cùng phận nên dễ chia sẻ những nỗi niềm sâu kín. Họ làm thơ về mẹ, về chị, về
em gái, về bạn gái cũng như làm thơ cho chính mình. Đồng Thị Chúc cũng vậy,
những lúc đau buồn lại thường nghĩ về những người cùng phận. Chị viết về cô
Thanh chị gái của Bác Hồ: “Chẳng là người
mẹ yêu thương/ Thì làm người chị trọn đường vì em”. Viếng một người em, thơ
chị nghẹn ngào không kìm được tiếng khóc: “Còn
bao nhiêu tiếng thương yêu/ Gọi tên em tưởng cả chiều rơi theo”. Và với chị
gái, Đồng Thị Chúc như nghe được cả tiếng lòng thổn thức của người chị cô đơn:
Đơn côi chỉ có một mình
Chị ngân nga khúc ca tình: tự thương.
Nhạc hòa là tiếng gió vương
Lắng nghe là cỏ bên đường non tơ.
Này đây là khúc đợi chờ
Tuổi xuân chị hát đến giờ vẫn say.
Ngân dài là khúc cao dầy
Công cha nghĩa mẹ mong ngày đền ơn.
Thầm thì điệp khúc trong đêm
Chiến trường xưa bạn bè yên dưới mồ.
Khúc thương tặng chị bây giờ
Một mình với cả bốn bề lặng thinh.
Tả tiếng nhạc mà tả được tiếng lòng. Đoạn thơ khiến ta
nhớ tiếng đàn “Trong như tiếng hạc bay
qua” của nàng Kiều bạc mệnh, nhưng tiếng nhạc lòng của người chị ở đây như
quyện cả riêng chung tràn đầy thương cảm.
Câu thơ này lại gợi một cảm thương khác, một cảm thương
hết sức chân quê:
Thật thương trong nắng giữa hè
Dáng khom bóng chị đổ về lúa khoai…
Điều làm tôi chú ý về người thơ chân quê này là chị chỉ
sống ở quê không nhiều. Hết tuổi học phổ thông, chị đã được đi du học nước
ngoài và trở thành kỹ sư từ Đại học công nghiệp Kim Sách, thủ đô Bình Nhưỡng.
Trở về nước chị được điều vào quân đội, phục vụ việc xây dựng lăng Bác, rồi
chuyển ra công tác tại Viện Đo lường Quốc gia cho đến khi nghỉ hưu. Mấy dòng
“trích ngang” đó như không liên quan lắm đến thơ chị trong tập thơ đầy “riêng
tư” này. Vâng, có lẽ chị chỉ thường làm thơ khi có những cảm xúc thầm kín day
dứt, ám ảnh mình. Và vì vậy thơ chị như một “âm bản của nước mắt” cuộc đời cùng
những ám ảnh ấu thơ.
Nhiều nhà thơ đã làm thơ khóc Nguyễn Du, còn chị thì đã
khóc khi đọc những trang Kiều trước khi đến thăm quê cụ Nguyễn Tiên Điền và làm
thơ về cụ. Đó là một bài thơ day dứt lòng người trước cảnh tiêu điều hương tàn
khói lạnh:
Phòng văn đóng cửa cài then
Trộm nhìn trang sách mờ chen bụi mờ.
Khóc người đâu đợi bao giờ
Nghiêng trang thơ gạt lệ chờ hôm nay.
Có lẽ vì yêu người thơ, yêu thơ đến mềm lòng như thế mà
chị làm thơ. Nhưng làm thơ in báo, in sách rồi mà lại phải “đoạn tuyệt
thơ” đến nỗi “Giã từ không một tiếng
chào/ Vầng trăng úa đã lọt vào trái tim!”. Đâu phải vì thơ có lỗi hay vì
người thơ phụ bạc thơ! Có một tác động nào đó từ bên ngoài làm cho nhà thơ nhận
ra “lỗi lầm” của mình?
Sương mù lại tưởng mưa rây
Đang đem khăn đội lại bày nón che.
Mò thuyền đưới đáy lòng khe
Gặp cây gỗ mục sắt se nỗi lòng.
Nhưng nào đoạn tuyệt nổi thơ, Đồng Thị Chúc lại làm thơ
“Khóc thơ” như để thanh minh cho nỗi lòng yêu thơ trong trắng:
Nén lòng giữ chặt tiếng hờ
Giấu đầu trong những trang thơ ướt đầm
Còn đây những khúc vừa ngâm
Lắng sâu tình mẹ âm thầm tình anh
Nghĩa chồng vợ vẫn nguyên xanh,
Ấm êm tình chị,trong lành tình quê.
…
Nỡ nào đắp mộ chôn Người
Lại xin nuốt cả muôn lời vào trong.
Và những bài thơ lại thầm kín ra đời. Đó là thơ về tình
yêu ban đầu, về tình đơn phương, về “người xưa”. Đó là thơ viếng vọng bạn trai,
thơ “ru người về hưu”, thơ “về miền nắng gió” và thơ “tự bạch”. Thực ra thì thơ
của Đồng Thị Chúc đều là thơ tự bạch của lòng mình, một tấm lòng chân thật,
giản dị và nhiều mộng mơ, lãng mạn. Nhưng đọc bài “Tự bạch” ta thấy đường đời
của chị cũng lắm dốc đèo và nhiều biến cải. Nhưng rồi chị cũng đã vượt qua được
tất cả cùng với những mơ ước bình thường của những thân phận bé mọn trong cuộc
sống. Vì vậy mà “Tự bạch” của chị lại chia sẻ được với nhiều người cùng phận:
Tháng năm trĩu nặng vai gầy
Thương mình hèn phận lại dầy gió sương.
Những nhiều biến những ít thường
Những cao dốc đứng những đường trường xa.
Những đêm điểm tiếng canh gà
Những ngày thân kiến bước ra tha mồi.
Những nắng dãi những mưa rơi
Vẫn cần mẫn với mong đời giầu lên…
Khép lại tập thơ “Lục bát dâng tặng người xưa” ta thấy
rưng rưng về một nữ phận đa cảm, đa đoan, chân thành, hồn hậu và giàu nghị lực
để vượt qua số phận. Và ta cũng thấy một khả năng lục bát như được sinh ra từ
hồn quê chân mộc nhưng cũng đầy trải nghiệm trường đời. Đó là những riêng tư mà
chị muốn gửi lại cho người khi đã “Nhận
ra lọn tóc bạc ngang mái đầu”.
*.
NGUYỄN TRỌNG TẠO
Địa chỉ: Khu
Chung cư Linh Đàm,
quận Hoàng Mai, thành phố
Hà Nội.
Email: nguyentrongtao1@yahoo.com
.
........................................................................................
- Cập nhật từ email: chucdt11@gmail.com
gửi ngày 23.09.2019.
- Bài viết không thể
hiện quan điểm của trang Đặng Xuân Xuyến.
- Vui lòng ghi rõ
nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng lại..
.
0 comments:
Đăng nhận xét