TRẦN
HƯNG ĐẠO VÀ TRẦN ÍCH TẮC
-
HAI CUỘC ĐỜI TRÁI NGƯỢC!
*
Có lẽ nhiều người sẽ cười chê khi tôi viết bài này để so sánh 2
nhân vật lịch sử trái ngược nhau. Cùng sống trong một thời đại, cùng là dòng
dõi nhà Trần, nhưng hai con người này lại chọn hai hướng đi khác nhau. Để rồi,
Trần Hưng Đạo trở thành một trong những nhân vật lịch sử kiệt xuất nhất trong
lịch sử nước ta, nhân dân ta ngưỡng mộ là “Đức Thánh Trần” đời đời thờ phụng,
được thế giới vinh danh là một trong 10 vị tướng xuất sắc nhất mọi thời đại.
Trong khi, Trần Ích Tắc trở thành nhân vật Việt gian nổi tiếng nhất trong lịch
sử dân tộc, bị người đời cười chê và phải sống tha hương trên đất Trung Quốc
trong suốt quãng đời còn lại, bị chính họ Trần mỉa mai với cái tên “Ả Trần” ví
hèn nhác, rụt rè như đàn bà.
Hai người họ được sử sách mô tả là những con người nổi tiếng tài
năng, hào hoa phong nhã bậc nhất, sành sỏi và tinh tế trong cả văn chương và
các ngón chơi, kết giao với những bậc văn nhân học rộng tài cao nhất thời ấy.
Vậy điều gì làm nên số phận khác biệt của hai con người này. Để trả lời câu hỏi
này, trước hết chúng ta cùng tìm hiểu vài nét về hai nhân vật này đã.
Trần Ích Tắc - Một
nước cờ sai, vết nhơ muôn đời.
Trần Ích Tắc (1254 - 1329) là con thứ 3 của vua Trần Thái Tông, em
vua Thánh Tông, chú của vua Nhân Tông nhà Trần nước Đại Việt, tước hiệu là
Chiêu Quốc Vương.
Theo Đại Việt sử ký toàn thư mô tả như sau: “Ích Tắc là con thứ
của Thượng hoàng [Trần Thái Tông], thông minh hiếu học, thông hiểu lịch sử, lục
nghệ, văn chương nhất đời. Dù nghề vặt như đá cầu, đánh cờ, không nghề gì không
thông thạo; từng mở học đường ở bên hữu phủ đệ, tập hợp văn sĩ bốn phương cho
học tập, cấp cho ăn mặc, đào tạo thành tài như bọn Mạc Đĩnh Chi ở Bàng Hà, Bùi
Phóng ở Hồng Châu…gồm 20 người, đều được dùng cho đời… Đến 15 tuổi, thông minh
hơn người, làu thông kinh sử và các thuật…”
Đọc đoạn mô tả trên, chúng ta đều nhận ra tài năng và đức độ của
con người này. Ông sẳn sàng bỏ tiền ra để nuôi ăn học những nhân tài của đất
nước để thành tài, đỗ đạt làm quan, là người tinh thông sử sách và hiểu thế sự
đời thường, Ông là hoàng tử, thuộc dòng dõi quý tộc nhà Trần.
Tuy nhiên, vào năm 1285, cả nước đang gồng lên chống lại 50 vạn
quân Mông Nguyên thế mạnh như chẻ tre, nghiền nát bao nhiêu cánh quân Việt và
khiến kinh thành Thăng Long thất thủ. Hai vua rời kinh đô, cùng toàn dân chống
giặc, dù tình thế nguy nan nhưng tinh thần Sát Thát vẫn dâng ngút trời.
Trong khi đó, ngày 15 tháng 3, Trần Ích Tắc mang cả gia quyến,
cùng một số người khác trong hoàng tộc, dâng thư hàng giặc. Lập tức, chàng
hoàng tử tài hoa của vua Trần trở thành con bài quý trong tay nhà Nguyên.
Có lẽ Trần Ích Tắc tính rằng, thế nước nguy nan đến thế, quân
Nguyên mạnh đến thế, vó ngựa của chúng đã làm cỏ khắp gầm trời, ngay cả nhà
Tống ở Trung Quốc cũng bị chúng nuốt chửng thì sá gì chút Đại Việt cỏn con. Đại
Việt chắc chắn thua trận, vua tôi nhà Trần đều thành tù binh cả thì lấy ai trị
tội làm phản của ông ta. Việc ông ta sớm ra hàng là một nước cờ khôn ngoan, bởi
khi đó ông ta sẽ là người duy nhất có thể ngồi lên ngôi báu. Ông hoàng Chiêu
Quốc càng tin vào điều đó khi vừa hàng giặc, ông đã được hứa sẽ tâu với hoàng
đế nhà Nguyên cho làm An Nam quốc vương.
Trần Ích Tắc không thể nào ngờ nổi, chỉ mấy tháng sau khi ông ta
hàng giặc, đại quân Nguyên Mông đã bị đánh tan tác, Thoát Hoan tháo chạy về
nước, Trần Ích Tắc và những kẻ đầu hàng khác lóc cóc chạy theo.
Không cam lòng, chưa đầy một năm sau, nhà Nguyên lại một lần nữa
đưa quân vào Đại Việt, với lý do đưa “An Nam quốc vương” là Trần Ích Tắc lên
ngai vàng. Rồi chỉ ít lâu sau, vị vương gia của nhà Trần đã lại theo quan thầy
chạy trốn về phương Bắc, không một lần còn thấy lại quê hương. Thực ra sau lần
đó, vào cuối năm 1293, nhà Nguyên vẫn có kế hoạch đưa Trần Ích Tắc về nước một
lần nữa trong đợt xâm lược thứ tư, nhưng vào đầu năm 1294, hoàng đế Hốt Tất
Liệt qua đời nên việc này bị hủy và không bao giờ được nhắc đến nữa.
Nói về Hưng Đạo Vương
Trần Quốc Tuấn.
Có lẽ chúng tôi không cần phải nói nhiều về Ông – vị anh hùng mà
biết bao thế hệ nhân dân ta sùng mến nhất.
Ông cũng là một quý tộc nhà Trần. Con của An Sinh Vương Trần Liễu,
cháu ruột của vua Trần Thái Tông. Cha ông có “mối hận” thâm thù với em ruột của
mình là vua Trần Thái Tông. Việc này, một phần là do bàn tay đạo diễn của Trần
Thủ Độ.
Như chúng ta đã biết, Trần Thủ Độ đã đạo diễn một màn kịch hết sức
khéo léo, một cuộc đổi ngôi từ họ Lý sang họ Trần. Vào đầu thế kỷ 13, vua quan
nhà Lý ăn chơi sa đọa dẫn đến các cuộc khởi nghĩa nông dân nổ ra khắp nơi. Lý
Huệ Tông nhu nhược phải nhờ đến thế lực họ Trần để dẹp các cuộc bạo loạn trong
nước. Chính vì vậy, họ Trần dần dần xây dựng thế lực của mình trong cung. Năm
1224, vua Lý Huệ Tông bị ép buộc nhường ngôi cho con gái út của mình là Lý
Chiêu Hoàng lúc đó mới 7 tuổi.
Cuối năm 1225, Chiêu Hoàng được Trần Thủ Độ sắp xếp nhường ngôi
cho Trần Thái Tông, triều đại nhà Lý cai trị Đại Việt hơn 200 năm đã chính thức
kết thúc. Sau khi nhượng vị, Chiêu Hoàng trở thành Hoàng hậu của Trần Thái Tông
cho đến khi bị phế truất vào năm 1237, vì bấy giờ sau khi Thái tử Trần Trịnh
chết yểu vào năm 1234 bà vẫn chưa có thai tiếp
Chính vì việc Lý Chiêu Hoàng không thể sinh con tiếp nên mới gây
ra mối “thâm thù” giữa Trần Liễu và Trần Cảnh (Trần Thái Tông). Trần Thủ Độ ép
Trần Thái Tông phải lấy chị ruột của Lý Chiêu Hoàng là Thuận Thiên công chúa Lý
Ngọc Oanh, lúc này là vợ và đang có thai 3 tháng với Trần Liễu. Trần Thái Tông
nhất quyết không chịu nhưng do sức ép từ phía triều đình và Trần Thủ Độ nên ông
phải nghe.
Trần Liễu nổi dậy ở sông Cái nhưng thất bại, Thái Tông nể tình anh
em, lại mang oan khuất nên ban đất An Sinh, cải làm An Sinh vương. Mang lòng
hậm hực, Trần Liễu tìm khắp những người tài nghệ để dạy văn, võ cho Trần Quốc
Tuấn mong sau này Trần Quốc Tuấn phục thù thay cha. Tháng 4 năm 1251, Trần Liễu
ốm nặng. Lúc sắp mất, Trần Liễu cầm tay Trần Quốc Tuấn, trăng trối rằng: “Con
không vì cha lấy được thiên hạ, thì cha chết dưới suối vàng cũng không nhắm mắt
được”.
Dù cha ông có hiềm khích lớn với nhà Trần Thái Tông, Trần Hưng Đạo
luôn đặt việc nước lên trên, một lòng trung thành, hết lòng phò tá các vua Trần
đánh ngoại xâm cứu nước. Đối với lời dặn của Trần Liễu trước khi mất, Trần Quốc
Tuấn từng vờ hỏi các con. Ông hỏi Hưng Vũ vương Trần Quốc Hiến: “Người xưa có
cả thiên hạ để truyền cho con cháu, con nghĩ thế nào? Hưng Vũ vương thưa: “Dẫu
khác họ cũng không nên, huống chi là cùng một họ!”. Trần Quốc Tuấn ngẫm cho là
phải. Lại một hôm ông đem chuyện ấy hỏi người con thứ là Hưng Nhượng vương Trần
Quốc Tảng. Quốc Tảng tiến lên thưa: “Tống Thái Tổ vốn là một ông lão làm ruộng,
đã thừa cơ dấy vận nên có được thiên hạ”. Trần Quốc Tuấn rút gươm kể tội: “Tên
loạn thần là từ đứa con bất hiếu mà ra” và định giết Quốc Tảng, Hưng Vũ vương
vội chạy tới khóc lóc xin chịu tội thay, Trần Quốc Tuấn mới tha. Sau đó, ông
dặn Hưng Vũ vương: “Sau khi ta chết, đậy nắp quan tài đã rồi mới cho Quốc Tảng
vào viếng”
Thay cho lời kết:
Hai con người tài năng, 2 số phận trái ngược, được lịch sử ghi
lại. Có lẽ điều khác biệt lớn nhất ở họ chính là tham vọng về Mộng Đế Vương.
Chính Mộng đế vương đã đưa đẩy Trần Ích Tắc trở thành kẻ “bán nước
cầu vinh”, là Việt gian nổi tiếng nhất trong lịch sử dân tộc. Mặc dù, khi làm
quan cho nhà Nguyên, Ông vẫn thường viết nhiều bài thơ mô tả lòng da diết nhớ
quê hương đất nước, giải thích tại sao Ông lại đầu hàng giặc. Nhưng tất cả đều
là ngụy biện cho cái tham vọng quyền lực của Ông. Trần Ích Tắt đã bỏ rơi vận
mệnh dân tộc, quên đi hàng vạn dân đen đang bị giày xéo trước móng ngựa xâm
lăng của quân Mông Cổ. Ông bỏ mặc cha, anh, em, họ hàng thân thích của mình
đang nằm trong vòng vây của quân thù. Vì mộng làm “An Nam quốc vương” Ông đã
hết lần này đến lần khác quỳ gối trước ngoại bang. Vết nhơ này có lẽ không có
gì gột tẩy được. Chỉ vì hám danh lợi, vì một ngôi vua bù nhìn Ông đã bán đi
“danh dự của đời mình”, để cái tên “Trần Ích Tắc mãi mãi là vết ô nhục lớn nhất
của nhà Trần nói riêng và lịch sử dân tộc ta nói chung”.
Về Hưng Đạo Đại Vương – Đức Thánh Trần của lịch sử dân tộc, Ông đã
gác bỏ thù riêng, gác lại lời căn dặn của cha mình trước khi nhắm mắt (tội bất
hiếu) để cùng với vua tôi nhà Trần chống giặc ngoại xâm. Để tránh cho dân tộc
ta đại họa làm nô lệ cho người. Khi trong tay có hàng vạn binh sĩ, là thống chế
của ba quân, chỉ cần có ý “tạo phản” Ông sẽ dễ dàng đảo chính, lên ngôi hoàng
đế, đoạt lấy giang sơn, để “cha ông nơi chín suối có thể nhắm mắt”. Tuy nhiên,
Ông đã gác qua mọi hư danh phù phiếm đó. Ông vĩ đại về tài năng của mình nhưng
theo tôi chính cái nhân đức của Ông càng làm Ông vĩ đại hơn nữa. Tên tuổi Ông
đã đang và sẽ sống mãi cùng với dân tộc.
Hai con người tài năng, nhưng cách tiếp cận với ngoại bang khác
nhau làm nên 2 suy nghĩ khác nhau. Nước Việt Nam vẫn vậy, vẫn nhỏ bé trong mắt
“gã láng giềng” khổng lồ hiếu chiến, chúng tưởng và hi vọng đè bẹp được ý chí
bảo vệ lãnh thổ của dân tộc ta một cách dễ dàng bằng đạo quân xâm lược hùng
mạnh. Thời đại nào cũng có Trần Ích Tắc, cho quân thù mạnh, đánh giá thực lực
ta yếu ớt mà “quỳ lạy” trước ngoại bang. Nhưng dân tộc ta sẽ còn sản sinh không
chỉ một, mà rất nhiều vị anh hùng như Trần Hưng Đạo. Bằng trí tuệ, tài năng, sự
đức độ, lòng dũng cảm của mình có thể quật ngã mọi kẻ thù xâm lăng nguy hiểm
nhất. Bảo vệ cho sự trường tồn của dân tộc ta, sự ấm no, hạnh phúc của nhân dân
ta.
Mời
nhấp chuột đọc thêm:
Mời nghe Khề Khà
Truyện đọc truyện ngắn
CHUYỆN CỦA GÃ KHỜ
của Đặng Xuân Xuyến:
Trần Chí Cường giới thiệu -
Nguồn: nghiencuulichsu.com
Ảnh minh họa sưu tầm từ nguồn: internet
Bài viết là quan điểm riêng của các tác gi
0 comments:
Đăng nhận xét