Ba lần phá quân Nguyên, một đời trung trinh, son sắt, Hưng
Đạo đại vương Trần Quốc Tuấn là một nhân cách lớn, chiếu rọi hào quang nghìn
năm trong sử Việt. Dù lập được chiến công phi thường nhưng sự trung thành của
ông khiến tất cả phải thán phục.
Buông bỏ hận
thù mới là trang tuấn kiệt
Cơ nghiệp của nhà Trần khởi lên được là nhờ
một tay thái sư Trần Thủ Độ. Ông dàn xếp cuộc hôn nhân giữa Trần Cảnh và Lý
Chiêu Hoàng. Rồi cũng chính tay ông ép Chiêu Hoàng nhường ngai vàng cho Trần
Cảnh (sau này đăng cơ là Trần Thái Tông). Bởi Trần Thái Tông ở ngôi 11 năm mà
vẫn chưa có con nối dõi, Thái sư Trần Thủ Độ tiếp tục dàn xếp một cuộc hôn nhân
khác. Ông ép Trần Liễu (anh ruột Trần Thái Tông) phải nhường lại vợ là Thuận
Thiên công chúa cho vua Trần Thái Tông. Khi ấy, Thuận Thiên công chúa đã mang
thai được 3 tháng.
Anh Sinh vương Trần Liễu (chính là cha của
Trần Quốc Tuấn) một lúc mất đi cả vợ lẫn con, đùng đùng nổi trận lôi đình. “Đại
Việt Sử Ký toàn thư” chép lại việc này như sau:
Đinh Dậu, năm thứ 6 (1237)… Lấy công chúa
Thuận Thiên Lý thị, vợ của anh là Hoài Vương Liễu, lập làm hoàng hậu Thuận
Thiên, giáng Chiêu Thánh làm công chúa. Bấy giờ Chiêu Thánh không có con, mà
Thuận Thiên thì có mang Quốc Khang ba tháng. Trần Thủ Độ và công chúa Thiên Cực
mật mưu với vua là nên mạo nhận lấy để nhờ về sau, cho nên có mệnh ấy. Do đó
Liễu họp quân ra sông Cái làm loạn.
– Đại
Việt sử ký toàn thư, quyển V, kỷ nhà Trần
Tuy nhiên, cuộc nổi loạn của Trần Liễu bất
thành. Tự nhận thấy sức lực không đủ, thân cô thế cô, Liễu tự nguyện đầu hàng.
Theo Đại Việt sử ký toàn thư chép, được hai tuần khởi sự, Liễu
tự biết thế cô, ngầm đi thuyền độc mộc giả làm người đánh cá đến chỗ vua Trần
Thái Tông xin hàng. Hai anh em gặp gỡ, mừng mừng tủi tủi mà ôm nhau khóc. Trần
Thủ Độ tiến tới đòi giết Trần Liễu. Vua phải giấu anh trai ở trong thuyền, lấy
mình che đỡ, xin Thủ Độ tha mạng cho Trần Liễu.
Dù vậy, Trần Liễu vẫn mang trong lòng mối
thù sâu nặng. Trước khi lâm chung, ông gọi Trần Quốc Tuấn đến giường căn dặn: “Con
không vì cha lấy được thiên hạ, thì cha chết dưới suối vàng cũng không nhắm mắt
được”. Chiều lòng cha, Quốc Tuấn gật đầu nhưng trong bụng vẫn không
cho đó là điều nên làm.
Quốc Tuấn vốn từ nhỏ đã có tư chất thông
minh hơn người, đọc rộng hiểu nhiều, tài kiêm văn võ. Khi mới sinh, một thầy
tướng số nhìn Quốc Tuấn và đoán: “Đứa trẻ này lớn lên sau này ắt sẽ trở thành
anh hùng, có thể giúp đời cứu nước”. Lớn lên, trong lòng Quốc Tuấn quả thực
không có chí phục thù, rửa hận như di ngôn của cha. Là hoàng thân, ông luôn
được gần gũi với vua Trần, có thể nói là muốn xuống tay hạ thủ khi nào cũng
được. Nhưng vốn thấu tỏ lẽ cương thường, đạo vua tôi nên ông lúc nào cũng cung
kính nghe mệnh. Ông phò tá qua mấy đời vua Trần đều giữ một khoảng cách phân
định vua tôi rõ ràng như thế. Có lần, đi dạo cùng Trần Nhân Tông, ông cầm một
cây gậy bịt sắt nhọn. Thấy các cận thần cứ đưa mắt nhìn vào chiếc gậy có ý đề
phòng, Quốc Tuấn bèn bẻ gẫy đôi chiếc gậy đi tức khắc để xoá mối hiềm nghi.
Sau này, khi vận nước lung lay, quân Mông Cổ
phạm vào bờ cõi, đe doạ nuốt chửng vương triều Trần non trẻ, Trần Quốc Tuấn trở
thành rường cột nước nhà. Ông lại đem việc cha căn dặn trước lúc lâm chung bàn
với các gia thần là Dã Tượng, Yết Kiêu để thử lòng họ. Hai tướng vốn được Quốc
Tuấn thu nhận từ thuở hàn vi, đã theo ông chinh chiến nhiều năm, nói:
Làm kế ấy tuy được phú quý một thời nhưng để lại tiếng xấu
ngàn năm. Nay Đại Vương há chẳng đủ phú và quý hay sao? Chúng tôi thề xin chết
già làm gia nô, chứ không muốn làm quan mà không có trung hiếu, chỉ xin lấy
người làm thịt dê là Duyệt làm thầy mà thôi.
– Đại
Việt sử ký toàn thư, quyển VI, kỷ nhà Trần
Quốc Tuấn nghe lời gan ruột của các tướng,
trong lòng cảm phục vô cùng, nước mắt tuôn rơi, khen ngợi Yết Kiêu, Dã Tượng
mãi không thôi.
Một lần khác, ông lại đem chuyện ấy ra hỏi
con mình là Quốc Tảng. Quốc Tảng dõng dạc nói: “Tống Thái Tổ vốn là một
ông lão làm ruộng, đã thừa cơ dấy vận nên có được thiên hạ”, ý muốn
khuyên cha nên thừa cơ cướp lại ngai vàng. Quốc Tuấn nghe xong nổi giận đùng
đùng, rút gươm kể tội: “Tên loạn thần là từ đứa con bất hiếu mà ra”, đoạn toan
giết Quốc Tảng. Người nhà khóc lóc mãi, xin chịu tội thay, Quốc Tuấn mới tha.
Nhưng ông vẫn chưa nguôi giận, dặn đi dặn lại người nhà: “Sau khi ta chết, đậy
nắp quan tài đã rồi mới cho Quốc Tảng vào viếng”.
Lấy thiện đãi
người, tấm lòng bao dung như biển cả
0 comments:
Đăng nhận xét