BÀI HÁT VỀ
CỐ HƯƠNG - MỘT BÀI VÔ LỐI
NHẠT NHẼO,
CŨ MÈM, TỆ HẠI…
*
BÀI HÁT VỀ CỐ HƯƠNG
Kính dâng làng Chùa của
tôi
Tôi hát bài hát về cố hương tôi
Khi tất cả đã ngủ say
Dưới những vì sao ướt đẫm
Và những ngọn gió hoang mê dại tìm về
Đâu đây có tiếng nói mê đàn ông bên mái tóc đàn bà
Đâu đây thơm mùi sữa bà mẹ khe khẽ tràn vào đêm
Đâu đây những bầu vú con gái tuổi mười lăm như những mầm cây
đang nhoi lên khỏi đất
Và đâu đây tiếng ho người già khúc khắc
Như những trái cây chín mê ngủ tuột khỏi cành rơi xuống
Góc vườn khuya cỏ thức một mình
Tôi hát bài hát về cố hương tôi
Trong ánh sáng đèn dầu
Ngọn đèn đó ông bà tôi để lại
Đẹp và buồn hơn tất cả những ngọn đèn
Thuở tôi vừa sinh ra
Mẹ đã đặt ngọn đèn trước mặt tôi
Để tôi nhìn mặt đèn mà biết buồn, biết yêu và biết khóc
Tôi hát bài hát về cố hương tôi
Bằng khúc ruột tôi đã chôn ở đó
Nó không tiêu tan
Nó thành con giun đất
Bò âm thầm dưới vại nước, bờ ao
Bò quằn quại qua khu mồ dòng họ
Bò qua bãi tha ma người làng chết đói
Đất đùn lên máu chảy dòng dòng
Tôi hát, tôi hát bài ca về cố hương tôi
Trong những chiếc tiểu sành đang xếp bên lò gốm
Một mai đây tôi sẽ nằm trong đó
Kiếp này tôi là người
Kiếp sau phải là vật
Tôi xin ở kiếp sau là một con chó nhỏ
Để canh giữ nỗi buồn - báu vật cố hương tôi./.
*.
NGUYỄN QUANG THIỀU
Dùng “cố hương” - quê cũ, quê hương, là âm
Hán (故鄉) đã Việt hóa cũng được, nhưng mình đã đang sống với quê, có đi đâu cũng
xa vài ngày rồi phi xe máy, ô tô về quê, tới nhà thì đưa hai chữ “cố hương”
nghe nặng nê, Tàu cộng quá!
Bài thơ "Bài hát về cố hương"
của Nguyễn Quang Thiều, không có gì mới, quá cũ mèm.
“Tôi
hát bài hát về cố hương tôi
Khi
tất cả đã ngủ say
Dưới
những vì sao ướt đẫm
Và
những ngọn gió hoang mê dại tìm về
Đâu
đây có tiếng nói mê đàn ông bên mái tóc đàn bà
Đâu
đây thơm mùi sữa bà mẹ khe khẽ tràn vào đêm
Đâu đây những bầu vú con
gái tuổi mười lăm như những mầm cây đang nhoi lên khỏi đất
Và đâu
đây tiếng ho người già khúc khắc
Như
những trái cây chín mê ngủ tuột khỏi cành rơi xuống…”
Đoạn Vô lối có 9 câu, 90 chữ kể lể dài dòng,
nhạt nhẽo, không có một thông tin gì, chưa nói gửi tình cảm cho quê hương, cho
người đọc! Đoạn Vô lối này ai chả viết được.
Làng quê Việt hay làng quê trên trái đất này, ở
đâu chẳng có đàn ông, đàn bà, người già ho khục khặc, thiếu nữ tuổi mười lăm,
vú chum chúm chủm cau; ở đâu thời thế kỷ trước chắng có ánh đèn dầu…. Cái làng
Chùa của Nguyễn Quang Thiều được Nguyễn Quang Thiều nhắc trong thơ, trong văn
có đến nghìn lần mà không một ai hình dung ra được cái làng ở đồng bằng Bắc bộ
này có khác gì vạn nghìn làng khác ở đồng chiêm trũng. Không hình dung ra vì nó
quá chung chung, không nét nào đặc sắc, tiêu biểu. Nhà thơ Quang Dũng chỉ nét
chấm phá quê hương hiện ra, không lẫn vào đâu được:
…”Bao giờ trở lại đồng
Bương Cấn
Về núi Sài Sơn ngó lúa
vàng
Sông Ðáy chậm nguồn qua
Phủ Quốc
Sáo diều khuya khoắt thổi
đêm trăng…”
(Quang
Dũng)
Khổ Vô lối tiếp cũng vây:
“Tôi hát bài hát về cố
hương tôi
Trong ánh sáng đèn dầu
Ngọn đèn đó ông bà tôi để
lại
Đẹp và buồn hơn tất cả
những ngọn đèn
Thuở tôi vừa sinh ra
Mẹ đã đặt ngọn đèn trước
mặt tôi
Để tôi nhìn mặt đèn mà
biết buồn, biết yêu và biết khóc…”
Ngọn đèn dầu có gì lạ. gì
mới ở làng quê Việt của những năm 90 thế kỷ trước.
Khổ Vô lối này, Nguyễn Quang Thiều cực đoan, chủ quan nói:
“Ngọn đèn đó ông bà tôi
để lại
Đẹp và buồn hơn tất cả
những ngọn đèn…”
Có
thật ngọn đèn dầu ông bà anh để lại “đẹp và buồn” hơn tất cả những ngọn đèn
khác?
Vô
lối hỏng, hỏng 100%!
“Kiếp này tôi là người
Kiếp sau phải là
vật »
Ai
nói với anh điều đó? Vì sao anh biết được? Anh lại tuyền truyền mê tín dị
đoan !
«Tôi xin ở kiếp sau là
một con chó nhỏ
Để canh giữ nỗi buồn -
báu vật cố hương tôi »
Được thôi. Muốn xin làm thánh thần thời khó, muốn làm con chó mà con chó
nhỏ thì tạo hóa cho ngày. Từ kiếp người cao sang, cao nhất trong muôn loại động
vật anh muốn trở về kiếp ăn cứt thì dễ ợt! Hàng vạn, hàng vạn tỷ năm sự sống
mới tiến từ đơn bào lên đa bào lên tiết túc, lên động vật đẻ trứng, động vật có
vú ; từ động vật bốn chân là chó lên động vật đi hai chân: khỉ, người!
Không có loài người nào trên trái đất này muốn mình trở lại thân phận chó! Chỉ
có Nguyễn Quang Thiều mới tình nguyện trở lại kiếp ăn cứt!
Cái làng Chùa quê Nguyễn Quang Thiều, giàu
sang chưa đến nơi, nghèo đói chưa phải lối, đau chưa có tầm, chẳng gì hoa thơm,
cỏ lạ, thành tích thành tựu cũng không, nhân vật, núi sông chẳng tiếng tăm gì
mà đòi lấy nỗi buồn làm báu vật cố hương! Hoang đường!
Rồi “tôi
hát, tôi hát…”, hát mãi trong bài Vô lối, chẳng biết hát cái cục cứt gì?
Nguyễn Quang Thiều sinh năm 1957, năm 1964
máy bay Mỹ đã ra bắn phá triệt tiêu miền Bắc, Thiều đã 7 tuổi rồi, đi học rồi,
đi theo giao thông hào đến trường rồi. Máy bay Mỹ đã ra bắn phá triệt tiêu miền
Bắc, không một nơi nào không nghe tiếng máy bay giặc, không một nơi nào không
bom đạn giặc Mỹ vãi xuống. Người chết, nhà cháy chẳng ngày chẳng có. Thế mà,
qua «Bài hát về cố hương», người đọc thấy làng Chùa của Nguyễn Quang Thiều hình
như ở trên sao Hỏa nên quá yên bình, an toàn tuyệt đối, không có trẻ thơ, người
già ngủ hầm, học sinh đội mũ rơm đi học,
Nói
chung, không chỉ bài này, tất cả thơ Vô lối của Nguyễn Quang Thiều đều nhạt
nhẽo, chung chung, sến toàn tòng Vô lối phải dịch ra thơ Việt mới đọc được.
Thậm cấp chí nguy cho Văn chương Việt!
*.
Hà Nội, ngày
10 tháng 06-2021
ĐỖ HOÀNG
Quê quán: Cao Vân, Lệ Thủy, Quảng Bình.
Hiện sống và
làm việc tại Hà Nội.
Email: donguyenhn@yahoo.com
Điện thoại: 091.336.96.52
.
........................................................................................
- Cập nhật
theo nguyên bản tác giả gửi qua email ngày 29.07.2021.
- Ảnh dùng
minh họa cho bài viết được sưu tầm từ nguồn: internet.
- Bài viết
không thể hiện quan điểm của trang Đặng Xuân Xuyến.
- Vui lòng
ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng lại..
.
0 comments:
Đăng nhận xét