ĐỜI TƯ CÁC VỊ HOÀNG ĐẾ TRUNG HOA: HẬU CHỦ BẮC TỀ CAO VĨ - Chuyển Ngữ: Trần Đình Hiến (Hà Nội)

Leave a Comment

 

HẬU CHỦ BẮC TTỀ CAO VĨ:

Bang chủ “cái bang” làm điều xằng bậy

*

Tháng 8 năm 565 NGhiệp Đô - đo thành của BắcTề, một trong 16 nước thời Ngũ Hồ, chìm trong hoảng loạn. 

(Dịch giả Trần Đình Hiến)

Đêm mồng 3 tháng 3, Ty Thiên Giám phát hiện một vật hình cái chổi vạch rách chân trời, đuôi chổi quét ngang chòm sao Tử Vi. Theo giả thiết của Tinh tượng học, chỗ sao Tử Vi trên trời là nơi ở của Ngọc Hoàng Thượng Đế, so với dưới trần, thì sao Tử Vi là vua, sao hình cái chổi là Tuệ tinh. Tuệ tinh quen gọi là sao chổi, theo truyền thuyết, chủ binh đao. Tục ngữ có câu; “Trên trời thấy sao chổi, dưới đất giặc giã nổi”.

Ty Thiên Giám không dám giấu giếm, vội tâu chuyện này lên nhà vua.

Lúc này, vua Tề là Vũ Thành Đế Cao Trạm.

Cao Trạm là một bạo quân nổi tiếng trong lịch sử về vong ơn bội nghĩa. Ông ta vốn là em trai đời vua trước Cao Diễn, theo nguyên tắc con thừa kế nghiệp cha thì ông ta khó có hy vọng mặt quay về hướng nam mà lên ngôi vua. Vì anh trai thiên vị, ông mới có thể thay thế anh bằng cách cướp ngôi con của anh. Sau khi lên ngôi, ông ta không nghĩ cách đền ơn đáp nghĩa cho anh. Trái lại, vừa lên ngôi đã cưỡng dâm chị dâu, tức Lý thị của triều trước. Lại còn đe doạ; “Nếu không thuận, lập tức giết con nhà ngươi” Lý thị không còn cách nào khác, đành phải nghe theo, ít lâu sau sinh một con gái, đúng lúc Hoàng Thái tử Thái Nguyên Vương Cao Thiệu Đức do Lý thị sinh ra, đến xin gặp mẹ, cung nhân ngăn lại không cho mẹ con gặp nhau. Lý thị tỏ ra không bằng lòng, Cao Trạm liền sai chém chết Cao Thiệu Đức trước mặt mọi người, rồi sai lột hết quần áo Lý thị phạt roi để thị chúng.

Bản thân Cao Trạm bậy bạ, vợ Cao Trạm là Hồi thị cũng bậy bạ: ngủ với những người khác. Sử chép rằng, trước sau có 8 người là “khách trong màn” (đi đực) của Hồ thị, như Hoà Thế Khai, Lâu Định Viễn v.v... Toàn bộ cung đình bị vợ chồng Cao Trạm làm cho thối hoắc! Triều đình mà như vậy thì dân làm sao sống nổi!

Viên quan Ty Thiên Giám vì đại nghĩa mà ra sức khuyên, trước những lời lẽ đanh thép và phải lẽ, Cao Trạm đồng ý nhường ngôi cho Thái tử Cao Vĩ.

Tháng 4 năm 565, Thái tư Cao Vĩ lên ngôi, đó là Hậu chủ Bắc Tề.

Nhân dân Bắc Tề cơ cực trăm bề, các quan triều đình ngay đêm nơm nớp lo sợ, đều cho rằng tân Hoàng đế sẽ cứu họ thoát khỏi nước sôi lửa bỏng. Nhưng họ đã lầm.

Hồi ức của người cùng thời:

Hoà Thế Khai (nguyên lão của hai triều, Diện thủ (đi đực) của Hoàng Thái hậu Hồ thị, sủng thần của tân Hoàng đế Cao Vĩ): Ta sắp chết rồi, nhưng ta không buồn chút nào. Những gì đáng ăn trên đời này ta đều được ăn, nên chơi ta đều chơi. Không phải tự khoe, những gì ta nếm trải trong mấy chụch năm qua, kẻ khác sống đến mấy trăm năm chưa chắc đã được hưởng! Thái hậu là mẫu nghi của thiên hạ, vậy mà ta ngủ với Thái hậu. Đúng vậy, cùng ta hưởng “diễm phúc” này có 8 người, nhưng có ai được Thái hậu yêu dài dài như lão Hoà này? Tiên hoàng nhường cho Hậu chủ. Bọn tiểu dân ngu dốt, hoạn quan lại có học đều cho rằng cây đề này đổ rồi, nhưng họ không biết rằng, tuy đã nhường ngôi cho Hậu chủ, nhưng Tiên hoàng vẫn là Thái Thượng Hoàng, một Thái Thượng Hoàng đầy quyền lực. Những kẻ có tâm huyết hy vọng ở Hậu chủ, mong rằng những người đối lập với Tiên hoàng và lão Hoà này được bỏ qua. Nhưng Hậu chủ vẫn là con của Tiên hoàng. Có người căn cứ vào sự trừng phạt nhà sư Thông Đàm Hiến (tư thông với Hồ Thái hậu) để nói rằng Hậu chủ tàn nhẫn không kém cha. Người nào nói vậy là không đúng. Vì sao Hậu chủ tử hình Thông Đàm Hiến? Thái hậu dâm loạn với người khác không phải chỉ có một người và không phải chỉ một ngày, là một “bí mật” công khai trong cung, không phải chỉ bây giờ, mà từ đời vua trước. Hậu chủ không thể dung tha Thông Đàm Hiến vì tên ngu xuẩn ấy lại bắt ngư3ời ta gọi hắn là Thái Thượng Hoàng! Gọi như vậy, chẳng hoá ra đức kim thượng có những hai bố? Nghiêm trọng hơn, kiểu đùa này lan rộng ra, thì vấn đề thống của đức kim thượng bị nghi ngờ, thậm chí sẽ lung lay tận gốc. Tóm lại, tên Thông Đàm Hiến tự rước vạ vào thân, đừng trách ai làm gì! Nếu ai cho rằng đức kim thượng không thích bậy bạ thì lầm to! Các vị biết không, bọn ta lúc vắng thường gọi Hầu chủ là “vua nhộn” đấy!

Lục Lệnh Tuyên (Tử Nương ‘nửa mặt già, nửa mặt trẻ”, nhũ mẫu của Cao Vĩ, được mệnh là “bà lắm điều”:

Hoà tiên sinh nói đúng đấy! Đức kim thượng, ta nuôi nấng từ bé. Cậu bé này nói năng cụt lùn, người ngoài tưởng rằng như thế mới đúng là Thiên tử: uy trọng ít mà lời. Thật ra, ít người biết Hậu chủ bị nói lắp. Khi chưa lên ngôi thì không thích nói dài, lên ngôi rồi thì không thích gặp các đại thần, nhất là những vị đạo mạo. Tục ngữ có câu “Người thương lắm điều, dốt hay nói chữ”, quả không sai chút nào. Hậu chủ rất thích hát, làm vua rồi vẫn thích, nói ra không tin: Hậu chủ không những hát, mà còn biết chơi đàn tì bà. Đàn tì bà không phải chuyện đùa đâu nhé! Mọi người đều biết, tì bà vốn là ‘phê bà”, xuất xứ từ Hồ Trung, vốn là “búng ngón tay là “phê”, vuốt ngón tay là “bả”, hình dung động tác khi chơi tì bà, vì vậy mà đặt tên cho đàn. Đàn tì bà có kiểu cổ, kiểu kim. Tì bà cổ có tên là “huyền đào”, cần thẳng, bầu tròn, dựng đứng mà gẩy. Tì bà kim thì để nằm ngang mà gẩy, bầu đàn hình nửa quả lê, đầu cần uốn cong, có bốn dây bốn phím hoặc bốn dây năm phím. Hậu chủ yêu quý của chúng ta chơi tì bà kim. Còn nhớ Hậu chủ tự biên tự diễn một khúc như sau:

Đời người ngắn ngủi vui được mấy?

Nghìn lạng, ta mua một nụ cười!

Chiều tà thơ thẩn ôm đàn dạo,

Vô lo vô lự thế là vui!

Tử Nương “nửa già nửa trẻ” nói không sai, cầm ngang đàn trên lưng ngựa, nghêu ngao chốn điền dã thì đúng là phong độ các bậc danh sĩ. Nhưng phong độ này chỉ có những người “đề huề lưng túi gió trăng”, “mây ngàn hạc núi”, còn đã là ông vua thời loạn, dân tình khốn khổ, bên ngoài thì kẻ thù áp sát biên cảnh, bên trong dân chết đói đầy đường, mà lại đóng vai “vô lo vô lự” thì không ổn. Sử chép rằng, Hậu chủ Cao Vĩ của Bắc Tề “tiếp tục coi sự xa hoa của Vũ Thành Đế  (Cao) Trạm, hậu cung mắc toàn bộ thứ quí hiếm, ăn toàn của ngon vật lạ, một chiếc quân giá vạn bạc, một đài gương giá nghìn vàng, xây dựng cung uyển cực kỳ hoa lệ”.

Một điều khiến ta vừ giận vừa buồn cười là vì Hậu chủ này rất giỏi giả vờ. Mỗi khi nghe tâu về một tai biến nào của dân, liền bãi chầu, rồi lại trai giới, nói là để sửa đức. Một  nhà sử học trong “Giáp Thân tam bách niên tế” từng cười nhạo vua Sùng Trinh triều Minh, rằng khi dân tình đói khổ thì nhà vua trai giới, giảm bữa. So với Cao  Vũ, thì Sùng Trinh chỉ đáng là học trò. Huống hồ Cao Vĩ còn có một biệt tài mà các vua chúa khác không được trang bị: cầm đầu bọn ăn chơi, trùm sỏ bọn ăn mày!

Năm 575, trong Hoa Lâm Viên, cung Uyển của Hoàng gia do mấy vạn dân phu xây dựng bằng máu và nước mắt, bỗng nhộn nhịp hẳn lên, trong cảnh huyên náo có cô gái kỳ quặc. Số là các giai nhân của hậu cung được chia làm hai nhóm, một nhóm mặc quần là áo lượt như thường ngày, nhóm kia thì ăn mặc lôi thôi lếch thếch. Mạn đông của Hoa Lâm Viên phút chốc trở thành đại bản doanh của những kẻ rách rưới này, cổng vào treo hai chữ to tướng: “THÔN NGHÈO”. Một vị triều thần không nắm được sự tình, dâng sớ đàn hặc quan cung môn không nghiêm, để bọn ăn mày lọt vào cung. Lời tố cáo như nước đổ đầu vịt. Viên quan này không bao giờ nghĩ rằng, nguyên nhân của sự lộn xộn này là bọn ngu to gan cũng không dám chui vào đây để lập “THÔN NGHÈO”, mà chính là Hoàng Đế Cao Vị. Khi mà “chó sói đứng đấy thì ai còn hỏi cầy cáo làm gì”. Thực ra, lời đàn hặc chưa bao giờ đến được tai nhà vua.

Thì ra, Bắc Tề khi này không phải đã khôi phục Bắc Tề cũ. Bình tâm mà xét, sau khi lên ngôi, Hậu chủ ban đầu nhiệm dụng quốc trượng Hủ Luật Kim, một người có thể coi là có tài. Sử chép rằng, ông “tính tiết kiệm, không ham quyền thế, tự cạo đầu vào lính, chưa từng thua trận”. Được ông hết lòng phò tá, chính trị của Bắc Tề không phải là không có chút khởi sắc.

Nhưng con người Cao Vĩ không những bản thân mê muội, mà lại hay cả tin. Hơn nữa, không có lòng độ lượng. Chính trong lúc Hủ Luật Kim ngày đêm lo lắng việc triều chính, thì kẻ thù của Bắc Tề là Bắc Chu dùng kế li gián, sai người sang Nghiệp Thành tung lời đồn đại, nào là “bách thặng phi thượng hiên, minh nguyệt chiếu Trang An” (Trăm thặng [là một hũ, tên của Hủ Luật Quang ] bay lên trời, trăng sáng chiếu Tràng An), nào là (Cao sơn bất thôi tự băng, cây hũ [tên một loại cây, cũng là ám chỉ Hũ Luật Quang] bất phủ tự cử” (Núi cao (ám chỉ Cao Vĩ) không lật mà tự đổ, cây hũ không trồng mà mọc), ám chỉ Hũ Luật Quang quyền lực át cả vua. Lại thêm dấm thêm ớt của “ông mù” (tức Tổ Diên, sùng thần của Cao Vĩ, lúc này giữ chức Thượng Thư Tả Bộc Xạ, tước Yên Quận Công, vì đắc tội với cha của Cao Vĩ mà bị giam trong ngục, mù cả hai mắt) và lời dèm pha của “bà dẻo  miệng”. Thói nghi kỵ của Cao Vĩ bột phát, Hũ Luật Kim bị cách chức và bị giết. Vua Bắc Chu được tin, vui mừng đến nỗi đại xá thiên hạ, cả nước tưng bừng phấn khởi.

Sau cái chết của Hũ Luật Kim, Bắc Tề đang khí thế tưng bừng, bỗng trầm hẳn xuống. Do vậy, tuy có mấy người chính trực vẫn dám dâng thư can gián, nhưng Hậu chủ vẫn phá phách như cũ.

Ban đầu, số cung nữ và thái giám  quần áo lam lũ và số cung nữ thái giám quần áo là lượt đều ngượng nghịu, vì số mặc quần áo rách thì đã quen với quần áo đẹp; số mặc quần áo đẹp như thường ngày thì ngượng vì trước những người đẹp ngày nào cũng gặp nhau. Càng ngượng hơn vì phải trình diện trước ông chủ: Hậu chủ Cao Vĩ! Cung nữ cũng vậy, thái giám cũng vậy, bát cơm của họ chẳng phải nhà vua ban cho thì ai? Nói gì bát cơm, mà ngay cả gia đình, sinh mạng của họ cũng do nhà vua định đoạt. Giờ đây chủ biến  thành tớ, tớ biến thành chủ, dù chỉ là giả vờ, nhưng họ chẳng khác “mười năm cái gầu cùng múc trong giếng nước, tám hạ xuống, bảy kéo lên”, chỉ sợ biểu diễn không đạt, bị Hậu chủ trách phạt, biểu diễn quá mức, có thể bị Hậu chủ bắt lấy mất ‘chỗ đội mũ”.

Nghe nói Tư Mã Trung thời Tây Tấn nghe tiếng ếch kêu bèn hỏi cận thần: “Tiếng ếch kêu là của công hay của tư?” Cao Vĩ thấy hỏi như vậy thì quá ngu xuẩn! Có lẽ Tư Mã Trung chưa bao giờ trông thấy con ếch? Thằng cha thật đáng thương! Như Cô gia đây vừa có khả năng làm vua, lại vừa có thể làm ăn mày, thử hỏi xem xưa nay mấy ai làm nổi? Nghĩ đến đây, Cao Vĩ thấy trong lòng khoan khoái, rồi hăng lên, trổ tài ăn xin, lượn đến trước mặt một cung nữ thân hình thon thả, mặt đỏ hồng, vái chào lia lịa, cao giọng nói: “Xin làm ơn, xin làm ơn! Cho tiểu nhân xin một chiếc áo rách!” Người cung nữ nghe giọng nói thì ngẩn người, nhận ra đó là nhà vua, vội quì xuống theo bản năng: “Thánh thượng vạn tuế! Nô tì thật đáng tội chết!”

- Đứng dậy! Đứng dậy! Trẫm đang ăn xin nhà ngươi cơ mà!

Dù Cao Vĩ có dỗ dành đến mấy, người cung nữ vẫn không dám đứng dậy, vì nàng hiểu rất rõ vị Hoàng đế này vui giận thất thường, ban ngày ông ta làm ăn mày, mình làm thí chủ. Nhưng biết đâu tối đến, ông ta lại ngồi trên ngai vàng, gọi bọn cung nữa, thái giám làm nhục vì chuyện ban ngày dám bố thí cho ông ta! Ai dám đảm bảo chuyện này không xẩy ra?

Giữa lúc hai người đang giằng co thì có một ông già đầu bạc đi từ phía sau đi tới, kéo người cung nữ đứng dậy, rồi lấy ra một nắm bạc trắng cho Hậu chủ và bằng một giọng bạn bè, không ra thí chủ, cũng không nô tì, nói: “Anh hùng gặp cơ nhỡ, cảm thương vô cùng! Có ít bạc vụn, mong rằng đỡ đần được đôi chút”. Nói xong, vái dài một vái.

Cao Vĩ nghe nói vậy mà cảm thấy hài lòng, vì đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nay, ông ta không bị gọi là Chúa thượng, Vạn tuế.

Khi đã vui, Cao Vĩ bất kể trên giường đang mặc quần áo ăn mày, cao giọng phán:

- Lão ái khanh tên là gì? Với tài ăn nói của khanh, Trẫm có thể mở phủ trong Vương cho ái khanh được đấy!

- Thàn là Lưu Đào Chi xin vâng mệnh!

 Như  vậy đấy, một ông già vì mấy câu đối đáp đắt giá mà được mở phủ trong Vương, hành động này khiến các chiến tướng đổ máu sa trường bầm gan tím ruột. Thực ra, giả dụ các vô tướng biết một số chuyện khác nữa, họ sẽ không giận dỗi về chuyện ông già được phong Vương. Vì rằng sau khi ông già được phong Vương không lâu, những chó, ngựa, gà, chim ưng nuôi trong Hoa Lâm Viên để góp phần trợ hứng cho những hành động quậy phá trong “Thôn nghèo” lần lượt được phong Nghi Ty, Quận Quân, Khai Phủ v.v... hơn nữa đều được hưởng bổng lộc.

Sử chép rằng: Bắc Tề Hậu chủ Cao Vĩ, “thưởng cho một trò, số tiền lên đến bạc vạn, kho tàng trống rỗng, xuống chiếu cho các quận huyện mua quan bán tước, đánh thuế nặng những khách thương, tham nhũng lan tràn, dân không sống nổi!” Nước Bắc Tề vốn cường thịnh, nay trong tay” bang chủ Cái bang (Đầu sỏ ăn mày) đang trở thành “THÔN NGHÈO”.

Năm 576, tử thù của Bắc Tề là Bắc Chu đem bốn vạn rưỡi quân đánh Tề. Quân Chu do Ẩn công Dương Kiên là Hữu Tam Quân , bọn Nhạc Sùng làm Tả Tam Quân, Tề Vương Vũ Văn Hiến làm tiên phong, trực chỉ Tấn Châu, địa điểm quan trọng nhất của nước Tề. Tướng giữ thành sai quân kỵ phi báo về Nghiệp Đô, đều không gặp vì Hậu chủ đang du ngoạn ở Hoa Lâm Viên. Tấn Châu thất thủ vì không được chi viện. Tháng 12 năm sau, Chu Vũ Đế tập trung các đạo binh mã hội chiến với quân Tề. Hậu chủ và người thiếp yêu là Phùng Tiểu Linh hoảng sợ bỏ chạy trước, quân Tề lui, lui mãi về Nghiệp Thành. Lúc này, vì Hậu chủ đáng yêu lại làm một chuyện tức cười.

Theo sử liệu cũ ghi:

Tháng 12 năm 576, sau một trận thảm bại ở Cao Lương Kiều, Hậu chủ Bắc Tề rút bảo vệ Nghiệp Thành. Một lần nữa, Nghiệp Thành rơi vào tình trạng  hỗn loạn.

Hoàng Môn Thị Lan Nhan Chi Thôi có cuộc điều đình với Tướng quân Hũ Luật Hiếu Khanh. Nhạn Chi Thôi ra sức khuyên ông tướng này nên trổ hết tài thừa hưởng tiên tổ, động viên tinh thần quật khởi của Hậu chủ. Hũ Luật Hiếu Khanh trầm ngâm không nói gì.

Đứa con út của Nhan Chi Thôi lên 8 tuổi tên là Nhan Địch thấy giặc sắp đến nơi, mà cha thì không bàn chuyện tác chiến ra sao, lại bàn những là động viên tinh thần quật khởi của Hậu chủ thì không hiểu ra sao? Không nên được, chú hỏi cha:

- Thưa cha, tổ tiên của Hũ Luật Tướng quân là ai thế ạ?

- Hay nhỉ, con chỉ đọc sách cổ về các tiên triều, mà không chú trọng những chuyện của bản triều – Nhan Chi thờ dài – Tổ tiên của Hũ Luật Tướng quân chính là Đại Tướng quân Hũ Luật Kim hiển hách trong lịch sử! Bài “Sắc Lặc ca” của Đại Tướng quân con đã đọc chưa?

- A, ra là bài: “Con sông Sắc Lặc, chảy vòng Âm Sơn, trời như cái vung, trùm lên đồng ruộng. Trời xanh xanh, đồng xanh xanh, gió đè ngọn cỏ, cừu tung tăng! Bài này con đọc rồi!

Thế là giỏi! Cha hỏi con, bài này làm vào khi nào? Trong một hoàn cảnh như thế nào?

- Con không biết! Con trai Nhan Chi Tghôi cười ngượng nghịu rồi van nài – Cha ơi, cha kể cho con nghe đi!

- Được! Cha sẽ kể cho con nghe – Nhan Chi Thôi liếc nhìn Hũ Luật Hiếu Khanh đang ngồi im lặng trên hồ sàng, câu chuyện đầy ngụ ý: “Sắc Lặc ca” do Đại Tướng quân Hũ Luật Kim sáng tác trong một tình hình  rất bất lợi khi ông tổ đức Kim thượng (Cao Vĩ) là Cao Hoàn giao chiến với tướng giỏi của Tây Nguỵ là Vi Hiến Khoan ở Ngọc Bích. Khi đó Tề Vương đem quân đánh Tây Nguỵ ở Ngọc Bích, tướng giỏi của Tây Nguỵ là Vi Hiến Khoan tuỳ cơ ứng biến, sĩ tốt của ta bị thương rất nhiều. Hũ Luật Tướng quân làm bài ca này dfâng lên Tề Vương. Tề Vương cao giọng  ngâm trước quân lính. Ba quân khí thế bừng  bừng, do vậy cơ nghiệp trăm năm của Đại Tề mới giữ được. Cổ nhân có câu; “Đến cả khi gió biết cây cứng cây mềm”, trong tình cảnh nguy ngập, đại thần nhà như Hũ Luật Kim Đại Tướng quân đem tài trí của mình dâng lên quân vương cứu vãn một tình thế ngặt nghèo...

- Chỉ sợ Kim Thượng bây giờ không phải là Tề Vương ngày trước, mà mạt tướng thì lại kém xa ông tổ mạt tướng ! Hũ Luật Hiếu Khanh vẫn chưa hết băn khoăn, nói lẩm nhẩm.

Cổ nhân có câu; “Làm hếg sức mình để thuận mệnh trời! Khi có nguy cấp là thần dân thì phải xông lên, cái việc mà biết rằng khó làm – Nhan Chi Thôi tự bạch.

- Tiên sinh không cần phải nói nữa, mạt tướgn tuy bát tài, nhưng noi gương tổ tiên, cứ thử xem sao?

- Hay lắm! Học trò này đang đợi tin vui của Tướng quân!

... Đáng buồn là Nhan Chi Thôi không nhận được tin vui. Hũ Luật Hiếu Khanh được cổ vũ bởi lý tưởng trung nghĩa, vào Hoa Lâm Viên gặp vua Tề vẫn đang uống rượu vui chơi ở đó.

Nghe tả hữu vào bẩm! Có Hũ Luật Hiếu Khanh xin yết kiến! Cao Vĩ do dự hồi lâu, nếu không có chuyện quân địch  đã ở trước mặt, thì vua không thèm tiếp.

- Thử xem hắn nói gì?  - Cao Vĩ nghĩ thầm, bước ra mặt hầm hầm hỏi – Hũ Luật Hiếu Khanh ông không ở tại tây thành đôn đốc việc phòng thủ, mà đến đây gặp trẫm có việc gì?

- Tâu bệ hạ, lẽ ra thần không được rời vị trí phòng ngự, nhưng vì lòng quân không ổn, sĩ khí thấp kém, không chiến đấu được!

- Chà, chẳng lẽ ông gặp Trẫm là có ngay giải pháp chăng?

- Bẩm vân, Bệ hạ thật sáng suốt!

- Ông định thế nào, nói Trẫm nghe.

- Tâu Bệ hạ, thần muốn Bệ hạ có một cử chỉ hào hùng như Tề Vương trong trận Ngọc Bích trước đây, đích thân đến trận tiền uý lạo ba quân.

Uý lạo? Uý lạo bằng gì? Này ta bảo ông, đừng có xui ta lẩm cẩm, ta có gì để khao thưởng quân sĩ?

- Sao Bệ hạ lại nghĩ vậy? Thần nói “uý lạo” không có nghĩa là khen thưởng vật chất, mà chỉ  đề nghị Bệ hạ làm cho quân sĩ phấn chấn lên. Binh lính phương Bắc của ta thích những lời hào mại, thần bắt chước ông tổ của thần, làm bài từ “tân Sắc Lặc ca”, nếu Bệ hạ thuộc lòng mà ngâm, lại thêm vài giọt nước mắt, thì ba quân chắc chắn sẽ hăng hái vô cùng, quân địch không có gì đáng sợ nữa.

- Chà, có sức mạnh đến thế kia à - Cao Vĩ nửa tin nửa ngờ, hỏi – Bài từ thế nào, đọc lên xem.

- Dạ, bài từ như sau; “Dưới chân thành, địch đánh dữ. Nguy nạn lắm, trông vào các ngươi. Tầng mây thấp, tầng sương dày, phá đười giặc rồi, ta cùng vui”.

- Được! – Thấy Hũ Luật Hiếu Khanh quá nhiệt tình, Cao Vĩ bực mình nói – Hai giờ nữa, Trẫm sẽ uý lạo ba quân.

- Tạ ơn Bệ hạ - Hũ Luật Hiếu Khanh như cất được gánh nặng.

Cao Vĩ hoàn toàn không nhìn nhận đúng mực đề nghị của Hũ Luật Hiếu Khanh. Sau khi trở về cung, nhà vua lại cùng Phùng Thục phi đùa bỡn một hồi, khi cung môn quan đến giục, thì nhà vua gần như quên sạch bài từ của Hũ Luật Hiếu Khanh. Tới khi đứng trước ba quân thì tất cả những lời lẽ hào hùng, những giọt nước mắt  khẳng khái gì gì đấy, đều quên sạch, không còn một câu chữ nào trong đầu nhà vua. Thế là chuyện nực cười xảy ra.

Hũ Luật Hiếu Khanh mờ Cao Vĩ lên tướng đài. Đứng trên cao, Cao Vĩ từng nổi tiếng là con người ‘vô tư”, đã quên sạch những lời nói của Hũ Luật Hiếu Khanh. Nhà vua nhìn ba quân im phăng  phắc đang cúi đầu chờ hiểu dụ, rồi chợt phá cười lên.

Tiếng cười khiến người ngu xuẩn, chợt tỉnh ngộ. Họ không thể nghĩ rằng, trong khi mình bỏ vợ bỏ con ở nhà, quên cả mạng sống, đổ máu hi sih, là để bảo vệ cái của quí này đây! Một người thở dài, nói: “Vua mà như thế, mình lo làm gì?”

Thế là lòng quân tan rã. Hai tháng sau, quân Chu bao vây Nghiệp Thành, Doanh châu, Cao Vĩ, ông vua “cầm đầu bọn ăn mày” bị bắt sống, trở thành tên tù thực sự.

Một điều khiến các sử gia chân chính căm phẫn, là Hậu chủ Cao Vĩ, vua nhóc của nước Tề, sau khi bị bắt có những cử chỉ ngoài sức tưởng tượng. Những người thông thạo lịch sử dã ví Cao Vĩ với Hậu chủ  nhà Thục Hán Lưu Thiện qua điển tích “ở đây vui lắm, không nhớ Thục”, nhưng mọi người có thể chưa biết hành trạng của Cao Vĩ sau khi bị bắt làm tù binh.

Sử chép rằng, sau khi bắt được Cao Vĩ. Vua Vũ Đế Bắc Chu là Vũ Văn Ấp mở đại tiệc chiêu đãi quần thần. Rượu ba tuần, thức ăn năm món xong, Vũ Văn Ấp ra lệnh cho Cao Vĩ đứng hầu rượu và nhảy múa góp vui. Đây là sự nhục mạ lớn nhất đối với nhân cách một Hoàng đế. “Tấn thư” chép rằng, hai vua cuối đời Tây Tấn là Tư Mã Chức và Mân Đế Tư Mã Nghiệp vì không chịu được cái nhục mặc áo xanh nhảy múa như một con hát, đã vùng lên chống lại, nhưng cuối cùng bị thất bại thê thảm.

Những cựu thần của Bắc Tề bị bắt cùng Cao Vĩ chỉ thiếu nước độn thổ. Vậy  mà Cao Vĩ không hệ ngượng. Trái lại, vui vẻ nhảy múa một hồi – có lẽ vẫn nghĩ đây là Hoa Lâm Viên. Giá như Tư Mã Chiêu còn sống, không hiểu ngoài câu “Con là đồ không tim không gan” còn có câu nào đích đáng hơn không?

Cao Vĩ vô liên sỉ là vậy mà vẫn không thoát chết, mà lại chết rất thê thảm. Tháng 10 năm 578, có người tố cáo Cao Vĩ cấu kết với Thứ Sử tuyên châu Mục Đề Bà làm phản, cả hoàng thất cũng tham gia. Vũ Văn Ấp cho bắt Mụ Đề Bà đối chất với Cao Vĩ.

Chết đến nơi Cao Vĩ mới gào khóc kêu oan. Vũ Văn Ấp có ý giết Cao Vĩ từ lâu, không thèm hỏi lại, tử hình cả nhà Cao Vĩ gồm mấy chục mạng người. Cách thức bạn cho tội chết cũng rất hợp với tính cách của Cao Vĩ: nhét đầy miệng ớt, khiến Cao Vĩ bị  sặc mà chết.

*

TRẦN ĐÌNH HIẾN

Địa chỉ: số nhà 45 phố Phan Bội Châu,

Quận Hoàn Kiếm, thành phố Hà Nội.

 

 

 

 

.............................................................................................................

- Công ty TNHH Văn Hóa Bảo Thắng giữ bản quyền. 

- Cập nhật theo bản lưu trữ tại tại Công ty TNHH Văn Hóa Bảo Thắng.

- Vui lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng lại.

.

0 comments:

Đăng nhận xét