(Nguồn ảnh: internet) |
SỰ THẬT CỦA
NHÀ THƠ
*
(Tác giả Nguyễn Quang Thiều) |
Có không ít các nhà thơ lâu nay coi sứ mệnh của thơ
ca không phải là viết trực diện về những gì đang xẩy ra trong đời sống con
người. Phải chăng một người quét rác,một người nhặt ve chai, một em bé bán vé
số, một người chạy xe ôm, nột công nhân làm việc trong nhà máy, một cô
gái bán hoa, một vụ tai nạ xe….chỉ là những thông tin vụn vặt cho mấy tờ báo
thường được gọi là báo lá cải? Phải chăng Thượng đế, vũ trụ, trăng sao, biển
cả, tôn giáo… mới là đối tượng của thi ca? Chỉ
nhìn thơ ca như vậy là một sai lầm và đấy cũng là một trong những cách một
người mang tên nhà thơ sẽ giết chết thơ. Nhà thơ Walt Whitman ( Mỹ) được coi là
cha đẻ của thơ ca Mỹ nói “Thơ ở dưới chân
bạn, chỉ cần cúi xuống nhặt lên”. Tôi hiểu câu nói đó là thơ ca ẩn giấu
trong tất cả những gì chúng ta có thể nhìn thấy, nghe thấy, cảm thấy và chạm
được vào. Tất cả phụ thuộc vào con mắt của nhà thơ, phụ thuộc vào lương tâm của
nhà thơ để mở tầng cuối cùng của hiện thực và mang thơ ca tới cho người đọc.
Chợt một ngày tôi nhận
ra tôi
Từng lang thang dưới bầu
trời chữ nghĩa
Tôi nghe được tiếng hát
của mưa
Tiếng cười của nắng
Tiếng nói của cỏ cây
Tiếng rên của mây
Tiếng buồn của đất…
Tiếng núi đồi hoa cỏ yêu
nhau!
Tôi nghĩ thế giới này có
thể sẽ mất đi
Nhưng còn lại vần thơ
nhân cách”
Những câu thơ trên là những câu thơ tôi muốn đọc
lại nhiều lần. Đấy thực sự là một định nghĩa thơ của nhà thơ Phùng Hiệu. Nếu
câu thơ “Chợt một ngày tôi nhận ra tôi/
Từng lang thang dưới bầu trời chữ nghĩa” gợi mở ra vô tận như một bông hoa
đang nở thì câu thơ “Tôi nghĩ thế giới
này có thể sẽ mất đi/ Nhưng còn lại vần thơ nhân cách” lại tinh kết lại nột
hạt cây bền vững. Nói điều này là tôi muốn nói đến một đặc điểm như là một
phong cách của thơ Phùng Hiệu. Nhà thơ Phùng Hiệu còn là một nhà báo, đó cũng
là một lý do khiến anh quan sát đời sống này một cách chi tiết và trung thực.
Những hình ảnh, con người, sự việc trong thơ Phùng Hiệu trên bề mặt chỉ mang
đến cho chúng ta những thông tin xã hội. Nhưng khi những hỉnh ấy, những con
người ấy và những sự việc ấy đã được Phùng Hiệu thi ca hóa. Khổ thơ dưới đây là
một ví dụ xuất sắc về thơ Phùng Hiệu :
“Đến một ngày em nhận ra
em
Thì giấc mơ đã tan về
chốn cũ
Chiếc Iphone thưa thớt
khách làng…
Một đêm vắng trên màn
hình ế ẩm
Gọi em về - sa thải một
cơn mơ”.
Từ câu thơ thứ nhất đến câu thơ thứ tư của khổ thơ
trên nghiêng về thông tin xã hội. Nhưng câu thơ cuối của khổ thơ “Gọi em về - sa thải một cơn mơ” là sự
bùng nổ của nghệ thuật. “Sa thải một giấc
mơ” chứa tầng tầng ý nghĩa, đau đớn, nhân văn và ám ảnh lạ lùng.
Tập thơ “Biên bản thặng dư” có hai thách
thức quá lớn không chỉ đối với nhà thơ Phùng Hiệu mà đối với hầu hết các nhà
thơ. Thách thức thứ nhất là lòng quả cảm của nhà thơ khi cất tiếng về những bất
hạnh, bất công, về sự thật trong thế giới người này. Thách thức thứ hai
là thách thức của nghệ thuật thơ ca như tôi đã nói ở trên. Nhà thơ dám chọn lựa
những hiện thực mà theo cách nhìn của nhiều người là ít thơ nhất. Khi viết về
những vấn đề của xã hội, nhà thơ hoặc thi ca hóa những vấn đề thời sự ấy hoặc
rơi vào tường thuật như một phóng viên xã hội tồi. Nhà thơ Phùng Hiệu đã đi qua
cả hai thách thức đó. Anh đã đối mặt với những bất hạnh và bất công mà không hề
sợ hãi và anh đã thi ca hóa được những thô nháp, trần trụi của đời sống. Khi
đọc hai câu thơ :”Khi sự thật không thể
nào giết chết/ Ngài phải giết người nói lên sự thật - vì sao?” tôi đã rùng
mình. Đó là lời thách đấu đối với những thách thức, những đe dọa khi một nhà
thơ bước vào trận chiến đấu bằng ngôn từ cho lẽ phải. Và đó thực sự là sứ mệnh
của nhà thơ. Phùng Hiệu đã không ngủ quên trêm tấm thảm nhung dệt lên bởi những
mỹ từ mà đang bước trên con đường sỏi đá và gai góc. Toàn bộ những gì anh viết
trong tập thơ này đã minh chứng điều ấy.
Mọi sự thật diễn ra trên thế gian này là sự thật
dành cho thơ ca, nuôi dưỡng thi ca và xác lập tư cách nhà thơ. Nhưng sự thật
lớn hơn thế là sự thật trong trái tim nhà thơ trước đồng loại. Và nhà thơ Phùng
Hiệu đã mở ra sự thật ấy.
Mời thư giãn với nhạc phẩm CÁT BỤI
của Trịnh Công Sơn, qua tiếng hát Khánh Li:
*
NGUYỄN QUANG THIỀU
Địa chỉ: Nhà Xuất bản Hội Nhà Văn
65 Nguyễn Du, thành phố Hà Nội.
Email: nquangthieu@gmail.com
.
.
........................................................................................
- Cập nhật từ email: datinh_1974@yahoo.com
gửi ngày 13.11.2019
- Bài viết không thể hiện quan
điểm của trang Đặng Xuân Xuyến.
- Vui lòng ghi rõ
nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng lại.
.
0 comments:
Đăng nhận xét