VĂN VIỆT BỎ BÓNG THƠ ĐÁ NGƯỜI - Tác giả: Trần Mạnh Hảo (Sài Gòn)

Leave a Comment
(Nguồn ảnh: internet)
VĂN VIỆT BỎ BÓNG THƠ
ĐÁ NGƯỜI
*
(Nhân hai nhà văn của “Văn Đoàn độc lập” là ông Nguyên Ngọc và bà Ngô Thị Kim Cúc lên facebook đấu tố nhà báo LÊ Phú Khải vì tội bất đồng chính kiến)

(Nhà thơ Trần Mạnh Hảo)
Cho đến hôm nay, tôi hoàn toàn thất vọng về nhà văn Nguyên Ngọc – người đứng đầu “Văn đoàn độc lập”, không còn hi vọng gì ở ông này sẽ có thể tác động tích cực vào văn học Việt Nam như trong bài trước tôi đã phác họa chân dung ông: “Nhà văn Nguyên Ngọc như tôi từng biết”.
Vì sao vậy?
Trong hai ngày qua, trang mạng “Văn Việt” tung lên hai bài:
- Bài thứ nhất của nhà văn Ngô Thị Kim Cúc có tiêu đề: “Gặp anh Nguyên Ngọc
- Bài thứ hai của nhà văn Nguyên Ngọc có tiêu đề: “Thảo luận văn chương để làm gì: nhân 5 năm đôi điều tâm sự
Cả hai bài báo này nói vòng vo tam quốc nhiều chuyện, nhưng chung quy nhằm đấu tố, hạ nhục, mạt sát đến tận cùng nhà báo Lê Phú Khải - người bất đồng chính kiến trong hàng ngũ “Văn đoàn độc lập”.
Trong hàng ngũ “Văn Việt” có ba người: Lê Phú Khải, Phạm Đình Trọng và Phan Đắc Lữ…phản đối kịch liệt mấy giải thưởng thơ mấy năm liền của “Văn Việt”. Các vị trên không đồng ý trao giải thưởng thơ cho cái món văn xuôi không ra văn xuôi, thơ không ra thơ, viết tào lao chi khươn, dông dài, dễ dãi, vớ vẩn, nhảm nhí; điên loạn; vô nghĩa; ngớ ngẩn bông phèng, láo lếu…kia !
Vấn đề quan trọng nhất ở chỗ ông Nguyên Ngọc và bà Ngô Thị Kim Cúc phải giải trình cho độc giả và ba vị trong “Văn Đoàn độc lập” bất đồng chính kiến kia hiểu đây chính là thơ hay.
Đằng này, Nguyên Ngọc và Ngô Thị Kim Cúc lại bỏ bóng thơ đá người: bôi nhọ cá nhân, mạt sát, khinh rẻ, xúc phạm tận cùng nhân phẩm của nhà báo Lê Phú Khải đến độ tôi không nỡ và không dám trích ra những lời vô văn hóa của Nguyên Ngọc và Ngô Thị Kim Cúc, sợ làm bẩn tai, bẩn mắt độc giả!
Cuối cùng, Nguyên Ngọc vẫn lộ tẩy là Nguyên Ngọc, một người trí trá, xảo ngôn, chơi bóng thơ mà lại bỏ bóng đá người, một chuyện mà người tử tế không bao giờ dám làm !
Các ông hô hào cộng sản độc tài, độc quyền chân lý, trong khi các ông bà “Văn Đoàn” này còn cực đoan hơn, trí trá hơn, tự cho mình là chân lý, ai nói và viết trái ý mình liền xông vào “đánh” xông vào hạ nhục tới không thể nào hiểu nổi, là sao? Đã đến lúc ông Nguyên Ngọc bỏ mặt nạ “dân chủ”, “tự do”, “đa nguyên” để chơi trò độc tài còn kinh khiếp hơn cả cộng sản.
Xin ông Nguyên Ngọc và bà Ngô Thị Kim Cúc hãy làm người tử tế và đàng hoàng để chỉ cho anh Lê Phú Khải, anh Phạm Đình Trọng và anh Phan Đắc Lữ - và công chúng biết, cái món gọi là thơ được giải “Văn Việt” chúng tôi trích khá dài dưới đây thơ ở chỗ nào, hay ở chỗ nào, thay vì xông vào “ăn thịt” một đồng chí cùng dựng nền “Văn đoàn” cùng các vị là nhà báo Lê Phú Khải:
Trần Mạnh Hảo xin trích khá dài cái món thơ được giải “Văn Việt” dưới đây:
Thơ Văn Việt được giải
Thơ Vũ Thành Sơn
          
một
sau cuộc chiến nàng là hiện thân của trầm cảm
thở bằng mang
và yêu bằng vây
mỗi ngày nàng thả vào trong chiếc hộp giấy
một cuộc hành trình màu
nuôi cho chúng lớn lên
nhưng trí tưởng tượng luôn là một trò chơi nhiều rủi ro,
không có kết thúc
và bạn cũng không thể tìm thấy cảm hứng
từ một xác chết
đôi khi nàng sục sôi nổi loạn
như một ngọn gió bị nhốt
và thức dậy như một chiếc đồng hồ hết pin
bỏ quên trong tủ áo
tôi tin nếu gọi tên mình một cách chậm rãi,
đủ lâu
một kẻ khác bên trong chúng ta
sẽ lên tiếng

hai
bao giờ cũng có một thứ gì đóvuột khỏi
như khói, hơi nước trong không khí
một vài cái tên,
gương mặt,
mỗi thứ một ít
trong đám cháy;
đi hàng giờ
dưới bầu trời tro bụi
con đường cong oằn dưới gánh nặng
quá khứ,
mương cống,
khói cay,
đàn bà, con nít
chúng ta không mang vác cồng kềnh
quá nhiều cảm xúc, mùi vị
có thể chúng ta đi không tới đích
có thể con sông không có thật
nhưng chẳng hề gì,
ở khoảng giữa chúng ta sẽ bơi như cá

ba
một cái chai dốc ngược
đã trút tôi ra khỏi thế giới. Xúng xính đi lại
trong bộ da lộng lẫy. Mùa hè như cái vỏ xe hơi cũ
mắc cạn trên xa lộ. Một đầu là biển và một đầu kia
là con đường tráng nhựa. Tiếng còi tàu
bị ép mỏng ở giữa. Đừng len lỏi
giữa những cái chắn bùn bóng lộn khả nghi
Hãy chạy trước khi quá muộn. Biển là một
sinh vật mang trên mình nhiều thương tích
Thế rồi họ đến, nhiều như mây nổi. Một người, một
người rồi một người. Tiếng ồn lớn lên từ chân trời
Nhưng rốt cuộc tôi đã làm gì tình cảm mình?
Cú thất bại đầu tiên từ một va chạm nhỏ
Tôi mềm và xốp. Tôi là một cái bùng nhùng, khó nuốt

bốn
xỏ giầy, đội nón
đi vòng quanh vòng quanh
một mình
cho đến lúc đầy ắp căn phòng
nếu trời mưa bất chợt
những cái chuông
sẽ chết cóng
nghĩ đến một từ bất kỳ như
thủ đô xuất tinh
trong khi chờ hồi kết
ăn tháng mười mùn đất
khung ảnh cũ
hay một vài tâm hồn
bịt miệng và
nín thở
chắc chắn chung quanh
sẽ có một kẻ không sợ chết
thò đầu qua cửa sổ

năm
đóng cửa lại
để chống lại sự cám dỗ của quá khứ
các thiền sư thời nay thường làm vậy
nhai cái môi đỏ chót
mì gói hay bất kể thứ gì
cho khỏi buồn ngủ
rồi thời gian sẽ trả lời
tôi đi hết một vòng quanh bàn
xác nhận một điều:
không có vòng tròn nào hoàn hảo
bạn chưa bao giờ
tin vào thứ gì có mùi máu
tụi nó còn đó sao?
con sông này
từ lâu không còn tiếng còi tàu
“… chúng mình cách xa mà vẫn gần nhau
tình yêu không mau phai như màu áo…”[1]
nhậu tới bến đi
mưa gió hoài cũng buồn
rồi mai kia mốt nọ
thiên đàng địa ngục hai bên
biết đâu sông núi đổi dời

sáu
chiều nay mỗi đứa
một khúc lâm ly trắng nõn
mùi mẫn cho hết đêm
căn gác hẹp và mỏng
nhiều rủi ro trên tường
nhìn đâu cũng thấy tàn bạo
một đoạn mây trơ trọi bay vào bay ra hàng thế kỷ
nói gì nắng sớm mưa chiều không thấy mặt
chỉ có hai con mắt đỏ lòm lòm
ráng ăn hết bù loong, đinh ốc, dây kẽm gai đi
cho cái đầu sạch sẽ trơn tru
               (Hết trích)
Thơ Phapxa Chan
(Chùm thơ đăng trên văn việt năm 2017)

Cậu Biết
Làm Gì Đây?
Tớ sẽ giết
một bài thơ rồi chôn nó trong thảm lá vàng.
Cậu nghĩ bài
thơ sẽ để cậu làm vậy ư?
Cậu nghĩ
bài thơ ra đời để làm gì nếu không để được chết trong một thảm lá vàng?
Mùa thu
chôn cất những bài thơ vào trong lá và mai táng những tờ lá vào trong thơ.
Nếu ta
không giết được một bài thơ thì mùa thu sẽ giết ta mất thôi.
Nói về mùa
thu của cậu đi
Nó đã làm
gì?
Nó sinh ra
tớ.
Từ xác mục
một bài thơ trong thảm lá vàng?
Ai mà biết
được
Cách chúng
ta ra đời mãi mãi là một truyền thuyết.
Vậy hãy
hỏi mùa thu!
Để nghe
một lời nói dối?
Để nghe
một bài thơ!
Bồ Câu
buổi
sáng và những
vết
thương
bồ
câu
nàng dắt
tôi qua từng con phố
xứ sở mà
chân chúng
tôi giẫm
lên
thi thoảng
rên khe
khẽ
buổi sáng và những
tảng đá đeo trên
màng tim của
thành
phố
co bóp
cùng
tôi
buổi sáng và
nàng
đi
rồi
những vết thương
biến thành
bồ câu
bay
đi
R.Ơ .I
tôi
rơi tôi rơi tôi rơi tôi
rơi tôi rơi tôi rơi tôi
rơi tôi rơi tôi rơi
tôi rơi tôi
rơi tôi
tôi
r
ơ
i

Giao Cảm Thánh Thần
Bóng tối chẳng thể làm người mù lạc lối
như ánh sáng là vô nghĩa với mặt
trời
mặt trời chỉ cháy
người mù chỉ mơ
Cỏ hoa giãy dụa trong hạt giống mặt
trời
đòi tuôn ra nơi đầu gậy
kẻ dò đường lần theo vạt nắng
tìm kiếm sợi thang dây
Giao cảm thánh thần
là hai hốc mắt
nơi chứa
những mặt trời
đã tắt.
                  (Hết trích)
Nguyễn Hoàng Anh Thư
Thiêu hủy bài thơ
Tựa như bạn đánh rơi
từng con số thật nặng
như giá xăng
từng cây số được xếp chồng trong túi áo
Tựa như bạn đánh rơi phụ âm cuối
sự mát lạnh từ vầng trăng
và đêm chẳng thể viết thành lời
sau giấc mơ
trăn trối
Tựa như chiếc bóng nằm nghiêng trên lưỡi cuốc
trong giấc mơ của cha
xới lên từng giọt mồ hôi
tựa như nhọc nhằn từng nụ cười
bạn không thể đánh rơi
nỗi lo của mẹ
Thiêu hủy bài thơ
và rút từng lời nói
của thời gian
như sáng nay đã khuyết một góc đường
có chùm trạng nguyên vừa trụi lá
bạn sẽ đổ lỗi cho một số lý do
về cái máy tính bị tắt nghẽn
và bạn sẽ biết
tình yêu cuộc sống
lớn hơn mười ngón tay
hơn sự phàn nàn
về số tiền lương ít ỏi mà bạn nhận cuối tháng
bạn hãy chấp nhận
tham gia với đám đông
để đi tìm cầu vồng
mọc sớm
Thiêu hủy bài thơ
tựa như điều bạn đang đợi chờ
và không thể nói
tôi đang rơi
vào cơn buồn ngủ
và chẳng có bài thơ nào kể lại cho bạn nghe
về câu chuyện thiên đường
hay địa ngục
Huế mùa khói sương
Anh bạn tôi lại bông đùa quá xá
cười hoàng hôn đã ngã
sõng soài trên chiếc mo cau
cười mà có chết được gì đâu
vẫn hăm hở vẫn bông đùa dù mặt trời đã về bên kia méo mó
mà quên nói lời tạm biệt
quánh một nỗi tròn vo
dăm ba hạt lệ thi nhau mà ngó
đau quá là đau
vui quá là vui
cười ha ha rồi úp mặt ngủ vùi
Anh bạn tôi lại nghiêng mặt cười và hát
từng chuyến đò qua sông
ơ hờ
ơ hờ
sông chảy về mô
tà áo lấm bùn khiến mưa nhỏ lệ
ai e ấp cười che cả vạt lấm lem
phiên chợ ế chiều nay phải nợ rồi – em
tuổi xanh kia mòn dấu
ngày có chờ người bán mua
tà áo ai phảng phất
trên mùi nhang trầm mây thu
làm chi trời Huế thâm u
làm chi thành quách hóa mù sương sa
Anh bạn của tôi lại cười và hát
bên tiếng ghi ta cũ sờn
bên chậu cúc vàng năm trước
và cười nhỏ giọt buồn tênh
Có những điều giả định
làm tôi bật cười
như thể giọt sương rơi
chưa kịp lưu lại điều lấp lánh
thế giới nằm kề bên nhánh
tóc thơm
Có những điều giả định
và nỗi sợ bao bóng
khoanh tròn
Và những suy nghĩ rấp lên
mòn
phía bên kia trang sách chưa kịp lật ra
(HẾT TRÍCH THƠ ĐƯỢC GIẢI VĂN VIỆT)
Chúng tôi chờ sự giải trình của ông Nguyên Ngọc và bà Ngô Thị Kim Cúc, chứ không phải chờ đòn hội chợ của bọn “nhân danh” bọn “buôn thơ giả” chuyên môn bắt nạt, hà hiếp chính người cùng hội cùng thuyền của mình là nhà báo LÊ PHÚ KHẢI chỉ vì ông này dám chửi cái món phá thơ phá tiếng Việt kia là điên loạn là sản phẩm của lũ người bị chó dại cắn.,.

    
Mời thư giãn với nhạc phẩm THẬT BẤT NGỜ
của MewAmazing, qua tiếng hát Trúc Nhân:
           
Sài Gòn ngày 31-7-2019
TRẦN MẠNH HẢO
Địa chỉ: Số nhà 220/22 phố Hồ Văn Huê,
quận Phú Nhuận, thành phố Sài Gòn
Emailhungdimy@yahoo.com
.



…………………………………………………………………………
- Cập nhật từ email: quanboyman1992@yahoo.com gửi ngày 03.08.2019.
- Bài viết không thể hiện quan điểm của trang Đặng Xuân Xuyến. 
- Vui lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng lại.
         

0 comments:

Đăng nhận xét