NHỮNG LẦN THẰNG LƯU MANH HIỂU SAI VÀ LÀM Ô UẾ ĐẠO PHẬT - Tác giả: Đông La (Hải Dương)

1 comment

 


NHỮNG LẦN THẰNG LƯU MANH

HIỂU SAI VÀ LÀM Ô UẾ ĐẠO PHẬT

*

(Tác giả Đông La)

Phạm Lưu Vũ không chỉ bất lương, lưu manh, ngu xuẩn, phản động mà còn vì như loài kền kền luôn thích rúc vào những chỗ hôi thối của xã hội nên tâm thức của nó rất dơ bẩn. Với tâm thức này, nó viết về những gì liên quan đến Đạo Phật tất sẽ làm ô uế Đạo. Hôm nay, tôi sẽ liệt kê mấy chuyện.

*

Vì lưu manh nghĩ tôi (Đông La) là An Chiến phê phán Ngô Bảo Châu trên Báo Văn nghệ thành phố Hồ Chí Minh, Phạm Lưu Vũ viết: “… nó còn dẫn cả đạo Phật để “phản biện” câu nói của Giáo sư về việc siêu thoát của ông Hồ… Điều Giáo sư nói về trường hợp của Hồ Chủ Tịch là rất đúng. Chứng tỏ Ngô Bảo Châu có 1 kiến thức vững vàng về Phật giáo, cho nên mới có thể ung dung tự tại mà nói lên điều đó… Sự điên cuồng của kẻ ngu hèn và cả cái tòa báo lá cải khốn nạn ấy không hề làm giảm uy tín của Giáo sư”.

Báo Văn nghệ thành phố Hồ Chí Minh là một tờ báo đi đầu và quyết liệt nhất chống bọn trí thức, nhà văn thoái hoá, lật sử, phản văn chương, cơ hội, đón gió, trở cờ, phản bội và phản động, tờ báo mà có thời kỳ gần nửa năm liên tục số nào cũng đăng bài của tôi.

Chỉ có ngu xuẩn, lưu manh và cực kỳ phản động như Phạm Lưu Vũ mới viết về Báo Văn nghệ thành phố Hồ Chí Minh như vậy mà thôi! Báo Văn nghệ thành phố Hồ Chí Minh hoàn toàn có thể kiện sự phạm pháp trắng trợn của thằng lưu manh này.

Có chuyện trên là do Ngô Bảo Châu đã rất láo, viết trên facebook về Bác Hồ như thế này: “Có quý mến ai thì mong họ thoát khỏi vòng luân hồi, đừng bắt họ sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta”. Do bị phản ứng dữ đội từ dư luận, thấy sai Châu đã phải xoá bài viết. Nếu ai hiểu Đạo Phật thì sẽ thấy, nói theo vật lý, Đời và Đạo là hai hệ quy chiếu khác nhau. Đạo cho “Đời là bể khổ”, nhưng những giáo lý về Nghiệp, về nhân quả, lại là những bài học hướng thiện vô giá cho Đời. Về Đạo, với tâm đức và công trạng vĩ đại của Bác Hồ, có lẽ Bác đã hiển Thánh, nhưng với kiếp Bác là Nguyễn Tất Thành, là Hồ Chí Minh thì Bác luôn “sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta”. “Sự nghiệp” ở đây chính là Lịch sử Cách mạng Việt Nam, Lịch sử chân chính. Vì vậy, thằng “trâu giỏi toán” muốn Bác “không sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta”, tức muốn xoá bỏ công lao của Bác, xoá bỏ Lịch sử Các mạng, nghĩa là nó muốn xoá bỏ luôn chế độ mà Bác đã xây dựng nên. Vì là kẻ phản động, luôn kiếm cớ chống chế độ, nên Phạm Lưu Vũ đã hả hê khi thấy “trâu giỏi toán” viết thế. Vì thế nó đã điên cuồng suy diễn tôi là An Chiến, chửi láo để bênh vực “trâu giỏi toán”, đã cực ngu cho “Trâu giỏi toán” là “có 1 kiến thức vững vàng về Phật giáo”!

*

Gần ba chục năm trước, khi rất thân nhau, tôi đã bình bài “Bầy chó của tôi” của Nguyễn Quang Thiều. Với đoạn thơ:

Bầy cho gầy, bẩn thỉu, ốm đau

Ngày lùng sục kiếm ăn

Liếm cả vào lưỡi dao sắc ngọt

Lưỡi bị cứa máu trào ra ở đó

Con đến sau lại liếm máu bầy mình

(Tập Sự mất ngủ của lửa)

Tôi đã bình rằng, Nguyễn Quang Thiều đã dựng lên những cảnh tượng, là cái cớ cho tác giả muốn biểu đạt những ý tưởng về sự đấu tranh sinh tồn của cả thế giới sự sống. Tôi viết vậy là do có sự thiên vị, cũng vì hồi 1989 đất nước ta đúng là khốn khổ quá. Nhưng đến hôm nay, khách quan mà nhận xét thì Thiều không phải viết về “sự đấu tranh sinh tồn của cả thế giới sự sống”, như tôi mong có ở thơ Thiều, mà chính là Thiều viết thế để ám chỉ cuộc mưu sinh của dân Việt ta man rợ như đàn chó tranh ăn. So với thực tế, dân ta hồi đó khổ thật nhưng không có cảnh kiếm ăn tàn khốc như vậy, về mặt lương tri thì Thiều đã viết sai sự thật, còn so với thực tế mức sống chung của người dân VN hôm nay thì Thiều đã chứng tỏ tầm nhìn thiển cận, hạn hẹp của mình.

Sau đó rất nhiều năm, khi Nguyễn Quang Thiều “lộ mặt”, gặp tôi ở một quán cà phê định bắt tay tôi thì tôi đã xua tay không bắt, chính giai đoạn này Thiều và Phạm Lưu Vũ như “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” đã nhận ra nhau.

Phạm Lưu Vũ cũng bắt chước tôi bình bài “Bầy chó” của Thiều, đã tâm sự rằng bây giờ mới đủ “duyên” gặp Thiều. Viết vậy là xạo, Thiều và Vũ hai thằng bằng tuổi nhau, Vũ chắc chắn biết về Thiều nhưng vì quá đố kỵ, quá cay cú khi Thiều quá thành công còn mình thì bị công an đưa vào sổ đen. Sự thật, bây giờ Thiều “lộ mặt” thì Vũ mới nhận ra, không ngờ quan điểm của Thiều lại giống mình đến thế. Vì thế, Vũ cho rằng “giờ Thiều mới… chín”, đã hả hê tuỳ tiện tâng bốc thơ Thiều thế này: “Bài thơ tả bầy chó của Thiều hay đến kinh người. Mỗi lần sủa là một lần lóe chớp, không lần nào giống với lần nào. Sủa lần đầu là kiếp súc sinh, sủa lần sau là kiếp con người, sủa lần tiếp theo là hiền nhân quân tử, sủa tiếp nữa là triết gia, thi sĩ… cứ thế sủa cho tới bậc… thánh nhân”. Viết vậy, Phạm Lưu Vũ đúng là mất dạy hết nấc, ngu xuẩn hết nấc, trái Đạo hết nấc, bởi theo Đạo Phật, chúng sinh phải tu tập tỷ tỷ kiếp, loại hết nghiệp tham, sân, si, mới có thể đạt được quả vị thánh, chứ không phải chỉ sủa như chó tranh ăn điên cuồng là sẽ thành thánh!

Đáp lại sự tâng bốc của Phạm Lưu Vũ, theo Nhà Văn Trúc Phương cho biết, Nguyễn Quang Thiều đã cướp quyền duyệt bài của Tổng Biên tập báo Văn nghệ, đã cho in sớm truyện “Ba viên xá lợi” cực kỳ phản động của Phạm Lưu Vũ.

*

Với truyện “Ba viên xá lợi”, Phạm Lưu Vũ đã viết chuyện một tên sĩ quan Ngụỵ như thuộc đội quân nhà Phật, đã từ bi, vị tha cứu chữa cho kẻ thù, nhưng lại tự sát khi “Việt Cộng” chiến thắng. Một người từ bi, vị tha lại tự sát trước một chiến thắng thì chiến thắng đó chỉ có thể là chiến thắng của một đội quân phi nghĩa. Phạm Lưu Vũ do mù lương tri nên đã lộn ngược chính danh, chính nghĩa như vậy, cố tình không hiểu, như chính Tướng Nguyễn Cao Kỳ thú nhận “Chúng tôi chỉ là đội quân đánh thuê cho Mỹ”. Nhân danh viết theo ánh sáng của Phật Pháp lại vô minh, xuyên tạc lịch sử, Phạm Lưu Vũ đã làm ô uế Đạo Phật khi núp bóng Phật để chống phá chế độ, khơi dậy hận thù, chống phá cuộc sống yên bình của nhân dân.

*

Trong một bài công kích tôi viết về khả năng đặc biệt của cô Vũ Thị Hoà, Phạm Lưu Vũ viết: “khả năng “chứng” được các cõi giới khác là hoàn toàn liên quan đến cái gọi là “tâm” của mỗi con người (chính xác là khai mở được từ thức thứ 7 - Mạt na thức hoặc tới thức thứ 8 - A lại da thức…)”.

Viết vậy, Phạm Lưu Vũ còn ngu hơn cả ngu.

Theo Duy thức tông, ngoài 6 thức: Nhãn thức, nhĩ thức, tỷ thức, thiệt thức, thân thức, ý thức, còn có Mạt na thức và A-lại-da thức. Việc Duy thức tông phân chia thêm hai thức Mạt na thức và A-lại-da thức là để tách rõ ra phần tạo nghiệp và tái sinh của thức. Mạt na thức là quá trình tác ý tạo nghiệp của thức, còn A-lại-da thức là thức sau cùng chứa những chủng tử (sa. bīja), tức là các hạt mầm của Nghiệp (sa. karma, pi. kamma), để luân hồi.

Vì vậy Mạt na thức và A-lại-da thức thuộc sự phân lớp của thức, hoàn toàn không phải là khả năng cảm nhận của các nhà ngoại cảm. Mà khả năng ngoại cảm, nhìn, nghe, giao tiếp được với thế giới vô hình, phần nào có khả năng của thiên nhãn thông, thiên nhĩ thông, tức thuộc về lục thông, những khả năng đặc biệt có thể có được do tu luyện, hoặc do biến cố, tuỳ người có nhiều hay ít.

Lục thông nghĩa là Sáu khả năng thần thông gồm: Thân như ý thông, Thiên nhãn thông, Thiên nhĩ thông, Tha tâm thông, Túc mệnh thông, Lậu tận thông. 5 khả năng thần thông đầu thì mọi người đều có thể tu luyện đạt được, duy nhất thần thông thứ 6 Lậu tận thông thì chỉ có những bậc chư Phật, Bồ tát và A-la-hán đã chấm dứt được luân hồi mới có thể đạt được.

Với cô Vũ Thị Hoà, cô từ Hà Nội có thể nhìn thấy việc tôi làm ở Sài Gòn, cô còn nhìn thấy cả việc của con tôi ở Mỹ. Còn vô vàn chuyện không chỉ tôi mà hàng ngàn người chứng kiến cô nhìn xuyên không gian, thời gian, nhìn thấu đất, đá, nhìn qua được cả bê tông cốt thép, nhìn thấu quá khứ, hiện kiếp, và tiền kiếp của người đối thoại. Vì vậy mới có chuyện cả “phó giáo sư giáo siếc”, “đại tá đại tiếc”, quỳ lậy, thần phục trước cô. Vậy, khả năng của cô người thường không có, không thuộc về lục thông thì là cái gì? Tôi không viết cô có đủ lục thông mà viết những khả năng của cô là những phần đã được ghi trong lục thông. Chỉ muốn kiếm cớ công kích tôi, thằng lưu manh lại chứng tỏ mình thêm một lần cực ngu mà thôi!

Còn với cô Hoà, tôi vẫn luôn ngạc nhiên là, một người có khả năng như vậy sao cũng cũng sai. Tôi đã không chỉ một lần góp ý, cãi nhau toé lửa với cô. Và đến nay, thật buồn, một người từng giảng đạo cho bao nhiêu người, trước cả các trí thức cao cấp, cán bộ cao cấp, sĩ quan cao cấp… lại làm những chuyện phạm pháp để rồi bị bắt!

 

Mời nhấp chuột đọc thêm:

- Chuyện làng văn0

- Các bài viết của (về) tác giả Đông La0

- Các bài viết của (về) tác giả Kiều Mai Sơn0

- Các bài viết của (về) tác giả Thái Hạo0

- Các bài viết của (về) tác giả Phạm Lưu Vũ0

- Các bài viết của (về) tác giả Nguyễn Quang Thiều0

 

Mời nghe Kim Yến đọc truyện ngắn

"CÔ" VƯƠNG CƯỚI VỢ của Đặng Xuân Xuyến:

*.

Thành phố Hồ Chí Minh 25-6-2024

ĐÔNG LA (tên thật: Nguyễn Văn Hùng)

Địa chỉ: quận Bình Thạnh, thành phố Sài Gòn

Email: donglasg@gmail.com

  

 

 

 

.............................................................................................................

- Cập nhật từ messenger facebook Vũ Thị Hương Mai ngày 25.06.2024.

- Ảnh dùng minh họa cho bài viết được sưu tầm từ nguồn: internet.

- Bài viết không thể hiện quan điểm của trang Đặng Xuân Xuyến.

- Vui lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng lại.

1 nhận xét:

  1. Một thằng láo lếu ngu dốt như thằng Đông La - Nguyễn Văn Hùng chó chết mà sao Trang Đặng Xuân Xuyến lại cho đăng nhiều bài của nó như thế nhỉ?

    Trả lờiXóa