THƠ PHẢI NHƯ
NHỮNG LỜI CẢNH TỈNH
(Nhân đọc sách “Trần Nhuận Minh - và để những câu thơ hóa
thạch thời gian”, Nhà xuất bản Văn học, 2019)
Đánh giá về người sáng tạo văn chương, từ ngàn xưa đã đúc kết
“Văn (thơ) là Người”
Ngày từ tuổi thiếu thời, nhà thơ Trần Nhuận Minh đã có kiểu cách
của một chàng Đông Ky - sốt. Ông làm một bài thơ về người anh hùng xứ Man - tra
này (trích) “Những đứa trẻ… cười chế diễu anh, bởi anh săn tìm khát vọng ngàn
đời cho chúng/…. Anh đã làm xong phần việc đời mình với trái tim tình nguyện/…
Nhưng nàng Đun- xi- nê của anh ơi, nếu còn một ai bị đói khổ đoạ đày, ở bất cứ
nơi nào lên tiếng gọi/ Anh sẽ lại trở về trên lưng ngựa Rốt-xi-năng/ Giương
thẳng ngọn giáo dài, lừng lững đi trong tái nhợt những đêm trăng…”.
Và cuộc đời thực của Trần Nhuận Minh ở tầm tuổi 20 cũng “sấp
ngửa”, hệt phong độ chàng Đông Ki-sốt, như đã tả. Ông bạn nhà văn Ngô Xuân Hội
viết sách kể lại, một lần nghe chuyện có cô gái 18 tuổi chửa hoang sẽ bị đuổi
khỏi trường sư phạm, nếu không có người đàn ông nào đứng ra nhận trách nhiệm
mình là chủ nhân của cái bào thai. Lòng thương người bất chợt nổi lên, anh viết
thư riêng trước cho cô cùng “thống nhất”, rồi đạp xe 75 km đến nhà cô ở Vĩnh
Bảo, thưa với “nhạc phụ” rằng, mình là chú rể tương lai đến nhận vợ và con. Bị
ông bố quăng điếu hút thuốc lào suýt trúng đầu, rồi bảo chui vào bếp mà gặp vợ.
Nhìn mặt nàng, anh “chán hẳn” vì dày đặc nhưng nốt tàn nhang trên gò má vêu
vao. Nhưng do lòng thương không nén nổi, Trần Nhuận Minh vẫn quyết tâm nhận cô
là người vợ tương lai của mình, nếu được cô đồng tình. Anh tặng cô 45 đồng,
tiền lương một tháng vừa lĩnh và 2 mét lụa trắng, lo tã lót…
Có thể là may cho Trần Nhuận Minh chăng? Khi đã thoát án kỷ
luật, cô viết thư cám ơn “lạy anh một lạy” rồi cấm không cho anh đến nhà, cô sẽ
không bao giờ tiếp. Chuyện khác… Năm 1971, một người bạn thơ là Đào Ngọc Vĩnh
nộp một xếp bản thảo dày cho Trần Nhuận Minh. Thời gian sau, bạn đến nhà, đường
xa nên ngủ lại. Thấy thơ mình vẫn chưa được duyệt in, Vĩnh xin lại để sửa chữa,
rồi nhân lúc không ai để ý, đã đút cả tập bản thảo vào bếp lò mùn cưa đang
cháy. Chính mẹ nhà thơ Trần Nhuận Minh (Bà từ Hải Dương ra thăm cháu nội đầu
lòng mới sinh và ở lại vài ngày) đã dập lửa và giấu phần chưa bị cháy hết đi.
Sau này Trần Nhuận Minh đã khôi phục lại thơ cho bạn, dồn các đoạn cháy dở
thành bài mới và đưa duyệt in, để Vĩnh có 14 bài thơ đầu tay ra đời, có tên là Ngõ
thợ. Khi nhận sách, Đào Ngọc Vĩnh cảm động, nước mắt trào ra, hai ta run lấy
bẩy… Một lần mất xe đạp, đoán kẻ gian lấy cắp sẽ mang đi Hải Phòng bán, anh
cùng ông bạn Khuất Duy Chưng, giám đốc Công ti chạy tàu thức suốt đêm săn, đến
khi tàu bắt đầu nhổ neo, thì kẻ gian lao xe thẳng xuống. Trần Nhuận Minh chạy
đuổi theo, được một đoạn thì nhận ra thằng con của bạn mình. Anh cảm ơn chủ tàu
và bảo thôi thôi, không phải điện cho bảo vệ tàu ở bến Hải Phong giữ xe lại nữa
… Nói điều này, có thể có người sẽ khó tin, nhưng ông Khuất Duy Chưng vẫn còn
đấy (1), và Trần Nhuận Minh, tôi vẫn
biết là như thế. Anh vốn là một nhà giáo, vẫn còn một chút gì mà ta quen gọi là
“tiết tháo”, phẩm cách thường có của con cháu các nhà nho xưa. Chính nhà văn
Ngô Xuân Hội, một người rất hiểu ông, đã phát hiện ra điều này và viết về điều
đó rất hay, trong cả hai bài viết đều đã đăng báo Văn Nghệ của Hội Nhà văn Việt
Nam, và có in trong tập sách, mà một trong hai bài đó, được đặt tên cho cả tập
sách. Trần Nhuận Minh thường “phản biện” một số vấn đề về văn hóa và lịch sử
thời Trần - Lê ở Quảng Ninh, cũng là do đặc điểm có tính “cố hữu” này. Trần
Nhuận Minh kể trong Đối thoại văn chương, khoảng một tháng sau, gặp thằng bé,
anh hỏi: Mày bán xe chú ở Hải Phòng được bao nhiêu tiền? Nó nói ngay: tròn 150
ngàn. Anh kêu lên: Chú mua 680 ngàn đấy, mới được có 3 ngày. Sao mày cần tiền
không bảo chú, chú sẽ cho. Nó nói rất thản nhiên: Chú chỉ được cái nói phét.
Cháu có xin 5 ngàn chú cũng chẳng cho. Anh nghĩ là thằng bé nói thật lòng, nên
bảo: Cháu có xin chú cũng không cho thật, vì có lúc, chú cũng không có đến 5
ngàn trong túi mà cháu… Tuy nhiên thế, lần sau đừng làm cái việc ấy cháu nhé,
không hay đâu. Thằng cháu im lặng rồi bỏ đi…
Trong thơ, Trần Nhuận Minh cũng vậy. Ông rất hiểu người, rất
thương người. Hình như không có tình yêu thương đầy trách nhiệm, thì nhà thơ dễ
sa vào kiểu ra thơ “hàng mã” giả tạo, rất dễ bị độc giả “nhận chân”. Lòng
thương người sâu sắc là một lợi thế để Trần Nhuận Minh viết nên những câu thơ
day dứt, xúc động nhiều người. Có một nhạc sĩ nổi tiếng ở Đài Loan luận về thơ Trần
Nhuận Minh, đã bật khóc to giữa hội trường, khi Hội Nhà văn Đài Loan tổ chức
hội thảo về thơ ông, nhân tuyển thơ của ông được xuất bản ở Đài Bắc, mà ông
được mời sang dự, ông phải đến tận nơi nắm chặt tay ông nhạc sĩ…
Từ hiện thực, Trần Nhuận Minh đã tìm cho riêng mình, một mạch
nguồn sáng tác mới, phát triển thể thơ tự sự, với niềm thương cảm khôn nguôi về
thân phận con người, về nỗi bất hạnh của con người. Phật nói: “Con người là bể
khổ”. Các Mác nói: “Chỉ có loài cầm thú mới quay lưng lại với nỗi đau của đồng
loại”. Andrê Muýtxê nói: “Chỉ có nỗi đau mới làm lên thơ hay”. Nguyễn Du viết “Dột
lòng mình mới nao nao lòng người”, Dột nghĩa là đau. Lòng mình có thật đau mới
làm xúc động được người khác. Nguyễn Đình Thi viết: “Cái còn lại thường ở trong
nước mắt”… Trần Nhuận Minh đã đi theo con đường ấy, con đường hiện thực và nhân
văn ngời sáng của thiên tài Nguyễn Du “Thương thay cũng một kiếp người”... Có
lẽ vì thế chăng, mà thơ Trần Nhuận Minh có nhiều bạn đọc, ông nói hạnh phúc lớn
nhất của đời ông, là thơ ông có được sự đồng cảm của nhiều người. Một số tập
thơ của ông, đã được tái bản đến 5 lần, như 45 khúc đàn bầu của kẻ vô danh,
Miền dân gian mây trắng; tái bản đến 13 lần, như Bản Xônat hoang dã; tái bản
đến 22 lần, nhận kỷ lục quốc gia như Nhà thơ và hoa cỏ; tái bản đến 30 lần như Trường
ca Đá cháy… Cũng có lẽ vì thế mà nhà văn, Giáo sư, Tiến sĩ Tưởng Vi Văn, Giám
đốc Trung tâm Việt Nam học của Đài Loan nói nằng: Thơ Trần Nhuận Minh là thơ
của tất cả mọi người, ở bất cứ nước nào dịch thơ Trần Nhuận Minh cũng dễ được
chấp nhận. Thơ Trần Nhuận Minh không có biên giới”. Nhà phê bình văn học Canada
Nguyễn Đức Tùng, giới thiệu Trần Nhuận Minh với bạn đọc Hoa Kỳ và Pháp, có câu “Ngày
nào trên thế gian này, vẫn còn có những người bất hạnh, thì ngày ấy, người ta
vẫn còn tìm đến Trần Nhuận Minh mà đọc thơ anh”… Vì thế, anh tin là mình đã đi
đúng con đường mà các nhà thơ lớn xưa nay đã đi, như Xuân Diệu từng nói “Tôi
cùng xương thịt với nhân dân của tôi”. Theo nhà thơ Ngô Xuân Hội, đó chính là
cái cơ sở đã làm cho nhiều câu thơ của Trần Nhuận Minh “hóa thạch thời gian”.
Có một điều rất cần được lưu ý, là thơ Trần Nhuận Minh có tính
cảnh báo rất cao. Một bộ phận người vươn lên mức sống giàu có thì quay ra tha
hóa, hưởng thụ cho bõ những ngày từng phải sống khổ đau “hèn hạ”. Ma đạo, gái
gú, trộm cướp, hút sách, “thổ phỉ”… góp phần tạo ra một xã hội hỗn mang, nhằng
nhịt màu sắc… nên bằng bút pháp phê phán hiện thực, Trần Nhuận Minh nhìn vào
đâu, nhìn vào con người cụ thể nào, cũng có thể “điêu khắc” thành thi phẩm. Giá
trị nhân văn mà Trần Nhuận Minh đặt ra, là thơ ca phải như những lời cảnh tỉnh,
hướng đến mục đích ngăn chặn cái ác, cứu đời cứu người. Những câu thơ của Trần
Nhuận Minh bắt độc giả phải soi vào, phải đối diện với nó, để tự vấn “gặp
trường hợp này, mình hành xử thế nào để không trái với lương tâm đạo đức”? Và
chính đạo đức là cứu cánh cho thơ, cho mọi nền thơ. Chả thế mà Trần Nhuận Minh
tuyên bố, trong 3 mục đích cao cả mà “nàng thơ” hướng tới là Chân, Thiện, Mỹ,
thì Thiện có ý nghĩa quán triệt hơn cả. Ông hằng tin: “Sẽ đến ngày cái Thiện
lên ngôi / Bạo lực và cường quyền/ Tất cả thành vô nghĩa”. Đó cũng là thông
điệp sống của Trần Nhuận Minh và thơ Trần Nhuận Minh.
Tập tiểu luận phê bình thứ 3 (2) này, dày trên 410 trang, tập hợp 25 bài viết, trong đó có khá
nhiều học giả, nhà phê bình hàng đầu, ở trong và ngoài nước, cùng với tập này,
và tập sau nữa, thành bộ sách 4 tập biên khảo về nhà thơ Trần Nhuận Minh, do
Trần Minh Hà (Trần Thị Minh Hà) và Trần Nhuận Vinh sưu tầm, biên soạn cùng
thống nhất đánh giá về nhân cách và thơ của Trần Nhuận Minh. Để có thơ hay,
phải sống đẹp. Thơ phải chứa đựng tư tưởng, hướng đến mục đích tối thượng là làm
cho con người sống tốt hơn, con người thương con người hơn. Thơ phải mang tính
khái quát, đi từ một dân tộc mà đến với toàn nhân loại. Nhục mạ con người vì
bất cứ lý do gì cũng là vô đạo đức, cần phải nghiêm khắc lên án. Nỗi đau đời và
tình thương cao cả, trong thơ Trần Nhuận Minh, đã đạt đến giá trị lớn, làm xóa
nhòa các ranh giới dân tộc và quốc gia.
Giáo sư, Tiến sĩ Phùng Trọng Bình giới thiệu thơ Trần Nhuận Minh
với nhân dân Trung Hoa, đã viết (những điều đã nói trên, đều có in trong tập
sách này): “Thơ Trần Nhuận Minh vượt qua mọi giới hạn về không gian và thời
gian, tạo ra một bước chuyển mình lớn, từ nhà thơ của công nhân thành nhà thơ
của nhân loại” (3)
-------------
(1) Theo chúng tôi được biết, ông Khuất Duy Chưng, cùng họ, cùng
quê, cùng trạc tuổi và có quen biết nhà văn Khuất Quang Thụy, nhiều năm làm
Tổng Biên tập báo Văn Nghệ của Hội Nhà văn Việt Nam.
(2) Hai tập trước là Trần Nhuận Minh và ba lần định vị cho thơ (Nhà xuất bản Văn học, 2009), Trần Nhuận Minh và một hướng tìm diện mạo mới cho thơ (Nhà xuất bản Hội
Nhà văn, 2015)
(3) Phùng Trọng Bình, Giáo sư, Tiến sĩ Đại học Trung Hoa, Trần Nhuận
Minh - Thi ca tinh tuyển tập, Bắc Kinh, 2014.
- Các bài viết của
(về) tác giả Trần Nhuận Minh0
- Các bài viết của
(về) tác giả Trần Đăng Khoa0
- Các bài viết của
(về) tác giả Trần Mạnh Hảo0
- Các bài viết của
(về) tác giả Trần Quang Đạo0
- Các bài viết của
(về) tác giả Trần Mỹ Giống0
- Các bài viết của
(về) tác giả Trần Đức Phổ0
- Các bài viết của
(về) tác giả Trần Tiến0
- Các bài viết của
(về) tác giả Trần Hạ Vi0
- Các bài viết của
(về) tác giả Trần Mai Ngân0
- Các bài viết của
(về) tác giả Trần Công Thủy0
- Các bài viết của
(về) tác giả Trần Thị Bảo Thư0
- Các bài viết của
(về) tác giả Trần Đức Tín (Khét)0
Mời nghe Đặng Xuân Xuyến đọc
bài thơ XA QUÊ:
Trần Nhuận Minh giới thiệu
Tác giả: Trọng Khang - nguồn: Trần
Nhuận Minh
Ảnh minh họa sưu tầm từ nguồn: internet
Bài viết là quan điểm riêng của các tác giả.
0 comments:
Đăng nhận xét