GIẢI THƯỞNG THƠ “VĂN VIỆT” NHẢM NHÍ, TẦM BẬY - Tác giả: Trần Mạnh Hảo (Sài Gòn)

Leave a Comment
(Nguồn ảnh: internet)
GIẢI THƯỞNG THƠ “VĂN VIỆT”
NHẢM NHÍ, TẦM BẬY
*
(Nhà thơ Trần Mạnh Hảo)
Tôi, Trần Mạnh Hảo, kẻ viết bài này vốn là một người viết văn, làm thơ, viết phê bình văn học độc lập, đã ra khỏi đảng sau khi viết tiểu thuyết Ly Thân năm 1989. Tôi đề nghi ban lãnh đạo Hội nhà văn Việt Nam (quốc doanh) gạch tên tôi khỏi danh sách Hội Viên nhà văn Việt Nam. Các ông lãnh đạo Hội bảo: muốn ra, ông Hảo phải làm đơn. Tôi bảo: tôi chưa bao giờ làm đơn vào Hội nhà văn Việt Nam. Vì năm 1975, tôi bị cho vào Hội cùng mấy chục nhà văn sống trong rừng, mà không ai hỏi anh có muốn vào hội không?
Từ lâu tôi đã thấy việc nhà nước cộng sản mỗi năm bỏ ra hàng nhiều chục tỉ đồng tiền xương máu nhân dân nuôi báo cô đám cầm bút quốc doanh bất tài vô tích sự kia là một việc làm vô bổ, vô đạo đức. 
Hơn 20 chục năm nay, tôi đã viết hàng chục bài phê phán các giải thưởng thơ của Hội nhà văn Việt Nam hầu như chỉ nhằm tôn vinh thứ thơ nhảm nhí tào lao tầm bậy mà tôi gọi là dòng thơ TÂN CON CÓC. 
Mấy năm nay, sự xuất hiện của “Văn đoàn độc lập” do nhà văn Nguyên Ngọc chủ trương bị công an làm khó dễ khiến tôi rất mừng, hi vọng văn học Việt Nam sẽ có tự do có thay đổi.
Các vị tham gia “Văn đoàn độc lập” làm tôi kính trọng vì họ đã, đang và sẽ là các thánh tử đạo của tự do, của dân chủ, của một nền văn học phi chính trị chân chính.
Nhưng 4 năm nay, thông qua bốn lần trao giải thưởng cho những trang viết bậy bạ, dễ dãi, tào lao, bông phèng, ú ớ, mê sảng, dớ dẩn, linh tinh có tên là thơ tôi bắt đầu thất vọng vì cái mục đích cho nền văn học chân chính của “văn đoàn”…
Chả lẽ tinh thần tử vì đạo của “Văn đoàn …” chỉ bài tiết ra cái thứ không ngửi được dưới đây gọi là thơ được giải thưởng “Văn Việt” hay sao?
Xin trích dẫn các tác giả và các “trang thơ” đã được giải thưởng “Văn Việt”:

Thơ Phapxa Chan (Chùm thơ đăng trên văn việt năm 2017)
Cậu biết
làm gì đây?

Tớ sẽ giết
một bài thơ rồi chôn nó trong thảm lá vàng.

Cậu nghĩ bài
thơ sẽ để cậu làm vậy ư?

Cậu nghĩ
bài thơ ra đời để làm gì nếu không để được chết trong một thảm lá vàng?

Mùa thu
chôn cất những bài thơ vào trong lá và mai táng những tờ lá vào trong thơ.

Nếu ta
không giết được một bài thơ thì mùa thu sẽ giết ta mất thôi.

Nói về mùa
thu của cậu đi
Nó đã làm
gì?

Nó sinh ra
tớ.

Từ xác mục
một bài thơ trong thảm lá vàng?

Ai mà biết
được
Cách chúng
ta ra đời mãi mãi là một truyền thuyết.

Vậy hãy
hỏi mùa thu!

Để nghe
một lời nói dối?

Để nghe
một bài thơ!

Bồ câu

buổi
sáng và những
vết
thương
bồ
câu

nàng dắt
tôi qua từng con phố
xứ sở mà
chân chúng
tôi giẫm
lên
thi thoảng
rên khe
khẽ

buổi sáng và những
tảng đá đeo trên
màng tim của
thành
phố
co bóp
cùng
tôi

buổi sáng và
nàng
đi
rồi

những vết thương
biến thành
bồ câu
bay
đi

r . Ơ . i

tôi
rơi tôi rơi tôi rơi tôi
rơi tôi rơi tôi rơi tôi
rơi tôi rơi tôi rơi
tôi rơi tôi
rơi tôi
tôi
r
ơ
i

Giao cảm thánh thần

Bóng tối chẳng thể làm người mù lạc lối
như ánh sáng là vô nghĩa với mặt
trời
mặt trời chỉ cháy
người mù chỉ mơ

Cỏ hoa giãy dụa trong hạt giống mặt
trời
đòi tuôn ra nơi đầu gậy
kẻ dò đường lần theo vạt nắng
tìm kiếm sợi thang dây

Giao cảm thánh thần
là hai hốc mắt
nơi chứa
những mặt trời
đã tắt

Nghệ sĩ sơn mài

Trôi dạt phù du
trong khói ảo sương mù
một cánh bèo đã vương vào tảng đá
dỏng tai nghe muôn trùng âm thanh lạ
nơi trời – bể khó phân – thu

Trôi dạt phù du
những vân vi đường nét
trên mặt bàn mòn vẹt
người nghệ sĩ sơn mài
mài cảm xúc thành tâm tư tĩnh tại
trong tay anh bỗng hiện cánh bèo
trôi

Cười với gió sương
đêm khuya lạnh buốt
cười với chính anh
tay vuốt
cọng trăng
dài

Người hát Moon River

Váy nàng mặc nhân từ chừa một khoảng lưng trắng muốt
những ngón dương cầm cũng trắng ngần như tấm lưng ấy nhỉ
căn phòng kín đáo, chỉ cửa sổ giả vờ quên đóng
để bài hát trốn ra ngoài cánh đồng đại mạch mênh mông
và nô đùa với gió hè vàng óng

Nàng chơi Fa thăng trưởng chứ không phải Son trưởng
các ngón đệm quãng 10 giản đơn không tưởng
nhưng đố ngăn được đôi tai khỏi mềm nhũn trong giọng thầm thì
lúng liếng
mỗi hợp âm 7 lại làm nàng rùng mình và khẽ nhấc vai gợi cảm

Nàng có mặt muộn hơn câu chuyện nàng đang kể hai trăm năm
để chuyến phiêu lưu biến thành bài ca lạ lùng thanh thản
như ánh trăng dũng cảm
lặng thầm
chờ đợi
phía cuối
dòng sông …

Muối cháy

Sự thoái hóa của ngày
dẫn đến một hệ quả bất ngờ:
tôi rơi vào vùng ấm của em

Em khum lòng bàn tay hứng một giọt
từ tôi
một siêu phần tử của giây
rơi vào thảm thời gian mênh mông
khắc khoải
một tinh thể muối chắt chiu từ biển
cả già nua
đang buông mình vào cồn cào thẳm sâu
núi lửa
gợi ý một đối thoại chủ đề:
muối cháy!

Sự tiến hóa của đêm
mở ra một phương trình hóc búa:
em đang nghĩ gì?

Tôi là một cậu bé
cứ nhảy cóc qua những lỗ chân lông
da mặt em
để miệt mài đi tìm tuyến lệ
nơi khởi nguồn của những giọt trinh
khôi
đã một nghìn năm rồi em không khóc?
Ôi may thay còn lưu lại đâu đây
là những dấu tích trầm tư của:
muối cháy!

Kết luận lập lờ của ngày đêm xảo trá
không gian và ảo diệu những lỗ sâu
đục
thời gian và ma thuật của đèn kéo
quân
Đừng lừa tôi!
tôi biết em đang khóc bằng con mắt
còn lại
vì sợ tôi thấy em buồn
hay lo ngại nước mắt em sẽ đẩy tôi
rơi vào miệng núi?

Thôi đừng đắn đo nữa mà em!
làm ơn cho tôi thêm vài gợi ý
để giải cho xong trận đồ ma mị này
hòng tìm ra được
một chiều kích
tương tầm
vừa vặn
môi em

Còn chăng
nửa giấc giang đầu

Ừ thế
hát bé thôi
thở khẽ
chú trâu đang ngủ
ruộng vườn đang ngủ
mùa màng cũng đang mơ màng ngủ
bọc thiêng đừng bao giờ hé nở
yếm xuân đừng hững hờ hé mở
để bước ai qua thềm
chẳng vô tình gieo hạt
gỗ đá trôi đi
chớ mủi lòng câu hát

Ừ thế
hát bé thôi
thở khẽ
kẻo người bàng hoàng vỡ giấc
xua giấc mơ về cổ tích
xua nắng về mặt trời
xua mưa về sông thẳm
xua mùa màng bơ vơ
xót lòng trót trao tình quá vội

Ừ thôi
hát bé thôi
thở khẽ

tấm thân còn lại gì đâu
còn chăng nửa giấc giang đầu mang
mang
mang mang nửa giấc giữa đàng
áo em bay ngược tóc chàng trôi xuôi

Bản say khách

Tiếng lục lạc cổ bò đập vào vách đá
dội lại một khắc khoải núi rừng
những dòng suối cạn khô lấp lánh màu
lam xám
đá cuội nằm im nghe mùa đông bước
qua mình

Nếp cười móm mém của mế bên nồi nậm mú đậm nhạt trong khói bếp nhà sàn
nường dâu trẻ khúc khích cười nom
chàng khách phố sặc rượu
say và nằm ngửa nhìn lên những bó
ngô gác mái

Cuộc chuyện đầy men và khói của
những người đàn ông
những cái đùi gác lên nhau của vòng
tròn đàn bà
ngôi nhà sàn ôm ghì lấy khách

Chàng ước mình đừng làm thơ
đừng hé một tiếng nào bất chợt
thậm chí đừng nhìn thấy
như chưa từng hiện hữu nơi đây

Đừng gì cả và đừng gì cả!
Đừng gì nhé và đừng gì nhé!

Chàng không dám cựa mình sợ khói
sương tan mất
sợ nhà sàn là ảo ảnh
nét cười là giấc mơ
sợ tất cả bốc lên trời cao
thành lâu đài Tiên – Tử

Chàng nằm ngoan cho nường đắp thêm
rượu lá
xông ướp bùa mê để chẳng nhớ đường
về xuôi được nữa
nghiến răng trong lửa
hóa thạch thành miếng thịt treo
năm trăm năm trên gác bếp.

An ủi

Có một niềm an ủi đâu đây
tựa hồ như gió
như mật
như trăng tháng chạp soi đường cho kẻ trở về
tựa hồ như thi nhân quên đi chính mình sau khi bài thơ hoàn tất

Có một niềm an ủi đâu đây
tựa hồ như cát
như cây
như mặt hồ còn giữ được chiếc lá cuối cùng
tựa hồ như đàn ông sau khi chán chường xác thịt nhớ về vợ
mình

Có một niềm an ủi đâu đây
tựa hồ như thế gian ngừng thở
kịp trước khi bàn tay bức tử
của thánh thần vừa chạm đến

Nguyễn Hoàng Anh Thư:
1. Thiêu hủy bài thơ
Tựa như bạn đánh rơi
từng con số thật nặng
như giá xăng
từng cây số được xếp chồng trong túi áo
Tựa như bạn đánh rơi phụ âm cuối
sự mát lạnh từ vầng trăng
và đêm chẳng thể viết thành lời
sau giấc mơ
trăn trối
Tựa như chiếc bóng nằm nghiêng trên lưỡi cuốc
trong giấc mơ của cha
xới lên từng giọt mồ hôi
tựa như nhọc nhằn từng nụ cười
bạn không thể đánh rơi
nỗi lo của mẹ
Thiêu hủy bài thơ
và rút từng lời nói
của thời gian
như sáng nay đã khuyết một góc đường
có chùm trạng nguyên vừa trụi lá
bạn sẽ đổ lỗi cho một số lý do
về cái máy tính bị tắt nghẽn
và bạn sẽ biết
tình yêu cuộc sống
lớn hơn mười ngón tay
hơn sự phàn nàn
về số tiền lương ít ỏi mà bạn nhận cuối tháng
bạn hãy chấp nhận
tham gia với đám đông
để đi tìm cầu vồng
mọc sớm
Thiêu hủy bài thơ
tựa như điều bạn đang đợi chờ
và không thể nói
tôi đang rơi
vào cơn buồn ngủ
và chẳng có bài thơ nào kể lại cho bạn nghe
về câu chuyện thiên đường
hay địa ngục

2.  Huế mùa khói sương
Anh bạn tôi lại bông đùa quá xá
cười hoàng hôn đã ngã
sõng soài trên chiếc mo cau
cười mà có chết được gì đâu
vẫn hăm hở vẫn bông đùa dù mặt trời đã về bên kia méo mó
mà quên nói lời tạm biệt
quánh một nỗi tròn vo
dăm ba hạt lệ thi nhau mà ngó
đau quá là đau
vui quá là vui
cười ha ha rồi úp mặt ngủ vùi
Anh bạn tôi lại nghiêng mặt cười và hát
từng chuyến đò qua sông
ơ hờ
ơ hờ
sông chảy về mô
tà áo lấm bùn khiến mưa nhỏ lệ
ai e ấp cười che cả vạt lấm lem
phiên chợ ế chiều nay phải nợ rồi - em
tuổi xanh kia mòn dấu
ngày có chờ người bán mua
tà áo ai phảng phất
trên mùi nhang trầm mây thu
làm chi trời Huế thâm u
làm chi thành quách hóa mù sương sa
Anh bạn của tôi lại cười và hát
bên tiếng ghi ta cũ sờn
bên chậu cúc vàng năm trước
và cười nhỏ giọt buồn tênh

3. Có những điều giả định
làm tôi bật cười
như thể giọt sương rơi
chưa kịp lưu lại điều lấp lánh
thế giới nằm kề bên nhánh
tóc thơm
Có những điều giả định
và nỗi sợ bao bóng
khoanh tròn
Và những suy nghĩ rấp lên
mòn
phía bên kia trang sách chưa kịp lật ra
 Bốn kỳ giải Văn Việt Giải Văn Việt lần thứ Tư (2018) Bộ môn Văn: - Giải chính thức: Những ghi chép tầng 14, truyện của tác giả Thận Nhiên (ở Hoa Kỳ): được 5/5 phiếu bầu của các thành viên Ban Xét Giải: nhà văn Đặng Văn Sinh, nhà văn Mai Sơn, nhà văn Ngô Thị Kim Cúc, nhà văn Nguyên Ngọc, nhà văn Trang Châu (ở Canada). - Giải của Chủ tịch Hội đồng: Hãy ngồi xuống đây, tản văn của cố tác giả Hạ Đình Nguyên (được 3/5 phiếu bầu của Ban Xét Giải Văn). Bộ môn Thơ: Chùm thơ của tác giả Vũ Lập Nhật: được 5/5 phiếu bầu của các thành viên Ban Xét Giải: nhà thơ Bùi Chát, nhà thơ Nguyễn Hàn Chung (ở Hoa Kỳ), nhà thơ Trần Hoàng Phố, nhà thơ Vũ Thành Sơn, nhà thơ Ý Nhi. Bộ môn Nghiên cứu Phê bình: Phê bình ký hiệu học của tác giả Lã Nguyên: được 5/5 phiếu bầu của các thành viên Ban Xét Giải: nhà nghiên cứu văn học Đỗ Ngọc Thống, nhà nghiên cứu ngữ học Hoàng Dũng, nhà thơ Hoàng Hưng, nhà văn Nguyên Ngọc, nhà nghiên cứu văn học Trần Đình Sử. Bộ môn Văn học Dịch: Giải của Chủ tịch Hội đồng Giải: Thế giới mới tươi đẹp của dịch giả Hiếu Tân (nguyên tác tiếng Anh Brave New World của Aldous Huxley). (Được 3/5 phiếu bầu của Ban Xét Giải Văn học Dịch gồm: các dịch giả Đặng Văn Sinh, Hoàng Hưng, Nguyễn Nguyệt Cầm – ở Hoa Kỳ, Phạm Anh Tuấn, Phạm Nguyên Trường).

Thơ Vũ Thành Sơn 
một

sau cuộc chiến nàng là hiện thân của trầm cảm
thở bằng mang
và yêu bằng vây

mỗi ngày nàng thả vào trong chiếc hộp giấy
một cuộc hành trình màu
nuôi cho chúng lớn lên

nhưng trí tưởng tượng luôn là một trò chơi nhiều rủi ro,
không có kết thúc
và bạn cũng không thể tìm thấy cảm hứng
từ một xác chết

đôi khi nàng sục sôi nổi loạn
như một ngọn gió bị nhốt

và thức dậy như một chiếc đồng hồ hết pin
bỏ quên trong tủ áo

tôi tin nếu gọi tên mình một cách chậm rãi,
đủ lâu
một kẻ khác bên trong chúng ta
sẽ lên tiếng

hai 

bao giờ cũng có một thứ gì đó vuột khỏi
như khói, hơi nước trong không khí
một vài cái tên,
gương mặt,
mỗi thứ một ít
trong đám cháy;
đi hàng giờ
dưới bầu trời tro bụi
con đường cong oằn dưới gánh nặng
quá khứ,
mương cống,
khói cay,
đàn bà, con nít
chúng ta không mang vác cồng kềnh
quá nhiều cảm xúc, mùi vị
có thể chúng ta đi không tới đích
có thể con sông không có thật
nhưng chẳng hề gì,
ở khoảng giữa chúng ta sẽ bơi như cá
  
ba

một cái chai dốc ngược
đã trút tôi ra khỏi thế giới. Xúng xính đi lại
trong bộ da lộng lẫy. Mùa hè như cái vỏ xe hơi cũ
mắc cạn trên xa lộ. Một đầu là biển và một đầu kia
là con đường tráng nhựa. Tiếng còi tàu
bị ép mỏng ở giữa. Đừng len lỏi
giữa những cái chắn bùn bóng lộn khả nghi
Hãy chạy trước khi quá muộn. Biển là một
sinh vật mang trên mình nhiều thương tích
Thế rồi họ đến, nhiều như mây nổi. Một người, một
người rồi một người. Tiếng ồn lớn lên từ chân trời
Nhưng rốt cuộc tôi đã làm gì tình cảm mình?
Cú thất bại đầu tiên từ một va chạm nhỏ
Tôi mềm và xốp. Tôi là một cái bùng nhùng, khó nuốt

bốn
xỏ giầy, đội nón
đi vòng quanh    vòng    quanh
một mình
cho đến lúc đầy ắp căn phòng 

nếu trời mưa     bất chợt
những cái chuông
sẽ chết cóng

nghĩ đến một từ bất kỳ    như
thủ đô   xuất tinh

trong khi chờ hồi kết
ăn tháng mười   mùn đất
khung ảnh cũ
hay một vài tâm hồn

bịt miệng   và
nín thở

chắc chắn chung quanh
sẽ có một kẻ không sợ chết
thò đầu qua cửa sổ

năm

đóng cửa lại
để chống lại sự cám dỗ của quá khứ
các thiền sư thời nay thường làm vậy

nhai cái môi đỏ chót
mì gói hay bất kể thứ gì
cho khỏi buồn ngủ

rồi thời gian sẽ trả lời 
tôi đi hết một vòng quanh bàn
xác nhận một điều:
không có vòng tròn nào hoàn hảo

bạn chưa bao giờ
tin vào thứ gì có mùi máu

tụi nó còn đó sao?
con sông này
từ lâu không còn tiếng còi tàu

“… chúng mình cách xa mà vẫn gần nhau
tình yêu không mau phai như màu áo…”
nhậu tới bến đi
mưa gió hoài cũng buồn

rồi mai kia mốt nọ
thiên đàng địa ngục hai bên
biết đâu sông núi đổi dời
  
sáu

chiều nay mỗi đứa
một khúc lâm ly trắng nõn
mùi mẫn cho hết đêm

căn gác hẹp và mỏng
nhiều rủi ro trên tường
nhìn đâu cũng thấy tàn bạo
một đoạn mây trơ trọi bay vào bay ra hàng thế kỷ
nói gì nắng sớm mưa chiều không thấy mặt
chỉ có hai con mắt đỏ lòm lòm

ráng ăn hết bù loong, đinh ốc, dây kẽm gai đi
cho cái đầu sạch sẽ trơn tru
  
bảy

mày thật ngạo nghễ
khi đứng dạng hai chân
mày múa may nhún nhẩy
nhanh nhẹn như cái lò xo
khi bị đứt dây
mày lăn lông lốc như một trái dừa

mày tuy không dài
nhưng đã chui qua hết cuộc chiến
không bị trầy xước
mà chết nguyên con

mày trơn tuột
bóng lộn không trí nhớ
mày là một phần lịch sử của biển

mày luồn lách như lươn
đời tàn trong ngõ hẹp
ồ mày cười hộc máu
răng rụng lả tả như phím đàn

mày vo viên mọi thứ mày có trên đời
mày có thể làm gì khác
khi mày là một sự méo mó hoàn hảo?

tám

tôi đã dành cả ngày bước
tới lui giữa hai cánh cửa
từ toa lét tới phòng ngủ

có ai đó đang cố sức xoay cái nắm cửa trong đầu
những gì tôi biết có thể đếm
trên đầu ngón tay. Một, hai, ba, bốn…

cần quên rất nhiều điều để nhớ một hoặc hai điều
một con bò biết điều chỉ cần có vậy

trong khi chờ đợi,
tôi cần một con dao nhọn
trước khi thở ra ít nhiều mùi vị kỷ

chín

làm thế nào để trở thành một con cá đúng nghĩa? 
giấc ngủ đầy thán khí 
thức dậy nhiều lần giữa những tin đồn thất thiệt
hãy nói rác, cầu vồng, sự thay đổi thời tiết
hay là biển mất tích
 dưới chân cầu thang
hắn ngó sững ngón chân
những con ốc sên
bò ngang mặt đất 
rồi treo đèn lồng bên cửa sổ
 rồi bơi theo chiều thẳng đứng 

mười

trong căn nhà này
mọi thứ chỉ mới bắt đầu: câu chuyện về thay đổi thời tiết,
tư tưởng Svâmi Prajnânpad, thực đơn cho cả tuần
chúng tôi thức quá nửa đêm
nghe lời giáo huấn nghiêm khắc của đấng sinh thành
đã khuất
vấn đề là làm sao mỗi ngày ăn hết một khuôn mặt
và thải ra những nỗi buồn siêu thực
sinh vật biển hay
các loại hoá chất
một cái đầu lý tưởng không có khái niệm về thời gian, một phút
một tháng hay một thế kỷ
chúng tôi đang rã mục từng phần
sự thịnh vượng của cây cỏ không làm cho
mặt đất trở nên hứa hẹn
các con chim đến rồi đi
các chuyến tàu đến rồi đi
chúng tôi trút bỏ mặc cảm
sống vô tư như những ngọn đồi

NHỮNG MẢNH RỜI    
Nguyễn Hoàng Anh Thư

1                               
Tư duy im lặng               
nó thích bóng tối vì không nhìn thấy được những ngôi sao
mực tung vào nước
lấp lánh thân tròn phóng đi
và thoát khỏi ngàm cá dữ

2 
Nắm chặt tay nhau để tận hưởng
hơi nóng đang nguội dần đi
chúng luồn vào những thớ thịt ở trái tim

3
Cánh đồng kể cho tôi nghe
mọi người đi đâu và làm gì
kể cả cái áo tơi đang dần rớt giữa cơn mưa nặng hạt
chúng không còn che được tiếng hò

 Buổi sáng thứ bảy
tiếng cầu nguyện đang trượt trên đường link
kịp về phía bên kia
đã là 8h32 phút tối
chúng vội vã đến nơi để dỗ giấc ngủ ngon
vẫn còn nghe hơi thở gấp

5 
Khi tiếng khóc trẻ sơ sinh là một thẩm phán
con người im lặng lắng nghe
và sửa chữa tội lỗi trong đoạn đời còn lại 
 (hết trích thơ được giải thưởng Văn Việt)
Trần Mạnh Hảo tôi trông chờ ý kiến đáp lại của ban lãnh đạo “Văn Đoàn” xem những dòng chữ vớ vẩn, tâm thần trên là thơ ở chỗ nào, chúng tôi sẽ bàn sâu thêm…

    
Mời thư giãn với nhạc phẩm THƯƠNG CA TIẾNG VIỆT
của Đức Trí, lời Hà Quang Minh, qua tiếng hát Mỹ Tâm:
             
*
Sài Gòn, ngày 08.03.2019
TRẦN MẠNH HẢO
Địa chỉ: Số nhà 220/22 phố Hồ Văn Huê,
quận Phú Nhuận, thành phố Sài Gòn
Email: hungdimy@yahoo.com
..




…………………………………………………………………………
- Cập nhật từ email: quanboyman1992@yahoo.com.vn gửi ngày 18.03.2019.
- Bài viết không thể hiện quan điểm của trang Đặng Xuân Xuyến. 
- Vui lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng lại.

         .

0 comments:

Đăng nhận xét