(Chân dung "nhà thơ" Nguyên Lạc)
|
TỪ MỐI ‘LƯƠNG DUYÊN’
GIỮA
NGUYÊN
LẠC VÀ CHÂU THẠCH
*
Công bằng nhận xét thì ông Nguyên Lạc có những bài
viết hay với những tìm tòi, những giá trị đóng góp nhất định. Giá như không có
mấy chuyện ì xèo ngoài văn chương như thời gian vừa qua thì hình ảnh ông Nguyên
Lạc sẽ đẹp hơn. Bài viết này, bắt đầu từ mối “lương duyên” giữa 2 ông Nguyên
Lạc và Châu Thạch, khởi nguồn phát sinh ra những chuyện không nên trong giới
văn chương chữ nghĩa. Thật buồn là phần nhiều dù vô tình hay cố ý thì những mâu
thuẫn đó đều có sự bắt đầu từ ông Nguyên Lạc.
Đây là những suy nghĩ chân thành của tôi, hy vọng
ít nhiều ông Nguyên Lạc và những người trong cuộc sẽ tĩnh tâm nhìn nhận lại
mình, dần dần xóa đi những hình ảnh méo mó thời gian qua.
Năm 2017, tôi không nhớ vào tháng mấy, lúc đó ông
Châu Thạch hình như chưa quen ông Nguyên Lạc. Tình cờ nhà phê bình Châu Thạch đọc
bài thơ “Quê Hương” cúa ông Nguyên Lạc, thấy có nhiều cảm xúc nên đã
viết lời bình. Sau đó ông Nguyên Lạc kết bạn Facebook với ông Châu Thạch và
giao lưu qua lại rất thân mật.
Trong lời bình bài thơ “Quê Hương”, nhà phê bình Châu
Thạch đã viết nhiều lời có cánh cho thơ của ông Nguyên
Lạc.
I- NHỮNG LỜI CÓ CÁNH VỀ NGUYÊN LẠC CỦA CHÂU THẠCH:
(Nhà thơ Châu Thạch) |
“Quê hương
của Nguyên Lạc là thứ quê hương thực tế trong thời thơ ấu. Chùm khế ngọt và con
đường rợp bướm vàng bay đẹp thật đấy nhưng chắc chắn hình ảnh đó không bao giờ
khiến ta nhớ bằng hình ảnh “Qua sông, kham khổ từng ngày/ Thân mẹ vai gầy,
gánh khô”.
“Nhìn bức
tranh quê hương của Nguyên lạc hình như ta thấy nó không có gì mơ mộng nhưng nó
lại rất gần với ta. Bức tranh hiển hiện lại cho ta những ngày nhảy nhót ở đồng
quê. Tiếng chữi của bà, thước khẽ của thầy, vết roi của cha, những trái me
chua, những viên kẹo chia nhau, có tiếng cười, có nước mắt cho ta sống lại hoàn
toàn một thời huy hoàng của tâm hồn nhưng khó nhọc bởi đời sống tại nông thôn.”
“Cuối cùng
Nguyên Lạc khác với Đỗ Trung Quân. Đỗ Trung Quân khuyên phải nhớ quê hương vì
quê hương có bao điều tốt đẹp, Nguyễn Lạc muốn quên quê hương vì quê
hương “Muộn phiền cay đắng mà thôi” nhưng rồi muốn quên mà không quên được, lại
còn làm cho nỗi nhớ dâng cao:”
“Đọc đoạn kết
trong bài thơ “Quê Hương” của Nguyên Lạc ta có cảm tưởng hình như có câu trả
lời cho hai câu thơ của Đỗ Trung Quân: “Quê hương nếu ai không nhớ/ Sẽ không
lớn nỗi thành người”. Câu trả lời ấy như sau: không ai không nhớ quê
hương, bởi vì muốn quên mà quên không được. Khổ thơ cũng cho ta một suy luận:
có lẽ người có thể quên quê hương, người có thể phá quê hương là những người
đang ở trên quê hương. Bởi những người đi xa, không có quê hương nên mới nhớ,
không thể không nhớ được. Họ cũng không cầm vận mệnh quê hương trong tay nên
cũng không làm sao phá được bằng những người trực tiếp với quê hương.”
Một thời gian sau, ông Nguyên Lạc viết bài “Góp Ý Về “Đường Thi Hậu Hiện Đại”, giới
văn chương chữ nghĩa cho rằng ông Nguyên Lạc “mượn” chuyện góp ý để đả
kích nhà phê bình văn học Châu Thạch, và cũng làm nhiều người đặt nghi vấn phải
chăng việc gây ra cuộc bút chiến này để ông Nguyên Lạc làm nổi tên tuổi mình? Đó
là tiếng nói của dư luận mà những người trong cuộc khó kiểm soát được cảm xúc,
dễ bị “cái tôi” che “mờ mắt”.
Đấy là dư luận đánh giá, không phải quan điểm của tôi.
II- VỚI BÀI BÌNH THƠ ““XUÂN ĐỢI NHÉ” THƠ LÃNG UYỂN
CHÂU: ĐƯỜNG THI HẬU HIỆN ĐẠI” CỦA CHÂU THẠCH:
Sau khi bài “Hai Bài Thơ “Quê Hương” Hai Tâm Tình Khác
Biệt” đăng trên Trang Đặng Xuân Xuyến vài ngày, anh Đặng Xuân Xuyến tâm
sự: - “Hôm qua, chị Nhã My cũng gửi đăng
cảm nhận về bài “Quê Hương” của Nguyên Lạc, anh nói với chị ấy là bài đó thường lắm, sao cả
chị, cả chú Châu Thạch đều dành nhiều lời có cánh như thế? Chị Nhã My bảo vì xa
quê hương nên đồng cảm với tâm trạng của Nguyên Lạc mới viết vài dòng cảm nhận.”.
Sau đó, anh Xuyến nói tiếp với tôi: - “Tướng
ông Nguyên Lạc này sống không có hậu, anh e chú Châu Thạch sẽ ân hận.”, thì quả thật một thời gian sau, ông Nguyên Lạc viết
bài “Góp
Ý Về “Đường Thi Hậu Hiện Đại” dù có yêu mến ông Nguyên Lạc thế nào,
muốn bao biện cho ông Nguyên Lạc thế nào thì cũng phải thừa nhận bài viết đó
nhằm công kích ông Châu Thạch:
“Trước khi
phân tích tính không chính xác lời phát biểu của Nhà bình thơ Châu Thạch, tôi
xin được ghi ra đây vài ý”
“Hãy thật
lòng mình, đừng bẻ cong ngòi bút vì tư lợi, ý đồ, phe cánh hoặc vì tiếng
tăm người khác gắn cho bài thơ, cho thi nhân.v.v… mà vội vàng hít hà khen
thưởng, không thẩm định kỹ. Nên nhớ rằng, khen “quá lố” có khi làm hại người
được khen.”
“Cũng đừng
đóng “hòm” trước rồi chặt chân xác chết cho vừa cái “hòm”. Có nghĩa là đừng đưa
ra tiêu chí chủ quan riêng mình rồi”
“Còn riêng
ông Châu Thạch thì không có theo thủ pháp nào cả, "vô
chiêu" (Chắc ông muốn mình vô địch như Lệnh Hồ
Xung, "vô chiêu thắng hữu chiêu", xỉa bậy kiếm vào vòng
tròn của đối thủ, người đang canh giữ tù nhân Nhậm Ngã Hành dưới đáy Động Đình
Hồ trong Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung?), nên "cái áo khoác
Veston" rộng thùng thình, dài phủ gối, phủ đầu khiến tác giả bài
thơ bây giờ phải ngậm ngùi vì không biết thơ mình ở thể loại nào "chẳng
giống ai": Vua chẳng ra vua, mà hề chẳng ra hề. Than ôi!”
Sau đó cuộc bút chiến xảy ra, không phân thắng bại.
Một thời gian sau, bạn đọc thấy những bài viết “phê bình” khác của ông Nguyên
Lạc không nhắm vào ông Châu Thạch mà chĩa mũi công kích vào những nhà thơ mà ông
Châu Thạch ái mộ, đã viết nhiều bài bình về thơ của họ.
III - VỚI BÀI BÌNH THƠ “THUYỀN NEO BẾN LẠ” CỦA ĐẶNG
XUÂN XUYẾN:
Theo tôi, bài thơ “Thuyền Neo Bến Lạ” của
Phúc Toản là một bài thơ hay và nhà thơ Đặng Xuân Xuyến đã phát hiện ra những
điểm sáng, những chi tiết đắt giá của bài thơ nên viết vài lời cảm nhận để chia
sẻ với tác giả thơ, với bạn đọc. Tiếc là ông Nguyên Lạc đã viết bài “Vài
Suy nghĩ khi đọc bài bình thơ Thuyền Neo bến lạ” với chủ ý “hạ bệ” nhà
thơ Đặng Xuân Xuyến đã “bẻ cong” ngòi bút (cách ông Nguyên Lạc vẫn dùng để quy
kết các bài bình thơ mà ông đố kỵ với tác giả) để vụ lợi, rồi miệt thị trình độ
của nhà thơ Đặng Xuân Xuyến là việc làm không đúng. Bài viết đó đã bị
nhiều nhà văn, nhà thơ như Nguyễn Khôi, Nguyễn Xuân Dương, Thái Quốc Mưu, Trần
Quốc Phiệt, Trần Thắng... phản đối ở mấy điểm:
- Ông Nguyên Lạc buộc tác giả thơ cũng như tác giả
bình thơ phải theo suy nghĩ của ông ấy, phải lấy tâm lý nhân vật của ông ấy là
điều thật ngô nghê.
- Ông Nguyên Lạc quen tật ấu trĩ là dạy những điều
cơ bản cho người bình thơ, cái mà không một cây bút bình thơ nào không biết.
- Ông Nguyên Lạc đòi dùng chữ “ôi” thay chữ “Ơ” của nhà
thơ Phúc Toản thì thật buồn cười. Chữ “Ơ!” biểu
hiện một sự ngạc nhiên bất ngờ, chưa đủ thời gian để cơ thể có phản ứng gì. Chử
‘ôi’là chỉ niềm đau đã thấm sâu trong
cơ thể. Tác giả dùng chữ “ơ’ rất hay.
- Ông Nguyên Lạc bắt buộc câu “Gừng cay muối mặn” chỉ được dùng khi trai gái đã thành vợ chồng
thì rất vô lý. Đây là một câu ca dao chỉ tình nghĩa sâu đậm thắm thiết vì
vị mặn của muối và vị cay của gừng rất đậm đà, rất khó quên nên dầu chưa thành
vợ thành chồng, chưa làm lễ “hợp cẩn” thì tác giả dùng cái ý để chỉ tình yêu
khắng khít sâu đậm không sai.
- Ông Nguyên Lạc chỉ trích câu thơ “Nỗi buồn cứ nhói vào trong nỗi mừng” thì
thật là cưỡng hiếp nhân vật. Nhân vật trong thơ có hoàn cảnh của nhân vật trong
thơ. Vừa mừng vừa buồn cũng như vừa cười vừa khóc là cảm xúc tự nhiên trong
lòng nhân vật mà họ đã bộc lộ ra ngoài một cách tự nhiên. Ta chỉ thấy và biết
có sự giằng co trong lòng họ. Nhà thơ viết “Nỗi buồn cứ nhói vào trong nỗi mừng” là ý thơ diễn tả đầy đủ tâm
trạng giằng co buồn vui lẫn lộn trong lòng tác giả. Còn vì sao buồn vui lẩn lộn
thì có khối lý do để giải thích.
- Hai chữ “nỗi”
trong cùng một câu dùng để nhấn manh sự đối kháng xảy ra, sự giằng co giữa mừng
và buồn, chỉ một hiện tượng tâm lý dằn vặt xảy ra trong lòng nhân vật mà Nguyên
Lạc chê thì đúng là chịu thua sự hiểu và dùng câu chữ của ông Nguyên Lạc.
- Ở đoạn khen, Nguyên Lạc còn nói “Cũng phong cách ấy người sau phải làm hay
hơn người trước”. Nói như vậy thì ai làm thơ lục bát cũng phải hay hơn cụ Nguyễn
Du chăng?
- Ông Nguyên Lạc dùng bài viết để soi mói đời tư,
nhục mạ tác giả thơ, tác giả bình thơ, phân định phe ta phe địch... là không
chấp nhận.
Nói chung bài viết của ông Nguyên Lạc chỉ
chăm chăm moi cái đẹp ra chê thành xấu để làm bẽ mặt người bình, để tự
đánh bóng tên tuổi ông ấy. Đấy thật sự là việc làm rất đáng phê phán của ông
Nguyên Lạc.
Quý bạn đọc tham khảo thêm ở link dưới đây:
Điều đáng trách là sau vụ “Thuyền Neo Bến Lạ”, ông
Nguyên Lạc lại cố ý lồng vào rất nhiều bài viết để “làm xấu” nhà thơ Đặng Xuân
Xuyến là: “muốn tạo dáng, muốn ta đây
"riêng một góc trời" / “cố
đưa vào trong thơ mình một vẻ gì khập khiễng, gượng gạo như một kiểu tạo dáng
kém tự nhiên, khiến câu thơ tối tăm, khó hiểu.” / “ngữ lực yếu kém của bản thân nhà thơ: Không hiểu rõ hoa sao
biết nó đẹp xấu, thơm thúi? Không biết rõ người con gái sao ta yêu
thương được?” / “hai chữ "thầm thĩ " có gì "ghê gớm"
hơn thầm thì đâu mà phải uốn éo tạo dáng để ra vẻ?” / “Đây là cái trò MA GIÁO của Đặng Xuân
Xuyến khi thêm mấy câu cuối này vào bài thơ HỜN DỖI của tôi. Tự thêm
rồi tự chụp ảnh rồi phát tán khắp Email gần 100 người”...v.v...
nhiều lắm, khiến nhà thơ Đặng Xuân Xuyến không thể nhịn được phải lên tiếng
bằng bài viết “Vài Lời Về Mấy Bài Viết Gần Đây Của Ông Nguyên Lạc” đưa ra vài
sai phạm của ông Nguyên Lạc, trong đó có vụ đạo thơ của ông Nguyên Lạc.
Quý bạn đọc tham khảo thêm ở link dưới đây:
IV - VỚI BÀI THƠ “NGHIÊNG” CỦA NHÀ THƠ LA THỤY
Bài thơ “Nghiêng” là một bài thơ hay của nhà
thơ La Thụy (Phú Đoàn) nhưng qua bài “bình”, ông Nguyên Lạc đã “hô biến” “Nghiêng”
thành bài thơ dở. Ông Nguyên Lạc “bình” thế này:
“Chỉ có "xỉn"
rượu và do đó "xỉn tình đời" mới nghiêng ngả, chông chênh. Và do đó
TRĂNG nghiêng theo, đổ sầu vào lòng tác giả. Phải không?
Đây là "cơn
hứng" (phút xuất thần) của tác giả khi "xỉn rượu" đầy tâm tư,
nhớ TÌNH, ĐỜI. Rượu giải phá "thành sầu" nhưng được không? Hay là
càng sầu thêm.”
“Một bài thơ hay phải có
ba yếu tố: vần, nhạc và họa” “Thơ không có vần, nhạc, họa cũng giống như
bộ xương thịt đã mát hết. Ai có thể ôm ấp, làm tình với bộ xương”
“Tuy nhiên về vần,
theo chủ quan, cách ngắt dòng của La Thụy chưa hoàn toàn đạt”
“Theo tôi câu 4 ngắt
dòng như thế này thì tuyệt, ̣xin ghi lại bài thơ
1. Ai từng chao nghiêng
2. Chắt lắng hết hương
mê
3. Chừ hoài niệm
3.' Len lỏi ngoằn ngoèo
4. Trong ký ức
5. Tình xưa hẹn ước
6. Chông chênh rơi mất
ánh trăng thề?”
Ông Nguyên Lạc còn “chỉ dạy” nhà thơ La Thụy cách
làm thơ. Đây là hành động cực kỳ phản cảm của ông Nguyên Lạc bởi không ai làm
thế với bạn thơ, nhà thơ khác cả:
“Theo tôi câu 4 ngắt
dòng như thế này thì tuyệt, ̣xin ghi lại bài thơ
1. Ai từng chao nghiêng
2. Chắt lắng hết hương
mê
3. Chừ hoài niệm
3. Len lỏi ngoằn ngoèo
4. Trong ký ức
5. Tình xưa hẹn ước
6. Chông chênh rơi mất
ánh trăng thề?”
May thay, sau đó vài ngày, nhà thơ Phạm Đức Nhì đã
dành cho “Nghiêng” của La Thụy những lời công bằng, đặt “Nghiêng” vào đúng tầm của bài thơ:
“Có thể nói Nghiêng của La Thụy là bài thơ phá hết
mọi lề luật - chỉ giữ lại chút vần. Vần không chỉ thoang thoảng rất vừa độ ngọt
mà vị ngọt cũng khác lạ. Không phải cái ngọt bình thường của đường mía hay
đường thốt nốt mà hình như là vị ngọt của mật ong nguyên chất từ chốn rừng sâu
núi thẳm.”
“Cảm xúc từ tầng 1 (câu
chữ) và tầng 2 (thế trận) - đặc biệt là tầng 2 - khá mạnh. Độc giả thật sảng
khoái khi bài thơ - lúc ấy cũng là bản nhạc - đi đến giai kết hoàn toàn
(cadence parfaite). Chữ “thề”, có âm vang của chữ “mê” trợ lực, trở về chủ âm
hết sức ngọt ngào. Vì bài thơ quá ngắn, có cảm xúc ở tầng 3 nhưng rất nhẹ.”
“Tóm lại, Nghiêng là bài
thơ ngắn, ngắn nhưng hoàn chỉnh. Thi ảnh đẹp, thi pháp mới lạ”.
Và nhà phê bình văn học Châu Thạch cũng đã kịp thời
lên tiếng phản biện những lời bình có vẻ như là “dìm hàng” của ông Nguyên Lạc:
“Bài bình của
Nguyên Lạc không nói được gì cho bài thơ cả ngoài việc cho người đọc thấy tác
giả say và xỉn và chếnh choáng mà thôi. Đem câu “Dục phá thành sầu tu dụng tửu”
vào đây để biện luận cho lời bình chỉ là phá thêm cho bài thơ hay mất đi nhiều
ý nghĩa thâm thúy, vô biên và quyến luyến.”
Quý bạn đọc tham khảo thêm ở link dưới đây:
(Nhà thơ Trần Mai Ngân) |
V- VỚI BÀI THƠ “NGŨ NGÔN TÌNH” CỦA NHÀ THƠ TRẦN MAI
NGÂN:
Bình về “Ngũ Ngôn Tình”, với tôi thì đây là một
bài thơ hay của nhà thơ Trần Mai Ngân, ông Nguyên Lạc viết thế này:
"Tôi
chẳng vui chẳng buồn" Vậy cái này là ai sầu?: "Một nhịp sầu đang
tuôn!"
Nhịp gì đó "đang tuôn" thì tự nó đâu có vui hay sầu, vui hay sầu là do người cảm nhận ̣(ở đây là tôi). Tôi đã "vô cảm" - nhìn sự vật không buồn, không vui - thế thì theo "Tam Đoạn Luận" kết quả ra sao? - Với ý nói là không logic: Hai "tiền đề" nghịch nhau nên không thể đưa đến "kết đề". Mới vừa nói tôi không buồn (sầu) không vui , nghĩa là nhìn sự vật không nghe/ thấy sầu hay vui, lại nói ngay nhịp "sầu" vậy là phủ nhận câu vừa nói, sao "phản" logic vội vàng quá vậy? Chờ chút rồi nói sau không được sao?”
Nhịp gì đó "đang tuôn" thì tự nó đâu có vui hay sầu, vui hay sầu là do người cảm nhận ̣(ở đây là tôi). Tôi đã "vô cảm" - nhìn sự vật không buồn, không vui - thế thì theo "Tam Đoạn Luận" kết quả ra sao? - Với ý nói là không logic: Hai "tiền đề" nghịch nhau nên không thể đưa đến "kết đề". Mới vừa nói tôi không buồn (sầu) không vui , nghĩa là nhìn sự vật không nghe/ thấy sầu hay vui, lại nói ngay nhịp "sầu" vậy là phủ nhận câu vừa nói, sao "phản" logic vội vàng quá vậy? Chờ chút rồi nói sau không được sao?”
Tôi không đồng tình với cách cảm thơ và cách bình
thơ kiểu “bắt chẹt” của ông Nguyên Lạc vì đó là cách giết thơ, giết cảm xúc với
thơ, không ai cảm thơ, bình thơ như thế.
Cảm thơ để bình thơ phải bằng sự vô tự, bằng cái
tâm trong sáng, như nhà thơ La Thụy (Chủ bút trang Bâng Khuâng) đã khách quan phản biện:
“Thơ có những
cái nghịch mà Hàn Mạc Tử khi viết bài Tình Quê:
“Gió chiều quên ngừng
lại
Dòng nước luôn trôi đi
Ngàn lau không tiếng nói
Lòng anh dường đê mê”
Khi gió chiều quên ngừng
lại thì làm sao ngàn lau không tiếng nói được”.
Nhưng ông Nguyên Lạc vẫn công kích bài thơ “Ngũ
Ngôn Tình” của nhà thơ Trần Mai Ngân, đến nỗi nhà phê bình văn học Phạm
Đức Nhì, bạn “chí cốt” của ông Nguyên Lạc cũng phải lên tiếng:
“Ô hay! Ông
bạn của tôi hơi bị quờ quạng rồi.
Mỗi bài thơ có vô số
điểm, mặt, góc cạnh để độc giả thưởng ngoạn – và nếu có nhã hứng – bàn thảo
tranh luận. Anh Nguyên Lạc chọn tính logic “thuận lí” để bàn cãi là quyền của
anh. Tôi chọn tâm tình và tứ thơ để góp vài lời về tính nết nhẹ nhàng, dễ mến
của tác giả là quyền của tôi. Bình luận của tôi hoàn toàn không dính líu, đụng
chạm đến đề tài tranh luận của anh. Làm sao có thể nói là tôi xác định quy
trình gì đó của anh là sai (hay đúng) được?”
Tôi nghĩ ông Nguyên Lạc không “chọn tính logic
thuận lí” mà là cố ý công kích nhà thơ Trần Mai Ngân.
Quý bạn đọc tham khảo thêm ở link dưới đây:
(Văn sĩ Thái Quốc Mưu) |
VI - VỚI VĂN SĨ THÁI QUỐC MƯU:
Nếu tôi không nhầm thì sau góp ý của văn sĩ Thái
Quốc Mưu với ông Nguyên Lạc về cách giới thiệu bản thân trên trang facebook cá
nhân thì 2 ông Thái Quốc Mưu và Nguyên Lạc đã sảy ra mâu thuẫn, lời qua tiếng
lại, tiếng bấc tiếng chì. Ông Nguyên Lạc một mặt kêu gọi ông Kha Tiệm Ly, bào
đệ của ông Thái Quốc Mưu, tham gia để ông Thái Quốc Mưu gỡ bài xuống, một mặt đem
đời tư của văn sĩ Thái Quốc Mưu ra thêm mắm thêm muối nhằm làm xấu hình ảnh vợ
chồng ông Thái Quốc Mưu. Biết ông Thái Quốc Mưu tuổi cao, đi lại khó khăn, lại
đang nuôi vợ bị bệnh, ông Nguyên Lạc đe kiện ông Thái Quốc Mưu ra tòa, ra điều
kiện ông Thái Quốc Mưu muốn yên thân phải gỡ bỏ bài đã viết về ông Nguyên Lạc
dù đó chỉ là bài phiếm chỉ. Đấy là những gì tôi đọc được từ những comment trên
facebook của cả 2 ông Nguyên Lạc và Thái Quốc Mưu.
Theo comment của nhà thơ Đặng Xuân Xuyến dưới bài “Vài
Lời Về Bài “Vụ Án Đạo Ý Thơ” Của Ông Nguyên Lạc” chia sẻ trên
trang facebook cá nhân Đặng Xuân Xuyến, thì:
“Vốn là người luôn
tự ý thức lánh xa những bon chen vụ lợi của người đời nên ông nín nhịn, không
lời qua tiếng lại, chấp nhận "là con rùa rụt cổ" trước thái độ xấc
xược, hả hê của kẻ đốn mạt Nguyễn Lạc. Tưởng chuyện đã lâu, cũng chẳng lời qua
tiếng lại, và thi thoảng còn đàm đạo thơ văn với Nguyên Lạc nên ông không thể
ngờ mấy ngày cuối cùng của năm 2019, kẻ tiểu nhân bỉ ổi Nguyên Lạc lại xuyên
tạc chuyện đời tư của ông để "trả thù" "Phản Hồi Bài Viết Của Nguyên Lạc - Kể Tự Xưng Từng Làm Thầy Giáo"
ông viết từ 23 tháng 02 năm 2019.”
Đọc comment của nhà thơ Đặng Xuân Xuyến sẽ có người
phản ứng anh gay gắt quá nhưng khách quan đặt vào hoàn cảnh liên tục bị ông
Nguyên Lạc tạo ra những “sóng gió” đẩy vào anh thì mọi người sẽ thông cảm và
đồng cảm.
Tôi ít lên facebook, chỉ khi nào thật cần thiết mới
lên facebook mà cũng rất chớp nhoáng nên cũng chỉ phong phanh chuyện gần đây từ
thư đi thư lại của 2 ông Nguyên Lạc và ông Thái Quốc Mưu trong hộp thư chung 80
email do nhà thơ La Thụy chia sẻ và mấy bài tranh cãi gần đây của 2 ông trên
facebook. Nhưng việc ông Nguyên Lạc cùng ông Lại Quảng Nam miệt thị ông Thái
Quốc Mưu là Hán lai, là gốc Tàu với những comment như thế này: “Tôi cho rằng Phú Đoàn đánh lận con đen quốc
tịch của “Thái Quốc mưu” mang tên như người Việt, họ Thái của anh Tàu này chắc
phải khác với họ Thái của người Việt. Đừng bỏ người Việt có họ Thái vào cùng
lồng với anh Tàu này.” Và nhiều câu nữa tôi không tiện trích dẫn thì bạn
đọc hẳn rất nhiều ái ngai về nhân cách ông Nguyên Lạc cùng những người bạn của
ông. Tôi thật buồn khi phải đọc những chữ đó từ những người vẫn phê phán người
khác là “văn hóa đường phố”, “bỏ bóng đá người”, “không biết dùng kính ngữ”.
Cứ như nhà thơ Nguyễn Khôi: “Kính các Bác, họ Thái ở Việt Nam gốc ở Hà Tĩnh... có nguồn gốc hậu duệ
họ Vua Mạc Thái Tổ (Đăng Dung), sau khi bị tập đoàn Lê -.Trịnh tiêu diệt, con
cháu chạy trốn cải sang trên 20 họ khác nhau, độc đáo có họ Hoàng, họ Thái, họ
Lều, họ Bế, họ Nguyễn... còn họ Thái của bác Thái Quốc Mưu... thì phải hỏi bác
ấy, theo thiển ý của Nguyễn Khôi khi bàn luận Văn chương thì nên nghe theo lời
của cụ Bảng nhãn Lê Quý Đôn xưa đã dạy: “Văn chương là của chung Thiên hạ, mỗi
người một ý, bình phẩm góp ý thì được, chứ không nên chê mắng”. Ở ta từ sau
1945 đến nay hơi nhiều người khi bình phẩm Văn chương đã không luận bàn về Văn
chương mà thường lồng quan điểm Địch / ta, soi mói đời tư, bóp méo sự thật,
chụp mũ quy kết gây tổn thương phiền lòng bạn đọc?!!” thì cuộc đời sẽ đẹp
đẽ, thơm hương biết bao.
Thật lòng mong những góp ý chân tình của tôi sẽ lọt
tai những người trong cuộc, nhất là nhà thơ, nhà phê bình văn học Nguyên Lạc để
bầu không khí văn thơ trên những trang báo mạng không làm “tổn thương phiền lòng bạn đọc”. Và nếu những dòng chân thành của
tôi làm ai đó phật ý, nổi giận thì tôi cũng chân thành xin lỗi. Tôi sẽ không có
bất cứ phản hồi nào nếu ai đó “phản biện” bài viết này!
-------------
MỜI
NHẤP CHUỘT ĐỌC THÊM:
Mời thư giãn với nhạc phẩm THẬT BẤT NGỜ
của MewAmazing, qua tiếng hát Trúc Nhân:
*.
Hà Nội, 04 tháng 01.2020
VŨ THỊ HƯƠNG MAI
Địa chỉ: Khu tập thể Tổng công ty 319
quận Long Biên, thành phố Hà Nội.
Email: huongmai8081@yahoo.com.vn
.
............................................................................................................
- Cập nhật theo nguyên bản từ email tác
giả gửi ngày 04.01.2020.
- Bài viết không thể hiện quan điểm
của trang Đặng Xuân Xuyến.
- Quý vị copy bài viết tại blog https://tienglongnguoixaque.blogspot.com/
- Vui lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi
trích đăng lại.
.
Bài viết công phu, viết từ tâm nên có sức thuyết phục.
Trả lờiXóaCám ơn tác giả Vũ Thị Hương Mai đã nhìn nhận khách quan sự việc để có bài viết chân thực chia sẻ với bạn đọc!
"Trông mặt mà bắt hình dong...."
Trả lờiXóaÔng Nguyên Lạc này trông mặt dã man như thế thì tâm địa tiểu nhân cũng đâu có gì lạ
Đểu giả, khốn nạn ở ông Nguyên Lạc này là đã đạo thơ của nhà thơ NP Phan còn ngụy tạo chứng cớ để tố ngược nhà thơ NP Phan đạo thơ của ông ta. Bị anh Đặng Xuân Xuyến lật tẩy trò mất dạy thì quay ra vu khống anh ấy đủ điều nên anh Đặng Xuân Xuyến mới thẳng tay đưa ra công luận. Giờ thì Nguyên Lạc nổi danh là thiên tài đạo thơ rồi.
Trả lờiXóaThế mà ông Nguyên Lạc này vẫn lên facebook rao giẳng đạo đức rồi tiếp tục sỉ nhục bác Châu Thạch, bác Thái Quóc Mưu và nhiều người khác.
Hết thuốc chưa~