(Nguồn ảnh: internet) |
ĐẦU XUÂN THÌ THẦM
VỚI NHÀ THƠ NGUYỄN KHÔI
(Nhà thơ Nguyễn Khôi) |
Đâu có phải bờ sông
Lô hoang vắng
Gió dập dờn mây
trắng ngút ngàn lau
Sông cứ chảy vờn
sau tà áo trắng
Mặc thời gian như
nước chảy qua cầu…
(Chiều phố
Vọng)
Hay trong bài “Gửi em - Pairis Mùa thu tím”:
Thôi, mai em về Cửu
Long giang cuộn sóng
Nhớ sông Seine ... thời khắc chẳng ngừng trôi
khung cửa hẹp
ôi thu, hừng sắc
tím
tím cả hồn thơ thả
mộng lên trời...
(Gửi em - Paris
mùa thu tím)
Xưa nay chỉ thấy các thi sĩ nói về màu tím tình yêu, chứ còn nói “Paris mùa thu tím” thì
đúng là chỉ có ở … Nguyễn Khôi.
Hay bài “Gửi Tuyên Quang” - một bài thơ hay của Nguyễn Khôi, có những câu thơ xuất thần, bảng lảng,
lay động lòng người:
Từ thượng nguồn ai
trông về cuối bãi
Để ai kia khắc
khoải những mong chờ
Thôi, cứ để cho
thời gian gió thổi
Gieo vào lòng một
chút sóng Sông Lô ...
Cách nay hơn một tháng vào cuối năm Bính Thân, “chút sóng sông Lô” ấy đã
làm xao động sóng sông Hồng.
Trong bài tứ tuyệt “Ao làng”, Nguyễn Khôi viết:
Vượt biển, chơi hồ, trở quá giang
Bỗng dưng lại thấy
nhớ ao làng
Cái đêm hè ấy ai ra
tắm
Để cả bầu trời phải
tắt trăng.
(1995)
(Tác giả Nguyễn Ngọc Kiên) |
Chữ “tắt” hoàn toàn có thể thay thế bằng động từ khác. Chẳng hạn, ta
thử
thay bằng “lịm” hay “khuất”: “Để cả bầu trời lịm
ánh trăng” nghe có vẻ ổn hơn. “Lịm” như một ngọn đèn vụt sáng trước khi
tắt, thực tế làm tỏa sáng rực cả bài thơ. Như vậy nói không thể thay thế là hơi
vội vã và hoàn toàn không có cơ sở!
Trong bài “Đêm Châu Mộc” viết ngày 15/4/1963 cách nay đã hơn 50 năm; tác
giả đã nhậy cảm từ lâu, trong khi mọi người còn “mê ngủ”, vẫn say mê với bài
thơ “Chào 61 đỉnh cao muôn trượng" của Tố Hữu, thì Nguyễn Khôi đã viết:
Đêm Mộc Châu lần
đầu nghe nai “tác”
Dân đốt nương núi
cháy xém vầng trăng
Mới hay cuộc sống
còn đói khát
Đốt cả đất trời
kiếm miếng ăn
Theo chúng tôi đây cũng là một bài thơ hay của Nguyễn Khôi. Hai câu đầu là
tả thực. Hai câu cuối có sức khái quát lớn. Tuy nhiên, theo chúng tôi, ở nơi mà
đã có “dân đốt nương Núi cháy xém vầng
trăng”, tàn phá rừng, hủy hoại môi trường như thế thì không còn nghe thấy
tiếng “nai tác”được nữa. Có chăng chỉ còn nghe tiếng thạch sùng mà thôi!
Đọc đến đây người viết bài này nhớ đến giai thoại về bài thơ “Phong kiều dạ
bạc” của Trương Kế đời Đường cách nay đã hơn một ngàn năm:
Trăng tà bóng quạ
kêu sương
Lửa chài cây bến
còn vương giấc hồ
Thuyền ai đậu bến
Cô Tô
Nửa đêm nghe tiếng
chuông chùa Hàn San.
Dù sao giai thoại cũng chỉ là giai thoại. Xưa nay người ta đã bàn nhiều về
cái sự vô lý trong những bài thơ hay. Có giả thuyết cho rằng, sự thực thì
“nguyệt lạc” (trăng lặn) đã là lúc về sáng rồi. Tác giả đi nằm lúc nửa
đêm cứ mơ màng cho đến khi chợt tỉnh và bị ảo tưởng về thời gian nên cho
là mới có nửa đêm.
Nhà thơ Âu Dương Tu đời Tống cho rằng, “Trương
Kế vì mê câu văn hay đã làm cho ý văn không được thông; đó là ngữ bệnh (tì vết
trong câu văn) vậy.
Nhưng chúng ta cũng không nên bới lông tìm
vết làm gì”.
Ở đây Nguyễn Khôi chắc cũng trong cơn ngái ngủ, mê sảng mà nghe thấy tiếng
“nai tác”. Vậy nên ta cũng không nên “chẻ sợi tóc làm tư” mà làm gì miễn là đó
là thơ hay!
*
Mồng 4 tháng Giêng năm Đinh Dậu
NGUYỄN NGỌC KIÊN
Địa chỉ: 95 ngõ 144, phường Quan Nhân,
quận Thanh Xuân, thành phố Hà Nội.
Email: ngockien62@gmail.com
Điện thoại: 091.296.38.69
.
…………………………………………………………………………
- © Tác giả giữ bản quyền.
- Cập nhật theo nguyên bản tác giả gửi qua email ngày 31.01.2017
- Vui lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng
lại.
0 comments:
Đăng nhận xét