THƠ VÀ TRUYỆN KIỀU PHÁT SINH
TRONG GIỚI MÙ CHỮ VÀ ÍT HỌC
Nhà văn Triệu Xuân:
Đọc bài này của Nguyễn Hoàng Đức, tự nhiên, tôi nhớ đến điển tích
"Kẻ đốt đền": Herostratos
là một thanh niên, tìm mọi cách để nổi tiếng, bèn đốt Đền thờ thần Artemis ở
Ephesus (miền Tây Thổ Nhĩ Kỳ), ngày 21-07-356 TCN. Đền xây dựng bằng đá cẩm
thạch, là một trong Bảy kỳ quan thế giới cổ đại. Không lẩn tránh vì đã đốt đền
thiêng, Herostratos tự đắc nhận trách nhiệm nhằm cho tên tuổi mình sẽ trở thành
bất tử! Tôi post lên để bạn đọc biết một kẻ đốt đền mới!
*
Trước hết tôi (Nguyễn Hoàng Đức) cũng là nhà thơ chuyên nghiệp với
số lượng và chất lượng hàng đầu: 5 trường ca có nhân vật, một tập thơ lẻ, và
hàng trăm bài tiểu luận về thơ (nếu bạn nào thấy không thỏa đáng thì xin đề cử
và ứng cử ở Việt Nam có người hơn tôi?!)
Từ Tây chí Đông, thơ mở màn giành cho người mù chữ. Ở phương Tây,
chữ nghĩa ngày xưa viết trên da thuộc, nghĩa là rất đắt, chỉ có vua chúa và nhà
giầu nứt đố đổ vách đủ tiền mua sách bằng da. Ngay cả ngày nay, một cuốn sách
bọc có hai trang bìa bằng da đã cực đắt. Vì sách bằng da đắt thế nên xuất hiện
vô số những kẻ ngâm thơ rong… có tài như Homer thì ngâm trường ca như Iliad và
Odyssey, còn đám bất tài thì như triết gia Aristote viết là bọn ngâm đoản ca
ngoài chợ. Thơ đoản ca ngày đó bị khinh bị tuyết đối, chỉ hơn đám ăn mày. Giá
trị văn hóa cao nhất là các vở bi kịch giành cho đàn ông, hài kịch giành cho
đàn bà trẻ nhỏ, được nhà nước Hy Lạp phát vé mỗi tối, còn không bao giờ có sân
khấu cho nhà thơ, nên đám đoản ca thường đứng chầu hẫu bên đường đến sân khấu
hay sân vận động…
Người Tàu cũng cự kỳ khinh bỉ thơ đoản ca, nó được gọi là “tức cảnh sinh tình” - tức là tiện đâu
làm đấy. Sách của Tàu là đất nung hay thẻ tre nói chung rất đắt và kỳ công, nên
có những người đi kể chuyện rong các bộ Thủy Hử, Tam Quốc cho người mù chữ
nghe. Còn câu đối là thứ đám mù chữ nghe xong gật gù phải xin chữ về treo trong
nhà…
Truyện Kiều của Nguyễn Du cũng vậy,
được phát sinh giữa vô vàn nông dân mù chữ, đến đầu thế kỷ 20, mà người Việt
còn phải điểm chỉ dấu tay, đủ hiểu số mù chữ đông cỡ nào?! Nhà của người Việt
thường giống như lều, một gian hai trái, kéo dài ra là 3 gian 2 trái, đến chùa
lớn ở Hà Nội là trăm gian cũng chỉ là những gian nối kéo dài… Vì thế tính cấu
trúc của người Việt cực kỳ yếu. Đấy là một logic về tất cả các mặt, xương cốt
yếu, thì hệ thần kinh yếu, dẫn đến lý trí yếu, nên không thể sáng tác ra cốt
truyện… Việc người Việt phải dùng đến tất cả các cốt truyện kinh điển của Tàu
là một bằng chứng, như: Lưu Bình - Dương Lễ, Phạm Tải - Ngọc Hoa, Tống Trân -
Cúc Hoa, Lục Vân Tiên… rồi Kim Vân Kiều Truyện của Thanh Tâm Tài Nhân…
Hình thức thơ chính là để dễ đọc dễ nhớ giành cho người mù chữ.
Không có cốt truyện, lại có Truyện Kiều ngâm nga quả là liều thuốc quí hiếm cho
mặc cảm mù chữ. Mặc cảm mù chữ là một mặc cảm lớn bậc nhất của lịch sử. Những
người già tập thể dục ở Trung Quốc sáng tập thể dục dùng gậy vẽ chữ xuống đất,
chính là mặc cảm mù chữ. Việc vua chúa Tàu dựng một bảng chữ to tướng sau ngai
vàng cũng là mặc cảm khoe chữ. Còn phương ngôn hiện đại của bậc cha mẹ Tàu là:
“Không học không thành người được!”
chính là mặc cảm mù chữ.
Truyện Kiều hàng nhái của Nguyễn Du rõ ràng đã đóng vai bảo bối
cho mặc cảm mù chữ, quê mùa vô học, vậy mà đọc vanh vách Truyện Kiều khiến
người ta và con cháu lác mắt chẳng phải không có chữ mà vẫn giống người có học
sao?!
Ngôn ngữ là trí tuệ! (đó là bất khả cãi). Tất cả những lời nói và
viết đều bị người ta bẻ lại: điều đó có thật hay có lý không? Nhưng không ai đi
vặn vẹo một nhà thơ về trí tuệ cả, điều đó có 2 lý do:
1- Thơ là lĩnh vực tưởng tượng, không nên tra xét trí tuệ.
2- Trí tuệ của loại đoản ca có được bao nhiêu mà vặn vẹo.
Người Việt gọi thơ và nhà thơ là: “thơ thẩn”, tức cũng muốn nói
chấp gì đám ngớ ngẩn lẩn thẩn làm thơ.
Trong thực tế, người nhà quê mù chữ nhiều nhất và cũng mang tính
xấu nhiều nhất. Khổng Tử nói: “Hương
nguyện đức chi tặc giã” - tức nhà quê là hại đức. Người Tầu thường xuyên
mắng nhà quê rằng: “Đồ quê mùa cục súc,
bỉ ổi, thô lỗ…” Hình ảnh quê mùa bản năng, tham lam, xấu tính chính là Trư
Bát Giới đã được văn học Trung Quốc dựng lên…
Người Việt cũng giống các chuyên gia thế giới đánh giá rằng: “Nhà giầu nhà quê không bằng ngồi lê thành
thị!” Tại sao? Vì chỉ có mật độ của thành thị mới có thể tiếp cận nền văn
minh.
Nước ta xưa nay vẫn là tam nông. Tiểu nông là đông nhất, cũng đóng
góp nhiều người mù chữ nhất. Từ đó cũng đóng góp nhiều người làm thơ và yêu thơ
nhất, những thứ hát xẩm xoan chẳng từ lục bát ra là gì?! Con số nhà thơ chính
thức chỉ xếp sau con số nông dân?! Số này cũng lạc hậu và thải ra nhiều tính
xấu cho xã hội nhất như ích kỷ, đố kỵ, hiệu ứng bày đàn, đạo văn, mới đây trong
cuộc thi thơ tại Đồng bằng sông Cửu Long phát hiện hơn 40% đạo văn, chuyện số
này ca tụng việc đạo cốt Tàu của Nguyễn Du chẳng qua cũng có phần biện hộ cho
tính ăn cắp nhiều nhất thế giới của người Việt mà thôi?!
Đã là tiểu nông mù chữ vô văn hóa thì xấu xa đủ trò, bời vì họ
cũng là những nô tài không thể có danh dự và bổn phận lớn?! Trước hết họ thường
xó máy hèn hạ nhũn như con chi chi, sau lại gàn dở láo khét để phản thùng tư
chất nô tài, chẳng hạn họ đã từng khoe cái gì cũng nhât thế giới như: Kinh Dịch
là của Việt Nam, người Hoa từ Việt Nam phát triển ra, Việt Nam là nhân lõi của
thế giới vì Việt Nam giỏi nông nghiệp nhất mà thế giới mở màn bằng nông nghiệp,
khoe thế khác gì con ếch bảo: vì tôi không có đuôi, nên tôi là ông tổ của loài
người?!
Việc bàn về Nguyễn Du, đòi hỏi phải có chuyên môn, nhưng nhiều thứ
ruồi muỗi kém cỏi thuộc giới mù chữ và ít học lại cho rằng: đây là bữa tiệc sơn
hào hải vị về danh vọng, nên lê la đến để cầu tí danh thừa. Việc có một cô mẫu
giáo đòi chỉ bảo cho tôi, và những anh chàng bảo tôi không có luận điểm gì, vì
mọi thứ tôi tự nói ra… thật là thiểu năng hết chỗ nói, tôi không nói cái của
tôi thì sỏi đá nói à?! Đó cũng là cái xấu của thói tiểu nông nô tài…
Ở Việt Nam, đi qua bất kể làng nào, để gặp một kỹ sư thiên khó vạn
nan, nhưng để gặp mươi anh hát xẩm hát xoan là có ngay, đó là thơ nghiệp dư nhà
quê đấy. Điều đó chứng tỏ giới làm thơ, yêu thơ, hà hít thơ, chầu rìa quanh thơ
kiếm tí danh thừa, kể cả lê la vào cung điện nhà quê hàng chế của Truyện Kiều
là những người ít học và thiểu năng bậc nhất. Điều này thì nhà phê bình Hoài
Thanh đã nói từ đầu thế kỷ 20: cái học kiểu Tàu chỉ biến con người thành những
cái máy đúc hàng vạn bài thơ dở.
Còn tôi xin nói thật, tôi nhìn đám học kiểu Tàu, âm lịch, ăn nói
lằng nhằng nước đôi, rồi thơ phú đoản câu… tôi đều thấy họ có vẻ âm u, cố chấp,
đần đần… Bây giờ tôi muốn xin thách đấu thơ với Nguyễn Du cả bài ngắn lẫn thơ
dài, có vị nào dám chính thức đứng ra làm trọng tài không? Thực ra điều này tôi
cũng chẳng dũng cảm gì: hồi Thơ Mới, đã có người thách đấu, nhưng đám âm lịch
Tàu học im như thóc đâu có dám thò mặt ra?!
------
Mời nhấp chuột đọc thêm:
- Các bài viết của
(về) tác giả Phạm Lưu Vũ0
- Các bài viết của
(về) tác giả Tạ Duy Anh0
- Các bài viết của
(về) tác giả Nguyễn Hoàng Đức0
- Các bài viết của
(về) tác giả Nguyễn Quang Thiều0
- Bạn đọc cảm nhận
về thơ của Đặng Xuân Xuyếnl
- Bạn đọc cảm nhận
bài thơ “Quê Nghèo” của Đặng Xuân Xuyếnl
- Bạn đọc cảm nhận
về một số tác phẩm của Đặng Xuân Xuyếnl
- Đặng Xuân Xuyến
- Cảm nhận thơ văn 1l
- Đặng Xuân Xuyến
- Cảm nhận thơ văn 2l
Mời nghe Kim Yến đọc
truyện ngắn
"CÔ" VƯƠNG CƯỚI VỢ của Đặng Xuân
Xuyến:
*.
NGUYỄN HOÀNG ĐỨC
Địa chỉ: Số nhà 100, đường Nguyễn Xiển
quận Thanh Xuân, thành phố Hà Nội.
Email: Paulnguyenhoangduc@gmail.com
Điện thoại: 093 427 80 75
..........................................................................................................
- Cập nhật từ messenger
facebook Ngô Nguyễn ngày 28.03.2025.
- Ảnh minh họa cho bài
viết được sưu tầm từ nguồn: internet.
- Bài viết không thể hiện
quan điểm của blog trang Đặng Xuân Xuyến.
- Vui lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng lại.
0 comments:
Đăng nhận xét