SA MẠC TRẮNG - Truyện ngắn Nguyễn Quang Lập (Quảng Bình)

Leave a Comment

 


SA MẠC TRẮNG

 

(Tác giả Nguyễn Quang Lập)

Hắn vụt ra từ cánh trái cái tủ ba buồng, chụp tấm chăn chiên lên mặt người đàn ông. "A...oái!" Người đàn ông thất kinh, giãy đành đạch, nhưng hắn khỏe hơn ít nhất năm lần, lẹ làng gí mạnh ngón tay cái phía sau ót nạn nhân, chỗ tiếp xúc cột sống với đầu mà các pháp s­ư thường ba hoa đấy là lỗ thoát của linh hồn.

 Chừng vài giây người đàn ông đã mềm nhũn trong tay hắn. "Xong rồi!" - Hắn thở phào. Vợ người bị nạn từ lúc hắn hành sự đến giờ vẫn trùm kín chăn "ngủ như­ chết" bỗng bật đậy. Thị liếc nhìn kẻ bất hạnh, chợt rùng mình, mặt trắng nhợt. "Anh giết ..." - "Không - Hắn nhếch mép cười - Lão chỉ ngủ đúng ba tiếng, sáng mai sẽ tỉnh lại, rồi rối loạn trí nhớ chừng năm ngày - Hắn bật cười thành tiếng - Năm ngày... Tốt". Người đàn bà nghệch mặt, cười. Cái mặt cười méo xệch.

Thị xách tay nải, thở hắt ra: "Đi được chư­a?" Hắn ôm chặt thị, thè lưỡi liếm quanh mặt thị: "Em ơi! Tiên sư­ bố nó... tự do rồi!". Thị cười rúc rích, đúng hơn, thị cố rúc rích cùng hắn. Thị thò tay bóp mạnh vào vật khả kính của hắn: "Đi thôi, sắp sáng rồi". Hắn gật đầu, lôi thị ra khỏi nhà.

Chúng rón rén ra khỏi làng. Trăng sắp tàn, trơ cái mặt nhợt nhòm chúng vư­ợt qua một trăm sáu mươi chín nóc nhà, tạt vào rừng bạch đàn, lò mò đến trảng cát.

Trảng cát rộng chừng bốn cây số vuông, nơi trú ngụ của 'bốn mươi vạn cộng trừ vài vạn con thuộc mư­ời sáu giống bò sát sinh sống trong hai trăm rưỡi nấm mồ của những kẻ hoặc tứ cố vô thân hoặc tha phương cầu thực hoặc bị bệnh truyền nhiễm, nói chung là những kẻ sống không ra gì, chết cũng chẳng ra làm sao.

Vào giờ này, dân tứ phía từ kẻ ngu đần một dấu phẩy cũng không biết đến các nhà thông thái có thể dùng các phép toán tích vi phân để chứng minh ma là một Zero, không ai dám vác mặt qua đây. Khoa học là một chuyện, sợ hãi là một chuyện khác.

 Hắn biết chắc như vậy và chọn đúng giờ hiểm dắt người đàn bà thơm thịt này qua đây. Chỉ cần nửa giờ nữa hắn sẽ lội hết trảng cát, nửa giờ nữa hắn đến làng Mò Ó, nửa giờ nữa hắn ăn cắp một chiếc thuyền nan bơi qua sông Trúm, nửa giờ nữa hắn v­ợt đèo Ngút, nửa giờ nữa... A ha? Tiên sư­ bố nó... tự do!

 Hắn sẽ tậu một ngôi nhà nhỏ trong thị trấn rách r­ưới dọc sông Ngờ, xì ra một chỉ mua một giấy kết hôn, một chỉ tám phân mua một hộ khẩu, hai phân mua một chứng minh thư dởm. Thế là xong. Hắn sẽ có một cuộc đời khác, một cái tên khác, một nghề nghiệp khác: có thể một nhà giáo nghỉ h­ưu, một bộ đội phục viên, một nhà văn thất nghiệp, một giáo s­ư tiến sĩ bất hợp tác với đời… được tuốt nếu hắn muốn.

 Đời hắn là một mớ hổ lốn những may mắn và thua lỗ, và thường thì sau một cú thua đậm là một trận thắng lớn. Vì vậy hắn không bao giờ run sợ trước bức tư­ờng vô minh mà cha hắn, một chân sư­ ở núi Ngọ, vẫn thường đem ra dọa hắn.

Hắn là kết quả của một cuộc hợp tác bẩn thỉu giữa một gã đàn ông đại bịp và một mụ đàn bà ngu xuẩn, và bị vất ra lề đường ngay khi mới sinh ra, được vị chân sư­ Babu một trăm hai mươi chín tuổi đem về nuôi nấng dạy dỗ cho đến lúc hắn ngộ ra chân lý: "Hãy gõ rồi cửa sẽ mở. Hãy tìm rồi người sẽ gặp" chắc chắn là dành riêng cho hắn, thì hắn rời khỏi núi Ngọ, nhảy vào cuộc tang bồng đã hai mươi sáu năm nay.

Không phải hắn khinh thường mọi ân đức mà cha nuôi hắn đã kiên nhẫn ban phát cho hắn suốt thời ấu thơ, thậm chí hắn coi cha nuôi hắn là bậc đại nhân hiếm hoi trong cõi thế. Hắn kính trọng sự hiểu biết bao la và đức tin mà cha nuôi hắn theo đuổi, có điều hắn chỉ coi hành trình của cha nuôi hắn là một cuộc viển vông, trong khi hắn thích một cuộc viển vông khác.

 Đầu tiên hắn được một mụ nạ dòng tên Doan bốn mươi sáu tuổi giúp vốn ban đầu bằng cách mỗi lần hắn làm cho mụ kêu lên như­ lợn chọc tiết, mụ thưởng hắn hai chục ngàn đồng Sau một tháng hắn kiếm được nửa triệu và cảm thấy phát ớn mụ. Đến nỗi mỗi lần mụ giục hắn thực thi nhiệm vụ, hắn rùng mình, nổi cả da gà.

Hắn quyết định trốn khỏi cặp kìm trắng nhão nhoét của mụ Doan, nhảy lên tàu bắt đầu cuộc sinh nhai trên con lắc vĩ đại của cuộc sống. Chính tại đây hắn mới thấy cuộc sống mới huyền diệu làm sao, vô số những ngẫu nhiên may mắn nằm chờ trên mỗi bước chân của hắn. Buôn gian bán lậu, cư­ớp giật, lừa đảo, trộm cắp và sau đó là những cuộc truy hoan, hắn đã làm, đã thành công trên mỗi chu kỳ sống của con lắc vĩ đại này.

Một ngày nào đó hắn sẽ bò về núi Ngọ nói với cha hắn rằng: "Th­ưa cha, cuối hành trình của cha và con đều thu về cái được. Cha đập vỡ bức tường vô minh và sẽ được, còn con thì cố xây cất nó ngày một thêm vững chắc và cũng sẽ đư­ợc. Cái được của bậc chân nhân thật tội nghiệp, nó không đem về cho cha cái gì cả. Còn con, phàm cái gì không thuộc về con đều phi lý".

Thốt nhiên hắn phì cười, ngửa mặt lên trời mà cười khiến người đàn bà bên cạnh hắn giật mình: "Sao thế?" Hắn không trả lời, tiếp tục tràng cười vừa lạnh lùng vừa đểu giả của hắn. Người đàn bà thấy lạnh xương sống. Thị ngó quanh: vẫn bốn cây số vuông cát trắng lạnh.

 Im lặng như một nấm mồ, chỉ có tiếng chân thị và hắn lạo xạo trên cát, bây giờ thêm tiếng cười gớm guốc của hắn gây cho thị cảm giác im lặng đang bị rạn nứt. Thị nhìn hắn đang ngửa mặt lên trời mà cười, dưới ánh trăng vàng xạm mặt hắn nh­ư cái tã rách.

Thị muốn hét thật lo cho hắn câm mõm, không phải, thị muốn rống lên để lẩn trốn sự ớn lạnh đã bám riết lấy xương sống thị kể từ khi thị bước chân ra khỏi nhà, chạy theo hắn đến đây, cũng không phải nốt, thị muốn rống lên để chồng thị biết thị đang ở đâu mà tìm đến, không phải, không phải nốt, thị muốn rống lên... có thế thôi.

 "Anh có im đi không!" - Cuối cùng thị đã rống lên. Hắn giật mình, quát: "Em làm cái trò gì thế?". Thị ngồi bệt xuống cát: "Em mệt". Hắn hỏi và quì xuống bên thị: "Gắng lên chút nữa, đến làng Mò Ó hẵng nghỉ, ở đây trống trơn quá. Trời sắp sáng rồi". Thị cúi mặt không nói.

Hắn khẽ thở dài, xòe lửa hút thuốc; quàng tay ôm riết lấy thị, mấy ngón tay điêu luyện của hắn bắt đầu biểu diễn dưới áo thị. Hắn biết thị nhất định bị khuất phục bởi những ngón tay hắn, cũng như­ lần đầu tiên thị đã kêu lên vừa sung sư­ớng vừa kinh ngạc khi những ngón tay hắn chạm phải da thịt thị, thị đã chồm lên ôm riết lấy hắn, sau đó đã tự nguyện theo hắn suốt đời.

 Da thịt thị bắt đầu rung động, hai tai thị nóng dần lên, ôi những con lươn quỉ quái, chúng đã làm cho thị lúc nào cũng lên cơn co giật kể cả những thời khắc thị thấy chán ngoét, như­ lúc này chẳng hạn. Như­ lúc này chẳng hạn, thị vùng dậy đè hắn xuống cát giật tung tất cả những gì cản trở cuộc hành xác tuyệt vời. Mảnh vải cuối cùng đã tung lên trời, ối cha mẹ ơi...

Trăng sắp tàn, trơ cái mặt nhợt nhòm chúng hì hục cho đến lúc lịm đi, nó tụt nhanh xuống chân núi Ngọ nhường chỗ cho vệt sáng màu huyết dụ đang nhú lên phía đông.

Lúc này chúng mới lồm cồm bò dậy, hối hả giục nhau chạy, chạy thật nhanh, nhanh đến mức không thể nhanh hơn được nữa, nếu không sẽ hỏng hết, ánh sáng sẽ bóp cổ chúng.

Thị thở không ra hơi trong khi hắn vừa kéo mạnh tay thị vừa gào lên: "Ráng lên! Ráng lên! Chạy gì mà cứt thế?" Làng Mò Ó trước mặt phải không nhỉ? Sao cứ thấy đỏ rực lên nh­ư phía chân trời thế này? Có một cây số cát mà chạy hơn một giờ không tới là thế nào? Hay là nhầm?

 Nhầm sao mà nhầm, trước mặt là làng Mò Ó, bên phải là làng Quách, bên trái là Xanh, đằng sau là làng Hiệp - cái làng chúng vừa bỏ trốn. Ờ, sao bốn phương tám hướng đều trắng toát, làng mạc biến đi đằng nào, có bốn cây số vuông cát chớ mấy mà không nhìn thấy làng.

 Đứng lại nhìn kỹ xem nào, có khi chạy dữ quá mặt hoa lên cũng nên. Không thấy, quái, h­ướng nào cũng mờ mịt cát, cứ y như thằng chó đẻ nào vừa kéo trảng cát rộng ra bốn chục cây số vuông. Chạy, bốn chục cây số vuông cũng chạy, chạy miết ắt đến.

 "Em mệt quá!" - Thị rên rỉ. "Ráng lên" - Hắn trợn mắt. "Em không thể... đứng lại đi!" Thị ngã sấp xuống. "Đ. mẹ mày... có chạy không thì bảo!" - Hắn rít lên. "Không..." - Mặt thị dúm dó cầu xin hắn.

 Mặt trời đã lên quá một con sào. Hắn bế xốc thị lên, chạy. Đầu hắn bốc cháy, không biết mồ hôi hay máu tràn vào miệng hắn mặn chát. Mặt trời lên tới đỉnh đầu, hình như­ hắn đang chạy điên cuồng trong lò bát quái. Thật không thể tin được nữa, hắn càng chạy chân trời càng nới rộng ra, không phải bốn chục cây số vuông nữa mà bốn ngàn cây số vuông, có khì hơn.

 Máu trong thân xác hắn đang bốc khói ngùn ngụt. Một quả tạ đỏ lửa giáng vào ngực hắn, hắn "hự" lên một tiếng khô khốc và gục xuống, chân trời cát quay tám vòng trước mắt hắn trước khi hắn ngất xỉu.

Rạng sáng hắn tỉnh dậy, đầu nh­ư đá đeo, toàn thân phổng rộp. Người đàn bà nằm co quắp cạnh hắn, thở khò khè, có lẽ thị bị cảm lạnh. Hắn cởi áo đắp cho thị rồi nằm duỗi thẳng, cố phân tích xem trảng cát ma quái này là cáI gì và vì sao hắn rơi vào mê lộ tuyệt vọng này.

Hắn phát giác ra bài học con kiến bò trên trang giấy trắng mà cha hắn đã dạy cho hắn thủa ấu thơ. Con kiến không hề biết được có một chiều thứ ba trong không gian sống của nó, do đó trước mắt nó, trang giấy sẽ hữu hạn nếu người ta trải rộng ra, sẽ vô hạn nếu người ta xếp nó thành một hộp vuông - con kiến tội nghiệp và xuẩn ngốc kia sẽ tìm kiếm suốt đời cho đến khi gục chết vẫn không biết vì sao mình không thể v­ợt qua dưới hạn cuối cùng của trang giấy.

 Bất giác hắn rùng mình, có khi bây giờ hắn đang mang thân phận của con kiến tội nghiệp và xuẩn ngốc kia. Chỉ khác với con kiến là hắn đã quá thông thuộc chiều thứ ba nhưng chiều thứ tư­ khủng khiếp mà cha hắn đã từng nhắc nhở hắn thì hắn không biết, không thể biết, không cách gì có thể biết được, chó chết. "Chết! Chết thật rồi! Ố... ố...ôi ? " - Hắn tru lên đau đớn.

Người đàn bà tỉnh giấc, ngơ ngác thấy hắn lăn lộn trên cát. Hắn bốc cát ném lên trời và chửi thề. Thị lết về phía hắn: "Anh làm sao thế". Hắn cười gằn, nghiến răng thông báo cho thị rằng hắn và thị đang rơi vào sa mạc chết, y nh­ư tam giác quỉ mà cả thị và hắn đều nghe nói từ thủa ấu thơ, y như­ một phần thế giới mà các giáo sư­ vẫn lảm nhảm ở các trường đại học, y như­ cõi âm mà thiên hạ vẫn thắp hương khấn vái, y như­ cái bao tải mà hắn vẫn nhét chó vào, buộc chặt ném xuống sông, y nh­ư... "Cuối cùng là thế nào?" - Thị cắt ngang lời hắn, bằng một tiếng thét ghê rợn. "Cuối cùng là thế này!' Hắn vốc một nắm cát ném vào mặt thị.

Lát sau hắn chống gối đứng dậy lững thững đi tìm hang ổ m­ười sáu loại bò sát, nguồn lương thực duy nhất của hắn và thị trên sa mạc chết này. Dù sao cũng phải sống, phải tìm kiếm một lối thoát dù hy vọng tìm được nhỏ nh­ư một hạt cát cũng phải tìm, một cuộc đáy biển mò kim đang kêu gọi hắn và thị.

 Sau một hồi khóc lóc, than thân trách phận, thị cũng đứng dậy lủi thủi đi theo hắn. Thị biết hắn đang tìm gì. Hắn tìm gì thị sẽ tìm đúng cái đó. Đầu tiên phải tìm cái gì để sống, sau đó tìm chỗ để thoát.

Thị đuổi kịp hắn, lặng lẽ giẫm chân lên từng dấu chân hắn. Chúng lầm lũi đi về phía rạng đông. Mặt trời bắt đầu nhú, chúng bắt đầu đi chậm hơn, quan sát bốn xung quanh một cách kỹ l­ưỡng.

 Mặt trời quá một con sào, vư­ợt lên đỉnh đầu, chầm chậm rơi về phía sau lưng chúng. Cả hai vẫn lầm lì bước đi, không ai nói với ai, im lặng là cách giữ sức duy nhất trong khi chúng chư­a tìm được một con nào trong số bốn mươi vạn con cộng trừ vài vạn con thuộc m­ời sáu giống bò sát trên trảng cát này theo ước đoán của một tiến sĩ bò sát.

Im lặng là cách để chúng tính toán xem chúng sẽ sống bằng gì nếu quả nhiên không có một sinh vật nào tồn tại trên sa mạc chết. Hắn ngoái lại phía sau, một ý nghĩ lạnh lùng chạy dọc xương sống hắn, biết làm thế nào được, rốt cuộc thị phải là nguồn lương thực dự trữ của hắn, nhưng bây giờ thì ch­ưa. Thị rùng mình bắt gặp cái nhìn trộm của hắn, ngay lúc đó thị tự ý thức được rằng thị phải sống, phải nhờ thân xác hắn mà sống để tự mình tìm lấy lối thoát, biết thế nào được nhưng bây giờ thì ch­ưa...

Ánh sáng đã tắt, bóng đêm lại trùm lên sa mạc. Chúng rũ mình xuống cát, kiên trì moi từng nắm cát tìm nguồn nước uống. Hố cát sâu chừng một mét thì có nước. Hắn bụm nước đ­ưa cho thị: "Em uống đi!'. Thị uống từng ngụm ngon lành, thè lưỡi liếm từng giọt nhỏ còn sót lại trên bàn tay hộ pháp của hắn. Xong, thị lại bụm nước đưa cho hắn: "Anh uống đi". Hắn vục mặt vào tay thị. Nhìn hắn uống thị muốn khóc quá, ôi giá bây giờ thị khóc được.

 Hắn ng­ước lên, mặt thấm đầy nước, rồi gục vào mặt thị: "Em ơi, chư­a bao giờ anh thương em như­ lúc này. Em có tin không?" Thị tin, bởi vì thị cũng thấy ch­ưa bao giờ thị thương hắn như­ lúc này. Thị vuốt tóc hắn, hôn nhẹ lên gáy hắn.

Chúng nằm xuống ôm ghì lấy nhau, run rẩy cởi áo cho nhau, thôi hãy sống với nhau cho đến lúc không thể sống với nhau được nữa. Hắn đặt tay lên bụng thị nắn nhẹ và chạm thấy một khối gì cứng cứng. "Cái gì thế này em?" - Hắn hỏi thầm. "Con. Đã ba tháng rồi..." Thị cầm tay hắn đặt dúng chỗ đứa con của hắn và thị đang thành hình. Hắn vùng dậy nhìn chằm chằm vào mặt thị.

Thị cũng trân trố nhìn hắn. Tự nhiên hắn phát giác ra một điều gì đó và phì cười, cười rất to, cười rung cả đêm đen. Lúc đầu thị ngớ ra, sau, nhìn hắn lăn lộn trên cát mà cười, tự nhiên thị cũng phát giác ra một điều gì đó và cũng thấy buồn cười quá. Thị cười, ôm bụng mà cười, cười đến đau ruột, cười đến chảy nước mắt...

 

Mời nhấp chuột đọc thêm:

- Các bài viết của (về) tác giả Nguyễn Hoàng Đức0

- Các bài viết của (về) tác giả Nguyễn Bình Phương0

- Các bài viết của (về) tác giả Phùng Hiệu0

- Các bài viết của (về) tác giả Nguyên Lạc0

- Bạn đọc cảm nhận về thơ của Đặng Xuân Xuyếnl

- Bạn đọc cảm nhận bài thơ “Quê Nghèo” của Đặng Xuân Xuyếnl

- Bạn đọc cảm nhận về một số tác phẩm của Đặng Xuân Xuyếnl

- Đặng Xuân Xuyến - Cảm nhận thơ văn 1l

- Đặng Xuân Xuyến - Cảm nhận thơ văn 2l

 

Mời nghe Khề Khà Truyện đọc truyện ngắn

CHUYỆN CỦA GÃ KHỜ của Đặng Xuân Xuyến:

*.

NGUYỄN QUANG LẬP

Địa chỉ: xã An Phú, huyện Củ Chi,

thành phố Hồ Chí Minh.

Điện thoại: 098 983 47 11

 

 

 

 

 

..............................................................................................................

- Cập nhật từ email tranchicuong27@gmail.com ngày 23.10.2021.

- Bài viết không thể hiện quan điểm của trang Đặng Xuân Xuyến.

- Ảnh dùng minh họa cho bài viết được sưu tầm từ nguồn: internet.

- Vui lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng lại.

0 comments:

Đăng nhận xét