QUA MIỀN THƯƠNG NHỚ CỦA HAO TRAN - Tác giả: Nguyễn Xuân Dương (Bắc Ninh)

Leave a Comment

QUA MIỀN THƯƠNG NHỚ
CỦA HAO TRAN
*
QUA MIỀN THƯƠNG NHỚ


Em trở lại sông quê đêm hò hẹn
Màn sương giăng ướt lạnh lối đi về.
Con đường cũ màu rêu phong mờ úa.
Em ngược dòng tìm lại thủa đam mê.

Đâu rồi anh một thời hoa dại tím.
Anh lén cài lên mái tóc ngây thơ.
Em bối rối nghiêng mắt nhìn e thẹn.
Nụ hôn trao nóng bỏng đến không ngờ.

Lời yêu thương gửi vào đời con gái.
Như thuỷ triều dâng ngập cả bờ sông.
Nơi bến cũ em thường ra đó đợi.
Đếm ngược xuôi con nước lớn hay ròng.

Đêm thảng thốt tiếng chim kêu lẻ bạn,
Như đâu đây thấp thoáng bóng người thương.
Nơi chân trời phía bình minh hé rạng.
Mong anh về trong nỗi nhớ vấn vương.

Sông Tương ơi biết bao mùa nước nổi.
Em kiếm tìm kỷ niệm đã tàn phai.
Mối tình xưa giờ đi vào quên lãng.
Để mình em ôm ấp nỗi u hoài...!!!
*.
HAO TRAN
LỜI BÌNH:
(Tác giả Nguyễn Xuân Dương)
Dù nơi đâu trong cõi người này vẫn trầm ẩn những mất mát thương đau, những đa đoan dâu bể thì thơ Hao Tran vẫn ngân lên những nét đẹp đến nao lòng. Thơ chị viết về vùng quê thương nhớ của chị. Nơi dòng sông đã tắm mát tuổi thơ tuy lam lũ nhọc nhằn nhưng với mỗi con người tuổi thơ vẫn vẹn nguyên vẻ đẹp trong trắng thần tiên. Chị viết về những bến sông đã vẹt mòn bóng đợi không chỉ riêng với bóng đợi của chị mà của bao mối tình ly biệt chia xa. Chị viết về cánh đồng bát ngát, về những bãi bờ cứ mỗi độ xuân về lại rực lên màu hoa tím của thủy chung chờ đợi. Tất cả những nơi chốn đã gắn chặt với mối tình đầu sớm nở mà cũng chóng phai tàn. Nhưng với chị và với tất cả chúng ta nữa những kỷ niệm về mối tình đầu tuy dang dở nhưng đều thuộc về bất tử. Bài thơ thật đẹp. Đẹp đến nao lòng. Có lẽ vì thế mà nỗi tiếc nuối trong thơ chị là một nỗi tiếc nuối không bao giờ nguôi. Thơ chị có một chút buồn man mác. Vâng những gì đẹp nhất chỉ còn là kỷ niệm hỏi ai không buồn sao được?
Em trở lại sông quê đêm hò hẹn
Màn sương giăng ướt lạnh lối đi về.
Con đường cũ màu rêu phong mờ úa.
Em ngược dòng tìm lại thủa đam mê.
Đã quá nửa đời người Hao Tran trở lại với con sông quê của đêm hò hẹn trong một miền kỷ niệm ùa ập tràn về. Người thiếu phụ cứ đi trong sương lạnh ảo mờ để ngược dòng kỷ niệm của một thời đam mê đắm say nhưng cũng nhiều nông nổi. Câu thơ thật đẹp, thật hình tượng “em ngược dòng tìm lại thuở đam mê” Con người ta là vậy không bao giờ mất đi chất lãng mạn của tâm hồn. Đã bao tháng năm qua đi mà vẫn nghĩ rằng tất cả như vẫn vẹn nguyên nếu ta biết kiếm tìm gom nhặt. Và thi nhân đã có được những gì mà mình khát đợi:
Đâu rồi anh một thời hoa dại tím.
Anh lén cài lên mái tóc ngây thơ.
Em bối rối nghiêng mắt nhìn e thẹn.
Nụ hôn trao nóng bỏng đến không ngờ.
Vẫn còn vẹn nguyên bao kỷ niệm. Bông hoa tím anh lén cài lên tóc em vẫn tím mãi, vẫn tỏa hương cho đến tận bây giờ. Và nụ hôn đầu đời vẫn nồng nàn vẫn ấm áp đến muôn sau. Có còn gì nữa không? Vẫn còn, vẫn vẹn nguyên tất cả:
Lời yêu thương gửi vào đời con gái.
Như thuỷ triều dâng ngập cả bờ sông.
Nơi bến cũ em thường ra đó đợi.
Đếm ngược xuôi con nước lớn hay ròng.
Cả lời yêu thương - Lời yêu thương mà trào dâng tràn ngập lên cuộc đời em, tắm mát đời em, tắm mát tâm hồn em. Vẫn còn đây bến sông xưa em đứng đợi để đếm ngược xuôi bao con nước lớn nước ròng mà sao anh cứ đi mãi không về!
Vẫn chưa hết:
Đêm thảng thốt tiếng chim kêu lẻ bạn,
Như đâu đây thấp thoáng bóng người thương.
Nơi chân trời phía bình minh hé rạng.
Mong anh về trong nỗi nhớ vấn vương.
Vẫn còn vẹn nguyên tiếng chim kêu thảng thốt đêm nào khi đôi tình nhân vô tình gây nên tiếng động đánh thức những con chim ngủ bờ ngủ bụi dưới triền đê. Thật kỳ diệu vẫn vẹn nguyên cả bóng dáng người thương sớm tối đi về phía chân trời nơi bình minh hé rạng.
Không hiểu sao nhà thơ Hao Tran có một sự liên tưởng kỳ lạ:
Sông Tương ơi biết bao mùa nước nổi.
Em kiếm tìm kỷ niệm đã tàn phai.
Mối tình xưa giờ đi vào quên lãng.
Để mình em ôm ấp nỗi u hoài...!!!
Đến đây thì nhà thơ đã hoàn toàn vô thức khi dời đổi dòng sông Tương của cổ tích huyền thoại từ Tiên Sơn thuộc miền Kinh Bắc về nơi mà ai ai “Đi mô cũng nhớ về Hà Tĩnh”. Phải chăng chàng trai của Hao Tran là một chàng Trương Chi đã thoát kiếp trở về với một khối tình si và chỉ có những giọt nước mắt của tình yêu mới hóa giải cho chị một tình yêu dang dở. Nhưng không đó chỉ là ảo vọng chỉ còn lại trong em những kỷ niệm đã tàn phai của mối tình quên lãng.
Ôm làm chi nỗi u hoài đến ngàn năm hả thi nhân? Hãy trở về với thực tại với người ta đang được yêu thương ấp ủ trong nồng nàn say đắm của cuộc đời. Hãy sống cho những gì đang có chứ đừng sống cho những gì đã mất. Nói vậy thôi nhiều lúc nếu trong ta không còn những kỷ niệm ta sẽ sống bằng gì - Tâm hồn ta sẽ trở nên băng giá!./.


Mời thư giãn với nhạc phẩm ANH BIẾT EM ĐI CHẲNG TRỞ VỀ
của Lê Minh Bằng, qua tiếng hát Tuấn Vũ:
*
NGUYỄN XUÂN DƯƠNG
Địa chỉ: Nhà số 7 Đường Thành Cổ,
Phường Vệ An - Thành phố Bắc Ninh
Email: nguyenxuanduong1940@gmail.com
Điện thoại: 037.224.23.92
.                                         


.
…………………………………………………………………………
- Cập nhật theo nguyên bản tác giả gửi qua email ngày 25.03.2020.
- Bài viết không thể hiện quan điểm của trang Đặng Xuân Xuyến.
- Vui lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng lại. 
.

0 comments:

Đăng nhận xét