LÀ
XÚC PHẠM... LỒN!
*
Đợt ấy, Hội Nhà văn họp cuối năm, có
việc xét kết nạp hội viên mới. Trần Quang Đạo danh thơ đã nổi như cồn, giải này
giải nọ cũng lắm, nhưng chả hiểu sao lại chậm đâm đơn vào hội, trong khi nhiều
thằng bọn mình đã rung đùi ngồi mãi rồi. Mấy ông anh nhà thơ tên tuổi lớn yêu
quý Đạo, giục Đạo viết đơn, rồi ký giới thiệu trang trọng, lại bảo: "Chú không phải nghĩ, sẽ đứng đầu danh sách
kết nạp năm nay, chứ còn đứa nào hơn nữa".
Được kết nạp và trở thành hội viên Hội
nhà văn là vinh dự tự hào lắm, nhưng cũng trần ai lắm. Phải có mấy người tên
tuổi giới thiệu, rồi qua hai vòng bỏ phiếu, hội đồng chuyên môn quá bán, rồi
lên ban chấp hành bàn xét, bỏ phiếu lần nữa. Hồ sơ quy định rõ là phải có số
lượng tác phẩm đã xuất bản đạt yêu cầu, (cái này dễ xem xét), và được dư luận
đánh giá cao, (cái này thì khó).
Thế nào là dư luận? Thế nào là đánh giá
cao? Mình đã từng là thành viên, rồi là Chủ tịch Hội đồng Thơ Hội nhà văn Hà
Nội, nên biết lắm. Có ông mình chả nghe tên tuổi gì cả, nhưng có mấy thành viên
ủng hộ, thì bảo: Dư luận đánh giá cao lắm, kỳ vọng lắm. Mình bảo chưa nghe thấy
gì thì bị mắng là quan liêu, xa rời phong trào sáng tác. Có tác giả mình thấy
được, có giải này nọ, báo kia báo ấy giới thiệu, mấy thành viên không ủng hộ
lại bảo, ấy chớ vội tin, đấy không phải là dư luận, có khi không trong sáng
đâu.
Bàn xét chán thì bỏ phiếu kín, giống như
đánh lô tô vậy. Ông hy vọng cao thì ít phiếu, ông khác viết chả hay mấy thì
phiếu lại nhiều. Có khi quá bán vẫn hỏng ăn vì quá bán nhiều quá, lên chấp hành
còn bổ sung, còn bàn xét chán và chơi lô tô thêm lần nữa. Thế nên mới có ông
nhà văn ở quê, trúng kết nạp, tổ chức mổ lợn khao, làm lễ rước thẻ ở làng, bắt
cả họ đến cúi lạy thẻ hội viên Hội nhà văn từ ngoài cửa xong rồi mới được tiến
tiếp vào mà đánh chén, là phải quá đi.
Hồi mình làm Chủ tịch Hội đồng Thơ Hội
nhà văn Hà Nội, mới nghĩ ra kế ủn trách nhiệm cho ban chấp hành bằng cách đưa
danh sách đề cử trình lên đều 100% cả. Trước khi họp, bàn với Chủ tịch Phạm
Xuân Nguyên, ví dụ, năm nay cho kết nạp 20 thơ nhé. Nguyên Ok. Vào họp, nghe
bàn chán xong, mình bảo, Hội đồng 7 người mỗi người giới thiệu 3 trường hợp,
không giới thiệu quá số lượng, hãy viết ra giấy và phải có trách nhiệm về người
mình giới thiệu, như nghị quyết Đảng bây giờ ấy. Nghe có lý lắm, một ông
"chăn" ba nhân sự là vừa. Bảy ba hai mốt. Nếu năm đó rộng rãi, cho
kết nạp 30, thì mỗi ông được giới thiệu 4. Bảy bốn hai tám.
Tuy vậy, bí quyết là ở đây. Viết ra giấy
riêng nên sẽ có những người trùng. Thống kê 6 thành viên đề cử lại, lọc bỏ
trùng đi, rồi lúc đó, mình xem những trường hợp mình quan tâm có trong danh
sách chưa, thì mình bổ sung bằng các xuất giới thiệu của mình. Tổng hợp lại, có
khi vẫn còn chỗ, thì cho thảo luận lấy thêm cho đủ. Dân chủ, công khai, lắng
nghe hết sức nhé. Rồi mãn nguyện, hết ý kiến, thì biểu quyết. Tất cả giơ tay hồ
hởi một trăm phần trăm. Làm cách này, mình là Chủ tịch, được tiếng là khiêm
nhường, cứ giới thiệu sau cùng, lại chả chệch đi đâu, xuôn sẻ phết. Giờ thôi
làm rồi thì bật mí ra thế, giữ cũng chả dùng đến nữa.
Quay lại chuyện Trần Quang Đạo. Buổi
chiều ấy sẽ có kết quả giải thưởng văn học và danh sách hội viên mới.
Mấy tay doanh nghiệp trẻ đã chuẩn bị cỗ
rượu xịn, hẹn tối sẽ tập trung bọn mình cùng uống mừng Đạo. Nguyễn Quang Lập,
Bảo Ninh, Phạm Ngọc Tiến, mình và cả anh Nguyễn Trọng Tạo, mới cuối chiều đã
đến ngồi chỗ Đạo. Một chai rượu ngon đã mở để nhâm nhi trước. Không khí vui vẻ,
ấm áp, háo hức như mổ lợn chờ đánh chén chiều ba mươi Tết...
Nhưng chờ mãi chả thấy tin báo tiệp đến.
Anh Tạo gọi điện cho ai đó, đối thoại cứ hử hả, sao thế, lạ nhỉ... Buông máy,
anh bảo: Chúng nó đánh trượt thằng em anh
rồi. Đạo thờ thẫn. Bọn mình ngồi lặng. Phạm Ngọc Tiến lại gọi điện thoại
cho người khác, xác minh. Rồi nói: Đéo ra
làm sao cả, cái Hội nhà văn này. Thằng tài thì trượt, thằng vớ vẩn thì đậu.
Thông tin được xác lập: Ở Hội đồng thơ,
Đạo vừa quá bán. Lên ban chấp hành bỏ phiếu thì thiếu một phiếu. Lập chửi vung
lên: Hội đồng thơ vớ vẩn, nhiều người đố kỵ, không liên tài. Anh Tạo thì tự dằn
vặt: Tao quá chủ quan, không nói một
tiếng với mấy ông chấp hành.
Trong lúc ấy, mấy thằng em gọi, giục ra
nhậu, cỗ rượu đã sẵn sàng từ lâu rồi. Tình thế lúc ấy chả ra làm sao cả...
Nguyễn Quang Lập
bật đứng lên, hô như hiệu triệu: Đến chửi
cho chúng nó một trận cho hả đã rồi đi uống rượu. Cần đéo gì cái danh hão hội
viên.
Cả bọn kéo đến một khách sạn to Hội nhà
văn thuê cho thành viên các hội đồng cùng các ủy viên chấp hành ở các nơi về Hà
Nội họp. Vào đến sân, gặp nhiều người. Thông tin lần nữa được xác nhận chính
xác. Có người hội đồng thơ đến chia sẻ, nói tiếc cho Đạo. Lập quát oang oang: Tiếc, tiếc đéo gì? Hội đồng các ông là hội
đồng chuột. Có người thanh minh: Tại
chấp hành chứ, qua hội đồng rồi mà. Anh Tạo lại cáu: Chấp hành làm việc như cứt ấy.
Mọi người xúm đến đông hơn. Lúc này, Đạo
không kìm nữa, bật lên chửi:
- Hội đồng thơ như con củ cặc!
- Ban chấp hành là cái đầu buồi!
Nghe thế, có người lảng đi. Những người
đứng lại thì người im lặng, người cười nói, hùa theo: Đúng là củ cặc, đúng là đầu buồi thật.
Đạo nghe thế càng tức hơn, càng nói to
hơn:
- Hội nhà văn là cái lồn!
- Hội nhà văn là cái lồn!
Nghe thế, mình rất khoái, vì được nghe
từ lồn vang lên rõ ràng, giữa thanh thiên bạch nhật nhé. Nhiều người càng cười
tợn.
Nguyễn Quang Lập vừa chạy đi bắn bi
thuốc lào, về lại, nghiêm mặt nói to với Đạo:
- Đề nghị nhà thơ Trần Quang Đạo không
được xúc phạm!
Đạo ớ người nhìn Lập. Lập vừa đầu têu
việc đi chửi, giờ thoắt cái đã thay đổi thái độ. Hơn nữa, xưa nay, Đạo hay nể
và chịu nghe lời Lập hơn nghe người khác.
Lập nhìn Đạo, ôn tồn giải thích:
- Nói thế nào cũng được, nhưng nói như
vừa rồi là... là xúc phạm lồn! Hội nhà văn chỉ có mấy thằng viết văn thích vào
thôi. Còn lồn thì cả thế giới đàn ông đều thích vào hết. Hội nhà văn có yếu
kém, dở hơi, chứ lồn không hề có khuyết điểm gì cả. Ví von như thế là không
được! Ông nghe rõ chưa?
Mọi người cười nghiêng ngả. Vừa lúc đám
đàn em gọi rát quá, cả hội liền kéo đi uống rượu.
Anh Tạo khai tiệc: Tiệc này chuyển từ mừng Đạo được kết nạp hội viên sang tiệc mừng Đạo trượt
kết nạp hội viên hội nhà văn. Tiệc này là duy nhất quốc gia ta!
Mọi người ồn ào vui vẻ nâng chén chúc
mừng Đạo được nói tục công khai với mục đích góp ý xây dựng Hội tiếp tục phát
triển lớn mạnh.
Giữa tiệc, mình băn khoăn, Đạo đã chửi
như thế thì không biết bao giờ mới được kết nạp. Anh Tạo bảo: Sang năm là chắc chắn. Vì bọn nó nghe thế,
về lẳng lặng tìm đọc lại thơ Đạo, sẽ thấy hay và rất xứng đáng. Thằng nào cố
chấp thì lại sợ bị chửi cho lần nữa.
Nhân Tạo bảo như thần bảo: Năm sau, Đạo
chính thức thành hội viên.
Từ đó, trong các cuộc gặp gỡ, hội nghị
của Hội, Đạo hay đến dự, mọi người thấy Đạo, đều bước nhanh đến bắt tay, tỏ vẻ
thân thiết lắm.
Năm ngoái (2019), Đạo còn được trao Giải
thưởng Hội nhà văn. Giải thưởng này đa số hội viên đều mơ được trao. Dù là giải
cuối mùa, cũng lắm ỳ xèo, đã ít danh giá đi, nhưng vẫn là được tôn vinh. Quan
trọng là tập thơ Bay trong mơ
của Trần Quang Đạo mới xuất bản vẫn thực sự là tập thơ hay và mới mẻ.
Giờ thì Đạo đã yếu rồi, có bệnh, phải
chữa mãi... Đạo không uống được hoành tráng như xưa nữa.
Có lần đi uống rượu vang, Đạo còn kè kè
đeo bên mình cái bịch hút dịch từ trong người ra. Đạo nhìn bạn uống là chính,
cho đỡ nhớ những cuộc vui quá khứ. Và mình thì ngồi lặng mà càng thèm nghe Đạo
văng buồi lồn rổn rảng như trong một thời đã qua...
Mời
nhấp chuột đọc thêm:
Mời nghe Đặng Xuân Xuyến tâm sự về bài thơ ĐỪNG ĐI:
Trần Chí Cường giới thiệu -
Tác giả:: Nguyễn
Thành Phong
Ảnh minh họa sưu tầm từ nguồn: internet
Bài viết là quan điểm riêng của các tác giả.
0 comments:
Đăng nhận xét