KÝ ỨC BỊ LƯU ĐÀY: BỘ PHIM A.L.ZH.I.R
- TRẠI TÙ NỮ DƯỚI THỜI STALIN
Bộ phim A.L.ZH.I.R (2018) không chỉ kể về trại giam khét tiếng
của Liên Xô cũ dành cho phụ nữ, mà còn phơi bày một kiểu tội ác mang tính hệ
thống – nơi tình thân trở thành lý do để con người bị kết án.
Một khúc bi ca lịch sử
bằng ngôn ngữ điện ảnh
Bộ phim “A.L.ZH.I.R” (tiếng Nga “А. Л. Ж. И. Р” - Акмолинский
Лагерь Жен Изменников Родины) là những chữ cái đầu của “Trại Akmola dành cho vợ của những kẻ phản bội Tổ quốc” ở
Kazakhstan.
Đây là bộ phim truyền hình 11 tập do Kazakhstan sản xuất năm
2018. Tác phẩm dựa trên những sự kiện lịch sử có thật trong thời kỳ Đại thanh
trừng của Stalin (1936–1938), khi hơn 8.000 phụ nữ vô tội bị bắt giữ chỉ vì họ
là vợ, mẹ, chị em, hoặc con gái của những người bị kết tội là “phản bội Nhà nước Xô Viết”.
Những người phụ nữ ấy không được xét xử, không có luật sư, không
có quyền bào chữa, không cần bằng chứng. Họ là “thành viên của gia đình những kẻ phản bội”, một khái niệm pháp lý
phi nhân, phi logic và đầy bạo lực, nơi thân phận người phụ nữ trở thành cái
bóng của bản án dành cho đàn ông, và bị kéo lê vào địa ngục không lối thoát.
Nhân vật trung tâm của “A.L.ZH.I.R” là Olga Pavlova, vợ một nhà
thiết kế máy bay danh tiếng bị kết tội phản quốc. Cô không tham gia hoạt động
chính trị, không có ý định trốn chạy hay phá hoại, nhưng điều đó không cứu nổi
cô khỏi cuộc trục xuất không bản án. Cùng cô là Sofia Ter-Ashaturova, một diva
opera nổi tiếng bị gài bẫy, bắt giữ, và đưa tới cùng trại.
Hai người phụ nữ, một đại diện cho tầng lớp trí thức mới nổi,
một là ngôi sao sân khấu, bỗng chốc trở thành tù nhân trong một nhà tù nơi danh
tính cá nhân bị xóa sổ, chỉ còn tồn tại dưới cái mác “người nhà của phản động”. Họ không được xét xử đúng nghĩa, không có
luật sư, và cũng không có thời hạn rõ ràng cho án tù. Đây là biểu hiện tột cùng
của một hệ thống pháp quyền bị chính trị hóa, nơi luật lệ không còn để bảo vệ
công dân mà để hợp thức hóa sự tàn bạo.
Những ký ức cá nhân hóa
thành biểu tượng chung:
Điểm đáng giá của bộ phim là không chỉ kể lại lịch sử một cách
khô khan, mà còn cá nhân hóa từng nỗi đau. Thông qua lời thoại ngắn gọn nhưng
sắc sảo, ánh mắt chịu đựng, những cử chỉ nhỏ đầy ẩn ý, khán giả có thể cảm nhận
được tầng tầng lớp lớp cảm xúc bị dồn nén, uất nghẹn, không thể giải tỏa.
Một trong những cảnh tượng đáng nhớ nhất là khi Olga nhìn thấy
con gái mình trên sân trại, nhưng không được phép ôm con, không được gọi tên.
Tình mẫu tử thiêng liêng nhất bị nghiền nát bởi quy định của nhà tù.
Xem A.L.ZH.I.R, người ta buộc phải đặt câu hỏi: điều gì xảy ra
khi quyền lực bị đặt sai tay? Bộ máy nhà nước toàn trị không chỉ kiểm soát kinh
tế hay chính trị, mà còn thao túng lịch sử, xóa bỏ ký ức, và tái định nghĩa cái
gọi là “tội lỗi”.
Phim cũng nhắc đến nhiều nhân vật có thật như chị gái Nguyên soái
Tukhachevsky, mẹ của nhà thơ Bulat Okudzhava, vợ của các nhà văn như Pilnyak và
Gaidar. Nhờ vậy, A.L.ZH.I.R không còn là câu chuyện hư cấu, mà là một cuốn sử
điện ảnh, nơi từng nhân vật là hiện thân của hàng nghìn nạn nhân bị lãng quên.
Đáng nói hơn, nhiều nhân vật trong phim đến cuối cùng vẫn không biết vì sao
mình bị bắt, và thậm chí sau khi ra tù, họ cũng không bao giờ được công nhận là
vô tội.
Giá trị hiện đại: Lịch
sử không phải chuyện đã qua:
Về mặt hình ảnh, phim sử dụng tông màu lạnh, ánh sáng u tối, và
nhịp dựng chậm rãi, phù hợp với không khí nặng nề của chủ đề. Đạo diễn không
lạm dụng nhạc nền hay hiệu ứng đặc biệt, mà để diễn xuất và tình tiết tự nói
lên sự tàn bạo của thời đại. Điều này tạo ra một không khí ngột ngạt nhưng
không bi lụy, giàu chất triết lý và sức nặng nhân văn.
Phim cũng có những phân đoạn nội tâm mạnh, như khi Sofia, người
từng đứng trên sân khấu lớn, bị ép hát cho cai tù nghe trong một buổi "giải trí". Cảnh đó nói nhiều
hơn cả một bản cáo trạng: tài năng trở thành món hàng rẻ mạt trong tay kẻ có
súng và quyền lực.
Tuy là phim lịch sử, nhưng A.L.ZH.I.R mang lại thông điệp đậm
tính hiện đại: sự tự do không thể bị coi là mặc định, và pháp quyền phải luôn
đặt trên ý chí chính trị. Khi xã hội đánh mất khả năng phản biện, và công dân
không có nơi nào để bày tỏ sự bất công, thì lịch sử có thể lặp lại dưới hình
thức khác.
Đối với khán giả Việt Nam, đặc biệt là những người trẻ, bộ phim
là một lời nhắc: hãy quan tâm đến lịch sử không phải để hận thù, mà để hiểu
rằng những mất mát vô lý này hoàn toàn có thể xảy ra nếu ta mất cảnh giác. Phim
cũng khơi gợi sự đồng cảm giữa các thế hệ, những người bà, người mẹ từng trải
qua cải cách, chiến tranh, trại tù, nay có thể kể lại ký ức của họ qua hình ảnh
sinh động mà A.L.ZH.I.R đem đến.
A.L.ZH.I.R là một tác phẩm nghiêm túc, sâu sắc, và có giá trị
vượt thời gian. Nó không chỉ là một bộ phim, mà là lời cảnh tỉnh, lời xin lỗi
ngầm với quá khứ, và lời nhắc nhở với hiện tại. Trong thời đại mà công nghệ và
giải trí nhanh đang làm mờ ranh giới giữa thực và ảo, thì những bộ phim như
A.L.ZH.I.R – chậm rãi, u ám, và ám ảnh – lại trở thành liều thuốc giải độc cho
sự lãng quên.
MỜI NHẤP CHUỘT ĐỌC THÊM:
- Kỷ niệm khó quên
thời là lính văn nghệl
- Tản mạn chuyện
giới tính của “sao”l
- Tản mạn chuyện
nghệ danh của các “sao” Việtl
- Hôn quân Lưu Tử
Nghiệp và vai diễn của Trương Dật Kiệtl
- Vài cảm nhận khi
xem phim BỐ GIÀ (web drama) của Trấn Thànhl
- Đặng Xuân Xuyến
với nghề viết sách và kinh doanh sáchl
- Tâm sự về việc
soạn sách “văn hóa tâm linh”l
- Những lưu ý khi
xem tướng bàn tayl
- Trao đổi thuật
xem tướng tay với bạn đọcl
- Chuyện của tôi
và chị Nguyễn Thị Ngọc Diệpl
- Giải phẫu thẩm
mỹ và kỳ vọng cải sốl
- Ca sĩ chuyển
giới Lâm Chí Khanh và kỳ vọng giải phẫu để cải sốl
Mời nghe Đặng Xuân Xuyến đọc
bài thơ TÔI BIẾT:
Phan Hoàng Nam giới thiệu
Tác giả: Lê Thọ Bình
- nguồn: facebook
Ảnh minh họa sưu tầm từ nguồn: internet
Bài viết là quan điểm riêng của các tác giả.
0 comments:
Đăng nhận xét