VŨ ĐIỆU CỦA TÌNH YÊU HAY NHỮNG TAY SÀNH ĐIỆU - Truyện ngắn Phương Việt Kháng (Quảng Ninh)

Leave a Comment

 


VŨ ĐIỆU CỦA TÌNH YÊU

HAY NHỮNG TAY SÀNH ĐIỆU

*

Khi bóng của Saigon Trade Center bắt đầu nằm thưỡn lên cái bãi gửi xe là lúc gã phải có mặt ở đó - để gửi xe, tất nhiên!Nếu cái bóng kệch cỡm kia đang choán hết dãy xe thứ nhất, coi như mặt trời bảo gã rằng đã bốn giờ mười lăm, và nếu nó bắt đầu co ro lại đến hàng xe thứ hai là bốn giờ năm mươi chiều. Mọi thứ liên quan đến công việc đều được sắp sẵn trong đầu gã. Gã sẽ có mặt ở bar Spirits vào lúc bốn giờ năm lăm. “Đây là lần thứ chín trăm hai mươi tám mình đến cái quán bar chết tiệt này”, gã thoáng nghĩ khi đi qua cái cổng và bước lên bậc thứ ba của tam cấp, gã sẽ quẳng chìa nếu khi gã ngẩng đầu lên mà không có hai gã vai u thịt bắp bọc trong áo sơ mi trắng, thắt nơ con bướm mở cửa đồng khoá xe vào một trong hai chậu Sakê trấn ở hai bên cửa, và thời gập người chào thì sẽ rất to chuyện. Nhưng gã không vào ngay, gã quay người -lần thứ chín trăm hai mươi tám, để nhìn lại cái cổng còm cõi mà gã vừa bước qua, vì đối với gã, bên kia cánh cửa là một thế giới khác. Chính cái thế giới này, bất chấp cái cổng mặt tiền teo tóp kia, là thế giới khác biệt của Spirits. Cũng như tòa nhà STC cao ngất gần đó, Spirits tuy sinh sau đẻ muộn nhưng là anh cả của các quầy bar Sài gòn và nghiễm nhiên, gã là tay chơi của mọi tay chơi. Ngày nắng, ngày mưa, ngày lễ, ngày tết…, gã đến đây là để đánh thức nó! Gã chỉ ngủ khi Spirits đã ngủ, và gã không bao giờ ngủ trước ba giờ sáng hôm sau. Đơn giản, gã - Dương Minh là quản lý. Quán bar không thuộc về gã nhưng là niềm tự hào của gã. “Chết tiệt” đôi khi là một từ âu yếm!

Như thường lệ, gã đi thẳng đến quầy bar lấy một ly “Gin and tonic”. Sau quầy, một anh chàng với nụ cười thiên thần và cặp mắt quyễn rũ, huyền bí hoà hợp với chiếc mũi thẳng đang chờ sẵn. “Cậu chàng chui ở đâu ra mà có hàm răng và nụ cười thế kia không biết! Đúng là một sư kệt hợp hoàn hảo trên khuôn mặt và mái toc’ gọn ghẽ ấy!”. Gã nghĩ.

- Martini nhé?

- Câu trả lời vẫn là không. Tôi chỉ nếm một lần khi tôi tuyển cậu và sẽ không nếm nó lần thứ hai. Một tay sành điệu phải kiên định, Phan Vũ Văn, cậu phải luôn ghi nhớ lấy điều đó!

- Rồi có lúc anh sẽ đổi ý. Nếu bao giờ anh uống ở đâu một ly Martini pha ngon hơn cái em đã pha cho anh, nhớ bảo em nhé - Gin and tonic, ly thứ chín trăm hai mươi, thưa ông! – Cậu cao giọng kiểu cách. Cậu ta làm ở đây kể từ khi khai trương và chỉ nghỉ tổng cộng tám ngày cho ba cái tết.

- Everything ready? ( Mọi thứ sẵn sàng)

- Yes, sir (Rồi, thưa ngài.) – Cậu trả lời rõ to, hăng hái và vẫn nhoẻn miệng cười.

Gã thích vậy. Chút phấn khích đó ở cậu ta luôn làm gã hài lòng, nhưng mặt gã vẫn cứng đơ, không hé lấy một tí nhếch mép, chỉ đôi mắt là sinh động luôn soi rọi mọi thứ.

Gã nhón lấy cái ly và bắt đầu tuần tiểu một vòng quanh quán, gã đi hững hờ và lơ đễnh hệt như chẳng để ý đến cái gì, trầm tư mặc tưởng, thỉnh thoảng lại nhấm nha nhấm nháp vị mát mẻ thanh thanh của Gin trộn lẫn với tonic và nước đá. Nhưng không có gì lọt khỏi mắt gã: một cái tàn thuốc rơi vãi từ ngày hôm qua, một bông hoa không tươi, một vết ố trên khăn trải bàn, một nhân viên trang phục hoặc tóc tai xốc xếch, bộ phận nào đó chưa sẵn sàng trước giờ đón khách…., trầm tĩnh nhưng quyết liệt, gã cảnh cáo người phụ trách bộ phận ngay lập tức, và kẻ sai sót sẽ không có cơ hội nghe gã phàn nàn đến lần thứ ba. Spirits chỉ phục vụ cho dân có tiền, nhưng không phải là dân quậy phá. Nó là sự lựa chọn hàng đầu của những kẻ sành uống đích thực-thường là dân Tây và dân châu Á giàu có. Đôi khi là những anh Việt Nam mới phất học đòi sành điệu. Tây ba lô hoặc những anh chàng choai choai lấc cấc láo cáo rất ít vào đây. Tất nhiên, quán chẳng từ chối một ai, nhưng chất lượng đồ uống, giá cả, cung cách phục vụ và nội thất tự nó thanh lọc khách hàng.

Spirits là số một bởi nó có một tay quản lý số một, phong cách phục vụ chuyên nghiệp, khéo léo bậc nhất và chất lượng đồ uống thượng hạng. Ngoài ra, lão chủ quán, Jean Marcel, một người Bỉ nói tiếng Pháp và làm ăn lâu năm tại Mĩ trước khi phải lòng một cô gái Việt rồi cắm dùi ở cái quán này gần ba năm nay- theo ý gã quản lý đó cũng là một tay cự phách, nhất là ở chỗ đã nhìn ra tài năng của gã, để cho gã thoải mái tung hoành, nhào nặn cái quán bar. Lão chỉ quan tâm đến hai thứ doanh thu và chi phí. Đến lượt mình, gã dùng cái lưỡi tinh tế và con mắt lọc đời để tuyển đuợc một anh bartender (Người pha chế đồ uống) giỏi và các cô nàng phục vụ nhanh nhẹn nhất. Thậm chí gã còn thuê hẳn một chuyên gia chuyên huấn luyện các cô phục vụ những điệu bộ làm duyên làm dáng sao cho hấp dẫn mà không buông tuồng. Gã bắt những tay phục vụ nam phải học những cách thức để có thể biến các vị khách cau có thành người hùng hào phóng khi cần thiết.

Gã kết thúc cuộc tuần du tại cái bảng bằng gỗ, nói đúng hơn là một tấm gõ mật dày, xù xì một cách tự nhiên, choán gần hết bức tường chỗ tiếp giáp với khu văn phòng. Nó được các nhân viên gọi là bảng “phong thần”. Rìa được đẽo uốn lượn giống như một miếng ghép hình, phía trên khảm dòng chữ “Những tay sành điệu”, rìa phía dưới là “Sophisticated Guys”, đều là chữ cách điệu và lượn vòng cung trên dưới ngược nhau. Trên đó là hình ảnh của những người mà theo quan điểm của riêng gã là những tay chơi đáng nể, có những thú chơi hoặc cách chơi mà gã kính trọng. Mỗi ảnh được nhấn chìm vào trong thớ gỗ theo những hình khung khác nhau. Người ta thấy cả ảnh Ernest Hemingway đang câu cá với dòng chữ song ngữ Việt-Anh bên dưới được khắc luôn lên gỗ theo lối cố tình nguệch ngoạc: “Ông là tác giả của tác phẩm Ông Già Và Biển Cả và là tay câu siêu hạng—He is the author of Old Man And The Sea, and also an excellent fisherman”, rồi chân dung Vũ Trọng Phụng với “Ông được coi là vua phóng sự bắc kì, tác giả của Số đỏ, tiểu thuyết số một của Văn học Việt Nam - He has been seen as the king of reportage in the North of Vietnam, he is also the author of Lucky Destiny which is considered the best novel of Vietnamese literature”, rồi lác đác ảnh của vài người nước ngoài cưỡi ngựa hoặc đứng trên du thuyền với những dòng đại khái như “một người bạn Hà Lan của chúng tôi, đóng góp cho Spirits theo cách của riêng mình -  “Dutch friend of ours who adds his own touch to Spirits” - hẳn là nói về một ông khách sộp sành rượu thường lui tới quán và góp ý kiến này nọ cho hắn - những ý kiến lọt tai hắn cũng không phải dễ. Ở góc này góc kia, lại thấy ảnh của các nghệ sĩ thuộc loại quái chiêu thổi kèn bằng mũi hoặc dùng mấy chai Coca-cola làm nhạc cụ. Gã biết đặt những ông khách sộp chung với những bậc danh nhân kia quả là khập khiễng, nhiều người hẳn cảm thấy lố bịch, nhưng gã có lý lẽ riêng của gã. Cứ theo như tác phẩm, hẳn hai nhà văn kia phải am tường những cái mà họ chuyển thành văn học lắm, rõ họ cũng là những tay sành sõi. Còn về vấn đề tầm vóc đối với xã hội, riêng gã, gã kính trọng những đóng góp cho xã hội và cho quán của gã như nhau, miễn là đóng góp theo cách mà gã cho là đáng kính. Mà có thế khách hàng có ảnh trên bảng mới cảm thấy được tôn vinh, có vị khi thấy ảnh mình trên bảng đã hứng khởi tới nỗi mời luôn cả quán lẫn khách mỗi người một ly. Còn các dòng chú thích sẽ khiến người xem thấy gã không có ý bôi bác các danh nhân. Dẫu sao gã cũng thực sự yêu mến tác phẩm của họ. Gã chỉ phân biệt tầm vóc bằng thứ tự từ trên xuống. Gã cho thế là hợp lý: danh nhân, nghệ sĩ đã được người đời thẩm định, gã cũng chỉ chọn dăm ba người liên quan ít nhiều đến các món ăn chơi. Các vị này sẽ chiếm những vị trí trên cùng. Còn khách hàng chẳng cần phân cao thấp, ai được gã chọn trước sẽ ngự ở trên. Vị khách người Việt duy nhất trên có ảnh là một già làng mặc xà rông ngồi chồm hổm cùng với các nhân viên của quán ngậm vòi quanh một hũ rượu cần lớn kèm theo lời chú “Một cách uống rượu độc đáo - This is a unique way to drink”. Chẳng phải vì gã sính ngoại gì, chỉ vì chưa có khách người Việt nào làm gã phục. Gã chọn khách để “phong thần” theo nhiều tiêu chuẩn khắt khe của riêng gã - cái gì dễ dãi cũng không quý, gã biết rõ hơn ai hết, nên cho đến giờ miếng gỗ vẫn còn khá nhiều chỗ. Ở giữa miếng gỗ có một lỗ khá to được bịt bằng miếng kính màu tối hình tròn có hoa văn mờ mờ hình quẻ âm dương kiểu như biểu tượng trên cờ Hàn Quốc, lồi lồi trông như núm của một cái chiêng. Không ai biết đấy là cái gì, chỉ đoán đấy là một lối trang trí lạ đời cho cái bảng “phong thần” lạ đời của gã.

Cái bảng được ốp ngay trên bức tường nằm ngay trước chỗ giao nhau giữa lối lên văn phòng và hành lang đi xuống khu vực vệ sinh. Gã cho bố trí đèn rọi sáng vừa đủ nhưng thật trang trọng. Mọi thứ đều đủ cao và đủ rõ để người xem dễ nhìn nhưng phải ngước lên. Đây cũng là một tính toán của gã, gần như ai đi qua cũng dừng lại xem ít phút. Hẳn chẳng ai đang uống rượu lại rời bàn chỉ để đi xem cái bảng khó hiểu ấy, nhưng tiện thể đi qua người ta sẽ xem.

Ngày nào cũng như ngày nào, gã đứng ngắm nghía cái bảng và mặt giãn ra, tất cả mọi thứ của Spirits đều nhằm phục vụ khách hàng, còn cái bảng là của gã, là món gã chơi cho riêng mình. Gã biết sẽ có khối kẻ cười vào mũi gã là dốt ưa khoe chữ. Gã cóc cần! Giả sử chẳng ai thèm ngó cái bảng thì gã vẫn cứ tiến hành “phong thần” để rồi nghiền ngẫm theo cách của gã. Mỗi khi nghĩ thế gã lại cảm thấy biết ơn Marcel, chủ của gã.

Cái bảng là trạm dừng bắt buộc trước khi gã tươi tỉnh đi vào phòng làm việc.

Dương Minh đi đến bên vách tường, kéo cái rèm vải sang một bên và khung cảnh chộn rộn của quán bar bên ngoài hiện ra qua cái lỗ tròn bằng kính. Đó là bí mật của quán. Nó cho phép gã quan sát gần như mọi hoạt động bên ngoài của quán bar mà không ai biết, loại kính này chỉ ở trong nhìn ra mới thấy, được Marcel đặt hàng đặc biệt. Marcel không thích camera.

Lần nào cũng vậy, gã quản lý bắt đầu quan sát từ anh chàng bartender. Nếu gã là bộ óc của quán thì anh chàng là trái tim. Rõ là một trái tim ngon lành và rất đáng yêu, nụ cười cậu ta không bao giờ tắt trên môi dù vào những lúc cao điểm. Quầy rượu được chiếu sáng rất đẹp, anh chàng đẹp trai đứng đấy hệt như hoàng tử trong hoàng cung của các loại rượu: rượu vua, rượu hoàng hậu, rượu kĩ nữ, rượu thê thiếp, rượu hiệp sĩ…cao thấp, to nhỏ, xanh, đỏ, tím vàng, thôi thì đủ hình hài tuyệt mĩ mà các hãng rượu danh tiếng sáng tạo ra. Bên cạnh cậu là hai nàng phụ việc xinh như mộng, ăn mặc không hở hang nhưng phô những nét quyến rũ nhất. Đây là chủ ý của gã quản lý, lẽ ra người bartender phụ phải là nam, nhưng sau một thời gian gã nhận thấy rằng với quầy bar lộng lẫy và anh chàng bartender đẹp trai thế kia phải được tôn vinh bằng hai cô gái duyên dáng nhất. Nó sẽ làm khách hàng liên tưởng đến hình ảnh tay đua F1 chiến thắng trên bục vinh quang lắc lắc chai sâm banh với hai người đẹp hôn chùn chụt hai bên má. Gã tin khách sẽ hứng thú và sang trọng hơn khi thấy rượu được đưa tới từ một quầy bar huy hoàng như thế. Hiệu quả rõ ràng, những ghế tại quầy luôn kín và gã phải yêu cầu chỉ bố trí ghế xoay tại quầy ở hai bên cánh để khách không che khuất cái quầy mà gã dày công bố trí. Bartender là nhân viên mà gã hài lòng nhất về cách ăn mặc vì hắn luôn bảnh choẹ trong bộ đồng phục áo trắng, quần đen thẳng tắp, khoác phía ngoài chiếc áo ghile và chiếc nơ trên cổ đồng màu, trông câu chàng càng cứng răn và nam tính hơn với ngoài hình vốn rất khoẻ mạnh, cân đối của Nó. Hai cô nàng phụ việc hình như cũng bị anh chàng này mê hoặc, họ trở thành bộ phận mà gã quản lý ưng ý nhất.

Mỗi lần quan sát anh chàng, gã cố tìm những nét phàm phu dung tục trên khuôn mặt hoặc cử chỉ, nhưng tuyệt đối không, thậm chí hình như một ánh mắt thèm thuồng gã cũng không thấy. Đến thế thì thôi, chai đá như gã cũng khó mà cưỡng lại việc nhìn ngắm các em xinh đẹp. Cậu cũng không tham gia vào các trò nhảm nhí của đám phục vụ sau giờ làm. Khỏi phải nói, sau giờ làm anh chàng chắc chắn khổ sở vì những cô phục vụ vốn dĩ đã bị khách hàng làm cho lơi lả thường xuyên, gã quản lý phải cảnh báo các cô là trong giờ làm nên tập trung quan tâm đến khách chứ không phải tìm đủ mọi lý do vớ vẩn để lại quầy bar ỏn ẻn đưa đẩy với chàng bartender. Gã cũng phần nào yên tâm vì xem ra anh chàng là pháo đài không suy suyễn. Cậu dường như dành hết đam mê cho các chai rượu. Và gã thắc mắc tự hỏi tại sao? Bằng kinh nghiệm cáo già của mình, gã biết rằng những tay táo tợn nhất là những tay âm thầm nhất. Còn những kẻ mắt háu háu, miệng không ngớt đưa những lời tán tỉnh ba xu thô tục thường khi lại là những cao bồi ngã ngựa trên giường. Phải chăng cái anh chàng bartender kia ghê gớm đến thế? Gã cũng chẳng bao giờ thấy bạn bè hay người thân gì của cậu ta đến quán này, có chăng chỉ là khách quen từ những quán trước kia. Nhưng rồi gã tự nhủ việc cậu ta làm gì ngoài quán bar không phải là việc của gã. Ánh mắt thèm thuồng duy nhất của cậu bị bắt gặp là lúc cậu nhìn ngắm các chai rượu. Điều đáng ngạc nhiên là tửu lượng cậu rất kém. Một vài lần nhậu, nhân những dịp đặc biệt, quán đãi nhân viên một chầu sau giờ làm, mặt cậu sẽ rừng rực như mặt trời giữa ngọ nếu cậu hớp vào một ly, và sẽ lúy túy khi cạn ly thứ ba. Cậu có trình bày điều này khi xin việc. “Vậy thì đừng uống, một gã bartender đỏ mặt đứng ở quầy bar khác nào ông vua cởi trần thượng trên ngai vàng!” - Gã quản lý hạ lệnh. Cậu chẳng bao giờ uống, cậu chỉ ngửi ngửi rồi nhúng lưỡi vào và ngậm miệng lại để nếm. Cậu cũng có cái khéo léo bẩm sinh để từ chối mỗi lần khách hàng mời cậu cụng ly, cậu vẫn cụng nhưng cậu không uống! Có lần gã quản lý quan sát thấy một gã Tây lại quầy, tay giơ ly rượu sóng sánh, mặt nhăn nhăn thắc mắc điều gì đấy. Cậu nhoẻn cái nụ cười mê hồn và đáp lại vài câu, rồi bày ra một dãy ly đủ các thể loại. Cậu múa như xiếc để pha chế trong chốc lát mỗi ly một món, gã Tây lần lượt nhấm nháp rồi nốc hết, mọi người bắt đầu để ý và vổ tay rào rào, gã Tây lúy túy giơ ly cuối cùng lên miệng gào “two thumbs up!” (Tuyệt cú mèo! Số dzách!). Hôm sau gã quản lý hỏi cậu gã Tây kia đã nói gì. – Ồ, ông ấy chê ly Godfather tôi pha không ngon, nên tôi nói: - Thưa ngài, đấy là vì tôi dùng phần Whisky cuối cùng trong chai, rượu ở đáy chai thì không bằng ở trên được, ngài là người đầu tiên phát hiện ra điều đó ở đây, ngài tinh tường quá! Ngài có vui lòng cho tôi ý kiến về vài món mà tôi làm? Rồi thì…-- Anh chàng bartender cười lớn - Nhưng thực ra rượu ở đâu ma chẳng giống nhau!

Được một lúc, điện thoại reo, trên đường dây nội bộ. Jean Marcel mời gã qua phòng để thảo luận gì đấy. Marcel vẫn luôn như vậy, không qua phòng cấp dưới vì gã là ông chủ, nhưng đối với những người gã coi trọng gã sẽ đích thân mời chứ không bao giờ sai phái ai.

Hôm nay không phải thứ hai, cũng không phải thứ sáu, gã quản lý tự hỏi không biết có chuyện gì. Marcel không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề bằng thứ tiếng Anh lơ lớ giọng Pháp.

- Anh có biết gã pha chế rượu của chúng ta  Phan - Vũ - Văn đã từng ngồi tù vì tội hiếp dâm không? -- Marcel phát âm tên anh chàng cứ như một từ tiếng Anh.

- Tôi biết, thưa ngài. Gã nhìn thẳng vào mắt Marcel trả lời, chờ đợi xem phản ứng của ông chủ ra sao, bụng hơi ngạc nhiên vì sao gã này lại biết việc đó. Gã vẫn đinh ninh là chỉ mình gã biết.

Sự tự tin của gã quản lý làm Marcel đâm ra bối rối, gã trả lời hệt như chẳng có việc gì vậy.

- Vậy cái gì làm anh chọn gã và sao không báo cáo với tôi về chuyện đó?

- Khi khai trương chúng ta không có nhiều lựa chọn. Chúng ta cần một người thạo việc chứ không phải một gã trai tân ở sau quầy bar. – Gã nhấn mạnh câu này. Rồi tiếp: - Anh ta làm tôi cảm thấy tin tưởng. Tôi đã nhờ bạn bè trích hồ sơ tư pháp của anh ta và tôi thấy vụ việc không đến nỗi tồi tệ như mới nghe qua. Tôi không nói với ngài vì tôi nghĩ lúc đó năng lực của tôi chưa được chứng tỏ đủ để có thể thuyết phục ngài một việc như vậy - Gã tuôn ra thứ tiếng Anh trầm trầm bổng bổng từng khiến Marcel mê mẩn khi lần đầu gã đề nghị nhận chức quản lý.

“Thật là một câu trả lời cứng cựa. Nghĩa là hắn chẳng làm gì sai, thậm chí rất kĩ lưỡng và tháo vát vì đã moi được cả hồ sơ tư pháp. Theo lý lẽ này, tất cả chỉ vì quán bar và vì ta chưa tin hắn!” Marcel nghĩ thầm.

- Còn bây giờ thì sao? Chẳng biết nói sao, Jean Marcel vớt vát.

- Bây giờ thì tự Phan Vũ Văn có thể thuyết phục ngài mà không cần tới tôi đâu. Anh ta nhiệt tình, à, phải nói chính xác là yêu công việc này một cách khác thường. Anh ta ham học hỏi và tiến bộ từng ngày. Bây giờ anh ta là tay giỏi nhất. Đẹp trai nữa! Cư xử đúng mực và khôn ngoan, hẳn ngài nhận ra điều đó từ lâu rồi, đúng không?

Lối ăn nói khôn ngoan của gã quản lý làm Marcel hài lòng, hắn cười nụ và nói tếu: - Suy cho cùng, anh ta cũng chẳng thể hiếp ai trên quần bar với một rừng khách hàng xung quanh như thế, phải không nào?

- Đúng thế, thưa ngài. Còn việc gì nữa không, thưa ngài?

- Không, thế thôi, anh đi giải quyết công việc đi, nhưng lần sau thì không thể lấy lý do vừa rồi để không báo cáo những vấn đề cần báo cáo đấy nhé!

- Sẽ không có lần sau, thưa ngài - Gã nói rồi cúi người mở của bước ra ngoài.

Gã đi về phòng, vừa đi vừa nghĩ xem anh chàng bartender là loại người gì.

Việc Marcel thắc mắc làm gã đâm ra cũng có đôi chút lợn cợn. Tương tự như những gì thể hiện trong hồ sơ tư pháp, anh chàng kể rằng cậu và một người bạn thân cùng ăn nhậu vui vẻ với một cô gái mới quen, cậu xỉn nhanh chóng và sau đó chỉ biết loáng thoáng là cả ba cùng thuê một nhà trọ để ngủ vì tàn cuộc thì đã quá nữa đêm. Khi cậu tỉnh dậy thì chỉ thấy mình cậu nằm bên cạnh cô gái, hình như cô ta cũng xỉn nặng, quần áo nửa mặc nửa không. Cậu đánh thức cô ta dậy, cô ta hơi hoảng hốt sửa lại quần áo rồi ai về nhà nấy. Đến chiều thì cậu biết có người tố cáo cậu hiếp dâm. Cậu chẳng nhớ gì còn cô gái chỉ biết là có ai đấy cưỡng bức cô, cô không muốn nhưng xỉn quá nên không chống cự được. Nhưng dấu vết trên thân thể và quần áo cô ta cho thấy việc cô ta bị hiếp là có thật. Cậu nhận tội mà không có một lời khai vòng vo nào. Hồ sơ được hoàn tất nhanh chóng mà chẳng cần xét nghiệm hay giám định gì thêm. Cậu bị kết án năm năm, và ngồi ba năm thì được ân xá. Trước đó cậu đã làm bartender được ít lâu, ra tù cậu đã đi làm nhiều chỗ, người ta cứ cho cậu làm ít lâu thì biết chuyện và cho cậu nghỉ. Vì thế khi xin vào Spirits, cậu quyết định khai thật ngay từ đầu. Dương Minh nhớ rõ là gã cảm thấy có cái gì không ổn khi đọc hồ sơ của cậu, nó đơn giản và nhanh chóng quá. Nhưng đó chẳng phải là việc của gã.

Bây giờ điều gã quan tâm là tại sao Marcel biết chuyện, kẻ nào cả gan tâu sau lưng gã. Dù gã đã xử lý chuyện này nhẹ nhàng và êm thắm, gã thấy không thể nào tha thứ cho kẻ tọc mạch kia. Người nào việc nấy, đấy là quy tắc tối thượng của gã. Gã cho đó là quy tắc vàng ở cái chốn mà người ta bị chi phối bởi rượu, tiền tip cùng vô khối kiểu cách khiếm nhã, hợm của và đôi khi quái gở của khách hàng. Gã biết đòi hỏi các nữ tiếp viên một lối cư xử chuẩn mực là điều quá xa xỉ ở cái thế giới về đêm này - Các người hãy làm tốt phần việc của mình, hãy tận tâm đối với khách hàng, đó là điều duy nhất tôi đòi hỏi các người - Đó là tuyên ngôn gã thường xuyên phân phát đến các nhân viên.

Hai ngày sau, Dương Minh đã biết chắc ai hớt lẻo với Marcel. Gã kêu những người tổ trưởng bộ phận lên bắt mọm rằng gã biết ở dưới đang xì xào điều gì và gã muốn nghe tường tận. Tin tức được xì ra từ một cô chạy bàn, cô này thường lúng liếng với cậu bartender nhưng chẳng được cậu ta đáp trả, nhã ý nhờ cậu đề đạt lên quản lý để thay thế một trong hai cô đứng quầy của cô cũng bị anh chàng gạt phắt. Thế là cô căm. Lại có một anh cảnh sát hình sự phụ trách địa bàn thường tới quán ưa tán tỉnh cô ta, thường cô vẫn bỏ rơi anh cảnh sát để tìm cách la cà ở quầy, nhưng một lần anh chàng hớ hênh xì ra cho cô biết quá khứ của Phan Vũ Văn. Cô bóng gió xa gần với cậu theo cái kiểu mà người ngu ngốc nhất cũng phải biết “em cũng muốn…bị hiếp”, nhưng cậu vẫn khinh khỉnh. Cô biết gã quản lý sẽ bao che cho chàng bartender nên đã quyết định chơi một đòn trí mạng là mật tấu với vợ Marcel. Bây giờ cả quán đều biết và gã quản lý không thể tha thứ cho điều này. Chỉ riêng việc cô ta hay bỏ khách để là cà ở quầy cũng đã đủ tống khứ đi rồi. Anh cảnh sát là chỗ quen biết nên gã giải quyết nhẹ nhàng, còn động viên anh ta một câu “biển có bao giờ hết cá!”

Việc đó trôi đi cũng được ít lâu, một ngày như thường lệ bắt đầu - Gin and tonic, ly thứ chín trăm năm mươi lăm, thưa ngài: - Em muốn nghỉ việc vào ly thứ chín trăm tám mươi lăm. Anh chàng nói nho nhỏ.

Mặt gã quản lý hơi khựng lại nhưng vẫn hớp một ngụm rồi hỏi:

- Sao thế? Cậu hết thích mấy chai rượu rồi à?

- Không, nhưng em có việc phải đi xa.

- Không phải là vì mọi người xì xào về “vụ đó” bấy lâu nay đấy chứ?

- Ồ không, có là gì đâu. Anh còn nhớ ông Tây hôm nọ chứ, sau chầu đấy ông ấy nói với em là sẽ mở một bar ở Bangkok, ông ta mời em sang đấy làm.

- Lương cao hơn ở đây sao? Gã cảm thấy hơi tự ái vì quá tự tin vào Spirits của gã.

- Không hẳn. Em muốn đổi gió, vả lại cậu bạn em mới sang làm tiến sĩ ở trường IT bên đó. Thế cũng vui!

- Cậu bạn có nhắc đến trong hồ sơ? Gã quản lý buột miệng hỏi.

- Vâng!

Cậu chàng trả lời gọn lỏn còn gã quản lý thì nhấc đít bắt đầu điệp vụ tuần tiểu. Trong tháng tới gã sẽ phải đau đầu tìm người ưng ý.

Gã quản lý đến rất sớm trong ngày cuối cùng Phan Vũ Văn làm ở Spirits. Gã đã quyết định là quán sẽ đãi tất cả khách hàng và nhân viên một ly vào lúc mười hai giờ đêm để từ biệt. Quán chưa có ai ngoài cậu, như hoàng tử đã đứng sẵn trong cung điện, vẫn luôn sẵn sàng chào đón gã.

- Gin and tonic, ly thứ….

- Gin với Vermouth đi!

Cậu bartender hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bắt tay vào việc.

- Martini, ly thứ nhất, thưa ngài! Phan Vũ Văn nói kèm theo nụ cười rạng rỡ hơn thường lệ. - Cuối cùng thì ngài cũng biết thưởng thức!

- Ngon tuyệt!

- Bí quyết nằm ở Vermouth thuần chất. Em nghĩ là chẳng gì sánh được Martini thuần chất pha với Gin, phảng phất chút hương ôliu, cái gì khiến anh đến giờ này mới đổi khẩu vị?

- Tôi nói cậu sẽ cười - gã tổng quán vừa nói vừa cười - chẳng qua là tonic trông rất đẹp dưới cái ánh sáng của quầy bar - Gã nói rồi cười ha hả - lần đầu tiên trước mặt nhân viên.

Rồi mặt gã lại đanh lại, hắng giọng, có vẻ hơi bối rối:

- Có một điều tôi thắc mắc từ lâu về…“vụ đó” của cậu: Cậu có tin chắc cậu là người đã “làm” không? Cậu uống kém và lại xỉn như vậy…

Mặt anh chàng bartender chùng xuống, cậu ngước lên nhìn thẳng vào mặt gã quản lý, im lặng một lúc rồi nói duy nhất một câu tiếng Anh: - I’m gay! (Tôi là người đồng tính)

Dương Minh hơi nhướng mắt lên, giọng nhỏ đi như sợ ai nghe thấy: - Cậu thật điên, và bây giờ cậu sang Bangkok cũng vì anh bạn đó?

- Một tay sành điệu phải kiên định, thưa ngài! - Nụ cười lại xuất hiện trở lại trên môi cậu.

Đêm thứ chín trăm tám mươi sáu, khách hàng bar Spirits nếu để ý sẽ thấy một cái ảnh be bé, hình như là ảnh thẻ xuất hiện trên bảng “phong thần” của gã quản lý. Đó là tấm hình duy nhất không có ghi chú gì ngoài cái tên: Phan Vũ Văn.

*.

PHƯƠNG VIỆT KHÁNG

Địa chỉ: Lô nhà số 5, phường Trần Hưng Đạo,

thành phố Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh

Email: datinh_1974@yahoo.com

 

 


 

..............................................................................................................

- Cập nhật theo nguyên bản tác giả gửi qua email ngày 02.09.2015.

- Bài viết không thể hiện quan điểm của trang Đặng Xuân Xuyến.

- Vui lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng lại. 

0 comments:

Đăng nhận xét