KHÓC THU CỦA NGA VU - Tác giả: Nguyễn Xuân Dương (Bắc Ninh)

Leave a Comment
(Nguồn ảnh: internet)

KHÓC THU
CỦA NGA VU
*

Em đang gói gió vào mưa đấy
Gói cả mùa thu lá nhuộm vàng
Chỉ sợ một lần quên đóng lại
thu buồn buột cúc lại đi hoang
Cứ bảo thầm thì thôi Anh nhé
Sợ rằng gió lại ngại lang thang
Con đường ngày ấy giờ vắng lắm
Em khóc mùa thu có vội vàng?
*.
NGA VU
LỜI BÌNH:
Mới đọc tên bài thơ đã gợi cho tôi những điều suy ngẫm. Phải chăng Nga Vu đang ngồi khóc mùa thu của đất trời? Mùa thu đẹp thế - mùa của thi ca. Cứ mỗi mùa thu về đã biết bao nhiêu bài thơ viết về mùa thu đã ra đời. Mỗi thi sỹ đều đắm chìm vào mùa thu mà gửi gắm mà ký thác những nỗi niềm những tâm sự. Sao Nga vu lại Khóc thu. Tôi hiểu rằng Nga Vu không ngồi khóc thương mùa thu của đất trời mà chị đang khóc mùa thu tuổi tác của cuộc đời mình. Từ xa xưa người ta cứ gắn kết bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, đông với bốn mùa sinh học của một đời người. Con người ta khi đã bước vào tuổi “Tri thiên mệnh”. Biết mệnh trời thì đã ngả sang thu. Mùa của bắt đầu sự tàn phai. Phải chăng vì thế khi mỗi độ thu về cảm thức về sự trôi nhanh của thời gian cứ ám ảnh trong tâm hồn của những ai tuổi đã sang thu
Thi sỹ Nga Vu của chúng ta cũng không phải là ngoại lệ. Cứ mỗi độ thu về khi mưa ngâu đã thấm đầy nước mắt của xum họp và cả nước mắt của chia ly. Khi những chiếc lá vàng của úa tàn đã xao xác trước hiên nhà, Khi những sợi heo may đã làm cho lòng người se lạnh. Nga vu lại trở nên vô thức hư ảo và phi lý
Em đang gói gió vào mưa đấy
Gói cả mùa thu lá nhuộm vàng
Chỉ sợ một lần quên đóng lại
Thu buồn buột cúc lại đi hoang
Vâng rất phi lí. Nhưng sự phi lí ở đây để gửi gắm khát vọng níu giữ mùa thu của chính đời mình. Để mùa thu đừng đi, để đời em trẻ mãi. Chị cứ thế gói gió vào mưa thì làm sao mà lưu giữ ta thấy nhà thơ đã trở nên ngẩn ngơ ngơ ngẩn. Nhưng chưa hết mà còn “Gói cả mùa thu lá nhuộm vàng “ để giữ chặt mùa thu đừng bay đi mất. Đã gói lại rồi nhưng Nga Vu vẫn lo lắng không thể yên lòng. Cứ sợ mình lơ đãng nhớ nhớ quên quên “Chỉ sợ một lần quên đóng lại. Thu buồn buột cúc lại đi hoang” đi hoang là đi vô định. Chị không thể để mùa thu đi hoang vì điều đó đồng nghĩa những tháng năm còn lại trên cuộc đời này cứ khuyết hao, hao khuyết dần mòn.
Cứ bảo thầm thì thôi Anh nhé
Sợ rằng gió lại ngại lang thang
Con đường ngày ấy giờ vắng lắm
Em khóc mùa thu có vội vàng
Bây giờ nhân vật trữ tình anh mới xuất hiện. Nói với chính lòng mình là chưa đủ mà Nga Vu muốn có độ tin cậy hơn nên đẫ thổ lộ những lo âu thầm kín với anh “Sợ rằng gió lại ngại lang thang” Gió sẽ không cùng đi với mình trên con đường ngày xưa hai đứa đã từng dắt tay nhau đi khi mỗi mùa thu lá nhuộm vàng để cho “Con đường ngày ấy giờ vắng lắm” Thì ra Nga Vu chỉ nói với anh trong khoảng trống mông mênh của mùa thu chứ anh không hề hiện hữu. Chỉ một mình em đi trên con đường vắng. Rồi cứ thế Nga Vu đã đặt vào đây một câu hỏi có gì đó băn khoăn “Em khóc mùa thu có vội vàng” trong tâm thức chị vẫn còn hy vọng mùa thu của tuổi tác vẫn chưa đến với chị. Có phải thế không anh, có phải mùa thu chưa đến, có phải mình còn trẻ phải không anh. Hãy trả lời em đi. Phải chăng mình đã quá vội vàng ngồi khóc thương mùa thu???
Ta cầu mong mãi là như thế và hãy tin là như thế. Hãy sống, hãy biết yêu thương và chia sẻ thì mùa thu sẽ ở lại cùng ta với tất cả vẻ đẹp kỳ ảo khi ta đã trải nghiệm và thấu hiểu mệnh trời. Đừng vội vàng khóc khi mỗi độ thu về Thi nhân hỡi…

  
Mời thư giãn với nhạc phẩm THƯ TÌNH CUỐI MÙA THU
của Phan Huỳnh Điểu, qua tiếng hát Bảo Yến:
             
*
NGUYỄN XUÂN DƯƠNG
Địa chỉ: Nhà số 7 Đường Thành Cổ,
Phường Vệ An - Thành phố Bắc Ninh
Email: nguyenxuanduong1940@gmail.com
Điện thoại: 037.224.23.92
.                                         


.
…………………………………………………………………………
- Cập nhật theo nguyên bản tác giả gửi qua email ngày 20.07.2019.
- Bài viết không thể hiện quan điểm của trang Đặng Xuân Xuyến.
- Vui lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng lại. 
.

0 comments:

Đăng nhận xét