BỎ BÀI ‘TIẾNG
VỌNG’
RA KHỎI
SÁCH GIÁO KHOA
*
(Tiếng Việt - Lớp 5 tập một)
Những tác phẩm được tuyển chọn
vào sách giáo khoa là những tác phẩm tinh hoa kinh điển có giá trị cao về nội
dung tư tưởng, nghệ thuật được thử thách qua thời gian và phù hợp tâm lý lứa
tuổi học sinh. Chúng ta ai cũng có tuổi thơ cắp sách đến trường và những bài
văn, bài thơ từ thuở ấu trò được ăn sâu trong trí nhớ và đi theo suốt cuộc đời
của chúng ta, nó là mẫu mực trong sáng về tình yêu quê hương, đất nước, về tình
cảm yêu thương không thể xóa nhòa:(Tác giả Đỗ Hoàng)
"Bờ cỏ còn hơi sương
Nắng vàng trải trên đường
Cành cao chim chào đón
Chúng em đi tới trường
Một hồi kẻng khua vang
Từng đội đứng xếp hàng
Mắt nghiêm nhìn cờ đỏ
Phấp phới ánh sao vàng
Em hứa thầm cùng Bác
Năm nay cháu học ngoan!"
(Tập đọc cấp một những năm học
thập kỷ 60 thế kỷ trước)
Lứa tuổi năm sáu mươi hôm nay
không ai là không nhớ bài thơ tới trường này!
Thế hệ sau này, các em cũng
được học những bài thơ rất hay, những vần thơ chan chứa tình cảm, hàm súc, âm
vang và ngân xa:
"Hôm qua em tới trường
Mẹ dắt tay từng bước
Hôm nay mẹ lên nương
Một mình em tới lớp
Hương rừng đưa thơm ngát
Nước suối trong thì thầm
Cọ xòe ô che nắng
Râm mát đường em đi!..."
Hay:
"Rừng cọ ơi rừng cọ
Lá đẹp xanh ngời ngời
Khi yêu thường vẫn gọi
Mặt trời xanh của tôi!"
Thế mà sang thế kỷ XXI, trong
sách giáo khoa lại có tuyển chọn những bài thơ không ra thơ, văn không ra văn,
có những bài đang ở dạng thể nghiệm chưa được công chúng thẩm định, thế mà lại
được đưa vào sách giáo khoa ở tuổi ấu trò giảng dạy. Điển hình là bài "Tiếng vọng' của Nguyễn Quang Thiều -
sách giáo khoa Tiếng Việt - lớp 5 tập một - Nhà xuất bản Giáo dục Việt Nam tái
bản lần thứ 5 - tháng 1 năm 2011).
Nguyên bản:
Nguyễn Quang Thiều
TIẾNG VỌNG
Con chim sẻ nhỏ chết rồi
Chết trong đêm cơn bão về gần
sáng
Đêm ấy tôi nằm trong chăn nghe
tiếng chim đập cửa
Sự ấm áp gối chăn đã giữ chặt
tôi
Và tôi ngủ ngon lành đến lúc
bão vơi.
Chiếc tổ cũ trong ống tre đầu
nhà chiều gió hú
Không còn nghe tiếng cánh chim
sẻ về
Và tiếng hót mỗi sớm mai trong
vắt
Nó chết trước cửa nhà tôi lạnh
ngắt
Một con mèo hàng xóm lại tha đi
Nó để lại trong ổ những quả
trứng
Những con chim non mãi mãi
chẳng ra đời
Đêm đêm tôi vừa chợp mắt
Cánh cửa lại rung lên tiếng đập
cánh
Những quả trứng lại lăn vào
giấc ngủ
Tiếng lăn như đá lở trên ngàn
./.
Tiếng vọng là một bài viết trục
trặc, lủng ca, lủng củng, thừa ý, thiếu lời, thừa lời thiếu ý, tư duy rối rắm,
lộn xộn, không nhất quán, lại rắc rối, tù mù, tối nghĩa... Như nói ở trên nó
không ra văn vần, không ra văn xuôi, thơ cũng không phải thơ, vè cũng không
phải vè, văn tế cũng không ra văn tế, phú cũng không ra phú, hát ru em cũng
không ru hát ru em, hát vui chơi cũng không ra hát vui chơi, triết học cũng
không ra triết học.... Nó chính là loại Vô lối đặc trưng cách viết của Nguyễn
Quang Thiều và nhiều người viết hôm nay thể hiện; rồi nhiều người, nhiều tổ
chức lăng xê lên mây xanh, ngay cả Hội Nhà văn Việt Nam cũng trao tặng giải
thưởng thơ năm 1993 cho tập "Sự
mất ngủ của lửa" của Nguyễn Quang Thiều.
Tôi đọc bài này nhiều lần,
nhiều năm. Lúc nào tôi cũng băn khoăn: - Vì sao các nhà làm sách lại chọn bài
này vào sách giáo khoa dạy cho các em lớp 5 đầu học kỳ một tuổi mới lên 9, lên
10?
Nội dung của bài Tiếng vọng nói
sự vô tình của một em bé về cái chết của con chim sẻ mẹ để cho bao thế hệ chim
non không ra đời!
Con chim sẻ nhỏ vì cơn bão về
gần sáng chết, tác giả xưng tôi vì ngủ quên trong sự ấm áp nên không biết nó
chết, mèo hàng xóm lại tha chim đi, để những quả trứng không có chim mẹ ấp mãi
mãi không nở thành chim con!
Chỉ từng ấy thôi nhưng Nguyễn
Quang Thiều lại làm rắc rối đến nỗi nhiều thầy cô dạy bài không hiểu ra, chứ
nói gì đến trẻ con!
Bài viết đầy những cái vô lý và
thừa thải.
Nói chim là nói người, chim ở
đây được nhân cách hóa, không ai nói con chim sẻ nhỏ chết rồi. Nghĩa tử là
nghĩa tận, chim chết cũng như người chết, không ai táng tận lòng mình nói từ
con và từ chết. Con dùng cho sự khinh miệt: con rận, con sâu, con đĩ, con phò,
con ca ve...Chết dùng cho sự khinh miệt: con chó chết, con chuột chết, con sâu
chết. Còn không ai nói con và chết cho người và vật, những gì mình yêu mến.
"Bác Dương thôi đã, thôi
rồi
Nước non man mác ngậm ngùi lòng
ta!"
(Nguyễn Khuyến khóc Dương Khuê)
Đọc bài Tiếng vọng thấy viết
câu thứ nhất là "Con chim sẻ nhỏ
chết rồi" và sau đó câu thứ mười một là "Nó để lại trong tổ những quả trứng" thì người đọc băn khoăn :
"Con chim sẻ nhỏ mới toe toe mà biết
đẻ"(!) Mà đẻ rất nhiều, đẻ ra cả ổ trứng (!). Đấy là sự vô lý.
Câu kể này rất bình thường, nó
thua cả câu văn xuôi!
Chim sẻ ai chả biết là nó nhỏ.
Tục ngữ nói "tấm cho sẻ ăn",
tức là chỉ sự nhỏ bé của chim sẻ. Sẻ đã nhỏ thì con chim sẻ nhỏ, nhỏ biết chừng
nào, chắc là nó mới ra ràng, sao lại gán cho nó một ổ trứng.
Có nhiều cách viết hợp lý hơn
nhiều:
" Chim sẻ mẹ qua lúc bão
về gần sáng"...
Những người chết trẻ, chết oan,
bất đắc kỳ tức, người Việt hay dùng chữqua, như chị qua, anh qua, em qua...
Không ai nhẫn tâm nói:
"Con chim sẻ nhỏ chết rồi
Nó chết trong đêm bão về gần
sáng"
Nhiều câu trong bài Tiếng vọng
vô nghĩa, thừa thải, và lộn xộn:
"Chiếc tổ cũ trong ống tre
đầu nhà chiều gió hú".
Chiếc tổ cũ trong ống tre đầu
nhà là đủ rồi, mặc chi đưa chiều gió hú vào đây? Chiều gió hú có thể một câu
thơ được nhưng nó ở văn cảnh khác không thể đắp râu ông nọ chắp cằm bà kia!
Nếu sắp xếp câu kéo và hợp với
lô gic thì câu thứ 9 trong bài phải đặt lên câu thứ ba mới đúng và hợp tình hợp
lý, hợp văn cảnh'
" Con chim sẻ nhỏ chết rồi
Chết trong đêm cơn bão về gần
sáng
Nó chết trước cửa nhà tôi lạnh
ngắt".
Ở đây thêm điều vô lý nữa. Chim
sẻ mẹ đang ấp làm gì có chim trống đến hót như tác giả tưởng tượng ra:
"Và tiếng hót mỗi sớm mai
trong vắt" (!)
"Và tiếng hót mỗi sớm mai trong vắt" Tiếng chim hót trong vắt
hay "Ban mai trong vắt?
Tác giả khen tiếng chim trong
vắt hay khen ban mai trong vắt? Học sinh 9, 10 tuổi mới lên lớp 5 làm sao biết
được.
Rồi những kiểu nói cho lạ tai
không thuần Việt:
"Sự ấm áp gối chăn đã giữ chặt tôi" Tây thật cũng chẳng nói
kiểu này! Dịch ra nghĩa Việt là " Việc
ấm áp của gối chăn đã giữ chặt tôi" . Có thể có cách nói: chăn ấm, gối
êm làm tôi ngủ yên!
Tiếng vọng dùng từ lặp lại đọc
nghe câu thơ nặng nề:
"Một con mèo hàng xóm lại
tha đi
Nó để lại trong tổ những quả
trứng
.....
Những quả trứng lại lăn vào
giấc ngủ..."
Tôi có hỏi nhiều nhà giáo dục,
nhiều nhà sư phạm về bài Tiếng vọng của Nguyễn Quang Thiều được chọn in trong
sách giáo khoa - Tiếng Việt - Lớp 5 tập một.
Thạc sỹ giáo dục, nhà thơ, dịch
giả, Trưởng ban biên tập, phụ trách Tạp chí Nghiên cứu Giáo dục Trần Hậu, ông
cho biết: "Đây là bài đang dạng thể
nghiệm nên không thể đưa vào sách giáo khoa nhất là sách Tiếng Việt lớp 5, tập
một. Bài Tiếng vọng nhiều người lớn không hiểu, làm sao trẻ hiểu nổi. Sách giáo
khoa bây giờ còn nhiều bài như thế này cần nên loại bỏ!"
Thầy Trần Đức Trung, tổ trưởng
chuyên môn khối 5, cô giáo Nguyễn Thị Kim Yến, giáo viên dạy giỏi thành phố Huế
dạy lớp 5, cô Thu Dung giáo viên dạy lớp 5 ở trường Tiểu học Thuận Lộc, thành
phố Huế đều nói :
- "Tiếng vọng" là một bài ý tứ lủng cũng, ngôn từ lộn xộn, khó
hiểu đổi với các em học sinh mới lên lớp 5. Bài viết không vần điệu, không đi
sâu vào lòng người nhất là học sinh tiểu học! Các thầy cô giáo còn chưa hiểu
được làm sao học sinh hiểu được!
Cũng rất may mắn là năm học vừa
rồi (năm 2011 - 2012) ở Thừa Thiên - Huế tuân theo chỉ đạo của Bộ Giáo dục và
Đào tạo trong kế hoạch giảm thiểu chương trình nặng nề đã loại bài Tiếng vọng
không dạy cho học sinh.
Năm học tới sách giáo khoa
Tiếng Việt lớp 5 nên loại bỏ bài Tiếng vọng ra khỏi sách giáo khoa và nhiều bài
phi văn chương khác!
*.
Hà Nội, ngày
9/6/2012
ĐỖ HOÀNG
Quê quán: Cao Vân, Lệ Thủy, Quảng Bình.
Hiện sống và làm việc tại Hà Nội.
Email: donguyenhn@yahoo.com
Điện thoại: 091.336.96.52
........................................................................................
- Cập nhật
theo nguyên bản tác giả gửi qua email ngày 16.01.2021.
- Bài viết
không thể hiện quan điểm của trang Đặng Xuân Xuyến.
- Vui lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng lại..
0 comments:
Đăng nhận xét