TU
TÂM VÀ TU TƯỚNG
*
Trong cuộc đời này, nói rộng ra ở cõi Ta Bà này, từ Đông
sang Tây, con người thường bị mê mờ hay mê luyến vào hình tướng bề ngoài và
quên mất hay đồng hóa nó với thực tướng/bản chất/nội tâm ở bên trong.
Nguyên do chỉ vì chúng sinh vọng chấp vào Sắc, Thanh, Hương, Vị, Xúc, Pháp mà
sanh tâm mình (Kinh Viên Giác). Thí dụ: (Tác giả Đào Văn Bình)
- Một cậu thanh niên thấy một cô người mẫu, hoa khôi,
á hậu…đẹp như tiên nga giáng thế… tưởng đó là “người trong mộng” hay “người yêu
lý tưởng”. Khi lấy về thì bao nhiêu tính xấu mới lộ ra, bao xung đột vì khác
tính tình. Mối tình trong mộng nay biến thành “oan gia trái chủ” khiến
cười đau khóc hận.
- Một cô gái thấy một anh chàng hào hoa, đẹp trai, cử
chỉ lịch sự…tưởng đó là “hoàng tử của lòng em”, lấy về mới tá hỏa ra đó là anh
chàng Sở Khanh, tốt mã giẻ cùi…thôi thì vỡ mộng.
- Vào siêu thị thấy trái cây vỏ ngoài còn xanh tốt.
Mua về bổ ra, cắt ra mới thấy bên trong đã hư thối. Đi các chợ rẻ tiền không
tín nhiệm thường bị lường gạt là như thế.
- Nghe quảng cáo các món hàng, dịch vụ trên truyền
hình, đài phát thanh…thấy mà mê. Háo hức mua về dùng thử mới thấy đó là đổ dỏm
hay đồ giả.
Tất cả những thứ này người ta đã dùng hình tướng tốt đẹp
bề ngoài (sắc,thanh, hương, vị) để che dấu thực tướng tức cái không tốt, cái
xấu ở bên trong. Ngay trong đường lối tu hành ngày nay, một số rất đông
cũng đã và đang mải mê theo con đường tu tướng, tức lấy hình thức, hình tướng
để hành đạo… mà cho đó hoặc tưởng đó là con đường tu hành chân chính.
Một số rất đông Phật tử không phân biệt được thế nào là Tâm (thực chất) và thế
nào là Tướng (hình thức bề ngoài) vô tình đã bị các vị này mê mờ. Thậm chí tại
California nơi tôi ở, một số chùa làm cơm chay miễn phí thật ngon để “câu” Phật
tử. Một số bà khi gặp nhau thì bình phẩm chùa nào nấu cơm chay ngon rồi rủ nhau
đi chùa đó. Nghe cả trăm thầy giảng và băng đĩa, thậm chí hành hương cả Tứ Động
Tâm nơi Đức Phật sinh ra, thành đạo, hành đạo và nhập diệt… mà tu hành mà như
thế thì đúng là cười ra nước mắt. Vậy thì đâu là tu tướng và đâu là tu tâm?
1) Tu tướng tức là dựa vào hình tướng bên ngoài:
- Tụng kinh cho hay, cho hấp dẫn…
- Thuyết giảng cho hay cho hấp dẫn…vẫn chỉ là hình
tướng.
- Lễ nghi trang trọng, huyền bí vẫn chỉ là hình
tướng.
- Phát hành cả trăm băng đĩa, viết cả chục cuốn sách…
- Thậm chí có cả triệu tín đồ đi theo vẫn chỉ là hình
danh sắc tướng. Trong Kinh Kim Cang, Đức Phật dạy rằng, “Bồ Tát trụ vào nhân tướng, chúng sinh tướng, thọ giả tướng đều không
phải là Bồ Tát.” Xin nhớ cho tín đồ đi theo chính là chúng sinh tướng.
- Được báo chí phỏng vấn bốc lên tận mây xanh, trao
giải thưởng…vẫn chỉ là hình tướng. Giải thưởng, thậm chí như Giải Nobel, nhiều
khi chỉ vì nhu cầu chính trị và trao lầm không biết chừng. Thụy Điển đã đe dọa
thu lại Giải Thưởng Nobel Hòa Bình trao cho Bà San Suu Kyi vì bà này không ngăn
cản quân đội đàn áp người thiểu số Hồi Giáo Rohingya tại Miến Điện. Rồi thế
giới lại hối hận vì đã trao lầm Giải Thưởng Nobel Hòa Bình cho Ô. Obama khi ông
mới nhậm chức tổng thống được vài tháng, sau đó tiến hành cuộc tiến công vào
Libya giết chết Ô. Gaddafi khiến đất nước này tan nát cho tới bây giờ.
- Thậm chí cố gắng lấy cho được văn bằng Tiến Sĩ Phật
Học…thì cũng chỉ là sắc tướng. Ngài Thần Tú văn chương uyên bác mà vẫn chưa
ngộ. Trong khi Huệ Năng không biết một chữ mà tâm đã là tâm Phật. Vậy thì chữ
nghĩa, kiến thức, bằng cấp không phải là nhân tố quyết định trong việc tu học.
Ngộ và quyết tâm tu học mới là yếu tố quyết định.
- Trụ trì chùa thật to, thật đồ sộ…vẫn chỉ là hình
tướng.
- Chức vụ thật cao trong giáo hội…vẫn chỉ là sắc
tướng.
- Thậm chí cả “Thiền trà, thư pháp” cũng vẫn chỉ là
hình tướng, nó chẳng biểu lộ sự chứng đắc của Thiền sư.
- Làm thơ rồi nhờ nhạc sĩ phổ nhạc, ca sĩ nổi tiếng
hát…chính là “bệnh” phô trương. Kinh Phật , kệ tụng của chư Tổ …có cần nhờ ai
phổ nhạc, ca sĩ hát, thu vào băng đĩa…sao đọc tụng cho tới bây giờ?
- Đi đâu cũng đòi phải có lọng che như “vua quan võng
lọng ngày xưa”, tức lụy vào hình danh, sắc tướng…mà giảng về “thiền chánh niệm”
về “tỉnh thức” là…phỉ báng Thiền.
- Thậm chí có 32 tướng tốt như Phật vẫn chỉ là nhan
sắc, chưa phải là Phật. Trong Kinh Kim Cang, Đức Phật bảo ngài Tu Bồ Đề, “Chuyển Luân Thánh Vương có 32 tướng tốt cũng
gọi là Phật sao?”
- Hoa hậu, hoa khôi, á hậu, ca sĩ, MC, người mẫu, tài
tử nổi tiếng, ăn mặc đẹp như Tiên, nữ trang đeo đầy cổ, đầy tay…đứng khép nép,
chắp tay cung kính trước tượng Phật, trông dịu hiền như Phật Bà Quan Âm…rồi
hình chụp đăng tràn lan trên các báo…nhưng nhiều khi chỉ là “đóng kịch”, chưa
chắc đã là Phật tử chân chính giữ được năm giới cấm. Chớ có lụy vào hình tướng
bề ngoài này. Các cô nên thay một bộ áo lam bình dị, tới chùa quét dọn, lau
chùi nhà vệ sinh, phục vụ cơm chay cho các cụ già, các khóa tu mùa hạ… như thế
mới chính là tu hành theo Phật và tu tâm. Tu tướng chỉ mang tội vì lừa dối
chính mình. Tu tâm mới vun trồng phước báu và phát triển trí tuệ. Tu tướng làm
mê mờ trí tuệ.
2) Như vậy thế nào là tâm tướng và tu tâm?
- Nguy nhiên, tự tại, tâm không động…đó là hiện bày
của tâm tướng.
- Từ bi hiện ra trên nét mặt, qua hành động cử chỉ,
lời nói…đó là hiển lộ của tâm tướng.
- Trước cảnh khổ, oan trái… nhẫn nhục không kêu than
giống như “Tiểu Kính Tâm”…đó chính là biểu lộ của tâm tướng.
- Coi quyền chức, danh vọng như phù vân…đó chính là
hạnh của tu tâm.
- Thấy tiền bạc phải thấy sợ vì muôn ngàn tai họa xảy
đến đều do tiền bạc. Đức Pháp Chủ Thích Phổ Tuệ nói rằng ngài sợ hãi, lánh xa
tiền bạc…đó chính là biểu hiện của tâm thanh tịnh hay tâm Phật.
- Tiền của đàn na thí chủ, Phật tử cúng dường…chỉ
dùng vào Phật sự, chu cấp cho kẻ nghèo khó, phát học bổng cho học sinh hiếu
học…không giữ làm của riêng…đó chính là tu hạnh thanh tịnh và bố thí Ba-la-mật.
- Thấy sắc đẹp của nam-nữ phải thấy đó là ngục tù và
tai họa.
- Nghe lời khen không động tâm, nghe lời chê không
tức giận…là tâm đã đi vào Định.
- Chùa nghèo, dù trong hang động, nơi thâm sơn cùng
cốc…không Phật tử cúng dường, không các bà giàu có đến thăm viếng, không cơm
chay chục món…mà vẫn thong dong tự tại…đó chính là Bồ Tát ẩn tu.
- Thuyết pháp cả trăm ngàn người nghe mà tâm vẫn
không cao ngạo… coi đó như “giấc mộng
ngày hôm qua”, không coi thường Phật tử, không nghĩ mình đã là Thánh, là
Phật…đó là tâm địa của Bồ Tát. Trong Kinh Kim Cang, Đức Phật dạy rằng, “Bồ Tát diệt độ được vô lượng vô biên
chúng sinh, nhưng không có chúng sinh nào được diệt độ. Như thế mới gọi là Bồ
Tát.”
- Chùa rộng biến thành quán trọ cho học sinh nghèo tá
túc trong mùa thi. Rồi cơm chay miễn phí…đó là công hạnh từ bi.
- Xây nhà tình nghĩa, xây cầu, giếng nước cho các
thôn bản, gia đình nghèo khó…đó là huân tập hạnh “hằng thuận vì lợi ích chúng sinh”.
- Phát áo ấm cho học sinh nghèo trong mùa lạnh, thăm
hỏi cô nhi quả phụ, người già trong bệnh viện…là thể hiện tinh thần cứu khổ.
- Cùng các bạn trẻ, sinh viên xuống đường thu dọn
rác, làm sạch môi trường chính là “làm
trang nghiêm cõi Phật”. Cõi Phật không có uế trược, không có ô nhiễm, không
có xả rác bừa bãi.
- Mở mang trí tuệ cho mọi người, không mê mờ chúng
sinh bằng những chuyện mê tín, huyễn hoặc như …xin xâm, bói quẻ, xem ngày giờ
tốt-xấu, tuổi nào hợp với tuổi nào, người chết phải chôn vào giờ nào. Phật tử
và người tu hành chân chánh phải “Duy tuệ
thị nghiệp”. Thiền Sư Bảo Giám đời Lý (1173) dạy rằng, “Muốn thành Phật
cháng đẳng chánh giác phải nhờ trí tuệ”. Chúng sinh sống bằng tình cảm, mê tín
và gom góp của cải. Các bậc đại sĩ, hiền thánh, Bồ Tát và Phật sống bằng trí
tuệ (Bát Nhã). Tài sản của các ngài là lòng Từ Bi.
- Tổ chức các khóa tu mùa hạ, xuất gia gieo duyên cho
giới trẻ …là gieo trồng căn lành, gầy dựng hạt giống Phật cho ngày mai, là góp
phần xây dựng xã hội. Đó là hạnh cứu thế. Đức Phật ra đời cũng chỉ vì hạnh
nguyện cứu độ chúng sinh.
Tóm lại, đạo Phật không phải là đạo của thời trang, kiểu
cọ, hình thức bề ngoài. Đạo Phật không bao giờ dùng hình tướng hay nghi thức tế
lễ huyền bí để lòe mị chúng sinh. Như Tổ Đạt Ma đã nói, cốt tủy của đạo Phật
là, “Trực chỉ nhân tâm, kiến tánh thành
Phật” hay “Tức tâm tức Phật” hay
“Ngoài tâm không Phật”. Ngày xưa, khi
Đức Phật còn tại thế, các đệ tử của Phật kể cả hàng tục gia (cư sĩ) chỉ tu theo
Bát Chánh Đạo và Thiền Định mà đắc quả. Không hề có chuyện Đức Phật cúng vong,
cúng mông sơn thí thực, cầu siêu, làm lễ chôn cất người chết. Cũng không hề có
chuyện Đức Phật làm lễ thành hôn (nay gọi là hằng thuận) cho ai. Các đệ tử của
Phật cũng không hề cầu nguyện để được giải thoát mà chỉ nương theo lời chỉ dạy
và công hạnh của chư Phật và các hàng Bồ Tát để tu tập. Khi du nhập vào
Trung Hoa và Việt Nam, đạo Phật đã biến thể và đẻ ra rất nhiều nghi thức cầu
nguyện và cúng tế không khác gì các pháp sư, thầy cúng, thầy bói.
Nhập thế và độ sinh không có nghĩa là chiều theo và dung
dưỡng tinh thần mê tín, dị đoan của chúng sinh. Chúng ta phải coi lại và biết
dừng lại và đánh giá xem đâu là chánh pháp và đâu là tà pháp. Cột trụ “Trí Tuệ”, “Tánh Không” và “Trí Tuệ Bát
Nhã” của Phật Giáo sẽ gẫy đổ nếu chúng ta cứ sa đà vào các hình tướng cúng
kiếng cầu nguyện đầy hình thức như thế này.
Đạo Phật nổi bật và hi hữu trên thế gian này là vì
nó không dựa và Thần Linh và những nghi thức cúng tế, cầu nguyện. Đạo Phật cũng
nổi bật vì lời dạy của Đức Phật “Tự thắp
đuốc lên mà đi”. Điều đó có nghĩa là, nghe lời giảng dạy của Phật, của chư
Tổ.. rồi như con chim đủ lông đủ cánh, lìa tổ và tự lo cho cuộc đời mình…tức
không cần thầy nào, chùa nào độ cho mình cả. Cầu nguyện chỉ là trợ lực, nhưng
sẽ là vô ích nếu mình không tự tu, tự chứng. Đã đến lúc chúng ta phải
giảm bớt và thanh lọc bớt nhưng nghi thức, tế lễ, cúng kiếng trong tinh thần “độ sinh nhưng không xa lìa trí tuệ”. Đó
là công việc vô cùng nặng nề và bức thiết của Giáo Hội. Xin nhớ cho, mất
Trí Tuệ thì Đạo Phật cũng giống hệt như các tôn giáo khác.
Riêng đối với người Phật tử hay người xuất gia tu hành
chân chính… phải soi rọi vào tâm mình, nhìn thẳng vào tâm mình và phải thấy
trong tâm mình có Phật. Khi đã nhìn thấy tâm mình là tâm Phật (kiến tánh, thấy
tánh) thì quyết tâm tu hành để hiển lộ tâm ấy. Tâm Phật là tâm “bất nhị”, bản
tế bình đẳng, thân tâm vắng lặng, viên mãn mười phương cõi, tịch mịch chiếu soi
mà hiện ra các Tịnh Độ (Kinh Viên Giác). Tâm Phật không huyền bí mà có thể hiển
lộ ra ngoài bằng những gì nói ở phần trên. Do đó người Phật tử chân chánh phải
xa lìa lối tu tướng mà phải hướng về tu tâm. Tu theo chánh đạo
là tu tâm. Tu theo tà đạo là tu tướng. Chính vì thế mà trong Kinh Kim Cang, Đức
Phật dạy rằng, “Kẻ nào dùng âm thanh cầu
ta, dùng sắc cầu ta, kẻ ấy hành tà đạo, không thể thấy Như Lai.” “Không thể thấy Như Lai” ở đây có nghĩa
là dù tu cả ngàn năm vẫn chỉ là phàm phu và có khi mang tội không biết chừng.
*
ĐÀO VĂN BÌNH
Địa chỉ: Tiểu Bang
California, Hoa kỳ.
Email: daovanbinh@sbcglobal.net
.
........................................................................................
- Cập nhật từ email: tranchicuong27@yahoo.com.vn
ngày 26.12.2019
- Bài viết không thể hiện quan
điểm của trang Đặng Xuân Xuyến.
- Vui lòng ghi rõ
nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng lại.
.
0 comments:
Đăng nhận xét