ĐÒN THÙ CHÍ MẠNG GIỮA
XUÂN QUỲNH, XUÂN DIỆU
Trong nghề làm thơ,
Xuân Quỳnh tìm tòi học nghề ở Chế Lan Viên chứ không ở Xuân Diệu. Ngược lại,
Xuân Diệu thấy loại như Phạm Tiến Duật là lạ, chứ Xuân Quỳnh không lạ. Sự không
bằng lòng nhau ngấm ngầm đã có từ lâu, đến lúc này mới có dịp bùng nổ.
Cậy tuổi già, Xuân
Diệu đi khắp nơi rêu rao, cho là Xuân Quỳnh không đáng như thế, chẳng qua đây
là một nhà thơ phụ nữ xinh đẹp, nên chài được mọi người (chữ "chài"
là của Xuân Diệu) khiến cho tuyển thơ chẳng còn thể thống gì nữa.
Xuân Quỳnh cũng chẳng phải người vừa. Thấy Xuân Diệu công khai nói
mình ngay cả trong các buổi họp mà bản thân mình không dự, Xuân Quỳnh cho là bị
xúc phạm, và nghĩ chuyện trả thù bằng cách viết thư thẳng cho Xuân Diệu.
Lịch sử đã biết tới
nhiều ca “điên” của phụ nữ, câu chuyện tôi kể ở đây, chẳng qua là con sóng vỗ
trong cái cốc nhỏ, nhưng nó không phải là không ghê gớm.
Trong thư gửi Xuân Diệu, Xuân Quỳnh dùng tới những lời lẽ đáo để nhất, cốt có
thể làm cho Xuân Diệu đau đến chết điếng đi, mà không sao chống cự lại nổi.
Xuân Quỳnh nhắc đến
quá khứ của Xuân Diệu. Xuân Quỳnh đặt câu hỏi về những thay đổi trong mấy chục
năm cuối đời của Xuân Diệu và tự trả lời: Chẳng qua Xuân Diệu muốn xây dựng uy
tín riêng cho mình. Chứ đâu phải phục vụ xã hội, phục vụ cách mạng như ông vẫn
rêu rao. Thực ra Xuân Diệu không tài cán gì, thơ Xuân Diệu đã hỏng hẳn rồi, mất
hết sự sinh động và tự nhiên rồi.
Đi đến cùng trên
con đường triệt hạ nhà thơ lớp trước đã nói xấu mình, chê bai làm nhục mình,
Xuân Quỳnh nói tới tình trạng đơn độc của Xuân Diệu và cho rằng chỉ những người
thất đức mới bị trời đày như vậy.
Bức thư như một mũi
tên tẩm thuốc độc, chắc chắn làm cho Xuân Diệu giãy giụa trong đau đớn. Nhưng
còn một việc nữa làm cho Xuân Diệu chết đi sống lại - tôi đoán thế - do một ác
ý, mà nhiều bạn bè của Xuân Quỳnh, trong đó có người viết bài này, xúi bẩy Xuân
Quỳnh làm: Đó là, không chỉ gửi riêng lá thư cho Xuân Diệu, vì làm thế, có thể
tạo cơ hội cho Xuân Diệu tránh đòn, tức là giấu biệt thư đi không cho ai biết. Mà,
muốn để Xuân Diệu thảm bại, Xuân Diệu gục ngã ngay trước mặt mọi người, Xuân
Quỳnh sao lá thư này làm vài ba bản, gửi đi vài ba nơi cần thiết.
Không cần phải nói,
cũng có thể đoán Xuân Diệu đã đau đớn như thế nào!
Câu chuyện xảy ra hè năm 1985, thì đến cuối năm đó, Xuân Diệu qua đời. Trong
khi mọi người cuống quýt lo lắng cho đám tang, thì Xuân Quỳnh cảm thấy như mình
có lỗi, và không biết làm gì để cứu chuộc.
Khi có ai hỏi, Xuân
Quỳnh chỉ phân bua là mình cũng rất biết ơn Xuân Diệu, mình không có ý hại ông.
Mấy kẻ xúc xiểm chúng tôi, lúc này cũng cảm thấy hối hận vì vừa tham gia vào
một trò chơi độc ác.
Tuy nhiên, những
khi thật tỉnh táo nhìn lại câu chuyện Xuân Quỳnh - Xuân Diệu nói trên, chúng
tôi hiểu ra một điều: Nhà thơ của chúng tôi có lỗi trước tiên, mà cái lỗi đó,
một phần bắt nguồn không phải ở tuổi già, mà là sự đơn độc của ông.
Mời nhấp chuột đọc thêm:
- Nguyễn Hoàng Đức
qua mấy bài viết tôi đã đọcl
- Vài lời về mấy
bài viết gần đây của ông Nguyên Lạcl
- Đọc Đỗ Hoàng
“cảm” Nguyễn Bình Phươngl
- “Tưng tửng” 7
chuyện cùng Nguyễn Đăng Hànhl
- Nhớ chuyện xưa
với anh Phước cà lăml
- Phùng Hiệu “sửa
thơ” của Đặng Xuân Xuyếnl
- Các bài viết của
(về) tác giả Xuân Diệu0
- Các bài viết của
(về) tác giả La Thụy0
- Các bài viết của
(về) tác giả Dương Thu Hương0
- Các bài viết của
(về) tác giả Dương Ninh Ninh0
- Các bài viết của
(về) tác giả Đặng Chương Ngạn0
Mời nghe Đặng Xuân Xuyến đọc
bài thơ THẾ GIAN SAY:
La Thụy giới thiệu
Tác giả: Vương Trí Nhàn - Nguồn: faccebook
Ảnh minh họa sưu tầm từ nguồn: internet
Bài viết là quan điểm riêng của các tác giả.
0 comments:
Đăng nhận xét