TỰ KHÚC ĐÊM CỦA MAI TUYẾT - Tác giả: Nguyễn Xuân Dương (Bắc Ninh)

Leave a Comment
(Nguồn ảnh: internet)

TỰ KHÚC ĐÊM
CỦA MAI TUYẾT
*

Đom đóm như đôi mắt đêm nhìn len lén
Chở hoài nghi đi dạo cuối con đường
Trăng non nớt nên trăng còn rón rén
Trái tim vô tình bị một sát thương

Thềm trăng cũ quá giang ngày tháng cũ
Hương cỏ lau về đậu giấc mơ gầy
Một nỗi nhớ manh nha vào giấc ngủ
Gối đầu lên đêm nghe gió nói cùng cây

Hãy trả lại cho tôi ngày đi vội
Gom góp đêm chắt mót những ngôn từ
Giấc mơ muộn đã bao giờ có tuổi
Thoi thóp rồi những ảo ảnh hao hư

Ai thắp nến cuối chân trời rực lửa
Đêm cạn rồi ngày chớm phía xa xôi
Người với người qua nhau quên lời hứa
Nên trăng buồn từ đó cũng chia đôi!
*.
MAI TUYẾT
LỜI BÌNH:
Trên facebook có hai tác giả nữ mà thơ của họ đã rung động được tận cùng trái tim tôi.
Đó là Cỏ Hoang - một cái tên rất khiêm nhường và khép kín. Tôi đã đọc những dòng comment của chị dưới những bài thơ của bạn bè và trả lời những comment của bạn bè trên trang của chị. Trước đây người ta ca ngợi Tào Phi chỉ đi bảy bước đã làm đươc một bài thơ. Đọc những comment ứng tác của Cỏ Hoang không hiểu sao tôi thấy chị cũng có sẵn thiên chức đó khi những bài thơ của bạn bè chạm được vào sự đồng vọng của con tim, chị đã có những comment vừa tài hoa lại vừa xúc động - một sự xúc động rất chân thành. Những comment đã hoàn toàn đồng cảm với bài thơ. Đọc những comment của chị tôi đã không thể dừng được và đã gửi lời kết bạn với chị vào đúng đêm Noel 2015. Chúng tôi đã chia sẻ với nhau rất chân thành về những cảm nhận văn chương và cuộc sống. Sau đó tôi đã có đôi dòng cảm nhận về thơ Cỏ Hoang lấy tên là Lời cỏ rồi bài: Thử tìm cách tiếp cận để giải mã yếu tố phi lí trong thơ Cỏ Hoang. Cũng từ đó chúng tôi thân nhau và trở thành tri âm tri kỉ, biết sẻ chia cho nhau những buồn vui trong thi ca và trong cuộc sống. Cụ Bùi Kỷ đã viết “Khối tình lăn lóc cố câm/ Cõi người được một tri âm đã nhiều”. Xin cảm ơn đời đã cho tôi một tri âm.
Và bây giờ khi đọc thơ Mai Tuyết tôi cũng đã thực sự bị chinh phục. Thơ tình Mai Tuyết thường buồn buồn như cụ Nguyễn Du đã viết về thơ Thúy Kiều “Dột lòng mình lại nao nao lòng người”. Thơ Mai Tuyết mang đến cho tôi một nỗi niềm chia sẻ và hơn thế nữa nó như là một sự giải thoát! Giải thoát gì ư? Đó là sự giải thoát những ẩn ức về một tình yêu nhiều hạnh phúc nhưng cũng lắm khổ đau. Gần gũi yêu thương nhưng lại cách xa đến muôn trùng.
Có người bạn đã hỏi thẳng tôi trên facebook rằng sao anh buồn lâu thế cũng xin được thưa rằng Nỗi buồn là hệ lụy của tình yêu
Tự khúc đêm là một bài thơ buồn vì nó là bài thơ tái tao lại dĩ vãng của tình yêu. Bài thơ viết về những điều đã mất trong cuộc đời nhưng lại tồn tại vĩnh hằng trong tâm hồn thi nhân và cả trong tâm hồn chúng ta
Bài thơ đưa tôi về với tuổi thơ, với thời niên thiếu trên mảnh đất quê hương yêu dấu đượm buồn. Màn đêm bao giờ cũng ẩn chứa những điều bất an và cả những điều rất huyền bí. Ta bắt gặp ở đây một con tim rất tinh tế rất nhạy cảm với thiên nhiên - một thiên nhiên vừa gần gũi và cũng vừa bí ẩn và nhất là một trí tưởng tượng rất phong phú khi nhà thơ viết:
Đom đóm như đôi mắt đêm nhìn len lén
Chở hoài nghi đi dạo cuối con đường
Trăng non nớt nên trăng còn rón rén
Trái tim vô tình bị một sát thương
Đom đóm ban đêm thường là một sự hò hẹn để sinh sôi. Có phải thế chăng nó đã trở thành đôi mắt đêm len lén nhìn nhau và nhìn con người một cách hoài nghi. Em hoài nghi hay đom đóm hoài nghi và vầng trăng thì quá non nớt như sự non nớt bỡ ngỡ của em khi mới bắt đầu yêu và cứ thế mang trong sâu thẳm của trái tim một sự dại khờ. Sao lại có thể hoài nghi khi tình yêu chớm nở? Sao cứ phải rón rén khi con tim mách bảo có một tình yêu đang đến và chính tình yêu đã làm tim em rỉ máu. Một nghịch cảnh xót đau chăng? Suy cho cùng thì chẳng có mối tình nào không làm cho con tim người rớm máu. Cái thực tế phũ phàng đã bắt đầu lộ diện:
Thềm trăng cũ quá giang ngày tháng cũ
Hương cỏ lau về đậu giấc mơ gầy
Một nỗi nhớ manh nha vào giấc ngủ
Gối đầu lên đêm nghe gió nói cùng cây
Bây giờ không còn là vầng trăng non nớt nữa rồi. Ngày tháng đã phôi pha và vầng trăng bây giờ cũng đã cũ. Ở đây trăng chỉ quá giang, vâng một sự hững hờ đến lạnh lùng. Chỉ là hương cỏ lau hoang dại và giấc mơ thì gầy guộc hai yếu tố ấy sao có thể bổ sung cho nhau mà chỉ tăng thêm một điều gì đó thuộc về cô đơn hụt hẫng. Nỗi nhơ thương cứ day dứt cứ manh nha vào giấc ngủ thì làm sao giấc ngủ đến được với em. Cứ thế em nằm thâu đêm nghe gió tình tự say đắm với cây. Ngọn gió vô tri ấy và hàng cây vô tri ấy còn tình tự với nhau còn anh ở đâu không nói với em dù chỉ một lời trong đêm dài hiu quạnh. Em chỉ biết gối đầu lên đêm tối mịt mù và bất trắc chứ không phải là cánh tay mạnh mẽ chở che ấm áp của anh. Rồi nhà thơ thảng thốt cất lên tiếng gọi trong đêm:
Hãy trả lại cho tôi ngày đi vội
Gom góp đêm chắt mót những ngôn từ
Giấc mơ muộn đã bao giờ có tuổi
Thoi thóp rồi những ảo ảnh hao hư
Ngày tháng ơi sao ngươi quá vội vàng, tình yêu chưa đến đã mất đi Và cả những giấc mơ nữa những giấc mơ không có tuổi là những giấc mơ không có thời gian tồn tại. Đồng nghĩa em chẳng bao giờ có được một giấc mơ đẹp mong có lấy một chút ấm lòng và hy vọng. Cả những ảo ảnh thôi rồi cũng sẽ chết. Em còn gì nữa không anh?
Ai thắp nến cuối chân trời rực lửa
Đêm cạn rồi ngày chớm phía xa xôi
Người với người quên nhau qua lời hứa
Để trăng buồn từ đó cũng chia đôi
Đến đây thì em đã đẩy đến tận cùng của trách móc hờn giận. Những thi ảnh ở đây không cho thấy có được chút hy vọng tròn đầy mà chỉ là thất vọng và hao khuyết. Ánh lửa nến chỉ bừng lên ở cuối chân trời mà không phải ở bên em soi tỏ và sưởi ấm đời em và ngọn lưả nến ấy lại đốt lên khi đêm vừa cạn và ngày thì đã chớm đến hỏi ngọn lửa nến ấy còn có ích gì và chiếu sáng được cái gì. Tất cả chỉ là do con người ta không biết nâng niu không biết gìn giữ những gì thuộc về sự bất tử đó là tình yêu. Sự hờ hững vô cảm của con người không chỉ làm cho con người phải xa nhau ly biệt mà còn làm cho vũ trụ cũng khổ đau và chia lìa.
Đó là thông điệp mà nhà thơ Mai Tuyết muốn gửi gắm cho chúng ta qua bài thơ Tự khúc đêm.

Mời thư giãn với nhạc phẩm MƯA ĐÊM TỈNH NHỎ
của Trúc Phương, qua tiếng hát Trường Vũ:
         
*
NGUYỄN XUÂN DƯƠNG
Địa chỉ: Nhà số 7 Đường Thành Cổ,
Phường Vệ An - Thành phố Bắc Ninh
Email: nguyenxuanduong1940@gmail.com
Điện thoại: 037.224.23.92
.                                         


.
…………………………………………………………………………
- Cập nhật theo nguyên bản tác giả gửi qua email ngày 10.07.2019.
- Bài viết không thể hiện quan điểm của trang Đặng Xuân Xuyến.
- Vui lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng lại. 
.

0 comments:

Đăng nhận xét