VỀ SỰ THÔ BỈ CỦA ĐÔNG LA VÀ NGUYỄN CHÍ HIẾU - Tác giả: Trần Mạnh Hảo (Sài Gòn)

Leave a Comment
(Nguồn ảnh: internet)
VỀ SỰ THÔ BỈ CỦA
ĐÔNG LA - NGUYỄN CHÍ HIẾU
* 
Đông La ngày đêm trằn trọc viết bảo vệ chế độ thế mà một khúc xương cũng không được gặm.”
(Lời tự thán của Đông La)

(Nhà thơ Trần Mạnh Hảo)
Kính gửi qúy báo mạng ... 
Sáng nay, Trần Mạnh Hảo vào mạng Trần Mỹ Giống thấy có bài báo này của Trịnh Hoài Văn phê bình 'HIỆN TƯỢNG VĂN NÔ ĐẢNG ĐÔNG LA" rất tốt. Nếu chúng ta cứ im lặng để tên BỒI BÚT MẠT HẠNG ĐÔNG LA lộng hành chửi bới thô tục các nhà dân chủ tự do trong nước mãi như thế này thì chính là một cách NỐI GIÁO CHO GIẶC vậy. Trần Mạnh Hảo xin gửi bài viết của tác giả trẻ Trịnh Hoài Văn vạch mặt tên ĐÔNG LA và tên NGUYỄN CHÍ HIẾU - tổng biên tập báo VĂN NGHỆ THÀNH PHỐ HỒ CHÍ MINH này tới qúy báo nhờ in lên để vạch mặt kẻ ném cứt vào các nhà dân chủ đang đấu tranh cho tự do trong nước. Trần Mạnh Hảo xin thành thật cám ơn!
Trần Mạnh Hảo
                         *         *         * 
* TRỊNH HOÀI VĂN 
Vì phải gọi sự vật bằng tên của nó, nên Trịnh Hoài Văn chẳng đặng đừng phải trưng ra một từ thô tục nhất trên đầu đề bài viết, cái mà ông Đông La (U 60) – người viết bài và cụ Nguyễn Chí Hiếu (U 80) – người in bài thường dùng “cứt” làm vũ khí tấn công các đối thủ chính trị của họ - những nhà yêu nước, yêu dân chủ tự do dám biểu tình chống quân Trung Quốc xâm lược.Trong cuộc nhậu nhẹt liên hoan mừng hội thảo của Ban lý luận phê bình văn học nghệ thuật trung ương thành công, Đông La “kểt tội” nhà văn Nguyên Ngọc, kết tội ông cựu phó thủ tướng Trần Phương dám cả gan bảo chủ nghĩa Mác-Lê Nin là lừa đảo cho các ông Nguyễn Trí Huân, Hữu Thỉnh, Lê Thành Nghị nghe đặng lập công dâng đảng, theo tường thuật của chính Đông La trên blog của mình: “Anh Nguyễn Chí Hiếu (tổng biên tập báo Văn Nghệ thành phố Hồ Chí Minh) đỏ bừng mặt nói: “Uýnh tiếp đi Đông La, kỳ này báo về nhà mới, khai trương bằng bài uýnh Nguyên Ngọc đi Đông La!”. Tôi nói với anh Hiếu cũng là nói với cả bàn, với hai lão già “mất dạy” này thì tôi đã nhờ thằng cháu là Lê Quang Trung, sinh năm 1989, người từng đọc hết Toàn tập Các Mác, sẽ viết 5 bài “uýnh” Trần Phương, nhưng mới có một bài thì xem chừng Trung đã đo ván ông cựu Phó Thủ tướng hơn Trung hơn 60 tuổi; còn với Nguyên Ngọc thì anh Hiếu yên tâm, sẽ có bài ngay thôi.” (Trích bài: Đông La Sau hội thảo) 

(Nhà văn Đông La)
ĐÔNG LA - CHUYỆN SAU HỘI THẢO 

(Mai Quốc Liên, Vũ Quần Phương, Trà Giang, Hữu Thỉnh, Đông La)

Trên blog của tác giả Phan Tất Thành thứ Hai, ngày 05 tháng 8 năm 2013, trong bài: “Ôi cái hội nhà văn của ông Hữu Thỉnh”, khi đánh giá về “hiện tượng phê bình” Đông La cho in hàng loạt bài phê bình chửi bới tục tĩu vô cùng tận trên báo “Văn nghệ thành phố Hồ Chí Minh” {do cụ Nguyễn Chí Hiếu (gần 80 tuổi) làm tổng biên tập, có đoạn viết: “Điển hình là các bài trên blog cá nhân của Đông La. Đọc những bài này mà chắc chắn chẳng báo lề phải chính thống nào dám đăng vì nó thô tục, vô văn hóa không thể tưởng tượng được…” “Lập công chuộc những lỗi lầm “không vào Đảng, bỏ cơ quan sống tự do“ bây giờ biết hối cải muốn làm “văn nô” thứ thiệt để bảo vệ Đảng. Liệu các đồng chí lãnh đạo tuyên giáo có thể tin được miệng lưỡi của kẻ gian manh này không. Nhất là khi hắn tâng công với các vị chửi tuốt tuột. Từ Nguyên Ngọc, một nhà văn lão thành rất có uy tín trong và ngoài nước đến Phạm Xuân Nguyên, một nhà phê bình văn học có tên tuổi. Hắn trơ tráo đến mức ngay cả Hội Nhà văn Trung Quốc cũng không khoái gì khi phê phán những nhà văn Việt Nam tham gia biểu tình chống Trung Quốc xâm lược vì nó sống sượng quá, thô tục quá. Hắn chửi Phạm Xuân Nguyên, chửi luôn cả Nguyễn Quang Lập với blog Quê choa đã đăng những bài của Nguyên, hắn chửi từ Trần Độ đến Nguyễn Huy Thiệp –một trong những nhà văn đi tiên phong và được thế giới đánh giá cao của Việt Nam. Hắn chỉ khen mỗi Nguyễn Quang Thiều vì Thiều khen bốn câu thơ của hắn hay hơn cả Chế Lan Viên!”.

Trên trang mạng của nhà văn Lê Xuân Quang, nói về “nhà phê bình Đông La”, có đoạn viết: “Đông La là người mới xuât hiên trong làng viết phê bình văn học. Nhưng dù mới hay hành nghề đã lâu, nhất quyết không nên biến bài viết, ngôn từ dùng trong bài viết để thóa mạ, châm chích đối tương một cách vô lối, dùng ngôn từ của kẻ ’chỉ điểm’’, của dân đầu đường xó chợ, hạ đẳng để chửi rủa bạn mình” 

Trên trang mạng của nhà văn Chu Mộng Long, bàn về “tác giả” Đông La”, có đoạn viết: “Lối viết của Đông La, Đông Hét càng ngày càng bộc lộ dục vọng đang muốn được trọng dụng, nếu không phải là túng làm liều, nhưng sự thực là người ta đủ khôn để không tin dùng vì phải cảnh giác về sự tráo trở của một kẻ mang miệng lưỡi tráo trở. Để rồi xem, với lối viết ấy, trước sau gì đồng chí ấy cũng viết bài chửi lại đồng đảng của mình hay kẻ đã lợi dụng mình. Gần như quan hệ Chí Phèo – Bá Kiến”

Trên trang mạng của Bà Đầm xòe (tức nhà văn Phạm Thành), đã bất đắc dĩ phải dùng chính lối viết của Đông La để “vay trả” với “nhà phê bình” thô tục nhất trần gian này bằng lời lẽ ngoa ngoắt như sau: “Bà Đầm xòe thưa ông Dương Cường, và thưa bạn đọc! Theo lời ông Dương Cường, tôi đã vào Văn chương + đọc toàn văn bài phê bình của Đông La, nhan đề: “ĐÔNG LA KỂ CHUYỆN PHẠM XUÂN NGUYÊN “NHẬN HUY HIỆU 30 NĂM TUỔI ĐẢNG VÀ 2 HUY HIỆU CHIẾN SĨ TRONG SẠCH” VÀ CẢ NHÃ THUYÊN…”.Mới đọc vài chữ của Đông La, bên tai tôi đã vẳng lên tiếng chó sủa, mà là tiếng chó ghẻ sủa chứ không phải chó Đức hay cho Tầu sủa. Đọc thêm vài đoạn nữa thì thấy mùi xú uế tổng hợp nồng nặc từ nhà xí bốc lên vây quanh mũi tôi đến mức tôi không thể chịu được. Cố đọc cho hết bài thì trong óc tôi hiện hình lên một con bọ hung từ đống cứt chui lên, miệng phì phì tung tóe ra toàn cứt là cứt. Tôi phải nhắm mắt lại và buộc phải ngừng thở.“Ối trời cao, đất dày ơi! Thối gì mà thối kinh khủng đến vậy?”.Rồi như thấy cái cơ đít của tôi thập thò trệu trạo, một binh đoàn cứt có hàng lối chỉnh tề từ dạ dày tôi xông ngược mãi lên tận mũi tôi, làm tôi không thể chịu đựng được hơn, đành nôn ọe, rồi nôn thốc, nôn tháo ra một đống. Nôn ra được, làm người tôi có nhẹ đi đôi chút và tôi vội thở lại, mở mắt ra thì nhận ra trong đống tôi vừa nôn ra ấy thấy một cái mặt người hiện ra. Đây hắn đây: 

Thưa bạn đọc kính mến, đây là lời lẽ “chính hiệu con nài vàng” của “nhà phê bình” Đông La, kẻ tự phong là “văn nô của đảng” vừa tương lên tờ báo “Văn Nghệ thành phố Hồ Chí Minh, bằng cách chửi ông Lê Hiếu Đằng “ăn cứt” như sau: “Nếu nghe theo thằng Nguyên chửi ông Lưu, bênh Nhã Thuyên, ca ngợi thứ thơ “buồi, dái, lồn, cặc, đụ, địt”, thơ “rác rưởi, cứt đái”, thì chắc Đằng (tức ông Lê Hiếu Đằng) thường ngày phải ăn cứt chứ không ăn cơm. Bởi nếu còn biết phân biệt cứt với cơm thì không ai viết như vậy!”(LÊ HIẾU ĐẰNG, KẺ TỪNG THEO ĐẢNG CHỐNG MỸ, NAY MONG THEO MỸ CHỐNG ĐẢNG) 

Trang mạng “Người lót gạch”, trong lời đề dẫn để in bài Đông La, đã gọi ông này là người “ngửa mặt phun nước bọt” như sau: 
“Lời dẫn: Hùa theo chiến dịch chĩa mũi dùi công kích Luật gia Lê Hiếu Đằng trên mặt trận báo chí và truyền hình, chiều nay (Chủ Nhật) “Người lót gạch” nhận được bài viết của Đông La do Huy Tuấn, một cộng tác viên từ Hà Nội giới thiệu với phụ đề: "Khi dư lợn viên Đa Lông phun nước bọt vào mặt mình" tuy nhiên với quan điểm đa chiều và tôn trọng tác giả, “Người lót gạch” mạo muội biên tập tiêu đề, thành "Khi nhà khoa học Đông La ngữa mặt phun nước bọt..." như trên mong Ông/anh Huy Tuấn thông cảm và xin chân thành cảm ơn.” 

Ngoài các thứ vũ khí: cứt, đái, lồn cặc…cặp bài trùng Đông La Nguyễn Chí Hiếu (kẻ viết bài người in bài) đã đang và sẽ mở toàn lực chiến dịch bẩn thỉu mà Trịnh Hoài Văn không dám trích ra nhiều, chỉ xin vài ba thí dụ đã nêu, còn phần lớn giọng điệu “phê bình” của nhóm “ bảo hoàng hơn vua” này toàn một giọng đầu đường xó chợ như sau: 
“Trần Mạnh Hảo, Võ Thị Hảo, v.v… đều dần trở thành bất hảo! 
Nguyên Ngọc sau 40 năm chiến thắng giờ lại tìm cách chiêu hồi Việt Nam Cộng Hòa! Nguyễn Huệ Chi luôn trên tuyến đầu chống phá đất nước. Thu Uyên hôm nay cũng hành động y như bọn xấu. Mặt mo Huy Đức, Mặt thật Huy Đức gớm ghiếc tham lam lá mặt lá trái. Bùi Tín như “miếng giẻ chùi máu” giày quân xâm lược thật đầu óc nên để phân tích chứ đừng để tích phân”; 
Nguyễn Quang A hung hăng vận động các phóng viên bảo vệ Kiên cũng rất ngu, đếch biết gì về pháp luật! Đếch hiểu gì về cuộc đời! Người ta nhả ra chữ nào Nguyên Ngọc đớp ngay lại chứng tỏ cái dốt của ông. Nguyên Ngọc còn chiêu hồi “Bên thua cuộc”, giống như một công dân mạng viết về Bùi Tín, Nguyên Ngọc cũng chính là “miếng giẻ chùi máu giày quân xâm lược”! Tôi từng thân thiết, ngợi ca Trần Mạnh Hảo rồi sau đó lại “vả vào miệng” Trần Mạnh Hảo như một người lớn vả một thằng trẻ con, đã dốt nát lại còn vĩ cuồng, lếu láo, quấy rối! 
Một blogger là Hòa Bình viết một bài với cái nhan đề có một không hai: Đ. mẹ thằng Lập! (Nguyễn Quang Lập)” 
Nhưng trong một bài Nguyên đã phán đại ý: ai hiểu được tiếng hú thì sẽ hiểu được thơ Thiều. Tôi đã nói với một người bạn thân nhất, nói vậy khác gì bảo thằng Thiều là con thú. Ông bạn nổi cáu: “Đéo hiểu con cặc gì về thơ”! Một kẻ dốt, cơ hội như Phạm Xuân Nguyên là thằng cơ hội, một loại ung nhọt của thể chế, một hậu quả của lỗi hệ thống; một điển hình về loại tôi cao, trí thấp, tâm tối.”
PHẠM XUÂN NGUYÊN: THẰNG MÙ CHỮ, THẰNG LƯU MANH! 
Lập, một thằng cũng chày cối bênh vực thằng “San hô” lộn ngược lịch sử chúng còn không xứng đáng được gọi bằng thằng nữa! Nguyên đúng là một thằng lưu manh và mù chữ. Phạm Xuân Nguyên là người chống chế độ. Như ông bạn rất nổi tiếng của tôi từng nói về Nguyên: “Đéo hiểu con cặc gì về thơ” vậy! Nguyên là một quái thai của tư duy Như bài thơ có mấy câu của tôi mà Nguyễn Quang Thiều sau khi đăng trên Văn Nghệ từng gọi điện thoại bảo “Bài này ông hay hơn Chế Lan viên rồi”. qua việc ca ngợi Cao Xuân Huy, Huệ Chi đã bác bỏ Chủ nghĩa Mác Huệ Chi đều ở trên tuyến đầu kích động, gây nguy cơ cho an ninh quốc gia. lũ chấy thức rận sĩ loại như chú cháu Huệ Chi – Từ Huy, Lê Hiếu Đằng đã viết bài Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh… với cái đầu cực kỳ dốt nát và thái độ cực kỳ bố láo đã được chính Nguyễn Huệ Chi, chủ trang “Bọ xít” (boxit), với “tư duy ruồi, bò” cả Nguyễn Duy, cả Huy Đức, cả Hiếu Đằng đúng là đại ngu. Báo Văn nghệ thành phố Hồ Chí Minh số mới nhất, 288, 23-1-2014, lại đăng bài Điểm mặt băng nhóm “lật pháp” của tôi, đã “quăng một mẻ lưới to”, chỉ rõ sai trái từ Giáo sư Hoàng Tụy, nhà toán học nổi danh thế giới, đến các ông Chu Hảo, Mạnh Hảo, Quang A, Tương Lai, Huệ Chi, Hiếu Đằng, Xuân Nguyên, …, đến bà già Lê Khùng (Hiền) Đức. Điều này bạn Hòa bình đã phải chửi tục thẳng vào mặt Nguyễn Quang Lập, và chưa bao giờ tôi (tức Đông La) thấy sự tục tằn lại có một vẻ đẹp đến như thế! Nhưng khốn nỗi loại đảng Cộng Sản thì ai sẽ thay thế? Có lẽ nào những người như Bùi Tín, Trần Mạnh Hảo, Huệ Chi, Tương Lai, Minh Thuyết, Chu Hảo, Quang A, Quang Lập, Huy Đức, v.v… sẽ đưa đất nước ta tới được thiên đường? Lê Hiếu Đằng đã đần độn một kẻ lưu manh, đầu gấu tri thức vị “nữ sĩ” của Diện (Nguyễn Xuân Diện) “háng lông” không chỉ mất dạy mà còn rất ngu! Nước ta độc đảng mà dân chủ các vị (các nhà đấu tranh cho tự do dân chủ) chính là hành động của những kẻ phản trắc, ăn cháo đá bát, vô ơn, dốt nát về chính trị, đã tham vọng, ảo tưởng, xây lâu đài trên cát, thì sẽ chỉ đưa đất nước đến bạo loạn, đến nồi da xáo thịt như Ai Cập trong những ngày hôm nay mà thôi! Dù các vị nhân danh đủ thứ tốt đẹp nhưng hành động của các vị thực chất là những hành động phạm pháp, hại dân, hại nước! nhóm “chấy thức, rận sĩ”. Trịnh Hoài Văn xin hương hồn nhà yêu nước Lê Hiếu Đằng thứ lỗi, người vừa nằm xuống vài hôm nay, bất đắc dĩ phải nhắc đến kẻ viết nhiều bài rất vô văn hóa là Đông La để thóa mạ, rủa xả ông như vừa nêu. Ông Lê Hiếu Đằng đã làm các đối thủ chính trị vốn trước kia là đồng chí của ông như các ông Trương Tấn Sang, Nguyễn Minh Triết, Lê Thanh Hải… mặc dù khác chính kiến với ông, cũng phải đến viếng và thắp nén nhang trước quan tài ông quàn tại chùa Xá Lợi. Dám liều mạng mắng một người yêu nước là ông Lê Hiếu Đằng “ăn cứt”, chính là Đông La đã ném đồ dơ lên báo “Văn Nghệ thành phố Hồ Chí Minh”, cũng tức là ném đồ dơ vào ba ông to: chủ tịch nước, cựu chủ tịch nước và ông bí thư thành ủy thành phố Hồ Chí Minh vậy! Bằng lối văn đốn mạt rủa xả hàng mấy chục con người nổi tiếng từ Trung Tướng nhà văn Trần Độ, nguyên phó thủ tướng Trần Phương, giáo sư, nhà bác học lớn nhất Việt Nam Hoàng Tụy đến các danh nhân, chính khách, giáo sư, nhà văn, nhà báo nổi tiếng ví như: Nguyên Ngọc, Chu Hảo, Tương Lai, Nguyễn Trung, Nguyễn Huệ Chi, Dương Trung Quốc, Tống Văn Công, Phạm Xuân Nguyên, Nguyễn Duy, Trần Mạnh Hảo, Huy Đức, Nguyễn Quang Lập, Lê Hiếu Đằng ăn cứt đái cặc lồn…Đông La trước hết đã ném lên tờ báo văn nghệ “mang tên Bác” tất cả đồ dơ bẩn trên đời vậy! Vì sao các tờ báo lề đảng bảo thủ bậc nhất như “Nhân Dân”, “Quân Đội nhân dân”, “Công an nhân dân”, “Công an thủ đô”, “Công an thành phố Hồ Chí Minh”, “Hà Nội mới”, “Sài gòn giải phóng”…tịnh không đám đăng các bài phê bình chính trị rủa sả đầy cứt đái lồn cặc của Đông La? Chẳng qua vì nó hạ cấp quá, vô văn hóa quá, đốn mạt quá, dơ dáy quá mức tưởng tượng mà thôi! Nhưng tại sao chỉ có tờ báo “Văn nghệ thành phố Hồ Chí Minh” của cụ Nguyễn Chí Hiếu dám dành hàng mấy chục bài cho “nhà phê bình” Đông La triển lãm “cứt” để chửi các nhà dân chủ “ăn cứt” là sao? Cụ Nguyễn Chí Hiếu nay đã vào tuổi U 80, vốn quê Long An, học sinh miền Nam tập kết ra Bắc năm 1954, từng học ngành “trang trí nội thất” tại Liên Xô, có bà vợ quê Nha Trang cũng tập kết ra Bắc tuổi U 80 giàu có vô song vì thời bao cấp cụ Hiếu bà từng làm tổng giám đốc một công ty xuất nhập khẩu… chẳng lẽ bị bệnh mũi điếc nên không còn khả năng phân biệt mùi thơm và thối chăng? Hỏi chuyện một số bạn bè từng sống chung và quen biết cụ Nguyễn Chí Hiếu (gầm tám mươi tuổi nên gọi cụ cho kính cẩn) mới biết sơ sơ một số điều về cụ. Hồi những năm tám mươi, khi cả nước thiếu điều chết đói vì ăn bo bo thì cụ Hiếu thường lái xe hơi loại xịn đến cơ quan Hội văn nghệ thành phố Hồ Chí Minh có chở theo hai con chó béc-giê to như bò mộng, mang hàng chục ký gan heo đi theo để cho chó ăn, đặng khoe mẽ sự giàu có của gia đình cụ. Đặc biệt, cụ Hiếu chưa từng viết văn, chưa từng làm thơ mà vẫn là Hội viên Hội nhà văn thành phố Hồ Chí Minh, hội viên Hội nhà văn Việt Nam, hơn nữa cụ Nguyễn Chí Hiếu còn đương kim Ủy viên Hội đồng lý luận phê bình văn học trung ương của trung ương đảng cộng sản Việt Nam kiêm tổng biên tập tờ “Văn Nghệ thành phố Hồ Chí Minh mới lạ? Nghe nói, cụ Hiếu tổng biên tập tờ báo dùng cứt làm vũ khí phê bình này mắc bệnh nói tiếng Đan Mạch, cứ mở miệng ra là cụ Đỗ Mười như súng liên thanh, nên cụ chuộng các món hôi thối. Thông qua Đông La, cụ Hiếu bèn mở một trận đánh cứt trên tờ báo mang tên Bác thì đúng với bản chất chiến đấu ngoan cường của cụ rồi. Rút kinh nghiệm dùng bọn côn đồ mạt hạng ném mắm tôm, ném cứt đái đồ dơ vào nhà, vào chính những người biểu tình chống Trung Quốc xâm lược, có lẽ trung ương đã dùng Đông La để ném cứt vào mặt trận chữ nghĩa chăng? Nên mới rồi, ông Hữu Thỉnh bèn trao cho cuốn phê bình “bóng tối và ánh sáng” của Đông La (một cuốn sách toàn cứt) giải B giải thưởng của Hội liên hiệp văn học nghệ thuật Việt Nam năm 2013.Mới vài hôm trước, ông Đào Duy Quát thay mặt trung ương đến nhà Đông La chúc tết, hoan nghênh và khích lệ Đông La tăng cường cứt hóa phê bình để ném cứt vào tất cả các nhà văn nào dám chống Trung Quốc, dám đòi tự do dân chủ. Xin trích lời Đông La: "TRUNG ƯƠNG" THĂM NHÀ CHÚC TẾT ĐÔNG LA. Nói quá lên tí cho nó oai, chứ chính xác là chiều qua, anh Đào Duy Quát, Phó Chủ tịch thường trực Hội đồng Lý luận, Phê bình Văn học, Nghệ thuật Trung Ương, nguyên Phó Ban Tư Tưởng Văn Hóa Trung Ương, nguyên Tổng Biên tập Báo điện tử Đảng Cộng Sản Việt Nam, cùng anh Chúc, Chánh Văn phòng, đến thăm nhà tôi, đại diện cho Hội đồng chúc tết.. (Bà xã, tôi, anh Đào Duy Quát, anh Chúc)…”. 

Xin trích lời khoe được giải của Đông La: ĐÔNG LA "ẴM" GIẢI VĂN CHƯƠNG TO. Thế là sáng nay, tôi chính thức nhận được thông báo cuốn “Bóng Tối của ánh sáng” của tôi đã được giải thưởng 2013 của Liên Hiệp các Hội văn học Nghệ thuật Việt Nam. tôi phải vô cùng biết ơn báo Văn nghệ thành phố Hồ Chí Minh mà từ tận 1982, cũng chính báo này đã lần đầu tiên in tác phẩm của tôi là một bài thơ. Trịnh Hoài Văn viết bài báo nhỏ này nhằm báo động cho dư luận rằng: đừng xem thường liên danh Đông La – Nguyễn Chí Hiếu đang dùng một thứ bom siêu bẩn là “bom cứt” để ném vào văn đàn, ném vào những con người trí thức chân chính yêu tự do, yêu dân chủ, chống Trung Quốc xâm lược… Hai vị này dùng tờ báo Văn Nghệ thành phố Hồ Chí Minh làm bệ phóng phê bình hòng làm điếc mũi bạn đọc và công luận, phục vụ cho những ý đồ xấu xa của ngoại bang hòng nô dịch hóa nước Việt Nam mãi mãi, theo tiêu chí của Đông La: “Sự tục tằn lại có một vẻ đẹp đến như thế”.,. 

           
Mời thư giãn với nhạc phẩm TÔI LÀ TÔI 1
của Vũ Quốc Bình, qua tiếng hát Quách Thành Danh:
              
*.
Sài Gòn, 25-01-2014
TRẦN MẠNH HẢO
Địa chỉ: Số nhà 220/22 phố Hồ Văn Huê,
quận Phú Nhuận, thành phố Sài Gòn
Emailhungdimy@yahoo.com
.




…………………………………………………………………………
- Cập nhật từ email: ngocthai1948@gmail.com gửi ngày 14.05.2016.
- Bài viết không thể hiện quan điểm của trang Đặng Xuân Xuyến. 
- Vui lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng lại.

0 comments:

Đăng nhận xét