NỮ TÀI TỬ KIỀU
CHINH
VỚI GIẢI THƯỞNG BÁO TUYẾT
VÀ SỰ NGHIỆP ĐIỆN ẢNH
ĐỂ ĐỜI
*
Liên
hoan phim Thế giới Châu Á (The Asian World Film Festival) tại Mỹ vừa thông báo,
nữ diễn viên huyền thoại người Mỹ gốc Việt Kiều Chinh sẽ được vinh danh với
giải thưởng cao quý nhất tại Liên hoan phim: Giải thành tựu trọn đời có tên là
Snow Leopard (Báo Tuyết) tại Lễ Gala Đêm bế mạc vào ngày 15/3 tới.(Tác giả Lê Hồng Lâm)
Kiều
Chinh được biết nhiều nhất tại Mỹ với vai chính trong bộ phim The Joy Luck Club
(Phúc Lạc Hội) và bộ phim về cuộc sống của người Việt tại Mỹ sau chiến tranh có
tên là Journey of the Fall, cũng như các thành tựu về hoạt động nhân đạo và từ
thiện của bà. Nhưng trước 1975, bà đã có một sự nghiệp điện ảnh lừng lẫy tại
Sài Gòn với nhiều bộ phim đáng nhớ.
Nhân
cột mốc đặc biệt này, chúng tôi muốn điểm lại sự nghiệp điện ảnh kéo dài hơn 6
thập niên của nữ nghệ sĩ tài danh này, từ Hà Nội, Sài Gòn, Hollywood đến “cõi
tôi” của Kiều Chinh.
Từ Hà Nội đến Sài Gòn
Kiều
Chinh vừa kỷ niệm 60 năm hoạt động điện ảnh vào năm 2017, tính từ bộ phim đầu
tiên mà bà bước vào điện ảnh là Hồi chuông Thiên Mụ (1957).
Nhưng
sự nghiệp của bà vẫn chưa dừng lại ở đó. Người phụ nữ 84 tuổi đầy mẫn tuệ này
vẫn lái xe đi về từ ngôi nhà của bà trên đường Huntington Beach (Orange County)
đến Los Angeles để làm việc, vẫn hoạt động trong Nghiệp đoàn diễn viên của
Hollywood, tham gia chấm phim tại các LHP quốc tế và vẫn nhận lời đóng các bộ
phim của các đạo diễn trẻ người Mỹ gốc Việt.
Để
phục vụ cho dự án khảo cứu điện ảnh Sài Gòn trước 1975, chúng tôi đã liên hệ và
được bà nhận lời phỏng vấn. Cuộc gặp gỡ giữa tôi và Kiều Chinh diễn ra tại ngôi
nhà của bà trên đường Huntington Beach.
Đúng
9 giờ sáng, chúng tôi có mặt tại căn nhà riêng của bà.
Tiếp
chúng tôi là một Kiều Chinh đầy lịch thiệp trong bộ áo dài màu vàng hoàng yến.
Bà chuẩn bị bữa sáng với trà, cà phê theo đúng kiểu người Việt và một ít trái
cây, bánh ngọt.
Vì
buổi phỏng vấn có ghi hình nên Kiều Chinh chuẩn bị rất chu đáo, từ vẻ ngoài của
mình cho đến địa điểm phỏng vấn trong căn phòng làm việc mà bà gọi là “office
tại gia”, nơi bà trưng bày những kỷ niệm, những thành tích, những bức ảnh trong
các bộ phim lưu dấu ấn hơn 60 năm hoạt động điện ảnh của bà.
Và
suốt 5 tiếng đồng hồ sau đó, xuyên qua cả buổi trưa, Kiều Chinh say sưa chia sẻ
với chúng tôi về hành trình điện ảnh của mình. Một cuộc hành trình vô tiền
khoáng hậu đưa bà đi từ Hà Nội vào đến Sài Gòn và sang Hollywood. Nhưng bất cứ
ở đâu, Kiều Chinh vẫn có một “cõi tôi” để bà ẩn mình vào đó.
Kiều
Chinh tên thật là Nguyễn Thị Trinh, sinh năm 1937 tại Hà Nội. Bà là con cháu
dòng dõi làng Mộc ở Cự Lộc, Hà Đông (Hà Nội ngày nay). Ông nội của Kiều Chinh
là cụ Phán Phan, là một điền chủ, chỉ có một người con trai duy nhất là ông
Nguyễn Cửu, là bố của bà. (Kiều Chinh tại Hà Nội năm 1953)
Sau
này ông nội bà mất đi thì gia đình bà chuyển đến Kim Mã, nơi có một gia trang
do chính tay bố bà xây dựng.
Trong
suốt những năm tháng tuổi thơ cho đến năm 17 tuổi, Kiều Chinh sống với bố và
anh chị ở gia trang đó và bà nói đó là những năm tháng hạnh phúc nhất trong đời
bà.
Mẹ
Kiều Chinh mất sớm từ thời Đệ Nhị thế chiến do trúng bom của giặc Pháp. Lúc đó
Kiều Chinh còn rất bé nên không có nhiều ký ức về mẹ, nhưng rất gần với bố.
Trong
suốt những năm tuổi thơ ấy, bà được bố cho học tiếng Anh, tiếng Pháp, học đàn
piano và thường dẫn đi xem những buổi chiếu bóng ở Hà Nội. Đó là những ký ức
đẹp và trang bị cho bà một kiến thức nền tảng để đưa bà vào con đường nghệ
thuật sau này.
Kiều
Chinh sống với bố cho đến năm 1954, khi đất nước chia đôi sau hiệp định Genève
thì bà di cư vào miền Nam, còn bố bà ở lại để tìm người anh trai. Đó là một
cuộc chia tay không có ngày gặp lại.
Bố
mẹ Kiều Chinh có ba người con.
Anh
cả, người chị thứ nhì và Kiều Chinh là con gái út. Chị bà lúc ấy đã lấy chồng
và theo chồng sang Pháp định cư. Bố và anh trai ở lại miền Bắc. Chỉ có bà vào
miền Nam. Hai năm sau Kiều Chinh lập gia đình ở tuổi 18 với con trai của một
người bạn với bố bà.
Vào
miền Nam, do tình cờ mà Kiều Chinh trở thành một diễn viên điện ảnh. Đáng lẽ sự
nghiệp của bà bắt đầu từ bộ phim The Quiet American (Người Mỹ trầm lặng -
1957), khi đoàn làm phim của đạo diễn nổi tiếng Hollywood Joseph L. Mankiewicz
qua Sài Gòn để tìm diễn viên chính cho bộ phim của ông.
Vị
đạo diễn quyền lực muốn tìm kiếm một cô gái Việt Nam để đóng vai nữ chính, nhân
vật Phượng ở trong cuốn tiểu thuyết gốc của Graham Greene và đáng lẽ Kiều Chinh
bắt đầu sự nghiệp từ vai diễn đó, nhưng một nguyên do khiến nó không thành.
Kiều
Chinh kể lại:
“Gia
đình tôi theo đạo Phật, nhưng học tập trong một trường dòng nên tôi là một con
chiên ngoan đạo, tập hát thánh ca, Chủ Nhật nào cũng đi nhà thờ. Có một ngày
Chủ Nhật, tôi ở nhà thờ Đức Bà đi ra trên con đường Catinat. Tôi bước tới nhà
hàng Girval, bên kia đường là khách sạn Continental. Lúc đó có một người Mỹ từ
khách sạn Continental băng qua đường và vỗ vào vai tôi. Tôi quay lại và tưởng
là một anh lính Mỹ đang trêu ghẹo mình. Tôi nhìn anh ta một cách thản nhiên.
Anh ta hỏi tôi có biết nói tiếng Anh không. Tôi nhún vai không trả lời."
"Anh
ta có vẻ nhận ra sự đường đột của mình và xin lỗi tôi rồi nói rằng, chúng tôi
là một nhóm làm phim, đang đến Sài Gòn để tìm một cô gái Việt có thể nói được
tiếng Anh, tiếng Pháp để đóng vai chính trong cuốn phim về đề tài Việt Nam.
Chúng tôi ngồi ở Continental nhìn thấy cô từ rất xa và thấy dáng của cô rất phù
hợp với nhân vật mà chúng tôi đang tìm kiếm."
"Lúc
đó tôi mới cởi mở và trò chuyện với anh ta và gặp ông đạo diễn, một tên tuổi
lớn mà lúc đó tôi không hề biết. Sau đó ông ta đưa cho tôi cuốn kịch bản và yêu
cầu về nhà đọc. Và buổi chiều hôm sau quay trở lại để thử vai diễn.”
Lúc
đó Kiều Chinh mới lập gia đình được vài tháng. Người chồng của bà đang đi du
học bên Mỹ.
Với
phong tục phép tắc trong một gia đình truyền thống gốc Bắc, trước khi làm điều
gì Kiều Chinh cũng đều phải xin phép bố mẹ chồng. Hai cụ có vẻ rất ngạc nhiên
khi nghe bà nói có một đoàn làm phim Mỹ mời bà đóng phim, vì lúc đó điện ảnh là
một khái niệm khá mới mẻ.
Nhưng
khi nghe bà mô tả nhân vật là một cô gái Việt, làm gái nhảy trong vũ trường,
hết cặp với một nhà báo lớn tuổi người Anh đến một chàng điệp viên trẻ tuổi
người Mỹ thì cụ bà gạt phắt đi không đồng ý vì cho rằng đó không phải là hình
mẫu của người phụ nữ Việt Nam đã có gia đình.
Trước
sự phản đối của bố mẹ chồng, hôm sau Kiều Chinh đành quay trở lại gặp ông đạo
diễn Joseph L. Mankiewicz và nói rằng bà không thể nhận vai diễn này.
Ông
ta tỏ vẻ kinh ngạc và nói rằng cô có biết đây là một cơ hội lớn đối với cả một
ngôi sao Hollywood hay không?
Bà
nói rằng bà không giải thích được vì đây là chuyện phong tục văn hóa và truyền
thống gia đình. Hai tuần sau, họ tìm được một nữ diễn viên người Ý tên là
Giorgia Moll đóng vai Phượng, nhưng đạo diễn vẫn có nhã ý mời bà đến dự buổi
‘opening party’ để đón chào tất cả các tài tử đến Việt Nam quay phim.
Sau
đó, Joseph mời Kiều Chinh đóng một vai khách mời, trong đó có cảnh ông nhà báo
người Anh đi tìm Phượng trong một ngôi chùa ở Chợ Lớn và nhầm với một cô gái
khác. Đạo diễn muốn mời Kiều Chinh đóng vai cô gái có nhân dáng giống Phượng.
Đó
là cơ duyên đầu tiên của Kiều Chinh với điện ảnh. Hình ảnh bà xuất hiện trong
bộ phim giống như cảnh ngoài đời khi anh chàng casting director vỗ vai bà trên
đường phố Catinat vậy.
Thời
gian sinh hoạt với đoàn làm phim, Kiều Chinh gặp một số người Việt Nam tham gia
với tư cách là cố vấn, trợ lý sản xuất hoặc trợ lý đạo diễn là ông Bùi Diễm,
ông là chủ nhân của hãng phim Tân Việt và đạo diễn Lê Dân, diễn viên Lê Quỳnh…
Ông
Bùi Diễm hiểu được câu chuyện của bà và có vẻ tiếc nuối cho một cơ hội lớn mà
bà vuột mất.
Ít
lâu sau khi kết thúc phần quay Người Mỹ trầm lặng, hãng phim Tân Việt bắt tay
làm bộ phim Hồi chuông Thiên Mụ.
Nhà
sản xuất Bùi Diễm và đạo diễn Lê Dân quyết định mời Kiều Chinh, một gương mặt
hoàn toàn mới mẻ với khán giả đóng vai chính trong bộ phim, bên cạnh tài tử Lê
Quỳnh, cũng là một người gốc Hà Nội nổi lên nhờ bộ phim Chúng tôi muốn sống.
Biết
được câu chuyện gia đình nhà chồng bà rất khó khăn nên thay vì trực tiếp mời
Kiều Chinh, họ đến tận nhà để xin phép bà mẹ chồng cho bà đóng phim.
Bà
cụ có vẻ ngạc nhiên vì không biết tại sao cô con dâu mới về nhà chồng được hết
đoàn phim này đến đoàn phim khác mời.
Nhưng
khác lần trước, khi biết lần này Kiều Chinh đóng là một ni sư sống ở chùa Thiên
Mụ thì bà cụ mừng lắm và đồng ý lập tức vì cụ cũng là một người theo đạo Phật.
Đó là vai chính đầu tiên trong sự nghiệp điện ảnh của Kiều Chinh. (Kiều Chinh vai ni cô phim Hồi chuông Thiên Mụ 1957)
Bộ
phim được quay hơn một tháng trời ở Huế.
“Lúc
đó tôi còn ngây thơ chưa biết gì nhiều về đóng phim nhưng rất yêu thích điện
ảnh vì trong giai đoạn sống cùng bố ở Hà Nội, cuối tuần nào bố cũng dắt tôi đi
coi cine. Bố tôi là dân học trường Bưởi ra và rất giỏi tiếng Pháp. Thời đó phim
lại chạy phụ đề tiếng Pháp nên bố xem rất nhiều và hay trò chuyện với con cái
về phim ảnh."
"Không
bao giờ tôi nghĩ mình trở thành tài tử điện ảnh cả vì nền điện ảnh Việt lúc đó
vẫn còn rất sơ khai. Mộng của tôi lúc đó là trở thành nhạc sĩ nên bố tôi cho
tôi đi học piano từ lúc còn bé. Nên khi vào Sài Gòn và bắt đầu theo đoàn làm
phim, lại được đóng vai chính, nó giống như một giấc mơ với tôi vậy."
"Lúc
đó tôi hãy còn trẻ nên được những anh chị trong đoàn phim rất chiều chuộng, từ
ông sản xuất là Bùi Diễm, đạo diễn Lê Dân đến nam tài tử chính là Lê Quỳnh. Tài
tử Lê Quỳnh còn là bạn của chồng tôi lúc đó. Cho nên cả đoàn làm phim sống
chung với nhau như trong cùng một gia đình vậy. Lúc đó tôi diễn bằng bản năng
và cảm xúc là chính vì có được học qua trường lớp điện ảnh gì đâu. Bối cảnh của
bộ phim hoàn toàn trong chùa Thiên Mụ, cũng nhìn xuống dòng sông Hương ở đoạn
uốn khúc. Thời gian đó tôi hiền lành ít nói lắm nên trong đoàn phim ai cũng yêu
quý coi như một đứa em út vậy đó” – Kiều Chinh nhớ lại kỷ niệm đóng vai chính
trong bộ phim đầu tay từ 62 năm trước.
Bộ
phim không thành công về thương mại do ra đời trong giai đoạn khủng hoảng điện
ảnh. Bà cũng không nhớ nhiều về bộ phim đầu tay này do phim âm bản không tìm
thấy.
Nhưng
bà có một kỷ niệm vô cùng đáng nhớ với chùa Thiên Mụ. Năm 1995 khi lần đầu tiên
bà trở lại Việt Nam sau năm 1975, bà đến thăm chùa Thiên Mụ để hồi tưởng lại
những năm tháng tuổi trẻ của mình. Khi bà đang đứng chụp hình ở bậc tam cấp thì
nghe một tiếng nói từ xa, ‘Ôi ai như bà Kiều Chinh kìa’.
Bà
ngạc nhiên quay lại thì thấy một ông cụ bán nhang rất già. Bà ngừng chụp hình
và hỏi ông: “Tại sao cụ biết tôi?” Ông cụ đáp: “Tôi biết bà chứ, tôi là người
bán nhang tại đây khi bà đóng phim Hồi chuông Thiên Mụ. Tôi vẫn bán nhang từ
thời đó tới giờ và vẫn ngồi ở đây. Ngày xưa chúng tôi chỉ dám ngồi xa xa để
ngắm bà thôi”.
Câu
nói của cụ già bán nhang khiến Kiều Chinh nổi da gà và lặng người vì cảm động
bởi bộ phim đó đã cách đây hơn 40 năm.
Bà
không thể ngờ rằng cuộc đời của mình ba chìm bảy nổi, chu du khắp thế giới rồi
quay trở về lại một chốn kỷ niệm xưa lại gặp một ông cụ bán nhang ngồi đó suốt
40 năm và vẫn nhận ra mình.
Ông
vẫn làm một công việc duy nhất và sống một cuộc đời giản dị. Đó là điều khiến
bà quý vô cùng bộ phim đầu đời của mình, cho dù đó không phải là một bộ phim
thành công.
Sau
Hồi chuông Thiên Mụ, phải vài năm sau Kiều Chinh mới đóng bộ phim thứ hai là
Mưa rừng.
Kỷ
niệm đóng bộ phim này cũng rất đáng nhớ đối với bà và Kiều Chinh nói rằng mối
duyên của bà với điện ảnh như do trời định sẵn vậy.
Bà
nhớ lại, lúc đó, bà đang dắt một đứa cháu của chồng đi chơi ở sở thú thì gặp
một người đàn ông chụp lén mình rất nhiều. Về sau bà mới biết ông ta là Thái Thúc
Nha, chủ hãng phim Alpha danh tiếng.
Ít
lâu sau, cũng giống như ông Bùi Diễm của hãng phim Tân Việt, ông Thái Thúc Nha
lại đến gia đình chồng và xin phép bố mẹ chồng cho bà đóng phim tiếp theo.
Lúc
đó dù được coi là một tài tử điện ảnh có chút tiếng tăm, nhưng khi trở về nhà
chồng, Kiều Chinh là một người con dâu, một người vợ, người mẹ sống cuộc đời
bình thường và không dính dáng gì đến cuộc sống của tài tử. Có lẽ vì lý do đó
mà bố mẹ chồng có sự tin cậy ở bà. Khi đóng cuốn phim thứ hai thì người chồng du
học ở Mỹ đã trở về và cũng vui vẻ cho bà đi đóng phim.
Bộ
phim thứ hai cũng để lại cho Kiều Chinh rất nhiều kỷ niệm. Lúc đó hãng phim
Alpha của ông Thái Thúc Nha là hãng phim lớn nhất ở Sài Gòn. Ông rất giỏi tiếng
Anh tiếng Pháp và hãng phim Alpha cũng có đầy đủ thiết bị máy móc hiện đại mua
từ nước ngoài về.
Lần
này bộ phim được quay ở Đà Lạt và bà được đóng chung với Kim Cương – một diễn
viên ăn khách nhất tại miền Nam trong những năm đầu, tài tử Hoàng Vĩnh Lộc (lúc
ông đang còn là một tài tử), Ngọc Phu, Xuân Phát…
Đó
cũng là lần đầu tiên Kiều Chinh được lên Đà Lạt đóng phim. Không khí lãng mạn
của thành phố này khiến bà nhớ về Hà Nội và về sau, thành phố này cũng gắn bó
với rất nhiều bộ phim khác của bà.
Mưa
rừng ra mắt khán giả vào năm 1961 và là một bộ phim thành công về doanh thu. Sự
nghiệp của Kiều Chinh sau đó cũng được nối tiếp nhờ mối cơ duyên với những tài
tử trong đoàn phim này như Hoàng Vĩnh Lộc, Kim Cương và nhà sản xuất, đạo diễn
Thái Thúc Nha.
Trong
những năm đầu thập niên 60, do điện ảnh miền Nam gặp khủng hoảng nên bà chỉ
đóng một vài phim Việt Nam.
Nhưng
nhờ khả năng ngoại ngữ và gương mặt thanh thoát của mình, bà được một số hãng
phim lớn của Hollywood mời hợp tác và đóng vai chính trong A Yank in Vietnam
(1964) với tài tử kiêm đạo diễn Marshall Thompson và Operation C.I.A (1965) với
tài tử Hollywood nổi tiếng là Burt Reynolds. Sau đó nữa là Destination Vietnam
(quay tại Philippines) hay The Evil Within (1970), vai một công chúa Ấn Độ…
Đó
là những bộ phim ngoại quốc nổi tiếng mà Kiều Chinh đóng với các tài tử từ
Hollywood đến Ấn Độ, Philippines trong thập niên 60, đầu 70. Trong các bộ phim
này, Kiều Chinh đều được mời đóng vai chính. Thậm chí, vai chính trong bộ phim
The Evil Within còn gây ra một phản ứng dữ dội trên báo chí Ấn Độ vì để một nữ
diễn viên ngoại quốc đóng vai một nàng công chúa của nước này.
Nhờ
danh tiếng lên cao, Kiều Chinh liên tục được ông Thái Thúc Nha của hãng phim
Alpha cử đi tham gia các kỳ đại hội điện ảnh Á châu diễn ra tại Đài Loan hay
Tokyo (Nhật Bản).
Năm
1967, bà cùng Lê Quỳnh đến LHP Berlin để tham dự đại hội điện ảnh lớn nhất Tây
Đức và là một trong những LHP quốc tế lớn nhất thế giới.
Sau
hãng Alpha film của Thái Thúc Nha, Kiều Chinh có cơ hội làm việc với hãng Mỹ
Vân trong bộ phim Từ Sài Gòn tới Điện Biên Phủ, với dàn diễn viên nổi tiếng như
Lê Quỳnh, Hoàng Vĩnh Lộc, Thẩm Thúy Hằng…
Trong
giai đoạn hoạt động điện ảnh ở Sài Gòn gần hai thập niên, Kiều Chinh được làm
việc chung với hầu hết các diễn viên nổi tiếng thời đó.
Đến
năm 1970, khi nền điện ảnh miền Nam bắt đầu phát triển trở lại và thu hút được
khán giả đến rạp chiếu, Kiều Chinh quyết định thành lập hãng phim riêng và lấy
tên là Giao Chỉ.
Lý
giải về tên của hãng phim, Kiều Chinh nói rằng bà muốn lấy một cái tên gì đó
nói về gốc tích, nguồn cội của người Việt Nam. Dấu hiệu nhận diện của hãng phim
Giao Chỉ là hai ngón chân cái tõe ra để phân biệt với bàn chân “gót sen ba tấc”
của người Tàu.
Lúc
đó Kiều Chinh và đạo diễn Hoàng Vĩnh Lộc rất thân nhau, cùng chí hướng và muốn
làm một cuốn phim phải khác biệt. Đó là lý do cho bộ phim Người tình không chân
dung ra đời. Kiều Chinh đóng vai chính và giữ vai trò sản xuất, còn Hoàng Vĩnh
Lộc vừa viết kịch bản, đạo diễn.
Người
tình không chân dung là một bộ phim màu về đề tài phản chiến với một kịch bản
khác thường, không đi theo xu hướng của điện ảnh miền Nam đương thời.
Đó
cũng là bộ phim khiến Kiều Chinh hài lòng nhất trong suốt sự nghiệp điện ảnh
của bà tại miền Nam Việt Nam. Khi mang đi dự thi tại đại hội điện ảnh Á Châu tổ
chức tại Đài Loan năm 1973, nó trở thành bộ phim Việt Nam đầu tiên đoạt hai
giải thưởng là Phim chiến tranh hay nhất và Nữ diễn viên chính (drama) hay
nhất.
“Tôi
rất yêu quý và kính trọng Hoàng Vĩnh Lộc về mặt nghề nghiệp. Tôi nghĩ ông là
một người nghệ sĩ thực sự. Chúng tôi quý nhau như anh em trong một gia đình
vậy. Có lần Hoàng Vĩnh Lộc còn nói với tôi rằng, nếu tôi chết trước anh thì anh
sẽ bảo các con thờ Chinh như một người mẹ vậy. Anh Minh Trường Sơn cũng vậy,
các con anh đều gọi tôi là mẹ Chinh. Tôi quý cuộc đời sự nghiệp điện ảnh của tôi
lắm, vì nó không chỉ cho tôi một gia đình mà cả một đại gia đình. Tôi chỉ tiếc
do hoàn cảnh của đất nước mà những ước vọng sau đó của chúng tôi không thành.
Tôi và Hoàng Vĩnh Lộc có những dự tính lớn về các bộ phim tiếp theo nhưng không
thành” – Kiều Chinh hồi tưởng lại những năm tháng ấy.
Trở
lại với Người tình không chân dung. Khi mới ra, phim bị cấm chiếu gần một năm
trời vì tính phản chiến và có những cảnh mô tả sự tàn khốc của chiến tranh, có
thể ảnh hưởng đến tinh thần của người lính ngoài chiến trận. Đạo diễn Hoàng
Vĩnh Lộc và Kiều Chinh phải kêu cứu nhiều nơi vì cái “án oan” này.
Bộ
phim được chiếu trong Dinh Độc lập cho tổng thống xem và quyết định cho tất cả
các vị Bộ trưởng cùng rồi bỏ phiếu thăm. Sau đó, phim được chiếu một lần nữa
tại Trung tâm điện ảnh cho 21 vị bộ trưởng xem.
Cuối
cùng Người tình không chân dung nhận được 20 phiếu thuận và chỉ có một phiếu
chống. Lý do của phiếu chống đó cho rằng bộ phim cổ xúy cho một cuộc chiến bẩn
thỉu.
Kiều
Chinh đáp lại lại rằng, có cuộc chiến nào mà không bẩn thỉu hay không? Lẽ dĩ
nhiên là với số phiếu thuận áp đảo, Người tình không chân dung được phát hành
rộng rãi.
Nhà
sản xuất kiêm diễn viên chính Kiều Chinh và biên kịch, đạo diễn Hoàng Vĩnh Lộc
mừng hơn cả vì bộ phim không chỉ ngốn rất nhiều tiền bạc mà còn công sức và tâm
huyết muốn làm một bộ phim vừa mang hơi thở thời cuộc và mang tính nghệ thuật
thực sự.
Để
bộ phim được ra mắt ở những rạp chiếu xứng đáng, Kiều Chinh phải thân chinh đến
gặp chủ rạp Rex là bà Ưng Thi để hợp tác chiếu.
Bà
Ưng Thi tỏ vẻ ngần ngại và trả lời rằng rạp Rex chỉ chiếu phim Mỹ thôi chứ chưa
chiếu phim Việt Nam. Tuy nhiên, vì tiếng tăm của bộ phim, bà đồng ý kí hợp đồng
chiếu trong một tuần lễ, nhưng có nói thêm nếu buổi chiếu thứ 3 mà vắng vì bà
sẽ đơn phương ngưng hợp đồng.
Kiều
Chinh chấp nhận ký hợp đồng chiếu một tuần lễ. Bộ phim có buổi chiếu đầu tiên
rất thành công. Và suốt cả tuần lễ, bộ phim vẫn thu hút rất đông khán giả đến
xem. Bà Ưng Thi đề nghị chiếu cuốn phim sang tuần lễ thứ 2 và nói rằng chỉ có
vài bộ phim Mỹ nổi tiếng chiếu ở Rex ở tuần thứ 2 như Doctor Zhivago hay Romeo
& Juliet… Đây là cuốn phim Việt Nam đầu tiên chiếu ở Rex và cuốn phim thứ 4
trong tất cả các bộ phim chiếu ở Rex sang tuần lễ thứ 2.
Số
vốn hãng phim Giao Chỉ bỏ ra cho Người tình không chân dung khoảng 15 triệu
tiền Việt Nam Cộng Hòa lúc đó, và số thu trong hai tuần lễ đầu đã lên đến 45
triệu. (Kiều Chinh thời trẻ)
Kiều
Chinh nói với đạo diễn Hoàng Vĩnh Lộc rằng bà chỉ nhận lại số tiền vốn, còn
tiền lời thì đầu tư để tiếp tục làm thêm hai phim nữa. “Ngay lập tức chúng tôi
lên kế hoạch làm hai cuốn phim tiếp theo với những kịch bản mà tôi thích từ lâu
rồi là…”, Kiều Chinh kể.
Lúc
đó Hoàng Vĩnh Lộc là người của Trung tâm Điện ảnh, muốn ra ngoài để làm việc
với tư nhân cũng không hề đơn giản.
Sau
Người tình không chân dung, ông buộc phải làm tiếp một vài cuốn phim cho Trung
tâm Điện ảnh mới được phép làm tiếp cho tư nhân. Đó là lý do mà bà và Hoàng
Vĩnh Lộc chưa kịp làm tiếp các dự án tiếp theo thì Sài Gòn sụp đổ sau sự kiện
30/4.
Trong
khi chờ đợi cộng tác với Hoàng Vĩnh Lộc thì cũng là thời gian Kiều Chinh gặp
một nhân duyên điện ảnh khác, một vai diễn khiến bà nhớ mãi đến bây giờ. Đó là
dự án phim Hè muộn mà hãng phim Giao Chỉ của Kiều Chinh hợp tác với một đạo
diễn trẻ vừa học điện ảnh từ Pháp trở về là Đặng Trần Thức (em trai của bà Đặng
Tuyết Mai).
“Đặng
Trần Thức cũng là một người đạo diễn tài năng và có tư chất nghệ sĩ nhất mà tôi
từng hợp tác. Nhưng phong cách làm phim của Đặng Trần Thức và Hoàng Vĩnh Lộc
hoàn toàn khác nhau. Thức theo trào lưu ‘Làn sóng mới’ đang thịnh hành ở Pháp
lúc đó. Hè muộn là bộ phim đầu tiên của đạo diễn Đặng Trần Thức và cũng là bộ
phim thứ 2 của hãng phim Giao Chỉ do tôi sản xuất và đóng vai chính” – Kiều
Chinh bồi hồi nhớ lại.
Đặng
Trần Thức có lối kể chuyện rất khác lạ, không bám theo kịch bản phân cảnh. Buổi
tối hôm trước ông nghĩ ra cái gì thì hôm sau quay cái đó, rất ngẫu hứng.
Câu
chuyện của Hè muộn kể về một ông họa sĩ lớn tuổi có một cô vợ trẻ (Kiều Chinh
đóng). Về sau, ông họa sĩ đó có một người cháu học từ Pháp mới trở về (Nguyễn Tất
Đạt đóng). Cậu ta ở trọ nhà ông chú và dần dần yêu người vợ của chú. Bà vợ trẻ
cũng dành tình cảm cho cậu, nhưng cả hai vẫn giữ khoảng cách và không dám vượt
qua lễ giáo. Cảnh cuối cùng của bộ phim quay hình ảnh người phụ nữ bước vào đám
khói của cơn cháy rừng theo người chồng đã chết, nhưng tâm trạng của cô ta vẫn
dành cho người tình trẻ. Cảnh phim không có thoại mà chỉ có một đoạn độc thoại
nội tâm mô tả tâm trạng của cô.
Sau
hơn 40 năm đã trôi qua, khi hồi tưởng lại quá trình quay bộ phim Hè muộn, Kiều
Chinh vẫn nhớ như in đoạn độc thoại nội tâm ở cuối phim và bà diễn lại phân
cảnh đó với thần thái của một diễn viên bước vào vai diễn.
Bộ
phim Hè muộn không thành công về doanh thu do cách kể chuyện quá mới mẻ và ít
kịch tính, nhưng điều đó không ngăn cản cơ duyên điện ảnh giữa Kiều Chinh và
Đặng Trần Thức.
Bà
trân trọng tài năng của người đạo diễn trẻ nên dự tính hợp tác với ông hai bộ
phim nữa, trong đó có dự án Vòng tay học trò (chuyển thể từ tiểu thuyết của
Nguyễn Thị Hoàng) mà Kiều Chinh đã trực tiếp mua bản quyền từ nhà văn.
Rất
tiếc là một lần nữa, dự án tiếp theo của Kiều Chinh và Đặng Trần Thức không
thành. Rốt cuộc, những dự án tiếp theo mà Kiều Chinh dự định làm với Hoàng Vĩnh
Lộc và Đặng Trần Thức đều không thành.
“Phải
nói là tôi rất thương nền điện ảnh miền Nam thời gian đó. Đất nước nhỏ bé, nền
điện ảnh phát triển muộn màng, lại còn đối mặt với tình thế chiến tranh triền
miên. Đất nước chia đôi, số lượng khán giả cũng bị chia đôi. Thời đó chỉ có
những thành phố lớn mới có rạp chiếu bóng hay khán giả trung lưu trở lên mới có
tiền đi coi cine. Trong hoàn cảnh đó mà nền điện ảnh miền Nam vẫn làm được
nhiều cuốn phim lớn. Đó là điều mà tôi rất cảm phục” – Kiều Chinh bùi ngùi nhớ
lại.
Trong
những ngày cuối cùng của chế độ miền Nam Cộng Hòa, Kiều Chinh ít khi ở Sài Gòn
do bà phải đi đóng phim ở các quốc gia châu Á.
Ngày
30/4/1975, bà còn quay những cảnh cuối cùng của bộ phim The full house rồi mới
lên máy bay về Sài Gòn thì được tin Sài Gòn đã sụp đổ.
Bà
lên một chuyến bay khác để quay lại Singapore nhưng lúc này hộ chiếu của bà đã
không còn được thừa nhận do thuộc về một quốc gia không còn tồn tại trên thế
giới.
Vì
lý do đó mà Kiều Chinh, từ một tài tử điện ảnh vang danh trước đó và xuất hiện
trên một trang bìa của tờ tạp chí tại Singapore phải ngồi tù.
Nhờ
tên tuổi và mối quan hệ ngoại giao, bà được ra tù, nhưng chính quyền Singapore
không chấp nhận cho bà tị nạn.
Trong
vòng 24 giờ tiếp theo, Kiều Chinh phải lên một chuyến bay khác để rời khỏi đất
nước láng giềng. Và quốc gia đầu tiên bà đáp máy bay xuống, chấp nhận cho Kiều
Chinh tị nạn là đất nước Canada ở bên kia bán cầu.
Từ người dọn chuồng gà đến
ngôi sao ở Hollywood
Từ
vị trí của một ngôi sao điện ảnh, xuất hiện trong hàng chục bộ phim hợp tác với
quốc tế, Kiều Chinh trở thành một người tị nạn tay trắng và bắt đầu lại từ đầu.
Bà phải đi dọn chuồng gà để kiếm 2 đô la một giờ.
May
mắn sau đó, bà được nữ diễn viên Hollywood quen biết trước đó bảo lãnh sang Mỹ
và giúp đỡ Kiều Chinh từng bước gia nhập vào Hollywood.
Chỉ
trong vòng một thời gian ngắn, nhờ miệt mài đi casting và tham gia đóng những
vai nhỏ nhất, Kiều Chinh đã được Hollywood chấp nhận.
Dần
dần bà xuất hiện trong những bộ phim lớn như M*A*S*H (1977), một series truyền
hình cực kỳ ăn khách của hãng CBS hay đóng vai chính trong bộ phim điện ảnh The
Joy Luck Club (Phúc Lạc Hội, 1991).
Đến
nay, Kiều Chinh đã xuất hiện trong hàng chục bộ phim điện ảnh lẫn truyền hình
của Mỹ, từ vai chính cho đến những vai phụ thoáng qua.
“Sang
Mỹ làm phim, tôi cũng có được sự may mắn khi vào được hệ thống của Hollywood.
Từ đó đến nay tôi vẫn tiếp tục làm việc, được gia nhập Hiệp hội diễn viên Mỹ và
làm giám khảo chấm thi nhiều Liên hoan phim tại Mỹ. Nói như vậy không có nghĩa
là tôi hài lòng. Vì đóng những phim của Hollywood, dù lớn như M*A*S*H hay The
Joy Luck Club… nhưng không có những kịch bản, những nhân vật làm tôi say mê.
Thậm chí có những vai phụ thoáng qua màn ảnh, tôi cũng phải đóng. Vì mỗi khi đã
vào Hiệp hội Diễn viên Mỹ (SAG), tôi phải làm việc liên tục trong suốt 15 năm
mà không được ngừng thì mới tiếp tục được ở lại Hiệp hội và hưởng được những
lợi ích của họ," Kiều Chinh lý giải về sự làm việc không ngưng nghỉ của
mình suốt hơn 40 năm qua tại Hollywood.
Nhà
văn Mai Thảo có nhận xét về bà rằng: “Làm tài tử thì dễ lắm, đôi khi chỉ cần
nhan sắc và cơ may. Nhưng ở lại với sự nghiệp bao lâu lại là chuyện hoàn toàn
khác. Kiều Chinh là một tài tử điện ảnh đích thực vì bà ở lại với điện ảnh
trong suốt sự nghiệp của mình.”
'Cõi tôi' của Kiều Chinh
Sau
khi định cư ở Mỹ, cuộc hôn nhân giữa bà và người chồng Nguyễn Năng Tế đổ vỡ. Từ
đó, bà chỉ có một người tình duy nhất là điện ảnh.
“Bản
thân tôi có thể trở thành một người đàn bà kinh doanh, hoặc lấy một ông chồng
giàu có để dựa vào, nhưng lựa chọn của tôi là diễn viên nên tôi phải đi thử vai
từng phim. Nói như nhà văn Mai Thảo, cuộc sống của tôi là một sự lựa chọn. Tôi
lựa chọn sự khắc nghiệt đó để tiếp tục đi tới. Hạnh phúc của tôi là đi tới cùng
sự nghiệp của tôi,” Kiều Chinh nói.
Trong
những năm phát triển sự nghiệp ở Mỹ, Kiều Chinh là tài tử duy nhất của điện ảnh
miền Nam tiếp tục phát triển được sự nghiệp điện ảnh của mình.
Kiều
Chinh nói rằng, điều bà tiếc nuối nhất là nhiều nghệ sĩ tài năng không tiếp tục
sự nghiệp điện ảnh của họ như Lê Quỳnh, La Thoại Tân, Đoàn Châu Mậu, Hùng
Cường, Túy Hồng, Kim Vui… Họ là những người rất giỏi tiếng Anh, nhưng không thể
phát triển sự nghiệp tại Mỹ. Tuy nhiên, đó là sự lựa chọn của mỗi cá nhân, mỗi
con người.
Ngay
cả bản thân bà, dù đóng hàng chục bộ phim của Hollywood, trong đó có những bộ
phim lớn và được xem là cột mốc như The Joy Luck Club, bà vẫn không cảm thấy
hài lòng. Chưa có vai diễn nào khiến bà thực sự hãnh diện hoặc sung sướng. Chưa
có vai diễn nào thử thách bà, hoặc xứng đáng là một bộ phim để đời, cho dù bà
vẫn ít nhiều tự hào về Người tình không chân dung, về Hè muộn ở miền Nam trước
75 và The Joy Luck Club ở Hollywood.
“Tôi
chỉ mong có một bộ phim lớn nào đó nói về người Việt Nam với tất cả văn hóa,
con người, thay vì chỉ nói đến chiến tranh, bởi vì phim chiến tranh đã được
Hollywood dựng nhiều quá rồi. Chúng ta cần có kinh phí và những tài năng lớn để
làm được những bộ phim mang dấu ấn văn hóa của một đất nước. Tôi mong làm được
một cuốn phim mà khi đèn trong rạp chiếu sáng, tôi vẫn thấy được trong tâm khảm
của mình vẫn còn cảm giác nôn nao, lưu luyến. Và sự nôn nao đó có thể ở lại
suốt cuộc đời của mình, như Dr Zhivago, như The Longest Day, như Casablanca,
như Schindler’s List… mà tôi đã từng xem. Tôi vẫn mong điện ảnh Việt Nam có
những cuốn phim như thế, để lại cho khán giả từ thế hệ này đến thế hệ khác sự
tự hào”.
Trong
ngôi nhà riêng mà bà sống một mình nhiều năm qua, Kiều Chinh cho chúng tôi xem
hình ảnh mới nhất của bà trong bộ phim Recovery của đạo diễn trẻ gốc Việt tên
là Scott Trần. Bà luôn ủng hộ đạo diễn trẻ vì họ dám chọn những con đường gai
góc và những kịch bản khác lạ.
“Nhân
vật của tôi đóng là một bà già mắc bệnh Alzheimer. Bà quên hết hiện tại nhưng
vẫn nhớ những câu chuyện trong quá khứ xa xôi. Bà ta chỉ sống với quá khứ ngày
xưa, với mối tình thời trẻ. Đứa cháu rất yêu bà và sáng tạo ra một chiếc máy VR
để khi đeo vào, bà sống lại những ký ức ngày xưa. Tôi thích những vai diễn
khiến tôi khác ngoài đời, thích vì nhân vật chứ không phải vì Kiều Chinh. Tôi
muốn có một vai diễn cuối đời là hình ảnh một người đàn bà thật gầy, chỉ có da
bọc xương và tôi sẵn sàng cạo trọc đầu cho vai diễn đó. Bộ phim đầu tiên tôi
đóng vai một ni sư ở chùa Thiên Mụ và bộ phim cuối đời tôi muốn đóng là vai một
thầy tu, nhưng không phải phim về tu hành mà là phim về một người phụ nữ Việt
Nam chọn con đường tu hành để hồi ức về quá khứ của đất nước mình”, Kiều Chinh
nói.
Cuộc
trò chuyện giữa chúng tôi và Kiều Chinh kéo dài suốt hơn 5 tiếng đồng hồ. Những
câu chuyện nối tiếp nhau, từ ký ức đến hiện tại, từ Hà Nội, Sài Gòn đến
Hollywood và cả những ước mơ dang dở.
Trong
suốt 5 tiếng đồng hồ đó, người phụ nữ 82 tuổi được xem là một biểu tượng và
niềm tự hào của cộng đồng người Việt tại Mỹ vẫn say sưa nói về điện ảnh, về văn
hóa Việt.
Bận
rộn với công việc đóng phim, thiện nguyện và hỗ trợ cộng đồng người Việt tại
Mỹ, Kiều Chinh nói rằng nơi bà yêu thích nhất không phải là trường quay hay
những sự kiện phù hoa của Hollywood mà là ngôi nhà của bà.
“Thế
giới của tôi là ngôi nhà của tôi. Tôi cần không khí mà mình thuộc về. Đó là cõi
tôi,” bà nói.
Trong
ngôi nhà của mình, bà treo những bức tranh của các họa sỹ vẽ tặng, những tấm
poster phim lớn mà bà từng đóng, những bức hình với các tài tử Việt Nam và
Hollywood vì bà muốn nhìn thấy tất cả những kỷ niệm bên cạnh mình. Kiều Chinh
đã đi làm việc và du lịch vòng quanh thế giới trong suốt hơn 60 năm qua, nhưng
bà chỉ nhớ nơi nào lưu giữ kỷ niệm của mình. Có lẽ vì vậy mà Kiều Chinh trân
trọng những kỷ niệm đến vậy.
Trong
hơn 40 năm sống tại Mỹ, dù sống qua nhiều ngôi nhà khác nhau, nhưng ở bất cứ
ngôi nhà nào, bà cũng để dành một khoảng đất trống để tự tay thiết kế một khu
vườn cho riêng mình.
Trong
vườn, bà luôn trồng một cây liễu. Với bà, cây liễu là hình ảnh mang tính biểu
tượng của người phụ nữ Việt Nam vì sự mềm mại và dịu dàng của nó.
Trong
khu vườn của mình, bà xây một chiếc am nhỏ với những bức tượng Phật. Kiều Chinh
nói rằng hai nơi bà thích nhất trong ngôi nhà của mình là phòng làm việc, nơi
bà vẫn say mê xem phim mỗi ngày và khu vườn nhỏ, nơi bà vẫn dành thời gian buổi
sáng để thiền trước giờ bắt tay vào một ngày mới.
Đó
là một người phụ nữ Việt Nam từ trong cốt cách mà tôi biết, cho dù bà đã rời
khỏi Việt Nam từ gần nửa thế kỷ trước.
*.
LÊ HỒNG LÂM
Địa chỉ: Quận Bình
Thạnh,
thành
phố Hồ Chí Minh.
........................................................................................
-
Cập nhật từ email: phudoan56@gmail.com ngày 15.03.2021.
-
Bài viết không thể hiện quan điểm của trang Đặng Xuân Xuyến.
-
Vui lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng lại..
.
LỜI BỘC BẠCH CỦA NGHỆ SĨ THÀNH LỘC VỚI NHỮNG NGƯỜI MẾN MỘ
Trả lờiXóa"Hồi còn làm Ban Giám Khảo của VN’s Got Talent đến mùa thứ 2 thì có một bạn hâm mộ tại Hà Nội đã lấy chân dung tôi, Huy Tuấn, Thuý Hạnh và MC Thanh Bạch ghép vào hình ảnh nhóm thầy trò đường tăng Tam Tạng đi thỉnh kinh trong Tây Du Ký để bày tỏ lòng ngưỡng mộ. Tôi có nói với bạn ấy (qua facebook thôi) rằng tôi cảm kích lòng ngưỡng mộ của bạn ấy dành cho chương trình và riêng BGK&MC, nhưng xin đừng ghép tôi vào cái nhóm văn hoá Trung Quốc vì tôi không muốn trông thấy hình ảnh chính mình lại khoác bộ trang phục của họ để cổ suý cho một nền văn hoá của một quốc gia đang xâm lấn lãnh thổ và làm hại người dân nước tôi mỗi ngày trên biển đảo!
Bạn ấy bảo tôi cực đoan, chính trị là chính trị mà nghệ thuật là nghệ thuật! Tôi nói trước đây tôi cũng đã từng nghĩ như vậy nhưng bây giờ thì không vì chính Trung Quốc cũng đã không nghĩ như vậy, họ là những kẻ xảo ngôn nên ta không cần phải tôn trọng và hãy lấy hình ảnh tôi ra khỏi bức ảnh ấy, người bạn này đã tỏ ra thất vọng và miệt thị tôi khá nặng! Lúc đó tôi có nghĩ chắc bạn này là một dư luận viên.
Trong đợt kỷ niệm cho sự kiện của một hội chuyên ngành về sân khấu, người ta muốn dựng lại một số vở kịch lừng danh của nhà hát sân khấu nhỏ 5B mà một thời tôi đã gắn bó tài nghệ mình nơi đó, chỉ là một đợt hoạt động mang tính sự kiện thôi nhưng trong đó có vở Lôi Vũ (tác giả Tào Ngu - Trung Quốc) mà tôi đã thành công nhiều với vai Chu Xung. Tôi từ chối tham gia cũng vì lý do trên, không thể khác!
Không thể viện lý do nghệ thuật khác với chính trị để chính mình tự làm tổn thương lòng tự trọng dân tộc của mình. Khi hai quốc gia còn là bạn bè tôn trọng chủ quyền của nhau thì nghệ thuật còn làm thăng hoa nhau được, chứ ai lại có thể đi tôn vinh văn hoá của một quốc gia nó bắn giết dân ta, xâm phạm chủ quyền lãnh thổ của ta từng ngày từng giờ được? Tôi đã nói rõ quan điểm của mình như vậy với ban tổ chức và không hiểu sao sau đó đợt sự kiện đó cũng ngưng lại luôn, chắc vì không có kinh phí chứ không phải là từ tôi, tôi chỉ là hạt cát trong cái sa mạc showbiz Việt nhu nhược nầy!
Cũng như có lần tôi từ chối làm đại sứ hình ảnh cho một sản phẩm của Trung Quốc (họ đài thọ tôi du lịch miễn phí bên đó) thì cũng có vài người bảo tôi dại đã để vuột khỏi tay 1 cây cờ!!!
Rồi bây giờ là một danh sách dài ngoằng các tài tử minh tinh điện ảnh và nghệ sĩ của Trung Hoa lục địa mà “thần dân” xứ Việt chết mê chết mệt đã lên tiếng ủng hộ cái gọi là “đường lưỡi bò” láo xược trên biển Đông của chính quyền Trung Quốc, họ phản đối phán quyết của toà án quốc tế, bất chấp luật pháp và đi ngược lại với lương tri thế giới. Những cái tên như Phạm Băng Băng, Triệu Vy, Huỳnh Hiểu Minh, Lục Tiểu Linh Đồng… vốn đã xem chúng ta là thần dân của họ, tài nguyên nước ta là tài sản của quốc gia họ từ bao đời nay rồi! Vậy có đúng là nghệ thuật kinh tế đi trước để lót đường cho chính trị và xâm lược đi sau không?
Các văn nghệ sĩ, các fans hâm mộ những soái ca, tỉ tỉ, những thứ ngôn tình hay nam thần ngọc nữ gì đó…..hãy tỉnh táo và sáng suốt mà lo bảo vệ những giá trị văn hoá Việt còn sót lại trong mong manh và chỉ có chúng ta mới là những người phải thể hiện lòng tự tôn dân tộc mình. Tôi không kêu gọi kỳ thị mà tôi kêu gọi sự thức tỉnh!"
Thành Lộc