(Nguồn ảnh: internet) |
NĂM CÂU CHUYỆN
NGƯỜI CHẾT
TRỞ VỀ
*
Xin giới thiệu với Quý bạn đọc câu chuyện về 5 người
chết trở về. 5 câu chuyện này được đăng tải trên báo An Ninh Thế Giới chứa
đưngj nhiều tình tiết huyền bí mà khoa học không thể giải thích nổi, đã làm xôn
xao dư luận một thời.
Câu chuyện thứ nhất
Cuộc sống tâm linh
của dân tộc Việt rất phong phú và chứa đựng nhiều bí ẩn mà khoa học
không thể giải thích. Gọi hồn, lên đồng…. các bạn có tin không ? Có lẽ ai đã
từng chứng kiến nhà ngoại cảm Bích Hằng tìm mộ, cũng sẽ tin có một thế giới
linh hồn…
Nhưng nếu tồn tại
một thế giới linh hồn, thì thuyết luân hồi trở thành vô giá trị. Tại
sao các linh hồn còn ở đó. Đúng ra theo nghiệp lực các linh hồn sẽ lập tức đầu
thai hoặc siêu thoát. Lâu nhất theo Phật giáo Tây Tạng thì cũng chỉ lưu lại 49
ngày.
Chính vì vậy vẫn
tồn tại rất nhiều tranh cãi về sự tồn tại hay không tồn tại của linh hồn. Nhưng
với những người đã gặp và chứng kiến nhà ngoại cảm Bích Hằng tìm mộ, hay những
người đi gọi hồn người thân… họ đều khẳng định niềm tin mạnh mẽ vào thế giới
linh hồn
Năm 18 tuổi, tôi
lén lút cùng 2 bà đi gọi hồn. Tuổi mới lớn, tò mò, thích khám phá, chả có điều
gì ngăn cấm được việc “bí mật” thử “lên đồng” 1 lần cả.
Nghe các bà nói là
có ma, hồn có thể nhập vào điều khiển người. Thầy giáo dạy vật lý thì khẳng
định có trường sinh học. Ma thì chưa nhìn thấy, quỷ thì may ra nhìn thấy trên
phim, tưởng tượng qua lời người khác. Nên “Trường sinh học”, “giác quan
thứ 6” chưa được cảm nhận 1 lần.
Không mê tín, cũng
chẳng tin là có ma quỷ gì hết, nhưng cứ muốn thử. Thử để biết. Thử để thoả mãn
tính tò mò. Thế là thử.
Vừa bước tới ngõ
nhà “Cô” đã thấy run run. Nhà không có khách, không gian tĩnh mịch, hương khói
vẫn nghi ngút. Thẳng cửa chính là cái điện thờ, vừa bước chân qua cửa nhà, tim
đã nhảy tưng tưng (còn hồi hộp hơn cả lần đầu tiên kiss nữa ấy chứ) chỉ muốn
nhảy ra khỏi ngực. Ngồi vào giường, quay mặt về phía điện thờ (chính Nam), mặt
quay so với hướng bắc chắc khoảng 23,5 độ (chính Bắc), khoanh chân, tay để như
thiền, nhắm mắt. Không cần trùm khăn áo gì cả, cứ như ngồi thiền vậy.
Lời cầu khấn bắt
đầu rì rầm bên tai. 30 giây sau, 2 luồng điện đánh rẹt vào người : 1 từ trên
thẳng đỉnh đầu xuống, 1 từ dưới bàn chân chạy ngược lên. Cả 2 gặp nhau ở rốn.
Người tê cứng, ruột gan rối bời, nóng như có lửa đốt, tay chân không cử động
được. Cái đầu vẫn trên cổ mình nhưng sao lại không quay đầu được thế này!? Ruột
gan thì như lửa đốt, nhưng 2 tay, chân bắt đầu lạnh. Lạnh ngắt! Lạnh như là bao
nhiêu nhiệt nó chạy hết vào bụng rồi vậy. Tiếng người nói, khấn xung quanh vẫn
rì rầm nhưng đã dần ù đi, mắt lờ đờ… Tới lúc đó thật là sợ! Như hồn mình thoát
khỏi xác vậy! Mình đã “mất xác” rồi sao ? Sợ mà không làm gì được!
Tình trạng đấy kéo
dài chắc khoảng 10 phút. Mọi người hỏi vẫn có thể nghe được, vẫn biết là mình
đang nói, nhưng đấy không theo suy nghĩ của mình… Nghe “Cô” phán “hồn xuất!”,
luồng điện đang chất chứa nơi rốn bỗng chạy ngược bật ra phía trước ngực. 1
chưởng lực vô hình như đánh trúng giữa ngực, ngã vật ngửa người về sau. Bụng
hết nóng ngay lập tức, tay chân dần ấm trở lại. Một cảm giác mệt mỏi, mệt như
là mình vừa vác cả chục tấn than vậy! Chân tay bải hoải, các khớp rã rời.
Hớp ngụm nước chanh
đường cho lại sức, được “Cô” khen “thằng này hợp bóng âm lắm, ngồi cái được
ngay, hiếm người ngồi được như vậy”. Từ hôm đó, sợ ma.
Câu chuyện thứ hai
Chúng ta hãy cùng
nghe câu chuyện của bạn Ngọc Phan Thị :
Tôi tin là có thế
giới khác với thế giới chúng ta đang sống, vì chính tôi cũng đã có thể gọi là
người trong cuộc của chuyện này. Tôi có 1 chị gái sát tuổi tôi mất khi
mới trên dưới 2 tuổi, khi đó tôi mới hơn 1 tuổi thôi, không hề có ấn tượng hay
nhớ kỷ niệm gì về chị cả. Tôi là con út nên ngủ với ba mẹ nhiều nhất, các bạn
có thể tưởng tượng được không, đêm 30 tết nào chị cũng về đứng dưới cuối giường
của ba mẹ. Đứng suốt đêm đến tờ mờ sáng.
Tôi đến bây giờ vẫn
còn nhớ đó là bóng trắng, tóc dài mờ mờ hư ảo. Sáng mùng 1 tết, Mẹ bao giờ cũng
hỏi tôi hôm qua có gặp chị không con, chị về phù hộ cho cả nhà mình đấy… Nghĩa
là không chỉ tôi mà cả mẹ cũng gặp chị, có lẽ cả ba nữa. Bởi vì ba tôi không
khóc trong những ngày thường nhưng bao nhiêu năm qua, đến bây giờ vẫn vậy, đêm
giao thừa nào ba cũng khóc vì nhớ và thương chị, làm cả nhà lại khóc theo. Tôi
tin ba tôi cũng gặp chị. Còn bây giờ tôi cũng không hỏi là chị có về nhà hay
không nhưng chỉ biết là chị luôn luôn phù hộ cho mọi người trong gia đình.
Câu chuyện thứ ba
Còn bạn Hoàng khẳng
định về sự tồn tại của linh hồn:
Thế giới thứ 2 là
có thật, nhưng trường hợp của mình thì không cần gọi mà hồn tự hiện ra, đó là
anh của người bạn nối khố, nhà có 3 anh em dưới là cô em gái út, hôm đó mình và
một người khác nữa ngồi chơi với em gái nó ở giường nhà nó, đang nói chuyện thì
em gái nó kêu đau đầu và chóng mặt quá, nhăn nhó trong vài giây rồi nhắm mắt
nằm từ từ ra giường rồi cũng chỉ trong tic tắc lại ngồi dậy và bắt đầu nói quay
ngay sang mình hỏi han và còn hỏi cả anh trai mình (vì anh trai mình chơi với
anh trai nó), rồi còn nhờ mình bóp hộ chân (ông ấy mất vì tai nạn bị đâm gãy
đùi) mình không còn hồn vía nào nữa, hai tay bóp chân mà run lẩy bẩy.
May sao lúc đó mẹ
anh ấy về thế là mình lại chứng kiến 2 mẹ con ôm nhau khóc nói chuyện hỏi han
như bình thường, mẹ anh ấy hỏi thế con ở dưới đấy thế nào ? Anh ấy trả lời là
con vẫn đang phải đứng gác (lúc đó anh ấy chưa giỗ đầu) anh ấy phải gác đúng ở
chỗ đường bị tai nạn đó theo nhiệm vụ là phải bắt được 1 người đã được chỉ định
thì mới được chuyển lên chỗ khác chắc là nhàn hạ hơn, rồi anh ấy còn quay sang
mình bảo khi nào mấy đứa rỗi thì ra mộ đắp lại mấy cái lỗ bị chuột khoét cho
anh anh lạnh lắm…
Có thể mình kể câu
chuyện này ra các bạn không tin,và bản thân mình cũng không tin vào bói toán và
chưa bao giờ đi gọi hồn nhưng đây là câu chuyện thật 100% mình vẫn nhớ như in
hồi đó mình học lớp 8. Còn đoạn cuối 2 mẹ con ôm nhau khóc bịn rịn chia tay, thì
đứa em gái từ từ nằm ra giường có vẻ rất mệt mỏi, trong khi nó nằm thì mẹ nó
quay sang bọn mình hỏi han về mọi chuyện diễn ra như thế nào rồi quay sang vỗ
vỗ vào nó, nó bắt đầu mở mắt như vừa ngủ dậy, mặt ngơ ngác rồi mẹ nó cùng với
cả bọn mình hỏi nó là cảm thấy trong người thế nào, có nhớ gì không, nó trả lời
là không biết gì chỉ thấy đầu nặng trỉu, rồi khi nghe mẹ nó và bọn mình kể lại
nó mới biết và òa khóc…
Câu chuyện thứ tư
Câu chuyện và cảm
nghĩ của bạn Bạch Văn Kháng :
Tôi tin là có linh
hồn. Nhưng có quá nhiều người lợi dụng nó để tư lợi. Chuyện này rất nhạy cảm và
đụng chạm đến nhiều người. Về phía tôi thì tôi cho là “có linh hồn và sự nhập
hồn”. Ngay trong nhà tôi, tôi nghe các bà trong nhà kể :
– Trong ngày giỗ
ông tôi mới cách đây mấy năm thôi, khi mọi người đang khấn cúng thì con bé con
trong nhà tự dưng trợn mắt lên và gọi các bà trong nhà ra nói chuyện như là ông
của tôi thật vậy. Cũng xưng anh và gọi tên từng bà một như hồi ông còn sống.
Đứa trẻ con ngồi nói lại chuyện cũ một cách rõ ràng và rất tự nhiên.
Câu hỏi đặt ra ở
đây là nếu như các bà nói đúng thì phải chăng linh hồn là có thật? Vì một điều
dĩ nhiên là 1 đứa trẻ con mới hơn 10 tuổi không thể biết được những chuyện của
ông nó hồi còn trẻ được.
Một câu chuyện
khác, theo cô giáo cấp 3 của tôi kể là trong 1 lần đoàn trường đi về nghĩa
trang Trường Sơn thắp hương, những người quản trang kể lại là mỗi khi có đoàn
khách nào đến thắp hương là đêm đó lại nghe thấy tiếng hô như những người chiến
sĩ đang hành quân vậy.
Không biết phải
giải thích như thế nào nhưng theo tôi thì vẫn có một thế giới khác tiếp diễn
khi chúng ta đi hết cuộc sống này. Chết không phải là hết. Cơ bản là chúng ta
phải sống như thế nào để không phải chịu hậu quả đến kiếp luân hồi.
Câu chuyện thứ năm
Lúc nhỏ, tôi từng
nghe mẹ kể rằng khoảng giữa năm 1948, một lần đi bán rong nước mắm lại làng Mỹ
Đức, huyện Lệ Thủy, Quảng Bình bỗng thấy bà con dân làng xôn xao, nháo nhác vì
có một đám tang gặp sự cố “xưa nay hiếm”. Đó là khi con cháu, người thân sắp hạ
quan tài xuống huyệt thì bỗng nghe tiếng “lộp cộp, lộp cộp” từ trong quan tài
phát ra.
Linh cảm điều lạ,
người ta liền mở nắp quan tài thì ông cụ, người đã chết 3 ngày sắp sửa bị chôn
ấy thản nhiên ngồi dậy. Câu đầu tiên “người chết” nói là : “Bây nhốt tao đến
chết khát đây này !”.
Người làng Trung
Bính, xã Bảo Ninh, thị xã Đồng Hới, tỉnh Quảng Bình quê tôi cho đến nay cũng
biết chuyện người chết sống lại đã từng xảy ra. Nhân vật là bà Nguyễn Thị Kỳ
(tên thường gọi là bà Táy – tên con gái đầu). Bà sinh năm 1898, lấy chồng từ
năm 16 tuổi. Bà sinh được 10 người con 6 trai, 4 gái, trong đó có anh Nguyễn
Văn Bảy, con trai thứ hai, nguyên là Đồn trưởng Đồn Công an thị xã Đồng Hới
giai đoạn 1964-1970. Chồng qua đời năm bà 42 tuổi. Năm 1950, sau hai tuần ốm
nặng, không ăn uống gì, tim bà ngừng đập. Cả nhà khóc nức nở bên thi thể bà đã
nằm bất động.
Ông Nguyễn Ty, một
người trong họ của bà Kỳ được phân công khâm liệm. Phải đợi cô con gái đầu là
chị Nguyễn Thị Táy lấy chồng xa về gặp mẹ lần cuối nên ông Nguyễn Ty chỉ làm
các thủ tục cần thiết trước khi nhập quan.
Nhưng khoảng 2
tiếng đồng hồ sau khi bà chết, ông Nguyễn Ty ngồi bên bỗng nghe thấy bà Kỳ kêu
“ú ớ, ú ớ” và tờ giấy điều đắp trên mặt bà động đậy rồi hai tay vung mạnh. Ông
Nguyễn Ty tiến lại gần, giở tờ giấy điều thì thấy bà Kỳ mở mắt. Bà thều thào :
“Cho tao chén nước, khát quá !”. Mọi người xúm vào đỡ bà dậy. Sau khi uống cạn
cốc nước, bà Kỳ chớp mắt và hỏi :
– Làm gì mà tụ đập
đông đến thế ? Hôm nay cúng ai mà có hương đèn ?
Sau đó, biết hết
những gì đã xảy ra với mình, bà Kỳ kể rằng, bà đói, khát, phải đi xin ăn nhưng
đều bị từ chối. Cuối cùng là một ông già khỏe mạnh từ trong nhà chạy ra, vác
cái dùi to tướng đuổi đánh bà tới tấp. Sợ quá bà vừa chạy vừa hét. Tiếng hét
làm bà tỉnh lại…
Sau khi “chết” một
lần, bà Kỳ đã sống tiếp 31 năm nữa, tức vào năm 1981 bà mới quy tiên. Tôi đã
đến gặp chị Nguyễn Thị Bơ, vợ anh Đào Tiến Trung tại tiểu khu 3, phường Đồng
Sơn, thị xã Đồng Hới, tỉnh Quảng Bình. Biết tôi có ý định viết bài báo về người
chết sống lại, chị vui vẻ dẫn vào chuyện ngay :
Mẹ tôi là bà Phạm
Thị Cháu, người làng Đồng Hải, thị xã Đồng Hới. Mẹ tôi không có con trai nên
lúc ở với con này, khi ở với con khác trong ba chị em chúng tôi. Năm 1992, mẹ
tôi bước vào tuổi 79 nhưng vẫn còn mạnh khỏe, minh mẫn. Một buổi chiều đi chơi
nhà hàng xóm về bà bảo mệt. Mặc dù chúng tôi xức dầu, xoa bóp, nhưng độ một giờ
sau thì bà bất động, chân tay lạnh toát, hai mắt nhắm nghiền và tim ngừng đập.
Tin mẹ tôi chết
nhanh chóng lan truyền trong tiểu khu. Một số người trong Hội Người cao tuổi đã
đến cùng gia đình bàn soạn cho việc tang lễ. Mọi việc chuẩn bị chu đáo chờ tới
giờ nhập quan, thì bất ngờ mẹ tôi cựa mình sống lại.
Sau đó, bà thuật
lại chuyện vào chợ mua gì ai cũng không bán, xin ăn không ai cho, lại bị một
người to khỏe bắt nhốt vào một cái chum rồi đậy kín lại. Ngạt thở, bà vung tay
ưỡn người, giãy giụa, và thế là mở mắt…
Chị Nguyễn Thị Bơ
còn cho biết, bà Phạm Thị Cháu sống khỏe mạnh thêm 11 năm, hưởng thọ 90 tuổi.
Theo tác giả Quang Long trong bài Một xã có 2 người chết sống lại in trong Tri
thức trẻ, phụ trang của báo Tiền Phong số 110 (tháng 9-2003) thì tại thôn 2, xã
Xuân Lam, huyện Nghi Xuân, tỉnh Hà Tĩnh có cụ Trần Thị Ban, 83 tuổi. Năm 40
tuổi cụ lâm bệnh nặng và “qua đời”. Người ta đắp chiếu từ đầu hôm đến mờ sáng.
Bà mẹ lại gần, đột nhiên thấy con cử động rồi kêu toáng lên :
– “Bay ơi, con Ban
sống lại rồi đây này”.
Quả nhiên, lật
chiếu thì bà Ban ngồi dậy. Hiện nay cụ Ban đang sống cùng người con gái của cụ
trong ngôi nhà nhỏ ở thôn 2. Cũng tại địa phương trên, nhưng ở thôn 3 có cụ
Trần Cảnh… Năm nay cụ 95 tuổi. Ngày 17/6/2002, cụ đau nặng. Đến 17 giờ cùng
ngày thì tim ngừng đập, chân tay lạnh toát. Anh Trần Việt Tăng, trưởng nam đã
cùng gia quyến cáo phó. Thầy cúng làng bên lục tục xách chiêng trống sang. Bà
con nội ngoại lại gần. Cụ đi thật rồi ! …
Mọi việc chuẩn bị
chu đáo, ban tang lễ được lập ra, bỗng nhiên khoảng 5 giờ sáng, cụ Trần Cảnh
cựa quậy. Mọi người xôn xao. Chả ai tin, phải để đến vài giờ sau, cụ Trần Cảnh
mới tỉnh hẳn. Anh Tăng đỡ cụ ngồi dậy, câu đầu tiên cụ nói :
– “Bây mần cái chi
chi mà ầm ĩ lên rứa ?”.
Đến nay cụ Trần
Cảnh vẫn khỏe mạnh. Chỉ có điều sau lần chết đi sống lại ấy, tai cụ có phần
nghễnh ngãng và mắt nhìn không được chuẩn cho lắm. Báo ANTG số 150 ra ngày
3/6/2004 tại trang 32 có đăng mẩu chuyện lạ, nhan đề Đặt chuông trong quan tài
để cứu người chết sống lại.
Theo bài báo, do
các công ty chuyên về bốc mồ mả thường xuyên phát hiện có các vết cào cấu bên
trong quan tài, chứng tỏ không ít người chết chôn xuống đất đã sống lại nên
trong mỗi quan tài họ bán đều có gắn một loại chuông báo động. Theo đó, nếu
người chết khi chôn, sau đó nếu có sống lại thì có thể bấm để mọi người tới đào
lên kịp thời.
Khi đem tất cả các
chuyện này trao đổi với anh Hồ Văn Chấn, bác sĩ Bệnh viện Việt Nam – Cuba Đồng
Hới, được giải thích như sau :
– Những người chết
kiểu ấy chỉ là chết lâm sàng, nhưng bộ não của họ vẫn còn hoạt động. Trong quá
trình hoạt động đó, nếu bộ não gặp một hiện tượng chấn hưng, lập tức kích thích
các bộ phận trong cơ thể làm việc trở lại. Bác sĩ Hồ Văn Chấn còn cho biết,
những trường hợp hy hữu ấy thường thuộc những người có một quá trình sống lành
mạnh, không đau ốm, ăn uống điều độ, không sử dụng các chất kích thích, thường
xuyên lao động hoặc năng tập thể dục thể thao.
Lời kết
Tóm lại thế giới
tâm linh còn rất nhiều điều huyền bí mà khoa học hiện nay chưa thể giải thích
được rõ ràng. Tuỳ theo tín ngưỡng của nhiều người mà người ra cho rằng có linh
hồn hoặc không có linh hồn, có thế giới bên kia hoặc không có . Chúng ta không
nên áp đặt 1 cách thái quá ý nghĩ của mình vào chuyện này. Vì xét cho cùng nếu
có linh hồn thì cũng chẳng sao vì linh hồn chưa gây tổn hại gì cho chúng ta.
Mời thư giãn với nhạc phẩm MÁI ĐÌNH LÀNG BIỂN
của Nguyễn Cường, qua tiếng hát Tùng Dương:
*.
PHƯƠNG VIỆT KHÁNG
Địa chỉ: Lô nhà số 5, phường Trần Hưng Đạo,
thành phố Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh
Email: datinh_1974@yahoo.com
.
.
..............................................................................................................
- Cập nhật theo nguyên bản tác giả gửi qua email ngày 27.12.2019.
- Bài viết không thể hiện quan điểm của trang Đặng Xuân Xuyến.
- Vui lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng
lại.
.
0 comments:
Đăng nhận xét