ĐÔI DÒNG VỚI ÔNG PHÓ CHỦ TỊCH HỘI NHÀ VĂN THÀNH PHỐ HỒ CHÍ MINH - Tác giả: Đỗ Duy Ngọc (Sài Gòn)

Leave a Comment

 

ĐÔI DÒNG VỚI ÔNG PHÓ CHỦ TỊCH

HỘI NHÀ VĂN THÀNH PHỐ HỒ CHÍ MINH

*

(Tác giả Đỗ Duy Ngọc)

Có một ông gọi là nhà thơ, là phó chủ tịch hội nhà văn thành phố tuyên bố một câu xanh rờn như thế này: “Thơ trên facebook là rác rưởi”. Xin cũng có đôi lời cùng ông.

Tui chỉ là thằng dân bình thường, không phải nhà thơ cũng chẳng nhà văn, cũng chẳng có chức quyền như ông. Thế nhưng, cũng như những người Việt Nam bình thường khác, tui đóng thuế đẩy đủ và tui yêu thơ. Và đối với tui, không có thơ hay, thơ dở mà chỉ là thơ tui thích hay không thích mà thôi.

Đôi khi người ta yêu bài thơ, thích câu thơ vì họ rung động, đồng cảm, họ cảm xúc với câu chữ, hình ảnh trong thơ. Cảm xúc rất riêng đó là sự tương giao giữa người làm thơ và kẻ đọc thơ. Đó không phải là sự rung động của bầy đàn hay dưới sự chỉ huy của một cây gậy. Nói thế để chứng minh rằng người ta đến với thơ vì hạp hay không hạp, thế thôi.

Mà đã nói không có thơ hay hoặc thơ dở thì làm sao lại có loại thơ mà ông gọi là rác rưởi. Tiếng lòng của mỗi cá nhân, ông không thích thì đừng đọc, ông lấy quyền gì mà phê phán và chê bai. Thật sự, tui cũng đã từng đọc thơ ông, tui thấy cũng chẳng có chi để khen, những bài thơ làm dáng trong từng câu chữ, cố làm ra vẻ hiện đại nhưng mang màu sắc cải lương, sến như chuyện tình Lan và Điệp, mà lại có mùi tanh hôi của những kẻ đi bằng đầu gối và khom lưng. Thế nhưng, tui vẫn không cho thơ ông là rác dù nó chẳng có chút gì gọi là thơ, dù chúng chẳng làm tui rung động tí ti nào dù là sợi lông chân. Tui vẫn tôn trọng thơ ông bởi đó là bản chất, là suy nghĩ của ông, của riêng ông, nói lên con người của ông. Sự dối trá trong ngôn ngữ xuất phát từ tư duy giả dối của kẻ đeo mặt nạ để tiến thân.

Tui nghĩ trong cuộc đời này chỉ có những con người rác rưởi. Đó là những kẻ tìm mọi cách để kiếm danh, thượng đội hạ đạp, xu nịnh, ích kỷ và thú đoạn. Loại ấy bây giờ nhiều lắm, ở đâu cũng có, nhất là ở mấy hội, đoàn, những tổ chức của ngành nghề… Đó là những kẻ chuyên khua môi múa mép, lúc nào cũng chứa đầy âm mưu để tiến thân kiếm chút danh lợi. Cung cúc tận tuỵ với bề trên, khệnh khạng tỏ vẻ uy quyền với người dưới. Đó chính là rác rưởi làm xú uế không gian và hôi thối tổ chức. Đó cũng chính là đối tượng phải quét sạch để mang không khí tinh khiết cho những hội đoàn.

Tui không thích thơ ông, nhưng tui không gọi thơ ông là rác. Tui chỉ cảm nhận rằng bản thân ông cũng chỉ là một đống rác cần phải dọn khi ông tuyên bố câu này trên trang nhà của ông, ông dám viết nhưng rồi ông sợ hãi vì ông viết láo quá, chúng sinh sẽ đập cho ông tơi tả nên ông xóa mất. Nhưng ông ạ, một lời nói ra, dễ gì xoá sạch, nhất là lời của phó chủ tịch hội nhà văn thành phố to nhất nước. Dân gian ta có câu ví rất hay là Cứt nát mà đòi có chóp. Tui nghĩ ông là thế. Sống trên đời phải biết mình là ai chứ ông.

Ông leo đến chức đó, tui biết, cũng gian nan lắm, cũng phấn đấu lắm. Giờ ông cùng chiếu với toàn nhà văn, nhà thơ lớn như Hữu Thỉnh, Nguyễn Quang Thiều…để làm thành một đống rác lớn nằm chình ình giữa cuộc đời bốc mùi tanh tưởi. Chính vì cái hội của các ông mà người ta cho rằng nhà văn chỉ là một bọn ăn hại đái nát. Một hội tiêu tiền thuế của dân mà lúc dân cần thì miệng câm như hến đấy. Đó mới đúng là rác rưởi cẩn dọn dẹp đấy, thưa ông.

Ông lấy tư cách gì để phê phán thơ trên facebook? Tư cách phó chủ tịch hội nhà văn thành phố ư! Tư cách nhà thơ ư? Hay là nhà phê bình? Cả ba tư cách ấy, ông chả có tư cách nào. Tài năng của ông thì cũng chẳng có là bao, thế thì ông nhân danh cái gì để cho rằng thơ trên face là rác rưởi? Ông đọc bao nhiêu bài thơ trên face? Hay là vì ông là rác nên ông nhìn đâu cũng thấy rác? Tây có câu ngạn ngữ rất hay, đại ý thế này: Người ta dễ dàng nhìn thấy hạt bụi trong mắt kẻ khác mà quên đi đống rác trong mắt của mình. Đại khái thế.

Tỉnh táo chút đi ông. Dưới bầu trời này còn biết bao kẻ tài năng, biết bao người tài hoa rất mực mà một kẻ như ông không đáng xách dép cho họ, đừng có bốc phét mà người ta khinh.

Nhà văn bên cạnh cái tài cũng cần có nhân cách, rất tiếc điều này ông lại thiếu cả hai, thế nên tui khuyên ông nên học im lặng. Khi ông im lặng người ta không biết ông ngu, nhưng khi ông nói ra người ta biết chắc chắn ông là thằng dốt. Đôi khi chó nhảy bàn độc thì cũng phải sủa cho có vẻ ta đây, cho người ta biết sự hiện diện của chúng. Đôi khi kẻ ăn cơm chúa thì phải múa tối ngày để kiếm chút đồ thừa. Nhưng tui khuyên ông nên thận trọng. Bút sa gà chết, ông nói thơ người ta là rác rưởi đâu chưa thấy lại hiện nguyên hình ông và đồng đội của ông mới đích thị là rác he…he

 


Mời nghe Đặng Xuân Xuyến đọc bài thơ

QUÊ NGHÈO, thơ của Đặng Xuân Xuyến:

*.

ĐỖ DUY NGỌC

Địa chỉ: quận Phú Nhuận, thành phố Sài Gòn.

Email: doduyngoc@gmail.com

Điện thoại: 091.371.10.81

 

 

 

 

 

  ........................................................................................

- Cập nhật từ email: dovantuyenbk@yahoo.com.vn ngày 21.12.2018.

- Ảnh dùng minh họa cho bài viết được sưu tầm từ nguồn: internet.

- Bài viết không thể hiện quan điểm của trang Đặng Xuân Xuyến.

- Vui lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng lại..     

0 comments:

Đăng nhận xét