THƠ NGUYỄN VĂN SONG
VIẾT VỀ MẸ
----------
Nhà
thơ Nguyễn Văn Song sinh năm 1974, tại Vân Điềm, Vân Hà, Đông Anh, Hà Nội. Hiện
là giáo viên Trường Trung học Phổ thông Phù Cừ, Hưng Yên. Anh đã xuất bản 2 tập
thơ: Đi từ phía cổng làng, Mẹ và sen. Đoạt giải B (không có giải A, đồng hạng
với nhà thơ Tòng Văn Hân (Điện Biên) với bài thơ MẸ TÔI CHỬI KẺ TRỘM) trong cuộc thi
thơ của Báo Văn Nghệ - Hội Nhà văn Việt Nam 2019 - 2020.
----------
(Tác giả Đặng Xuân Xuyến) |
Đọc thơ Nguyễn Văn Song viết về Mẹ, người
đọc thấy sự cần cù, kiên nhẫn và trung thành của anh trong việc chọn hướng đi,
chọn cách viết. Hình ảnh Mẹ trong thơ Nguyễn Văn Song luôn là hình ảnh người mẹ
của làng quê nghèo khó, lam lũ, tảo tần với gam màu tối, với những hình
ảnh xưa cũ quen thuộc đã được nhiều nhà thơ, nhiều thế hệ nhà thơ tiếp cận khai
thác.
Tôi đã đọc khá nhiều bài thơ của nhà thơ,
nhà giáo Nguyễn Văn Song viết về Mẹ nhưng chưa thấy bài thơ nào anh viết về
niềm vui, hạnh phúc của người mẹ, cũng chưa gặp nụ cười hay dáng mẹ đứng thẳng
lưng trong các bài thơ anh đã viết! Lạ thật! Chẳng lẽ cả đời người mẹ không có
được một niềm vui? Chẳng lẽ con cái được nuôi dậy nên người mẹ cũng hà tiện một
nụ cười? Tôi nghĩ trên thế gian này không có người mẹ nào như thế! Và trong tâm
trí của bất cứ người con nào thì những lo toan, vất vả của mẹ, những vui buồn
thường nhật của tình mẫu tử sẽ luôn nằm trọn trong trái tim với đủ cung bậc,
sắc thái nên ký ức về mẹ chỉ một gam màu, một cung bậc tình cảm như thế thì
không thể!
Có lẽ nhà thơ Nguyễn Văn Song tâm niệm muốn
lấy được sự đồng cảm của bạn đọc thì hình ảnh, ngữ điệu phải quen thuộc mới
chạm tới nỗi xót thương của người đọc, mới lấy được nước mắt của người yêu thơ
nên thơ viết về mẹ của nhà thơ, nhà giáo Nguyễn Văn Song luôn lấy chất liệu là
ngữ điệu xót xa của tâm trạng "ôn
nghèo kể khổ", bằng những hình ảnh mẹ được anh đồng nhất với hình ảnh
của sự lam lũ, nghèo khó nên mới đọc thơ anh một hai bài người đọc sẽ dễ đồng cảm
với "nhân vật trữ tình trong thơ"
nhưng nếu đọc nhiều hơn nữa sẽ gặp sự lặp lại về ngữ điệu, về hình ảnh, sắc
thái đã quá quen thuộc trong cách khai thác của nhiều nhà thơ, thành ra dù nhà
thơ Nguyễn Văn Song đã cố bỏ nhiều công sức trau chuốt câu thơ, trau chuốt bài
thơ để có những câu thơ chạm được vào nhịp rung cảm của bạn đọc thì với những
người đọc kỹ tính một chút, ưa sự sáng tạo một chút vẫn sẽ chau mày, thiếu kiên
nhẫn để ngồi đọc hết nửa tập thơ:
-
"Đồng xa mót tép mò cua
Mẹ về
nghẹn gió giữa trưa nắng trầy"
(Giỏ
tre)
-
"Mùa đông lội xuống đồng làng
Mẹ gầy
sương đổ bóng càng thêm xiêu"
(Mùa đông
của mẹ)
- ”Mẹ
ngồi sàng nhũng đêm dài
Sẩy
từng câu hát thức ngoài thềm sương”’
(Đàn
cò của Mẹ)
-
"Mẹ ta quần mảnh, áo nâu
Đêm khuya
cặm cụi ngồi khâu dưới đèn"
(Tiếng
cuốc nửa
đêm)
-
"Giường đơn thiếu dáng mẹ gày
Nan tre
buốt lạnh chở đầy hắt hiu"
(Mẹ
vắng nhà)
-
"Trưa hè tãi thóc, lật rơm
Bàn
chân sấp ngửa chạy cơn mưa rào
Ai làm
giông gió ba đào
Để cho
bóng mẹ ngã nhào đổ xiêu"
(Đôi
bàn chân mẹ)
........
Tuy kiên nhẫn và trung thành với việc
chọn hướng
đi, chọn
cách viết nhưng mừng là nhà thơ, nhà giáo Nguyễn Văn
Song cũng rất ý thức
tiếp thu góp ý của
các bạn văn
để câu thơ,
bài thơ của anh thành hay, thêm cảm
xúc. Ví như một lần
vào trang facebook cá nhân của
anh tôi "bị"
mấy chữ
"nhẹ bẫng", "nháo nhào" ở 4 câu thơ
cuối bài “Cõng Mẹ” ám ảnh nên viết
vài dòng cảm nhận về
bài thơ, với những
cảm xúc rất
thật về
4 câu thơ cuối bài:
"Đọc “Cõng Mẹ”, tôi rất thích 4
câu thơ cuối bài:
"Mẹ
nằm nhẹ bẫng lưng con
Mà nghe
muôn vạn núi non đổ ào
Lưng
dài, vai rộng, thân cao
Một lần
cõng mẹ nháo nhào bóng xiêu."
Bốn câu thơ với những chữ gợi nhiều cảm xúc
như: "nhẹ bẫng", "nháo nhào" khiến câu thơ dễ thấm
sâu vào trái tim người đọc. Hai chữ "nhẹ
bẫng" trong câu "Mẹ nằm nhẹ
bẫng lưng con" làm người đọc nghẹn lòng chưa kịp lắng xuống thì 2 chữ
"nháo nhào" trong câu kết
bài thơ: "Một lần cõng mẹ nháo nhào
bóng xiêu" như bồi thêm để cảm xúc nơi người đọc thêm se sắt. Bốn câu
thơ đó chưa đến mức tuyệt hay nhưng để viết được những câu thơ hay như thế thì
ngoài tình yêu, lòng biết ơn sự vất vả hy sinh của Mẹ luôn đậm sâu trong tâm
tưởng thì sức lao động, sự sáng tạo của nhà thơ, nhà giáo Nguyễn Văn Song góp
phần không nhỏ!"
Sau đấy, tôi được nhà thơ Nguyễn Văn Song cho biết, ban đầu 2 câu kết anh viết: “Lưng dài, vai rộng, thân cao / Một lần cõng mẹ ngã nhào bóng xiêu” nhưng khi gửi đăng ở tạp chí Văn Nghệ Quân Đội thì biên tập Lý Hữu Lượng đã gợi ý anh đổi “ngã nhào” thành “nháo nhào” vừa thể hiện đúng tâm trạng trữ tình mà chữ lại không cũ. Nhà thơ Nguyễn Văn Song thấy 2 chữ "nháo nhào" nâng câu thơ hay lên nhiều nên đã chỉnh sửa theo gợi ý của biên tập Lý Hữu Lượng.
- Các bài viết
của (về) tác giả Nguyễn Văn Song0
-
Các bài viết
của (về) tác giả Nguyễn Bàng0
-
Các bài viết
của (về) tác giả Nguyễn Quang Lập0
-
Các bài viết
của (về) tác giả Nguyễn Quang Vinh0
-
Các bài viết
của (về) tác giả Nguyễn Bình Phương0
-
Các bài viết
của (về) tác giả Nguyễn Toàn Thắng0
- Bạn đọc cảm nhận
bài thơ “Quê Nghèo” của Đặng Xuân Xuyếnl
- Bạn đọc cảm nhận
về một số tác phẩm của Đặng Xuân Xuyếnl
- Đặng Xuân Xuyến -
Cảm nhận thơ văn 1l
- Đặng Xuân Xuyến -
Cảm nhận thơ văn 2l
Mời nghe Đặng Xuân Xuyến đọc bài thơ HỒN QUÊ:
*.
Hà Nội, ngày 25 tháng 10-2024
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
.
.....................................................................................................
- © Tác giả giữ bản
quyền.
- Copy bài tại trang: https://tienglongnguoixaque.blogspot.com/
- Ảnh dùng minh họa cho
bài viết được sưu tầm từ nguồn: internet.
- Vui lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng lại.
Đọc "Tôi đã đọc khá nhiều bài thơ của nhà thơ, nhà giáo Nguyễn Văn Song viết về Mẹ nhưng chưa thấy bài thơ nào anh viết về niềm vui, hạnh phúc của người mẹ, cũng chưa gặp nụ cười hay dáng mẹ đứng thẳng lưng trong các bài thơ anh đã viết! Lạ thật! Chẳng lẽ cả đời người mẹ không có được một niềm vui? Chẳng lẽ con cái được nuôi dậy nên người mẹ cũng hà tiện một nụ cười? Tôi nghĩ trên thế gian này không có người mẹ nào như thế! Và trong tâm trí của bất cứ người con nào thì những lo toan, vất vả của mẹ, những vui buồn thường nhật của tình mẫu tử sẽ luôn nằm trọn trong trái tim với đủ cung bậc, sắc thái nên ký ức về mẹ chỉ một gam màu, một cung bậc tình cảm như thế thì không thể!" thì Nguyễn Văn Song đã làm ô uế 2 chữ nhà giáo. Một thằng con bất hiếu mới viết về mẹ như thế!
Trả lờiXóa