‘NGUYỄN
THỊ LỘ’, MỘT TIỂU THUYẾT HƯ CẤU
HẠ
THẤP PHẨM GIÁ VỢ CHỒNG NGUYỄN TRÃI
Từ
đầu thế kỷ XX đến nay, Vụ án Lệ Chi Viên đã được một số tác giả đề cập đến dưới
dạng biên khảo, truyện và thơ. Chúng tôi có nhận xét chung là, cho dù xuất hiện
dưới hình thức nào, cuối cùng, phần lớn tác phẩm đều quy chiếu về một điểm, đây
là một vụ án oan dẫn đến họa tru di đại gia đình Nguyễn Trãi mà nhân vật chính
được coi là người gây ra cái chết của mấy chục nạn nhân là Nguyễn Thị Lộ.
Chuyện này không lạ, bởi nó đã được Ngô Sĩ Liên (hoặc một sử gia nào đó sau Ngô
Sĩ Liên, theo quan điểm của Phan Huy Lê) chép trong Đại Việt sử ký toàn thư. Vì
thế, không ít người lấy Quốc sử thời Lê sơ làm cơ sở, một mặt đề cao nhân cách
Nguyễn Trãi, mặt khác lại lên án Nguyễn Thị Lộ, thậm chí còn bịa ra cả huyền
thoại rắn báo oán để gán tội cho một người phụ nữ tài hoa, từng đảm nhiệm chức
Lễ nghi học sĩ trong triều Lê Thái Tông.
Ngô
Sĩ Liên đã làm một việc khá hồ đồ là đóng đinh vụ kỳ án vào lịch sử, không cho
Nguyễn Thị Lộ được thanh minh, nhưng hậu thế chiêu tuyết cho bà. Những năm gần
đây đã có những công trình nghiên cứu nghiêm túc về thân thế sự nghiệp Nguyễn
Thị Lộ, trong đó có cả một cuội hội thảo tầm cỡ quốc gia đã phát hiện được
nhiều tư liệu giá trị về vị nữ học sĩ tài danh đã một thời làm nghề bán chiếu
gon ở kinh thành Thăng Long. Những bí mật vụ án Vườn vải Gia Định từng bước được
khai mở, và người ta dần dần hiểu được, những kẻ nào đã thao túng triều cương,
đạo diễn vở bi kịch chính trị đẫm máu nửa đầu thế kỷ XV.
Tác phẩm viết về vị Lễ nghi học sĩ tài danh gần đây nhất là tiểu thuyết "Nguyễn Thị Lộ" của nhà văn Hà Văn Thùy do Nhà Xuất bản Văn học ấn hành vào năm 2005. Xét về mặt hình thức, "Nguyễn Thị Lộ" là một tiểu thuyết lịch sử đúng nghĩa bởi tác giả ít nhiều đã tạo được không khí lịch sử thời Lê sơ qua cách xử lý không gian, ngôn ngữ và những nét đặc trưng tâm lý nhân vật. Nói cách khác, với bút pháp riêng của mình, Hà Văn Thùy đã làm sống lại một giai đoạn lịch sử, tạo nên văn bản nghệ thuật có tính gợi mở, mặt khác, ông góp phần làm sáng tỏ những điểm còn mù mờ trong nội bộ triều Lê, cung cấp cho người đọc một cái nhìn mới về Vụ án Lệ Chi Viên.
Về
mặt kết cấu, tác phẩm chia làm tám chương, ở phần cuối còn có một Vĩ thanh (phần
này không có trong văn bản do Nhà Xuất bản Văn học ấn hành), mỗi chương đều gài
một vài chi tiết quan trọng dẫn người đọc đi dần đến vụ thảm án bằng thứ ngôn
ngữ giàu chất thơ, đậm hình ảnh, đặc biệt hấp dẫn với những bạn đọc... không
khó tính.
Đọc
"Nguyễn Thị Lộ",
chúng ta dễ bị thuyết phục, đôi khi còn như bị thôi miên bởi không ít những lý
lẽ Hà Văn Thùy đưa ra biện minh cho cuộc tình vụng trộm giữa Lê Thái Tông với
bà Lễ nghi học sĩ. Một khi đã bị tác giả "lừa" vào mê cung tình ái
bằng những trường đoạn phân tích diễn biến tâm lý ngọt ngào, mùi mẫn, bạn đọc
sẽ dễ dàng mất cảnh giác, buông lỏng lý trí, sẵn sàng đồng hành với tác giả
trong cuộc phiêu lưu vô tiền khoáng hậu. Tuy nhiên không thể trách tác giả về
mặt diễn biến cốt truyện, bởi có vẻ như ông đã tôn trọng "sự thật lịch
sử", tuy đó là thứ lịch sử không mấy tin cậy được viết dưới áp lực của một
nhóm quyền thần sau khi đã thanh toán vợ chồng Nguyễn trãi, đang ở thế thượng
phong, có thể nhổ toẹt cả vào Quốc sử.
Nhưng
chính vì quá lệ thuộc vào lịch sử, quá tin vào sự trung thực của các sử quan,
Hà Văn Thùy đã vô tình rơi vào cái bẫy của đám lộng thần. Chính vì thế, cuốn
tiểu thuyết tuy có nhiều chương ca ngợi Nguyễn Trãi và Nguyễn Thị Lộ, nhưng xét
về mặt tổng quát, tác giả lại hạ nhục họ bằng cách biện hộ cho cho cuộc dan díu
vô luân của Lê Thái Tông với bà Lễ nghi học sĩ.
Căn
cứ trên văn bản, "Đại Việt sử ký toàn thư" chép sự kiện Lệ Chi Viên
khá mập mờ, có những điểm rất đáng nghi, nhưng việc kết tội Nguyễn Thị Lộ là
chắc chắn :"Trước đây vua thích vợ của Thừa chỉ Nguyễn Trãi là Nguyễn Thị
Lộ người rất đẹp, văn chương rất hay, gọi vào cung phong làm Lễ nghi học sĩ,
ngày đêm hầu cận bên cạnh. Đến khi đi tuần miền Đông, xa giá về tới vườn vải,
xã Đại Lại ven sông Thiên Đức, vua thức suốt đêm với Nguyễn Thị Lộ rồi băng,
các quan bí mật đưa về. Ngày mồng 6 về tới kinh, nửa đêm đem vào cung rồi mới
phát tang. Mọi người đều nói là Nguyễn Thị Lộ giết vua”( Đại Việt Sử Ký
toàn thư, bản kỉ thực lục, quyển XI ). Vậy mà Hà Văn Thùy để cho Lê Thánh
Tông khen Ngô Sĩ Liên: "Giỏi, giỏi! (...) Đáng mặt sử gia! Khanh đã viết
đúng như sự việc xảy ra..." (Chương 8).
Trong
cuộc Hội thảo khoa học về Lễ nghi học sĩ Nguyễn Thị Lộ do đảng ủy xã Trần Phú,
Khuyến Lương, Hà Nội phối hợp với Hội Sử học Việt Nam tổ chức ngày 19 tháng 12
năm 2002, sau đó ra đời tập Kỷ yếu nhan đề "Lễ nghi Học sĩ Nguyễn Thị Lộ
với thảm án Lệ Chi viên", có khá nhiều bản tham luận nghi ngờ tính trung thực
của sử gia Ngô Sĩ Liên, mà một trong những người phản biện mạnh mẽ nhất là nhà
văn Hoàng Quốc Hải với bài "Trắng án Nguyễn Thị Lộ". Trong đó, ông
dẫn ra đoạn Lê Thánh Tông trách mắng thậm tệ Ngô Sĩ Liên: "Vua dụ bảo Đô
Ngự sử đài là Ngô Sĩ Liên và Nghiên Nhân Thọ rằng:Ta mới coi nhân sự, sửa đổi
đức tính, tuân theo điển cũ của thánh tổ thần tôn nên mới đầu xuân tế Giao,
ngươi lại bảo tổ tông đặt ra tế Giao cũng không đáng theo. Ngươi bảo nước ta là
hàng phiên bang đời xưa, thế là ngươi theo đạo chết, mang lòng không vua. Vả
lại, Khi Lệ Đức hầu (Nghi Dân) cướp ngôi, Sĩ Liên không giữ chức Ngự sử đấy
sao? Chức nhiệm cao lắm. Nay Lệ Đức hầu bị tay ta mà mất nước, ngươi không biết
vì lợi lộc mà chết theo, lại đi thờ ta. Nếu ta không nói ra, trong lòng ngươi không
tự xấu hổ mà chết ư?" (Đại Việt sử ký toàn thư, tập 3, trang 180, bản
dịch), rồi kết luận: "Tư cách của sử quan và Đài Ngự sử như thế thì chúng
ta có quyền tin tưởng sâu sắc rằng, những điều họ chép ghi trong "Vụ án
Vườn Lệ Chi" là dối trá. Điều này được chứng minh trong lời văn Đại xá của
Lê Nghi Dân sau khi đã giết Bang Cơ. Trong đó Nghi Dân khẳng định: "...
Diên Ninh tự biết mình không phải là con của Tiên đế..." (Đại Việt thông
sử, trang 226, bản dịch).
Nếu
chỉ căn cứ vào đoạn ghi chép về cái chết của Thái Tông trong Quốc sử, hậu thế
tuy có trách nhưng vẫn có thể tha thứ cho Ngô Sĩ Liên, nhưng đến khi chính ông
lại hạ lời bình rất bất lương (chữ của Hoàng Quốc Hải) về nữ sĩ Nguyễn Thị Lộ
:"Nữ sắc làm hại người quá lắm thay. Thị Lộ là một người đàn bà thôi, Thái
Tôn yêu nó mà thân phải chết, Nguyễn Trãi lấy nó mà cả họ bị diệt, chẳng nên
răn lắm ư?" (Đại Việt sử Ký Toàn Thư, tập 3, trang 13, bản dịch), thì
ta có thể kết luận, tư cách kẻ sĩ của viên sử quan này quá tầm thường. Hơn nữa,
cũng chính vì thiếu chữ "dũng" của một vị Đô Ngự sử đài mà ông đã để
lại vết nhơ trong lịch sử Đại Việt.
Người
viết tiểu thuyết lịch sử, nếu muốn thành công, cần làm sống lại được tinh thần
lịch sử thời đại, nghĩa là phải chuyển tải được cái "hồn" thời đại ấy
qua hệ thống nhân vật cho dù chỉ là hư cấu. Với "Nguyễn Thị Lộ", phải
nói, Hà Văn Thùy rất có ý thức về vấn đề này, nhưng đáng tiếc là, ông đã sai
lầm ngay từ phương pháp luận khi quá lệ thuộc vào chính sử để hư cấu nên mối
quan hệ bất thường giữa vị hoàng đế thứ hai nhà Lê với người thiếp yêu của một
đại công thần, thi vị hóa cuộc dan díu này rồi đẩy nó vào quỹ đạo ái tình: "Không
cầm được lòng, nàng đặt lên trán chàng nụ hôn nhẹ như thoảng qua. Cái gì đã
xảy ra? Nàng tự hỏi. Tội lỗi, tội lỗi, nàng thầm nhủ. Nhưng sao lạ quá, một cái
gì đó mới mẻ chưa bao giờ nàng thấy. Nó dữ dội nó bạo liệt như xoáy lốc cuốn
nàng bay vút lên tới tận trời xanh, toàn thân nàng đê mê như tan ra, nàng như
muốn ngộp thở, nàng kiệt sức ngất đi … Tình yêu là như vậy sao? Nàng tự hỏi. Thật
khác xa những gì nàng đã có với Nguyễn Trãi..." (chương 4)
Để
thuyết phục người đọc bằng quan điểm "duy quốc sử" của mình, Hà Văn
Thùy không ngại sử dụng hàng loạt sự kiện được diến giải thông qua các biện
pháp nghệ thuật như hồi ức, trạng thái tâm lý, trích dẫn văn bản (kể cả tất yếu
và ngẫu nhiên), nhằm ngăn chặn các ý kiến phản biện mà ngôn ngữ thông tục gọi
là "rào trước đón sau". Một trong những biện pháp khá hữu hiệu phục
vụ đắc lực cho quan điểm sai lầm trên là những trang độc thoại của các nhân vật
chính.
Nội
dung độc thoại trong diễn biến tâm lý các nhân vật, ở chừng mức nào đó, kể cả
Lê Thái Tông, đều có xu hướng thanh minh cho cuộc tình không chính danh, được
diễn đạt bằng thứ ngôn ngữ đầy ma lực, có sức mê hoặc ngay cả những người hoài
nghi nhất: "Chàng thấy tâm hồn trở nên thanh thản, tâm trí tỉnh táo.
Sao lạ vậy, có lúc chàng tự hỏi. Hơn một người vợ. Người vợ chỉ biết tuân phục
và nuông chiều. Hơn một người mẹ, từ mẫu chỉ biết thương yêu và răn dạy. Nàng
như là người mẹ trong một người tình. Nàng biết khuyên can ta những điều sâu
xa, nàng cũng nghiêm khắc như người mẹ với những điều ta chưa phải. Nhưng sau
đó, bao giờ ta cũng được hưởng sự vuốt ve chiều chuộng cùng niềm vui ân ái …
Chàng nhận ra, từ khi gặp nàng, chàng đã thành người khác, trầm tĩnh hơn chín
chắn hơn" (chương 4). Hồi ức của Nguyên Long qua giấc mơ thuở
nhỏ được một "cô tiên" tắm cho rồi cậu bé sờ "ti" được lặp
đi lặp lại như là một định mệnh, hay việc Nguyễn Thị Lộ, dùng tình yêu và tài
sắc của mình cải hóa Thái Tông từ một ông vua lười nhác, ham mê tửu sắc thành
đấng minh quân, luôn là tiêu chí định hướng thẩm mỹ tránh cho người đọc sự
"nhầm lẫn" về mục đích tác phẩm.
Nhưng
sự việc chưa dừng ở đó. Nhằm hoàn thiện hình tượng Nguyễn Thị Lộ với ý đồ
"tôn vinh" người phụ nữ tài sắc vẹn toàn, Hà Văn Thùy còn gán cho
nhân vật này những công tích rất đáng ngờ. Điển hình là việc sửa lễ nhạc để
thay thế loại lễ nhạc hổ lốn của nhóm hoạn quan Lương Đăng. Từ nội dung chương
4, người đọc tinh tế sẽ nhận ra ngay mục đích của tác giả trong trường
đoạn Nguyễn Thị Lộ mời Thái Tông nghe nhạc. Là nhân vật có quyền uy nhất trong
triều, từng nhiều lần lên giường với một giai nhân tài sắc bậc nhất kinh thành,
thì việc gì mà nhà vua chẳng gật đầu. Tuy nhiên, đến đây cần phân định rạch ròi
giới hạn không thể vượt qua đối với một nữ quan cho dù người ấy là nhân tình
của bậc quân vương. Theo quan niệm "nam tôn nữ ty" trong điển chế
Khổng Mạnh, tại triều đình, làm lễ nhạc phải là nam nhân có danh vị cao trong
Bộ Lễ và Viện Hàn lâm. Trường hợp thái giám Lương Đăng và Hạ Đăng Đắc được xem
là các biệt chỉ xảy ra vào lúc triều cương rối nát. Việc để Nguyễn Thị Lộ chủ
trì lễ nhạc, cho dù phía sau bà là Nguyễn Trãi, cũng không đủ sức thuyết phục.
Đến
đây tưởng cũng nên làm rõ một điều về chức danh nữ quan của Nguyễn Thị Lộ.
"Lễ nghi học sĩ" là chức quan do Bộ Lễ quản lý. Với chức trách
"cung trung giáo tập", hàng ngày, Nguyễn Thị Lộ đi kiệu vào hậu cung
dạy các phi tần, cung nữ, hết giờ lại lên kiệu về phủ đệ, không được ở lại hậu
cung. Vậy mà Hà Văn Thùy lại bịa ra một cung "Lễ nghi học sĩ", vô
hình chung, ngay từ đầu tác giả đã biến bà thành một cung nữ, chịu sự quản giáo
của Quý phi Dương Thị Bí và Thần phi Nguyễn Thị Anh. Chuyện này ngỡ như bình
thường nhưng thực chất đó lại là chi tiết quan trọng. Loại bỏ chi tiết này ra
khỏi tiểu thuyết, có nghĩa là loại bỏ một điểm hẹn rất hợp lý của đôi tình nhân
trong hậu cung đầy bất trắc và lắm chuyện thị phi. Hai người khó có thể gặp
nhau thường xuyên bởi tai mắt của bọn thái giám.
Bây
giờ chúng tôi xin nói đến điểm mấu chốt nhất của cuộc tình này mà nếu bị bác bỏ
thì xem như cuốn tiểu thuyết của Hà Văn Thùy bị đổ. Ấy là tuổi tác Lê Thái Tông
và vị nữ quan. Căn cứ vào các tư liệu lịch sử, năm sinh của Nguyễn Thị Lộ có sự
chênh lệch nhau. Theo "Đất và người Thái Bình", bà sinh vào năm 1400
tại làng Hải Triều (còn gọi là Hải Hồ) tục gọi làng Hới, tổng Thanh Triều,
huyện Ngự Thiên, phủ Tân Hưng (nay thuộc xã Tân Lễ, huyện Hưng Hà).Nhưng theo
giáo sư Võ Thu Tịnh trong "Vụ án Lệ Chi Viên"(http://vietsciences.free)
và và tiến sĩ Đinh Công Vỹ trong "Bên lề chính sử" (Nhà Xuất bản Văn
hóa Thông tin) thì bà sinh vào năm 1390. Từ đó, nếu lấy mốc năm 1390, Nguyễn
Thị Lộ hơn Lê Thái Tông 33 tuổi, còn lấy năm 1400 làm năm sinh như khá nhiều
tác giả đã sử dụng, thì Nguyễn Thị Lộ cũng hơn nhà vua 23 tuổi. Cho dù là là
rất đẹp, thì người phụ nữ ở vào độ tứ tuần cách đây già nửa thiên niên kỷ cũng
đã là một bà già, bởi hoàn cảnh kinh tế lạc hậu, chế độ chăm sóc sức khỏe cộng
đồng vô cùng thấp kém. Đó chính là nguyên nhân dẫn đến tuổi thọ trung bình
không quá 30. Trong khi ấy, theo Hà Văn Thùy, Lê Thái Tông là một ông vua ít
học, ham mê sắc dục, hẳn là không thể có một mối tình cuồng nhiệt với một bà
già hơn cả tuổi mẹ mình. Mặt khác chúng ta cũng không thể quên, lúc ấy, nhà vua
đã có đến 6 bà vợ, toàn những người đẹp chim sa cá lặn cùng hàng trăm cung tần
mỹ nữ nơi hậu điện. Có lẽ khi viết, Hà Văn Thùy cũng khá lấn cấn về vấn đề này,
nên ông đã dành khá nhiều trang phân tích diễn biến tâm lý và những màn độc
thoại mùi mẫn để thuyết phục bạn đọc chấp nhận cuộc ngoại tình tưởng tượng. Lê
Thái tông nghĩ :" ...Nhưng từ khi gặp Nguyễn Thị Lộ, Thái tông cảm
thấy cuộc đời mình không như trước nữa. Quyền lực vô biên của chàng lần đầu
tiên bị thách thức. “Uy quyền có thể làm được nhiều điều nhưng không làm nên
tình yêu!” Nàng nói. Quả vậy, nàng là người đàn bà đầu tiên mà chàng phải bỏ
công chinh phục. Cảm hóa nàng không dễ. Chàng không ép buộc bởi chàng cần một
người tình, người yêu chứ không chỉ là một con mái tuân phục! Chàng muốn
nàng tự nguyện hiến dâng. Chàng biết nàng có cảm tình với mình. Chàng cũng
biết, trong cái cảm tình ấy mong manh tình yêu. Nhưng sống lâu năm với con
người đạo đức, nàng đã nhiễm thói quen kìm nén. Nàng khép lòng lại như vị tướng
giữ thành. Chính cái đêm nàng gẩy đàn trong nước mắt ấy, chàng đã nghe rõ lòng
nàng và chàng hành động. Lúc đó hoặc mãi mãi không bao giờ! Lúc đầu, nàng chống
cự. Nhưng chàng biết, đó là nàng chống cự lại bản thân. Chàng đã giúp cho nàng
chiến thắng…" (chương 4).
Từ
những dòng trên, người đọc có quyền nghi ngờ, liệu tác giả có bất nhẫn khi để
cho Nguyễn Thị Lộ không bị cưỡng ép phải "yêu" mà tình nguyện
"yêu" Lê Nguyên Long đắm đuối bất chấp cả đạo nhân luân? Đọc đến đoạn
Lê Thái Tông và Nguyễn Thị Lộ làm tình cuồng nhiệt đến nỗi nhà vua đột tử trên
bụng Lễ nghi học sĩ tại hành cung Lệ Chi Viên, người ta chợt nhận ra một điều,
tất cả mọi cách bài binh bố trận trong "kỹ xảo" của tác giả là để dẫn
đến kết cục bi hài này chứ không phải là án quyết tru di tam tộc gia đình
Nguyễn Trãi của triều đình nhà Lê sau đó.
Như
trên đã nói, Hà văn Thùy lệ thuộc hoàn toàn vào chính sử. Cái nhìn của ông
không vượt khỏi hệ ý thức thời đại. Ông chỉ nhìn thấy chữ trên giấy trắng mực
đen mà không biết nhìn giữa hai dòng chữ như một nhân vật của Lỗ Tấn đã phát
hiện ra "người ăn thịt người" trong truyện ngắn "Trường minh
đăng". Từ cách dàn dựng, bố cục và khai triển tiểu thuyết như trên, chẳng
cần đào sâu các tầng ý nghĩa mà chỉ cần căn cứ vào văn bản trực tiếp, chúng ta
cũng có thể thấy được, "Nguyễn Thị Lộ" là tác phẩm làm biến dạng lịch
sử, hạ nhục nhân cách Nguyễn Trãi, Nguyễn Thị Lộ, Lê Thái Tông, đồng thời đem
đến cho người đọc một cái nhìn lệch lạc về tư tưởng thẩm mỹ. Nguyễn Thị Lộ xuất
thân từ gia đình nền nếp, chắc chắn bà hiểu rất rõ đạo tam cương, ngũ thường.
Là một phụ nữ thông minh, lại chịu ảnh hưởng sâu sắc của nền giáo dục nho học,
dứt khoát người nữ quan làng Hới này không thể có hành vi thái quá vượt ra
ngoài khuôn khổ tam tòng tứ đức. Lại nữa, Nguyễn Thị Lộ từng đề xuất nhà vua
ban sắc dụ trừng phạt loại đàn bà lăng loàn thì không thể tự mình làm chuyện
thương luân bại lý. Trong khi đó, Nguyễn Trãi là bậc anh hùng cái thế,
từng giữ trọng trách nơi miếu đường, nhân cách sáng như sao khuê, làm sao có
thể tình nguyện hiến vợ (mà lại là thiếp yêu) cho một ông vua chỉ bằng tuổi con
mình, để rước về một cô Cẩm Nhung như là sự đổi chác ngầm của phường lục lâm
thảo khấu? Hà Văn Thùy đã cố tình tạo ra một sự nhập nhằng khiến bạn đọc hiểu
lầm. Thực ra, người thiếp của Nguyễn tiên sinh, sau này sinh ra Anh Vũ không
phải là cung nữ do Lê Thái Tông "ban".
Kẻ
sĩ quân tử như Nguyễn Trãi tuy chịu sự chi phối bởi đạo thần tử (quân xử thần
tử, thần bất tử bất trung), nhưng danh dự dòng họ, thể diện gia đình mới là
quan trọng. Người quân tử có thể chết chứ quyết không chịu nhục. Danh dự đã
mất, thử hỏi sống trên đời còn có ý nghĩa gì? Cho nên cái đoạn Hà Văn Thùy miêu
tả tâm trạng Ức Trai giằng xé như một trận bão lòng khi Nguyễn Thị Lộ theo xa
giá về Côn Sơn, chỉ phù hợp với những kẻ tầm thường. Nguyễn Trãi cũng là một
người đàn ông, hơn thế còn là nhà thơ lớn, ngón đòn mà Lê Nguyên Long đánh vào
tâm hồn ông vô cùng hiểm độc. Nếu tác giả tự đặt mình vào hoàn cảnh Ức Trai,
cẩn trọng suy nghĩ, chắc chắn ông sẽ không để cho người chồng bị cắm sừng nói
những lời an ủi nhuốm màu cải lương thế kỷ XXI như sau :" Khi
chuyện xẩy ra, ta vô cùng đau khổ vì người yêu thương nhất đã phản bội ta. Ta
trách nhà vua đã xúc phạm ta. Quả thực lúc đó ta thù hận nàng… Nhưng rồi, khi
uống cạn nỗi đau, ta hiểu ra, nàng không phản bội ta mà nàng chỉ theo tiếng gọi
của lòng nàng. Nàng yêu ta khi còn quá trẻ, những năm tháng bên ta, tình yêu
của nàng đã khuôn theo tình cảm của ta. Nay khi gặp một người như Nguyên Long,
những tình cảm từ lâu bị kìm nén trong lòng bừng tỉnh, thúc giục nàng tìm những
cái mà nàng vì ta đã để mất. Ta hiểu việc nàng làm. Ta già rồi không thể cho
nàng những cái nàng có quyền được hưởng. Lẽ nào ta lại cấm đoán niềm vui, cấm
đoán hạnh phúc của nàng? Thiên hạ chê những ông vua ngày xưa khi chết bắt thê
thiếp chết theo. Nhưng nếu cấm đoán nàng, thì ta có khác gì một bạo chúa bắt
nàng chôn vùi tuổi trẻ… Chính vì vậy, ta từ lâu đã thông cảm với nàng…" (chương
7).
Về
nhân cách Lê thái Tông, tuy là ông vua ít học, nhưng sau bao năm bị khống chế
dưới bóng của đám cường thần, đến năm 1440 đã trưởng thành, tự mình điều hành
chính sự. Vị vua còn khá trẻ này đã thẳng tay trừng trị bọn Lê Sát, Lê Ngân,
dám lục dụng các công thần bị thất sủng thời Thái Tổ, biết dựa vào các lương
thần chỉnh đốn triều cương, không thể là một hôn quân cướp vợ người khác. Như
phần trên chúng tôi đã phân tích, hậu cung của Nguyên Long thiếu gì giai nhân
tài nữ đến nỗi phải đeo đuổi một người đàn bà hơn mình ít ra là 23 tuổi? Một
vương triều vừa mới kiến lập sau mười năm chống giặc ngoại xâm mà đã có một ông
vua nhân cách thấp hèn, tinh thần bệnh hoạn như thế làm sao có thể đứng đầu
trăm họ? Sai lầm có tính hệ thống này, trước hết bắt nguồn từ các nhà chép sử
thiếu trung thực, nhẫn tâm đổi trắng thay đen dưới áp lực của phe nhóm Nguyễn
Thị Anh, gán tội cho Nguyễn Trãi, tạo một "thiên cổ kỳ án", đến nỗi
ngày nay, nhiều người coi đó là vụ án lương tâm muốn Tòa Thượng thẩm Việt Nam
xử lại.
Đọc
Hà Văn Thùy, phần phản cảm nhất là những đoạn Lê Thái Tông tìm mọi cách săn đón
Nguyễn Thị Lộ. Nhưng đấy chưa phải là tất cả. Những pha làm tình nóng bỏng giữa
hai người và diễn biến tâm trạng của họ mới địch thực là cú đòn hạ nhục vợ
chồng Nguyễn Ức Trai: "Rồi chàng vồ vập đòi yêu nữa. Nàng buông người vô
cảm. Dù sao việc cũng đã rồi, hối cũng đã muộn, nàng nghĩ, và mặc cho chàng vày
vò. Nhưng rồi sau đó những kìm nén mà nàng cố tình gìn giữ bị phá tung, không
cưỡng nổi bản thân, nàng hưởng ứng cuồng nhiệt. Cơn khát thèm tích tụ bao ngày
đã được thỏa mãn ở lần trước, lần này chàng trai trẻ từ tốn điệu đàng dẫn nàng
vào cuộc vui, đưa nàng lên cực điểm khoái lạc"(chương 4). Và đây chính là
đỉnh điểm của cái gọi là tình yêu để rồi sẽ kết thúc với bản án đẫm
máu:" Không còn cách nào khác, nàng đành chiều và vận dụng hết ngón
nghề giúp chàng. Vẫn biết khoái cảm nơi mình lên chậm, nàng tự kích
thích để hòa hợp với chàng. Để chứng tỏ mình là trượng phu nam tử, chàng
không ngừng mân mê những nơi nhạy cảm nhất của nàng. Rồi hai cơ thể hòa vào
nhau trong tận cùng hoan lạc. Nàng cắn chặt môi như cố ghìm lại tiếng rên trong
miệng nhưng rồi tiếng rên sung sướng cứ bật ra: “Chàng, Nguyên Long, chàng ơ ơ
ơi!”. Rồi nàng lịm đi mê mẩn. Tận cùng sung sướng, chàng run rẩy trên người
nàng" (chương 7).
Từ
những trích dẫn trên, nếu tham khảo thêm cả những đoạn diễn biến tâm trạng
Nguyễn Thị Lộ nằm rải rác ở các cương 4, 5, 6 và phần đầu chương 7, chúng ta
phải thừa nhận Hà Văn Thùy rất có sở trường trong việc xây dựng hình tượng nhân
vật có tâm lý phức tạp. Ông hư cấu mà như ngỡ cứ như thật tạo nên sự khác lạ về
đẳng cấp với những nhân vật được xây dựng theo khuôn mẫu cứng nhắc của khá
nhiều tiểu thuyết lịch sử chịu ảnh hưởng của mỹ học Marx - Lenin. Thế nhưng,
như phần đầu chúng tôi đã cảnh báo, do phương pháp tiếp cận Vụ án Lệ Chi Viên
sai lầm nên tiểu thuyết "Nguyễn Thị Lộ" đi chệch khỏi quỹ đạo thẩm
mỹ. Ý đồ tác giả là lương thiện, thay vì đề cao nhân cách Nguyễn Thị Lộ thì ông
lại hạ thấp phẩm giá của bà.
Tất
nhiên, quyền hư cấu trong sáng tạo nghệ thuật là của tác giả, tuy vậy người
viết cần phải có bản lĩnh và một tâm hồn nhạy cảm để nhìn ra bản chất vấn đề
trong cái mớ bòng bong của lịch sử để lại. Nguyễn Thị Lộ thực chất không phải
như hình tượng văn học hư cấu của Hà Văn Thùy. Bà là một giai nhân, một tài nữ,
nhưng dứt khoát không phải là một dâm phụ.
*
ĐẶNG VĂN SINH
Quê quán: xã An Bình, huyện
Nam Sách, Hải Dương.
Trú quán: thành phố Chí
Linh, Hải Dương.
…………………………………………………………………………
- Cập nhật từ email: quanboyman1992@yahoo.com.vn ngày
05.08.2021.
- Ảnh dùng minh họa cho bài viết được sưu tầm từ
nguồn: internet.
- Bài viết không thể hiện quan điểm của trang Đặng
Xuân Xuyến.
- Vui lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi
trích đăng lại.
.
0 comments:
Đăng nhận xét