Ý THỨC MỚI TRONG
VĂN HỌC NGHỆ THUẬT
Ai là người được gọi là ý
thức mới và nhận thức mới trong văn học nghệ thuật? - Who are to be the new
consciousness and new intellectuals in the culture and art? - Cái đó là vấn đề
nêu ra cho một chủ đề của tiểu luận, một phân tách những gì thuộc văn học nghệ
thuật; thảo luận để tìm thấy sự tiến trình của nó, xác định sự biến cách của
nó; giới thiệu những gì thăng hoa và những gì suy tàn trên con đường tiến lên
xã hội chủ nghĩa tư tưởng cho một tư duy phục hưng nhận thức (an intellectual
renaissance): Bất luận nam hay nữ là lớp người có ý thức muốn nghĩ tới những gì
mà người ta đang sống giữa đời này; đấy là lý do, là giá trị mà họ đang hiện
diện trong cuộc đời và cũng không vì điều đó mà ‘bó tay’ để đi đến một thứ văn
hóa nghệ thuật tuyệt vọng trong một thứ văn chương ta bà, hùm-bà-lằn hiện đại
bởi của những gì yếm thế, phù hư mà ở đây người ta không thể đầu hàng trước một
thế giới mù tăm và kiềm chế bởi những gì ngu xuẩn không nhân tính. Rứa cho nên
chi ý thức mới là nhận thức toàn diện cả hai bề mặt của văn học nghệ thuật:
chiều dài của thời gian và chiều rộng của không gian với cái nhìn trong sáng và
đích thực giữa hữu thức và vô thức để xác định vấn đề của sự thật làm nên và
xác quyết cho một giá trị tồn lưu nhân thế; xác quyết thế nào là ý thức cũ và ý
thức mới dưới một lăng kính vừa độc đáo vừa để đời. Muốn đạt tới chân tướng
đích thực tất phải xóa đi những tàn tích, cố cựu vốn dĩ mất lập trường cho
những gì sâu sắc và tinh tế trong ngữ cảnh văn học và nghệ thuật giữa một kỷ
nguyên mới. Đó là bước tiến hóa của nhân loại trong khoa học kỹ thuật, khoa học
văn chương, khoa học nhân văn và những bộ môn khác làm nên lịch sử có tính chất
sáng tạo nghệ thuật, sáng tạo văn phong, ngữ ngôn với một ý thức toàn diện để
lãnh hội trọn vẹn ý nghĩa của nó. Không chứa chấp một tư duy lạm dụng hay vay
mượn ‘chữ nghĩa’ để nói lên cá thể của mình, hành trang một ngữ ngôn vừa
‘mị-dân’ vừa giả dối là hoàn toàn suy đồi, lạc hậu, phù phiếm, ngụy trang như
thế là biến văn chương chữ nghĩa mù tăm lạc đường trần, tác hại cho nền văn học
nghệ thuật hiện đại. Do đó đòi hỏi ở đây một ý thức mới; giới thiệu những gì
cần thiết có tính chất triết học, bởi triết học là cơ bản lý luận, phân tích
nguồn cơn tự sự cho những gì người ta muốn đạt tới một viễn ảnh hợp nhất và
trung thực của hiện hữu tồn lưu –for those who wish to acquire an integrated
view of existence. Dựa trên tri thức khách quan (objective knowledge) để chống
lại những thoái trào làm hư hại cho những thế hệ về sau, nghĩa là phải có một ý
thức trung thực không vin vào một lý do ‘dụ dỗ’ đang thành hình trong một qui
ước có tính chất giáo điều thuộc thần bí, ẩn tàng (mysticism), có chiều hướng
vị tha (altruism) và một thứ chủ nghĩa tập thể cộng đồng (collectivism). Hầu
như ẩn cái không thực trong đó. Đấy là thể tài cho lý luận về ý thức mới hôm
nay.
Dự phóng cho một ý thức mà người ta nhận ra đây như một trách
nhiệm để làm nên một nhận thức mới. Nó chứa đựng một yếu tính thuộc triết học
chuyển từ những tiểu luận và giới thiệu một phát thảo của hệ thống thuộc triết
học mới –It contains the main philosophical passages from its essaies and
presents the outline of a new philosophical system. Chắc chắn trong cảm thức
đó, bất cứ là nhà văn viết dưới dạng thức nào đều là những nhà tư tưởng, bởi;
người ta không thể giới thiệu một con người hiện hữu tồn lưu nhân thế mà không
có một dàn dựng khung cảnh thuộc tư duy của mình, dù dàn dựng rõ ràng minh bạch
hoặc một hàm ý trong truyện của họ; dù có hay không có ý thức về nó đều có chứa
ít nhiều niềm tin về sự nhận biết hoặc nhận biết dưới dạng tiềm thức, bởi; dưới
cái nhìn cơ bản của con người và những gì thuộc hiện hữu tồn lưu vốn đã có một
sự đối kháng mà gần như là một lý thuyết hiện sinh trong triết học. Đó là biện
chứng của con người đứng trước một ý thức mới ngày nay: là định rõ mục đích,
giải thích và gìới thiệu sự hiện diện với ý niệm của con người. Cho những gì mà
người ta có thể thấy lợi ích trong biên niên thời gian đều phát triển qua tư
duy – For those who may be interested in the chronological development of our
thinking. Qua tư duy này có thể đưa tới một ngữ văn bí tỉ, khó nhận ra đâu là
hữu thức và đâu là vô thức. Phải có ý thức nhạy bén trong nhận biết (conscious
intelligence) thì may ra mở múi cho một ý thức mới, còn bằng không nó cứ là đà
trong một tri thức cạn cợt chưa vượt thoát ra khỏi những gì là bí tỉ khó giải
thích (mysterious). Răng rứa? -Khổ quá! nói mãi mà chưa đả thông tư tưởng.
Triết học đã là một liên kết, tiếp giáp vào nội thức bởi tâm lý, nhận thức tự
tạo, khoa học thần kinh, khoa học hình thành vật thể và lý thuyết tiến hóa cho
tới những danh xưng chính yếu – Philosophy has been joined by psychology,
artificial intelligence, neuroscience, ethology and evolutionary theory, to
name the principals. Trong tám mươi năm trước, khởi điểm từ 1930 cho đến nay có
nhiều cao trào trong nước cũng như nhiều khuynh hướng khác nhau (chính trị, tôn
giáo, văn hóa…) đã bừng dậy qua từng bộ môn, đặc biệt thi văn họa là thành viên
trong cuộc cách mạng văn hóa; triết học tự nó là dấu hiệu ẩn tàng là làm nên
nhiều ý nghĩa quan trọng, tiến trình trong ngữ cảnh của trí tuệ: điểm chính là
tháo gở những trạng huống bất thường của trí tuệ, nhưng; cung cấp một ý niệm
sáng suốt của những gì có thể cho đó là tự nhiên, một lý thuyết chuyển thể của
trí tuệ giữa những gì mà chúng ta phải biết cách chọn lựa cho một ý thức mới và
nhận biết mới là một sự lý trong sáng, những thể loại biểu lộ là nhu cầu cần
thiết nếu chúng ta tạo những lý do để chọn lựa giữa triết học và người triết
học để có một ý thức mới trong cái gọi là tư chất triết học đương đại. Thí dụ:
Một nhà giáo dạy triết ý thức được vai trò chức năng, nhiệm vụ của một nhà mô
phạm thời ý thức được vai trò đạo đức là chủ lực hành động, dù là ngoại giới
lôi cuốn nhưng không vì thế mà hóa ra ta bà thế giới, mai nhà chùa mốt nhà thờ,
khi áo dòng, khi áo cà sa hình thức đó là hình tượng phủ dụ, đội lốt che đậy
hành tung cho một tác động vô trách nhiệm và từ đó đưa dẫn trí tuệ vào trạng
thái khủng khoảng mất nhân tính sanh ra bê tha, phát ngôn bừa bãi như kẻ vô
thần. Đứng trước hoàn cảnh đó cho ta một ý thức mới để nhận định cho một ý thức
cũ vốn nhai lại, rập khuôn không định hướng đâu tà, đâu chính hay vì những
chứng tích mù mờ mà hóa ra mù mờ (?). Ý thức như thế không có chi là ‘conscious
intelligence’ mà đưa tới một tập đoàn ngu xuẩn, hỗn độn, bởi thần tượng hóa cho
một thiên tài chưa từng có. Cái nhìn thiển cận chính là cái nhìn sa đọa, bạc
nhược cho một ý thức mới ngày nay mà cần có một suy luận để chọn lựa giữa họ và
ta – we are to make are reasoned choice between them…Tâm lý học dạy cho chúng
ta một vài điều thật bất ngờ về những gì nhận ra được và cậy vào những gì nhận
thức từ bên trong.(Đây là vấn đề quan trọng từ khi có một vài lý thuyết về trí
lực để rồi nương vào một cách nặng nề trong những gì thuộc tự thức nội giới,
thiết tưởng như là một tiết lộ từ bên trong / This is an important matter,
since some theories of mind rely heavily on what self-conscious introspection is
supposed to reveal). Nhận thức về tâm lý và tri thức giả tạo là phát sinh một
kiểu thức khiêu khích của nhận thức, là những điều mang lại một tư duy tạp nhạp
không ý thức; trong lúc tiến trình của nhận thức hướng tới một ý thức toàn diện
hợp thời trang là phá vỡ những thành quách ý thức cổ điển không thiết thực, cho
dù ý thức đó đã được đồng hóa để hợp thức hóa. Chủ nghĩa ý thức hệ là đầu mối
những gì cố cựu chuyển sang thời kỳ đổi mới tư duy để có một khái niệm đúng
đắng cho ý thức mới trong mọi lãnh vực, lãnh vực được chú ý tới ở văn học nghệ
thuật là chỉ tiêu để nhận biết qua một liên lạc trung gian giữa trí tuệ và ý
thức mới hơn trước. Rứa thì ý thức mới trong văn học nghệ thuật đòi hỏi cái
chi? -Đòi hỏi cái chi ! -Không đòi chi cả mà đòi cho bằng được một ý thức trung
thực trước một viễn cảnh cuộc đời, biến trình xã hội và một dự phóng vào đời
với tất cả những gì trong sáng cho nhận định cũng như phê bình, một phương
hướng định lượng được giá trị của nó, tuyệt nhiên không vì một lý do nào hay
căn cứ vào những gì phi thực để tạo nên ‘thần tượng’ trong ý thức; nhìn như thế
không phải là người thức thời mà chứng minh cho thấy một nội tạng vốn đã tàn
tích suy thoái tư tưởng. Ý thức là lập trường cố định, nhận biết được những gì
của hữu thức và vô thức là tác động do từ trí tuệ gây nên. Con người hiện sinh
là con người có ý thức nhận biết không còn mù mờ để phán đoán trước những gì
đang sống. Tác động của ý thức là tác động vào vấn đề thuộc về ngữ ngôn (The
Semantical Problem) bên cạnh vấn đề bản thể tính siêu hình (The Ontological
Problem) Cả hai vấn đề tựu chung trong một vấn đề thuộc về tri thức nhận biết
(The Epistemological). Đó là ba nguồn cơn đưa tới ý thức mới bằng một khám phá
cho từng trường hợp và phản biện cho ba lý thuyết đưa ra: Thứ nhất có nghĩa là
cảm thức nhận biết về tâm lý là bắt nguồn từ tác động trong bản chất. Thứ hai
là khẳng định có nghĩa là bắt nguồn từ tác động vào định nghĩa. Thứ ba là yêu
sách có nghĩa là bắt nguồn từ nơi chốn trong hệ thống pháp lý. Cả ba trường hợp
là một chứng tỏ trung thực; tuy chiều hướng khác nhau nhưng cùng một phục hưng
nhận thức. Phục hưng nhận thức là chi rứa? -Đã nói ở trên. Nó là một lý thuyết
bao gồm trong mọi lý thuyết, là cung cấp nguồn phát sinh ra ý thức mới là thái
độ đối xử có tính chất triết học –an alternative theory was provided by the
philosophical behaviorists; những thứ đó nó nằm trong ngữ cảnh thuyết duy ngã
(semantic solipsism). Ngữ cảnh duy ngã là cái chi chi? -Đặc vấn đề như rứa là
có tính chất ngụy biện, bởi; duy ngã là luận văn của những gì nhận thức ra
được, điều có thể dự trử cho một nhận biết tức khắc tức tự nó mà ra. Và; từ đó
có thể cho chúng ta tìm thấy kinh nghiệm của vấn đề và ý thức (Matter and
Consciousness) trong một liên trình đưa tới ý thức, tất phân biệt được giữa hữu
thể và tha thể. Cái sự đó là trạng huống cảm nhận chủ quan (subjective
feelings). Nghĩa là: có tính chất bí truyền (mystics) hoặc bởi một sự chối bỏ
kịch liệt là lý do chối bỏ để có một giá trị luân lý cái đó là giá trị phán
quyết cho một xác định ý thức sự kiện xẩy ra hợp lý hay không hợp lý. Giữa tình
thế như rứa ta phải nhìn qua từng góc độ của nó mới nhận ra được ý thức trong
triết thuyết mang lại. Không bộ môn nào đứng đơn lẽ trong ý thức tư duy, nghĩa
là đã chất chứa hoặc tiềm ẩn những gì thuộc triết học của nó. Thí dụ: Phản
kháng ngấm ngầm trong vai trò thách đố của Zarathustra (trong Ecce Homo) là
đồng dạng tương đố của Raskolnikov (trong Hồi Ký Viết Dưới Hầm / Notes from the
Underground) một bức xúc Ivan Karamazov (trong Anh em nhà Họ Karamazov /The
Brothers Karamazov) là ý thức mới của Nietzsche và của Dostoevsky; một ý thức
bi thảm, một ý thức thuộc nhân bản mà họ đã sáng tạo trong những tác phẩm bắt
đầu của họ. Từ đó cho ta nhận thức được ý niệm của ý thức mới là làm sống thực
như cuộc đời trải qua từng nhân vật. Chúng ta có thể tìm thấy những ý thức khác
qua nhân vật như Kiều (Nguyễn Du) Chí Phèo (Nam Cao) là một bộc bạch qua ý thức
triết học nhân vật. Tất cả là tượng hình cho những gì gọi là ý thức mới trong
văn học nghệ thuật là vậy. Cho nên chi giữa ý thức cũ và ý thức mới không còn
là ngăn cách, biên giới mà là tổng thể chứa đựng một thứ triết học của văn
chương (A Philosophy of Literature). Rứa thì triết học văn chương chứa cái gì
trong đó? Hỏi cái này tất đụng phải một thứ nghệ thuật khác (dù cổ điển hay
đương đại) cho một tâm lý tri thức nhận biết thuộc về nghệ thuật (The
Psycho-Epistemology of Art). Dẫn ở trên là lý do cho một thành quả có từ ý thức
mang lại; nghĩa là thanh lý những nhận thức cạn cợt, suy thoái trước đây làm hư
hại cho một trào lưu, lý thuyết, trong văn học nghệ thuật; bởi do từ bí tỉ của
tư duy đã không nhìn thấy giá trị thâm hậu mà tác giả muốn nói lên những gì
muốn nói tới: là phơi mở, huỵch toẹt cái điều mà con người phải nhận biết (ý
thức). Ý thức này không phải là ý thức kia; nghĩa là không dựa vào mà tìm thấy
từ sự phát tiết để làm thế nào thấy được nội giới bên trong; là đưa dẫn từ lý
trí (mind) chớ không từ tri giác (perceptual). Cho nên chi đứng trước một hoàn
cảnh của văn học nghệ thuật nói chung là đòi hỏi một ý thức mới cho vấn đề; chỉ
có suy luận, những gì là bi thảm, tuyệt vọng và một sự tàn phá âm thầm là những
gì đã xẩy ra qua bao thế kỷ trong cái ngấm ngầm bí ẩn không thể nhận ra được sở
nghiệp của nhận thức. Điều mà không bao giờ biết đến –One can never know; only
surmise, what tragedies, despair and silent devastation have been going on for
over a century in the invisible underground of the intellectual profession. Cái
cạn cợt, không kinh nghiệm, không chuyên nghiệp đều đến trong điạ hạt của nhận
biết với một cảm thức không sáng tỏ (the inarticulate sense) của trào lưu. Ở
đây chúng ta tìm kiếm cái lý lẽ vấn đề để trả lời thành quả đầy đủ ý nghĩa của
hiện hữu tồn lưu của con người, tìm ra được những gì thuộc triết học với một
phương hướng đi tới nhận thức cho một nhận thức mới (For the New Intellectual).
Đưa sự lý này vào đây không biết có bí tỉ không? -Bí tỉ ở cái chỗ mô. Không! mà
đây là nguồn cơn của nghệ thuật đặc trong sự kiện; đó là nhận thức từ tri thức
của con người là thể chất thuộc về nhận thức (conceptual). Khi đã ý thức vai
trò của nhận biết thì ý thức được sự kiện một cách sáng tỏ, không ấm ớ hội tề,
chi mô răng rứa mà thêm mù mờ; chớ bây giờ biết lấy chi để giải thích hơn. Răng
lại có nhận thức, nhận biết và ý thức cụm vào nhau hùm bà lằn rứa? -Có hùm bà lằn,
ta bà thế giới chi mô. Dơn do xưa nay cứ nói ý thức là cụm từ được mô tả từ tri
giác; cái tri giác này gần như tự động hóa cho thành vấn đề chớ chưa nhận thức
thấu đáo của từ ngữ ‘ý thức / consciouness’ có từ đâu và sinh ra từ đâu. Tuy có
tính chất siêu hình trừu tượng nhưng khám phá ra được nó thì tự nhiên tồn lưu
với đời và tồn lại với ngữ văn trong văn chương, còn nếu như (as if) chưa thấu
đáo với tư duy thì chắc chắn ý thức đó thuộc dạng tồn lui mà đã tồn lui thì
chưa nhận thức gì tồn lợi của ý thức mà trở thành ý thức tồn lủi. Đấy là sự
nguy hiểm của nhận biết. Nghệ thuật ‘nó là / it does’ có mục đích và ‘nó là’
phục vụ nhu cầu của con người, không cần phải có vật chất, chất liệu làm nên
nhưng cần ý thức nơi con người làm nên. Nghệ thuật là cái điều không thể giải
thích được, để buộc vào sự sống còn của con người. – Art is inextricably tired
to man’s survival, but a need of man’s consciousness. Không có nghĩa là nêu lên
tính chất vật lý mà là một sự bảo tồn và sống còn của ý thức. Thí dụ: Người đàn
ông nọ nắm được nhận thức hiểu biết và đưa tới hành động; không có nghĩa là đơn
độc, một tri giác cô lập trong hành động mà hành động trong dạng thức trừu
tượng. Rứa cho nên nhận thức hành động là ý thức được sự kiện để hành động.
Đứng trước hoàn cảnh thuộc văn học nghệ thuật là đòi hỏi một nhận thức thấu
triệt, đưa vấn đề ngữ ngôn và ngữ cảnh đến một nơi chốn toàn vẹn để có một ý
thức nhận biết giá trị của nó; nhưng đó là then chốt trong chính nó mà ra – but
is an end in itself. Sự lý này phục vụ không mục đích khác hơn là thưởng ngoạn.
Thí dụ khác: Nhạc sĩ nọ phát tiết nhạc từ qua ngẫu hứng, gần như thể loại thi
ca vô nghĩa (nonsence poetry hay còn gọi là fatrasie) chính trong vô nghĩa (của
ngẫu hứng chớ không phải của mô-típ văn chương) cốt làm giàu âm thanh, nhạc
điệu, có khi bất chấp cung bậc nhạc lý. Thế rồi trở nên thứ âm nhạc thuần túy.
Nhạc sĩ (ngẫu hứng) thính giả (bắt chụp) cả hai tâm lý khác nhau; bắt nguồn từ
vô thức chớ không phải từ hữu thức sinh ra. Rứa cho nên trong nghĩa cử nhận
thức chiều sâu của nghệ thuật (luôn cả thi ca, hội họa, âm nhạc) phải biết và
có của ý thức mới để nhận ra nó thời mong định được phương hướng của nghệ
thuật. Răng nghe như siêu tưởng? - Mô có. Nó rứa đó; vì ngữ ngôn là ẩn số, là
ký hiệu của tai nghe mắt thấy (visiual-auditory) đó là chức năng phục vụ của
tâm lý tri thức nhận biết (psycho-epistemological) là chức năng của biến đổi
dạng thể trừu tượng trong dạng thức cục bộ hoặc chứng tỏ dạng thức chính xác,
cụ thể đều nằm trong tâm lý tri thức nhận biết cũng là dạng thức tương đương cụ
thể cho một tác động giữa ý thức trí tuệ và chức năng tự động của dạng tiềm
thức. Nói tới đây đưa ta về thế giới của siêu hình – siêu hình là một khoa học cái đó là xử lý cho một cơ
bản tự nhiên của thực chất; liên can đến một thứ trừu tượng rộng lớn của con
người. Bao gồm mọi thứ cụ thể, cục bộ, khuôn phép mà người ta nắm lấy, cảm nhận
được, bao luôn cả những gì rộng lớn của nhận biết và một chuỗi dây chuyền về
nhận thức ý niệm chính những gì hiện ra; là những gì mà con người cầm giữ lấy
nó với một tọa độ cho ý thức mới tức thời. Con người cần có một nhận thức nhận
biết đó là năng lực đưa tới một nền văn học nghệ thuật: Nghệ thuật là một chọn
lựa tái sáng tạo thiết thực hợp cho một cái gì thuộc về siêu hình xét đoán hợp
lý –Art is a selective re-creation of reality according to an artist’s
metaphysical value-judgments. Văn học nghệ thuật là cụ thể hóa (concretization)
về những gì là siêu hình. Văn học nghệ thuật mang lại ý niệm nhận thức đến từ
tri giác và từ tri giác gây nên ý thức để gói trọn tâm tư một cách trực tiếp
trong tư duy; nếu những dữ kiện đó xẩy ra cùng một lúc, đồng thời là một giao
thông tư tưởng có tính cách đạo đức luân lý. Nói tới đây không có nghĩa văn học
nghệ thuật là thay thế cho tư duy triết học, nhưng; cũng không phải trợ vào
những gì thuộc văn học nghệ thuật, cách thức đạo đức mà chỉ còn lại một vị trí
của những gì thuộc lý thuyết nghệ thuật cơ chế (theoretical engineering). Nghệ
thuật và văn chương là mẫu thức tạo tác –Art and literature is the
model-builder. Nhưng; tất cả đã ảnh hưởng và đó là thông điệp như một kết quả:
-Nghệ thuật là không có nghĩa đưa tới đích giáo dục. – Art is not the means to
any didactic end, và; Nghệ thuật không có nghĩa là sao chép hay rập khuôn – Art
is not the means of literal transcription. Đó là sự khác biệt giữa ý thức cũ và
ý thức mới đều bao hàm trong một ý thức (awareness) hiện đại hơn.
Trong ba thập niên sau này; ý thức nhận biết về giá trị thuộc văn
học nghệ thuật ở nước ta chuyển hướng rõ rệt; một thứ triết học tự nó đã làm
nên một tiến trình có ý nghĩa trên phương diện tự nhiên của trí tuệ; phần chính
không còn thấy hỗn mang, gò đống trong cách suy diễn hay văn phong cục bộ mà
thoát ra bởi nhờ vào phương tiện kỹ thuật cho một trạng thái thông thường tự
thức của trí tuệ (mind’s self-knowledge) nhưng cung cấp ở đó những ý niệm nhận
thức trong sáng của những gì phát tiết tự nhiên không còn khuôn phép hay ước lệ
mà chủ trương cho một phương hướng nhận thức sâu xa. Thế nào là mới trong văn
học và nghệ thuật? -là những gì có thể thay thế hay chọn lựa trong những lý
thuyết đã đề ra và nhận ra những gì sáng suốt trong ý thức nhận biết, những thể
loại chứng tỏ là nhu cầu cần thiết mà những thứ đó tạo ra nguyên cớ cho việc
chọn lựa; chọn lựa trong một ý thức mới. Đấy là vấn đề được nêu ra cho ý thức
nhận biết: nhấn mạnh vào những gì có liên đới đến ngữ cảnh của văn chương, khai
thác triệt để có một tư duy sáng tỏ, trung thực và phản biện mọi cá tính chủ
quan; vượt ra khỏi con đường quá độ vốn ẩm thấp, độc hữu và ước lệ giữa trào
lưu đổi mới tư duy, cốt để bước lên con đường xã hội chủ nghĩa tư tưởng; nghĩa
là giải phóng toàn bộ vũng lầy còn ứ đọng trong tư tưởng để có một ý thức mới
kiện toàn, một tư tưởng không bị khống chế bởi ngoại giới đưa tới mà cần có một
thảo luận đặc biệt chống lại cái viễn ảnh cố cựu tiêu chuẩn: một thảo luận ngữ
ngôn riêng tư –had a futher argument against the standard view: the private
language argument. Đó chính là con đường sáng tác; đòi hỏi một tư duy độc lập,
không hệ lụy ngay cả việc chịu ảnh hưởng một số tác giả làm nên, ảnh hưởng vào
đó chỉ là lâm thời chớ không thể xem đó là trường phái riêng tư cho mình. Nếu
duy trì nó tức là đưa mình lên giàn hỏa thiêu… Rứa thì yêu cầu gì có ý thức mới
nơi người văn nghệ sĩ? -Hỏi cái này có tính chất lý tài và biện minh cho cái lý
riêng tư. Vì rằng; thời gian biến chuyển con người chớ con người không chuyển
biến thời gian tất giữa người và thời gian là biện chứng tư duy để vượt thoát
ra khỏi một tư tưởng ‘bùn lầy nước đọng’ không còn trong vòng luẩn quẩn, vu vơ
mà cần có một tư duy mới cho một ý thức mới tức cải thiện để bước đi xa là dẫn
độ đến con đường văn học nghệ thuật. Nói ra đây có vẻ triết thuyết. Mà thiệt!
nó tụ trong quan điểm của lý thuyết hóa của ngữ văn (the Semantic of
theoretical terms) cho nên chi viễn cảnh của ý thức mới là bùng nỗ trong một
trạng thái kích động (stated); cái mà ta thường cho là thuật ngữ của lý thuyết
(theoretical terms); đúng ra đó là cảm thức có từ trí tuệ (common-sense) mà ra;
thời tất không cho đó là ý thức trước một ý thức mới. Thí dụ: Văn sĩ Z. và thi
sĩ X. họ có những phát tiết từ trí tuệ nhưng họ không khai thác tư duy mà chủ
quan trong tư duy vì cho rằng họ độc hữu trong tư duy, phát sinh ra ngữ ngôn
riêng để tạo hiện tượng; thật ra cả hai chưa ý thức vai trò nhân thế mà ‘dựa
hơi’. Nói theo lý thuyết đó là hành động theo bản năng một cách tự động hóa vấn
đề để nói lên cái kích thích hứng khởi mà không tỏ rõ bởi ý thức (philosophical
behaviorism) mà cắm đầu thực hiện cái bản năng tồn lại xưa nay để rồi cả văn và
thơ trở nên tồn lủi không còn định lượng mặt hàng thực giả cho cái tồn lưu nhân
thế. Cả hai chết chìm trong ngữ cảnh của văn học nghệ thuật. Rõ ràng không cải
thiện để có một ý thức mới hơn. Vì rứa con người làm nên là vượt thời gian bằng
một ý thức cải cách và đổi mới tư duy không còn vướng tục mà bước ra cõi ngoài
của ngữ ngôn để đạt tới cái nguyên vẹn hình hài của con người hiện sinh với một
tư duy trong sáng và bày tỏ chân lý sự thật của tâm hồn và thể xác, đồng điệu
trong một tinh thần mới nghĩa là phải mới từ trong ra ngoài do từ ý thức mang
lại của trí tuệ hướng đến tri thức tuyệt đối, quan niệm mọi biểu tượng xẩy ra
là do tác động trực tiếp; một đôi khi ý thức đã vượt giới hạn của nhận định làm
cho nhận thức tư tưởng trở nên siêu hình trừu tượng (metaphysics) là ở chỗ đó;
mà phải biết vận hành để có một khái niệm cụ thể về ý thức.
Rứa cho nên chi ý thức mới là nhận định sáng tỏ thực hư của vấn
đề. Nhận thức ở đây là có một trí tuệ minh bạch để xác quyết vấn đề nghĩa là
không chạy-theo để a-tòng hay rập-khuôn tất cả những hình thái như thế gọi
chung là tư tưởng vô thức, bởi; trí tuệ hỏa mù thì làm cho nhận định lạc hướng
trước một hiện hữu tại thế; trong lúc những gì gọi là ‘ý thức’ hoàn toàn khác
với thực tế mà đó chỉ là ngữ ngôn phô diễn cho một quá trình đã tham dự. Ý thức
mới phải độc lập trong tư tưởng, tức không bị khống chế bởi tri giác mà do từ
trí tuệ làm nên. Tựu chung định hướng đó không thể đi tới ý thức. Ý thức trong
sáng là ý thức mới; cũng không phải vận hành qua tất cả tri giác (The
Theory-Ladenness of All Perception) mà vận hành qua trí tuệ thì cuộc đời tươi
sáng và mở rộng, trí tuệ, não thức tìm thấy ở chính nó như có một cái gì rắc
rối, phức tạp và không thể nào hiểu thấu trong lúc cố quyết đi tìm thế giới vô
tận ở cõi ngoài mà xưa nay đã mắc phải. Cái sự ‘mắc phải’ là căn bệnh trầm
thống, một thứ tệ đoan văn hóa xẩy ra giữa thập niên 60 và đầu 75 ở miền Nam là
dấu tích suy thoái tư tưởng, nghĩa là chưa định rõ phương hướng thế nào là ý
thức và thế nào là vô thức; lý do mắc phải vì ngọn gió chướng của ‘người khách
lạ’ thổi vào một sắc khí độc dược tố coi như món hàng thời thượng: hô sảng là ý
thức. Không biết đến nay đã nhận ra chưa? Nhận ra được một tư duy chiếm cứ thì
không thể nào ý thức được sự kiện; nhưng phải xuyên thủng một tiến trình phát
triển về nhận thức: thời trí tuệ sẽ bừng lên cho một ý thức phát tiết từ trong
con người để cấu trúc vào ngữ cảnh của văn học và nghệ thuật bằng một ý thức
nhận biết sáng sủa hơn./.
Mời nhấp chuột đọc thêm:
- Bạn đọc cảm nhận
về thơ của Đặng Xuân Xuyếnl
- Bạn đọc cảm nhận
bài thơ “Quê Nghèo” của Đặng Xuân Xuyếnl
- Bạn đọc cảm nhận
về một số tác phẩm của Đặng Xuân Xuyếnl
- Đặng Xuân Xuyến
- Cảm nhận thơ văn 1l
- Đặng Xuân Xuyến
- Cảm nhận thơ văn 2l
Mời nghe Đặng Xuân Xuyến đọc bài thơ NGẠO MÌNH:
*.
VÕ CÔNG LIÊM
Địa chỉ: thành phố Calgary.
tỉnh Alberta, Canada.
Email: lvocong@hotmail.com.
.............................................................................................................
- Cập nhật theo nguyên bản từ email tác giả gửi ngày 27.02.2025.
- Ảnh dùng minh họa cho bài viết được sưu tầm từ nguồn: internet.
- Bài viết không thể hiện
quan điểm của trang Đặng Xuân Xuyến.
- Vui lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng lại.
0 comments:
Đăng nhận xét