SUY NGHĨ VỀ THƠ
*
Thơ - là một bài văn gồm những
câu ngắn, dài (có vần hoặc không vần) có thanh âm từ điệu của một thứ tiếng mà
nhà thơ sáng tác ra, thường theo những niêm luật nhất định. Người ta thường hay
nói “thơ ca”, nhưng cũng cần phân biệt sự khác nhau giữa thơ và ca. Nếu Ca
diễn tấu ca ngợi một cái đẹp thì Thơ với ý tứ sâu xa, với cấu trúc độc đáo được
kết tinh từ cái đẹp đó làm cho mọi người ngây ngất chiêm ngưỡng vẻ đẹp huyền
diệu tâm linh rất thơ đó.
Có nhiều cách định nghĩa về
thơ: (Tác giả Nguyễn Khôi)
- Thơ là tiếng kêu tự nhiên của
con tim. Một bài thơ là một cõi thế giới.
- Thơ là một thể loại văn học
sử dụng vần điệu, hình ảnh, tình cảm, để thể hiện một tư tưởng nào đó.
- Thơ là tiếng lòng, là sự giãi
bày (tiếng nói độc bạch) để diễn tả nỗi oán than, một niềm vui, một nỗi nhớ,
một suy tưởng (còn tiểu thuyết là đối thoại, nhiều tiếng nói, nhiều bè, hoà
nhịp với nhau, cãi nhau, đối chọi nhau)
- Thơ là tiếng vọng của tâm hồn
(là bữa tiệc của tâm hồn).
- Thơ là tiếng hát, nhà thơ là
người hát rong. Hát lên niềm khao khát cuộc sống, tình yêu, tự do. Người làm
thơ trước tiên phải có cảm hứng mãnh liệt (thi hứng) và phải biết làm thơ theo
đúng nghĩa của nó (vì thơ là văn bản được tổ chức bằng nhịp điệu của ngôn từ)
tức là phải nắm những đặc trưng (thi pháp) của thơ để mà vận dụng khi sáng tác.
Đó là về:
+ Cấu trúc trùng điệp (âm
thanh, nhịp điệu, ngữ nghĩa)
+ Kiến trúc đầy âm thanh
+ Nhiều khoảng trắng trên không
gian in thơ (nhằm tạo ra cách nói “Thơ một chút” - thơ kỵ lộ liễu -
để thơ có nhiều khoảng “lặng” tạo ngân vang cái “ý chưa dứt làm
day dứt lòng người”.
+ Thơ phái có chất nhạc tràn
đầy và cần cái ảo đan xen cái thục (sản phẩm của trí tưởng tượng) trong thơ.
Thơ Tàu trọng ý tại ngôn ngoại,
còn Thơ Việt ta là tình thì kín mà ý thì sang. Tâm hồn là hoa, còn thơ là quả. Hoa đẹp nhưng chưa chắc đã có hương thơm, cũng
như tâm hồn mãi nhưng chưa chắc thơ đã hay.
Thơ chắp cánh cho con người bay
bổng, do đó mới gọi là “hồn thơ” là vậy. Tức cảnh sinh tình tạo thi
hứng cho nguồn thơ dào dạt tuôn trào như suối, như sông là thế.
Thơ không phải của riêng ai,
nhưng không phải ai làm thơ cũng thành nhà thơ. Mỗi nhà thơ có phong cách ý vị
riêng. Thơ chí là lều lán tới nhà và lâu đài, ngọn núi… và dù chỉ một vài bài,
thậm chí chỉ một câu cũng tạo được đỉnh cao, dấu ấn của thời đại và khắc sâu
vào hồn người - thơ bất tử là vậy
Xứ Bắc Ninh ta: Người làm thơ
(so với xứ khác) không nhiều nhưng nhà thơ có tên tuổi thì lại không ít.
Đất Bắc Ninh hẹp (hiện nay bé
hơn cả thủ đô Hà Nội), nhưng là nơi địa linh, nhân kiệt. Là lỵ sở đầu tiên của
quận Giao Chỉ, nơi sinh ra Lý Công Uẩn - người quyết định ban Chiếu dời
Đô về thành Đại La, lập nên kinh đô Thăng Long, nghìn năm văn hiến. Từ vị
trạng nguyên đầu tiên của nước Nam ta (Lê Văn Thịnh), những thi sỹ tiên khởi
với những văn ánh thơ đẹp, bất hủ của nước Đại Việt ta thì nhiều đấng tài hoa
ấy được sinh ra ở đất Bắc Ninh - Kinh Bắc này.
Làm thơ là làm việc của riêng
mình. Viết Thi Thoại là làm việc chung cho mình và cho mọi người... Bắc Ninh
Kinh Bắc ta, xưa nay chưa có Thi xã và cũng chưa có ai làm Thi Thoại.
Kẻ hậu sinh Nguyễn Khôi ở làng
Đình Bảng này cúi xin các bậc tiền nhân ông cha thủa trước, nghiêng mình xin
phép các anh các chị thi nhân kẻ sỹ đương thời của tỉnh nhà, mạo muội căm cụi
viết một quyển Bắc Ninh Thi Thoại gọi là điểm dẫn, sưu tầm, hệ thống lại, có
đôi lời cảm nhận (theo thiển ý) để góp vui cho nhũng người đồng hương trong lúc
vui chơi giải trí khi ly rượu, chén trà “nghênh phong thưởng
nguyệt” với hồn quê Kinh Bắc, sâu sắc tình đời. Có điều gì thô lậu mong
bạn đọc quê hương lượng thứ.
*.
NGUYỄN
KHÔI
Địa chỉ: P12A05 nhà 17T, Hoàng Đạo Thúy, Hà Nội.
Email: khoidinhbang@gmail.com
Điện thoại: 097.955.62.05
.
…………………………………………………………………………
- Cập nhật theo nguyên bản từ email tác giả
gửi ngày 17.04.2021.
- Bài viết không thể hiện quan điểm của trang
Đặng Xuân Xuyến.
- Vui lòng ghi rõ
nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng lại.
.
0 comments:
Đăng nhận xét