ĐIỂN XƯA
TÍCH CŨ
VẠN LÝ TÌM
CHỒNG
*
Nhà
Tần (306-209 trước D.L.), đời vua Tần Thủy Hoàng (221-209 trước D.L.) có người
con gái họ Hứa tên Mạnh Khương. Chồng của nàng họ Phạm tên Thực, người ở miền
Quan Trung nước Sở. Vốn con nhà danh giáo, từ nhỏ đã hấp thụ đạo đức, thư hương
theo tinh thần gia phiệt.
Mạnh
Khương kết hôn được ít lâu thì nhằm lúc vua Tần mưu tính một công cuộc kiến
trúc vĩ đại. Nguyên sau khi thôn tính xong sáu nước: Yên, Triệu, Hàn, Ngụy, Tề,
Sở, Thủy Hoàng muốn bảo vệ ngai vàng và phòng ngừa cuộc xâm lăng của bọn Hung
Nô ở miền Bắc, mới truyền xây Vạn Lý Trường Thành để làm biên giới từ Lũng Tây
ở mạn tây đến Liêu Đông ở mạn đông. Thành cao từ 15 đến 30 thước, chân rộng 25
thước, dài 3600 cây số. Cứ từng quãng lại có cửa ải đồ sộ.
Thủy
Hoàng đặt công trình lớn lao ấy dưới quyền chỉ huy của đại tướng Mông Điềm và
dưới sự kiểm soát của Thái Tử Phò Tô. Nhà vua truyền huy động đến 30 vạn nông
dân để xây trường thành, lại dùng đến 50 vạn người bắt làm binh phòng giữ miền
Lĩnh Nam. Ngoài ra hơn 70 vạn người bị cung hình (bị cắt sinh thực khí) chia đi
làm cung A Phòng, hoặc xây lăng ở Ly Sơn.
Vua
truyền huy động đến hàng triệu thanh niên từ 18 đến 45 tuổi đi sưu dịch. Những
người này không biết bao giờ mới trở về hay không chắc có ngày trở về nữa. Vì
thế, trong nhân dân, vợ khóc chồng, mẹ khóc con vô cùng thảm não.
Chồng
nàng Mạnh Khương phải tuân lịnh nhà vua. Cha chồng đã mất để lại mẹ chồng, Mạnh
Khương phải thay thế chồng phụng dưỡng mẹ và dưỡng dục con thơ. Nhà ngày suy
sụp, nàng phải giã gạo, quay tơ để mưu sinh. Đối với mẹ chồng, nàng vẫn làm
tròn nhiệm vụ của một người dâu thảo.
Phần
nỗi già, phần thương nhớ con, bà mẹ phát bịnh nặng rồi qua đời. Mạnh Khương
phải lo cư tang báo hiếu. Đằng đẵng mấy năm trường trông đợi chồng nhưng bặt vô
âm tín. Nghe được tin đồn ở miền bắc, vì tuyết sương lạnh lẽo, vì công việc quá
khó nhọc nên có nhiều người ốm chết, Mạnh Khương thương chồng nên nhất định đến
tận ải quan, mong tìm chồng để an ủi, giúp đỡ, san xẻ gánh nặng. Nàng gởi con
cho người thân rồi ra đi.
Nàng
theo đường vạn lý. Từ miền hộ Động Đình nước Sở lên phía bắc đến kinh đô Hàm
Dương. Nàng lại nghe đồn: bọn người sưu dịch đã lên vùng tây bắc, nên lại đi từ
miền sông Hán Thủy đến dãy núi Tần Lĩnh về hướng tây, đoạn theo dòng sông Tất
Xuyên mà đi thẳng lên phía bắc. Trải qua bao cảnh nắng mưa, sương gió, tuyết, nhưng
nàng vẫn không nản lòng. Đến sông Hắc Thủy và bến Mã Lan, bị bùn lầy quá nhiều
làm chậm bước tiến. Nàng lại men theo mé trường thành, thẳng về hướng đông. Hỏi
han từng người, nhưng nàng vẫn thất vọng, vì chẳng ai biết được tin chồng của
nàng.
Cuối
cùng, Mạnh Khương đến một bãi sa mạc ở miền đông. Giữa lúc ấy, bỗng mây đen vần
vũ phủ nhuộm u ám cả bầu trời. Gió bắc thổi giật giọng từng cơn vô cùng lạnh
lẽo. Ngựa từ đâu lại cất tiếng hí vang những giọng thảm thê bi đát. Trước mặt
nàng lại bày ra một đống xương trắng ngổn ngang, ghê rợn.
Trước
cảnh tượng, nàng hỏi: "Có lẽ chồng ta đã thác mất rồi mà thác ở đây
chăng?" Và, nàng lại, nghĩ thêm: "Có lẽ phần anh linh của chồng báo
điềm lạ cho nàng". Nàng bèn khấn vái vong linh của chồng và cầu Hoàng
Thiên phò hộ: nếu chồng nàng thác rồi thì xin cho một biểu hiệu để biết. Đoạn,
nàng cắn móng tay, nhỏ máu vào những đống xương.
Từ
đống xương này cho đến đống xương khác, mãi đến khi nàng nhỏ một giọt máu vào
chiếc đầu lâu nọ, thì chiếc đầu lâu lại thấm máu và đỏ rực lên. Nàng hiểu ngay
đấy là dấu hiệu Trời cho biết đây là hài cốt của chồng. Nàng liền ôm chầm lấy
ngay bộ xương, khóc lóc thê thảm suốt cả ba ngày đêm.
Câu
chuyện này thấu đến tai thái tử Phò Tô, con trưởng của Tần Thủy Hoàng và đại
tướng Mông Điềm, lúc bấy giờ đương đóng đại bản doanh tại đất Lư Long, một ải
quan trong tỉnh Hà Bắc ngày nay. Rồi cả hai cấp tốc sai người đánh xe đến Trác
Lộc, chỗ của nàng Mạnh Khương đương khóc. Thái tử Phò Tô gọi nàng hỏi chuyện và
tìm hiểu căn do nỗi oan ức của nàng. Nàng bây giờ đã kiệt sức, phều phào thưa:
-
Vì chồng tôi đã chết nơi biên thùy, tôi cũng xin chết theo để được cùng nhau
họp mặt ở suối vàng!
Nói
xong, nàng nghẹn ngào, hấp hối, ngã quỵ rồi tắt thở. Đồng thời một dãy tường
mới xây sụp đổ theo!
Nghe
chuyện bi thảm và xem cảnh hãi hùng, hai người nao nao cảm động. Cả đến tướng
sĩ và dân phu đều thương xót mà rưng rưng nước mắt.
Thái
tử Phò Tô hạ lịnh hành lễ mai táng. Lễ truy tặng phẩm hàm Tả Tướng quân cho
Phạm Thực và truy phong tước hiệu Trinh Phu Nhân cho Mạnh Khương. Phò Tô truyền
chôn hai cỗ săng vào một cánh cửa Sơ Hải quan chừng 8 dặm, cách ven Bột Hải
chừng một dặm (dặm: 576m).
Thấy
việc hiển linh lạ lùng, người ta lập gần nơi nầy một miếu đá gọi là
"Khương Nữ Tử". Đời sau, tại Cổ Bắc khẩu, tỉnh Hà Bắc và ở Lộ An,
tỉnh Sơn Tây, người ta cũng có dựng miếu đặt cùng một tên ấy. Vì sùng mộ nhân
đức của nàng, những bá tính xa gần thường đến chiêm bái.
Đời
nhà Tây Hán (206-25), nhà Đông Hán (25 trước D.L.-220 sau D.L.), nhà Ngụy
(220-265), mộ nàng Mạnh Khương được triều đình lập cho nhiều bia đá. Sang đời
nhà Minh (1368-1644), miếu của nàng được trùng tu vẻ vang.
*
PHƯƠNG
VIỆT KHÁNG (giới thiệu)
Địa chỉ: Lô nhà số 5, phường Trần Hưng Đạo,
thành
phố Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh
Email: datinh_1974@yahoo.com
..............................................................................................................
-
Cập nhật theo nguyên bản tác giả gửi qua email ngày 27.06.2021.
-
Bài viết không thể hiện quan điểm của trang Đặng Xuân Xuyến.
-
Ảnh dùng minh họa cho bài viết được sưu tầm từ nguồn: internet.
-
Vui lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng
lại.
.
0 comments:
Đăng nhận xét