ĐỜI TƯ CÁC VỊ HOÀNG ĐẾ TRUNG HOA: VƯƠNG MÃNH - HOÀNG ĐẾ KHÔNG TƯỞNG, VỪA CẤP TIẾN VỪA PHỤC CỔ - Chuyển ngữ: Trần Đình Hiến (Hà Nội)

Leave a Comment

 

VƯƠNG MÃNH - HOÀNG ĐẾ KHÔNG TƯỞNG,

VỪA CẤP TIẾN VỪA PHỤC CỔ

*

Lời ca: Võ kiếm hát dưới trăng, tri âm xưa nay hiếm. Lẻ loi đầu bạc, leo lét đèn đêm, thân già run rẩy. Vậy nên, người hiền thường gặp gian truân trong cơn say tráng sĩ khương thân.

 

Vào thập kỷ cuối cùng của thế kỷ thứ nhất trước công nguyên vương triều Tây Hán do Lưu Bang sáng lập liên tiếp nổ ra hai sự kiện lớn:

Năm thứ bảy trước công nguyên, Hán Thành đế Lưu Ngạo do sùng ái chị em Triệu Phi Yến, Triệu Hợp quá độ, trúng phong mà chết.

Trước đó một năm, Vương Măng, cháu của Thái hậu Vương Chính Quân (mẹ của Thành đế), đã một bước lên mây, giữ chức Đại Tư Mã đầy quyền lực.   

(Tác giả Trần Đình Hiến)

Vương Mãng cùng họ với Vương Chính Quân, nhưng không phải xuất thân quyền uy. Cha Vương Mãng là Vương Mạn chết sớm, bỏ lại hai mẹ con rau cháo qua ngày. Vương Mãng thông minh đĩnh ngộ nhưng cũng chỉ biết đợi thời. Năm 28 (Tr. Cn), Vương Mãng 18 tuổi, vẫn chỉ là dân thường, vậy mà những anh em thúc bá trong họ đã hiển quí từ lâu: Vương Phượng là Đại Tư Mã Đại Tướng quân; Vương Đàm, Vương Thương, Vương Lập, Vương Căn, Vương Phùng đều được phong hầu cùng một lúc, sử gọi là: "Ngũ Hầu". So với họ, hình như số phận của Vương Mãng là vùi đầu vào đống giấy  cũ, không bao giờ dám mơ tưởng đến chuyện đỗ đạt, thành danh, lập nên sự nghiêp. Đó là nhận xét rất lôgic của một người am hiểu lịch sử Hán và gia thế của Vương Mãng.

Nhìn bề ngoài, nhận xét này hình như không thể phản bác lại, nhưng nó không phù hợp với sự phát triển sau này của lịch sử. Trong mấy chục năm sau đó, vị hoàng thân có họ xa vời với hoàng tộc họ Vương tên Mãng, tự là Cự Quân này không những lọt vào chính giới mà còn chiếm được giang sơn nhà Hán, lập lên một đế quốc mà ông ta cho là "lý tưởng".

Vương Mãng chỉ sống được 68 năm, nhưng những việc ông làm đã gây ra bình phẩm trong mấy ngàn năm, người ghét ông thì tô vẽ ông thành một bạo chúa, người yêu ông thì tôn ông là bậc "Đại Nho".

Vậy ông là con người như thế nào?

 

1. HÀNH SỰ THEO LẼ PHẢI, GIỮA CUỘC ĐỜI Ô TRỌC ĐƯỢC THÁI HẬU TÁN THƯỞNG "GIẢ THẬT" CŨNG KHÓ PHÂN, CON LÀM ÁC QUYẾT KHÔNG BAO CHE, PHÁP LUẬT TRÊN HẾT

 Khi bàn về Vương Mãng, không thể không bắt đầu phong trào xã hội từ cuối đời Tây Hán và trong cả giai đoạn nhà Hán.

Nhà sử học Đài Loan Bá Dương tiên sinh đã từng nhận xét như sau, từ đầu đến cuối đời Tây Hán, việc điều hành chính sự là do nhà vua và ngoại thích (họ ngoại) cùng đảm nhiệm. Hiện tượng này đến cuối đời Tây Hán đã dẫn đến một hiện tượng khác là: Khi Hoàng đế cũ tạ thế thì ngoại thích của Hoàng đế đps rút khỏi chính quyền; tân Hoàng đế lên nối ngôi, ngoại thích của vua mới được đưa vào chính quyền. Tình hình này rất giống khi có sự chuyển dịch của chính đảng sau khi bầu cử của một số nước dân chủ thời cận đại.

Cái kiểu "Thiên tử nào triều thần ấy" đã gây ra rất nhiều vấn đề có tính chất xã hội, nghiêm trọng nhất là dã tạo ra một phong cách không lành mạnh quyền hành trong tay mà không vơ vét, hết quyền coi như bỏ đi. Mấy anh em thúc bá của Vương Mãng rất tâm đắc đạo lý này, anh nào anh ấy đều mập ú. So với họ thì Vương Mãng tiết kiệm hơn nhiều, ông bần hàn từ nhỏ, lại đọc nhiều hiểu rộng, tỏ ra là con người khiêm nhường, lễ độ trong tập đoàn nhà họ Vương bất học vô thuật, do vậy được nhân vật trung tâm của nhà họ Vương là Vương Chính Quân có cảm tình. Tất nhiên, Vương Mãng biết rằng muốn leo lên cao, tất phải do một người có thể lực cất nhắc. Có lẽ Vương Mãng gặp vận may: ít lâu sau, Đại Tư Mã Đại Tướng quân Vương Phượng ốm nặng. Đây là dịp may để tỏ lòng hiếu thảo và bộc lộ tình thân. Mấy anh em con cháu họ Vương thấy nhân vật số hai của tập đoàn họ Vương này ốm liệt giường, chắc chắn không qua khỏi, liền tỏ thái độ trái ngược với sự tận tuỵ hàng ngày, chẳng ai buồn hỏi han ông già một câu. Chỉ có Vương Mãng là ngày đêm túc trực bên giường Vương Phượng, quân áo không kịp thay, bữa ăn không còn nhớ. Tuy không thể cứu được mệnh, nhưng Vương Phượng vô cùng cảm kích Vương Mãng, lúc lâm trung, tiến cử Vương Mãng theo hình thức "thác cô" (coi như con nhà gửi gắm) với Vương Chính Quân. Vậy là hành động theo nghịch lý mà Vương Mãng từng bước leo lên, lúc đầu là chức Hoàng môn lang (hầu hạ và truyền đạt chiếu chỉ của nhà vua), sau thăng Xạ Thanh Hiệu Uý, Kỵ Đô Uý Quang Lộc Đại Phu v.v... cuối cùng là chức Đại Tư Mã, phong Tân Đô Hầu.

Ngày Bính Tuất, tháng hai năm thứ bảy trước công nguyên, Hán Thành để Lưu Ngạo bị bệnh mà mất, Vương Mãng bắt đầu gặp khó khăn. Ai để Lưu Hãn, người kế tục Thành Đế lại không phải là con đẻ của Thành đế, mà là con của Định Đào Vương Lưu Khanh (em trai Lưu Ngạo). Ai Đế có ngoại thích của Ai Đế. Để tránh mâu thuẫn. Thái Hoàng Thái Hậu Vương Chính Quân thông qua quyền nhiếp chính từ xa của mình, ra lệnh cho tất cả Hoàng thân họ Vương đồng loạt từ chức, Vương Vương Mãng cũng trong số đó.

Sự thăng trầm lần thứ nhất trên đường hoạn lộ không làm Vương Mãng nản chí.

Trong bữa tiệc do các đại thần tổ chức để từ biệt, Vương Mãng cũng tranh thủ biểu diễn một "màn kịch".

Dự tiệc có đầy đủ các nhân vật ở tầng lớp trên, đúng là "chuyện trò toàn bậc thâm nho, không một bặt đinh có mặt" mũ mãng như mây gợn, áo quần vẻ khang trang, người cao đàm, kẻ khoát luận, người uống rượu, kẻ hoa tay, ai cũng tỏ ra cao nhã, thoát tục, chỉ có Vương Mãng chốc chốc lại rời bàn tiệc một lúc. Lúc đầu, mọi người tưởng ông ta đi "thay áo" (đi tiểu) nhưng vì đi nhiều lần, nên có người phát hiện, kêu lên: "Chắc là Tân Đô Hầu (Vương Mãng) bị bệnh thận, nếu không thì cứ  ra ra vào vào mãi thế?".

Thấy mọi người đã chú ý một người thân tín của Vương Mãng nhân đó tuyên bố với mọi người rằng Vương Mãng là con người chí hiếu, ông rời bàn tiệc là để cho mẹ ông đang bị ốm uống thuốc.

Chỉ một câu giải thích, hình ảnh của Vương Mãng được hoàn thiện thêm một bước trước mắt mọi người.

Sau đó ít lâu, một sự việc đã đưa Vương Mãng lên bậc thánh, đồng thời cũng huỷ cả thanh danh xưa kia của ông:

Có người tố cáo với cơ quan chức năng ở Tân Đô, nơi Vương Mãng bị biếm trích, rằng con trai thứ của Vương Mãng phạm tội giết người, yêu cầu cơ quan chấp pháp thi hành công lý. Vì sợ dư uy của gia tộc Vương, nên sau khi nhận được lời tố cáo, cơ quan chủ quản vội đến nhà Vương Mãng báo tin.

Vợ Vương Mãng và một số thành viên trong gia đình cho rằng chuyện này không hề hấn gì, vì người bị Vương Hoạch giết chỉ là một nô tì, mà tính mạng của nô tì thời bấy giờ chẳng có gì ghê gớm, rẻ như trâu ngựa. Ai bảo giết trâu ngựa thì phải đền mạng? Những người không cho là nghiêm trọng thì hỏi lại như vậy. Nhưng Vương Mãng thì nghĩ khác. Chuyện xảy ra trước đó không lâu lại trở về trong kí ức. Đó là một buổi sáng tháng 6 năm thứ 7 trước công nguyên, khi đó Vương Mãng chưa từ chức, Hán Ai Đế vừa mới lên ngôi, thiết yến triều thần tại cung Vị Ương, viên quan đại phu trách lễ tân xếp chỗ ngồi của Phó Thái Hậu, bà nội của Ai đế Lưu Hân bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu Vương Chính Quân. Khi đó Vương Mãng là Đại Tư Mã chịu trách nhiệm kiểm tra lần cuối thấy sắp xếp như vậy, liền trách mắng viên quan lễ tân: "Phó Thái hậu chẳng qua là chuốc quốc, sao lại dám sánh ngang với Thái Hoàng Thái hậu (Vương Chính Quân) chí tôn chí thánh? Lập tức ra lệnh xếp chỗ ở phía dưới. Khi biết chuyện, Phó Thái hậu giận run lên, từ chối tham dự yến hội, căm thù Vương Mãng đến tận xương tuỷ. Do đó chuyện cấn cá đó, lại thêm hiện thời Thái hậu đang buông rèm giải quyết việc chính sự, nếu không cẩn thận, chắc chắn sẽ vấp ngã. Nghĩ vậy, Vương Mãng nén nỗi đau, ra một quyết định ít ai ngờ tới: Bắt Vương Hoạch tự sát để xoa dịu  sự bất bình.

Quyết định trên đây không những khiến cả nhà họ Vương bất mãn, thậm chí vợ Vương Mãng thương con mà khóc đến mù cả hai mắt, nhưng đã tăng điểm cho Vương Mãng về mặt được lòng dân. Muốn làm lên nghiệp lớn thì không được câu nệ chuyện nhỏ, thí một con "tốt" có đáng kể gì.

 

2. DÙNG BỌN THƯ SINH NÊN MỘT ĐẾ QUỐC HÙNG CƯỜNG, KHIẾN LƯU MANH NHƯ LƯU HANG TRONG XOE MẮT, MANG HOÀI BÃO CHÍNH TRỊ MÀ XƯNG ĐẾ, KHÔNG PHẢI VÌ THOẢ Ý RIÊNG TƯ MÀ VÌ TÁI TẠO THƯỢNG CỔ VĂN MINH

Vương Mãng giành lấy chính quyền từ tay nhà vua còn non trẻ triều Tây Hán. Ở Trung Quốc có một hiện tượng lịch sử là, mỗi một lần thay triều đổi đại đều nổ ra một cuộc hỗn chiến. Những kẻ có dã tâm hoặc những anh hùng có lực lượng vũ trang trong tay, đánh nhau và thôn tính lẫn nhau, cuối cùng còn lại người nào thì người ấy được phía Nho gia tôn là thánh quân "vì chính đạo nên được nước". Vương Mãng đã phá vỡ hệ thống này , vương triều mới được thiết lập trong cảnh yên hàm, không đổ máu.

Không ai có thể phủ nhận Vương Mãng là một bậc cự nho. Một học giả mà thiết lập được một đế quốc rộng lớn, thì trong lịch sử Trung Quốc chỉ mỗi mình Vương Mãng, khiến những người như Lưu Bang, Hạng Võ "vốn thất học" không dám coi thường trí thức và văn hoá. Điều đáng nói là, Vương Mãng giành lấy chính quyền không phải để thoả mãn dục vọng cá nhân, ông có hoài bão của ông: trở về với người xưa, tái tạo nền văn minh thượng cổ, xây dựng một thế giới lý tưởng.

Để thực hiện lý tưởng cuả mình, sau khi lên ngôi, Vương Mãng thực hiện một loạt chính sách mới:

1. Đất đai thuộc sở hữu nhà nước, tư nhân không được phép mua bán.

2. Phân phối lại ruộng đất, không có tá điền, trên nguyên tắc mỗi cặp vợ chồng được chia 100 mẫu (mỗi mấu bằng 1/15ha).

3. Chấm dứt chế độ nô lệ, cấm ngặt mua bán nô tì.

4. Lao động bắt buộc. Những kẻ vô nghề nghiệp thì mỗi năm phải nộp một tấm vải.

5. Thực hành chế độ chuyên doanh. Chính quyền trung ương chuyên doanh rượu, mối và đồ sắt; tiền tệ do nhà nước phát hành thống nhất.

6. Thiết lập chế độ vay lãi. Những khoản vay để dùng vào tang lễ, cúng bái thì không phải trả lãi.

7. Thực hiện kinh tế có kế hoạch, giá cả do nhà nước không chế nhằm ngăn chặn tư tưởng thao túng thị trường, loại trừ hiện tượng có người giàu kẻ nghèo.

8. Thuế thu nhập, thu theo công thức "thập nhất" tự do kinh doanh công thương, săn bắt cá, bói toán, chữa bệnh, chăn tằm v.v... thu 1/10 lãi ròng.

Một sử gia đã bình luận về những vấn đề này, ông nói rằng: "Ta thấy Vương Mãng theo đuổi một cuộc cải cách xã hội toàn diện, trời long đất lở. Thế kỷ 19 mới xuất hiện chủ nghĩa xã hội (đương nhiên là chủ nghĩa xã hội không tưởng), vậy mà thế kỷ thứ nhất ở Trung Quốc đã xuất hiện ý tưởng và thực tiễn đó".

Tuy nhiên, Vương Mãng chắc chắn thất bại, điều này không chỉ do ông có nhiều nhược điểm trong tính cách, mà quan trọng hơn, những ý tưởng cải cách của ông "vượt quá" thời đại của ông.

Lấy ví dụ đơn giản, trong chính sách mới của Vương Mãng có qui định chi tiết trong các điều khoản của vay vốn và các khoản thu nhập, thu thuế từ lợi tức cho vay tức cho vay lãi và doanh thu đều là 1/10 trên lãi ròng. Vào khoảng thế kỷ I chưa có lực lượng kỹ thuật để thúc đẩy cuộc cải cánh rộng lớn đó, vỉ vấn đề này có liên quan đến tính toán giá thành rất phức tạp, e rằng đương thời chưa có ai làm nổi, mà giả dụ có người tài cán như vậy thì cũng không có đủ một đội ngũ cán bộ để thực hiện. Vậy mà Vương Mãng chỉ dựa vào mệnh lệnh hành chính, mà những viên quan này thì thối nát, bất tài. Thế là bức tranh đẹp đẽ về cải cách chinhs sách đã biến thành những hành vi bạo chính, làm nổ ra những cuộc chống đối của dân.

Nhân đây xin nói thêm, Vương Mãng còn là con người theo thuyết ''có chế độ là có tất cả". Ông cho rằng "xác lập được chế độ thì thiên hạ tự nhiên yên ôn:. Vì vậy, ông dùng phần lớn thời gian vào việc cải cách chế độ, tai hại hơn, ông đặc biệt thích thú với thuyết "chính danh" của nhà Nho, bất chấp những phiền toái, lao vào chuyện đổi quan danh, địa danh, hơi "hiện đại" một chút là lấy lại tên cũ, thay đổi nhiều đến nỗi không ai nhớ nổi. Cuộc cải cách đã gieo mầm tai hoạ cho vương triều mới. Trước Vương Mãng, triều đình Tây Hán đều phong tước vương cho các tù trưởng bộ lạc Tây nam Di, đó là hư danh, không mất một xu nào. Vương Mãng lại đổi thành tước Hầu. Cù  Đình Vương của tộc Bá Sắc ở Quảng Tây cự tuyệt, không thụ phong, là người đầu tiên cất quân chống lại. Tiếp đó là Thuyền Vu của Hung Nô bị đổi từ "Hung Nô Thuyền Vu tỉ" (ngọc tỉ) thành "Hung Nô Thuyền Vu Chương" (con dấu), khiến cho giớ quý tộc Hung Nô nộ khí xung thiên, tuyệt giáo với Trung Quốc. Hai cuộc chinh phạt hai miền nam bắc trưng dụng binh lương khiến dân tình xôn xao, đói rét, cuối cùng nổ ra cuộc khởi nghĩa của nông dân kiểu Trần Thắng, Ngô Quảng.

Trong khung cảnh khó lí giải như thế, Vương Mãng vẫn khăng khăng làm theo ý mình, tầm mắt của ông vẫn thản nhiên dõi về phía chân trời.

 

3. XỬ KẺ THÙ CHÍNH TRỊ, MỔ BỤNG MOI GAN, NÓI RẰNG ĐÂY LÀ NGHIÊN CỨU KHOA HỌC. ĐỂ ĐÁNH HUNG NÔ, SAI KỲ NHÂN BAY THỬ VÀ CHẾ BIẾN THỰC PHẨM NHÂN TẠO.

Tháng 12 năm 16 sau công nguyên, tử cung Vị Ương ở kinh đô Tràng An, ban bố một thánh chỉ quái đản:

"Lệnh cho các thái y, các đầu bếp, những đồ tể vào cung".

Nhiều người không sao hiểu nổi, vì rằng người chữa bệnh, người nấu ăn, người mổ lợn, mỗi người một vai trò khác nhau vậy, cùng vào cung để làm gì?" Thì ra hôm áy có một kẻ thù của chính nhà vua bị giải vào cung. Người này họ Vương, tên Tôn Khánh, là tay chân của Hoắc Nghĩa cách đây mười năm đã nổi dậy chống lại Vương Mãng ở Đông Bình, Sơn Đông. Cuộc phản loạn cách đây 10 năm khiến Vương Mãng suýt nữa mất mạng, nên Vương Mãng căm thù đến tận xương tuỷ bọn Hoắc Nghĩa, giờ đây nhà vua đích thân trả thù.

Khi bọn ngự  y, đồ tể đã đến đủ, Vương Mãng tự tay quật ngã Tôn Khánh trói lại, rồi sai bọn đầu bếp, đồ tể quen sử dụng giao mổ bụng Tôn Khánh, lôi tim, gan, phổi, lá lách, thận ra, nghiên cứu vị trí và công năng của chúng trong cơ thể, lại còn dùng tăm tre luồn vào mạch máu để tìm huyết mạch. Đây là cuộc giải phẫu nhân thể đầu tiên ở Trung Quốc do nhà vua phê duyệt, so với những cuôc giải phẫu thời văn nghệ phục hưng, đi trước 1500 năm.

Vì chuyện này, có người gọi Vương Mãng là ông vua "nhiệt tình với khoa học". Nếu ta thay từ "khoa học" bằng từ "kỳ phương dị thuật" thì đúng hơn.

Năm 19 sau công nguyên, Vương Mãng quyết định chinh phạt Hung Nô vì lí do không chịu thần phục. Trước khi cất quân, nhà vua hiệu triệu cả nước, trưng dụng những ain có mưu hay kế lạ để đánh Hung Nô, không cần chính ngạch, hễ có sẽ được bổ nhiệm làm quan cao chức trọng. Người ta có câu: "Hễ có trọng thưởng, tất có người xông ra", nhà vua thích phù phép thì sẽ có người đi theo con đường mà nha vua thích.

Chỉ sau đó ít lâu, có người hiến kế rằng xưa kia Hung Nô giao chiến, vì trinh sát lạc hậu nên chịu nhiều thua thiệt. Nay anh ta có thuật phi hành, có thể ngày đi ngàn dặm, trinh sát tận tim gan của kẻ thù. Vương Mãng cả mừng, lập tức tuyên triệu người có thuật phi hành đó. Hôm bay thử, thấy người đó có hai cánh lớn chắp bằng lông chim, trên mình người đó cũng dán đầy lông chim, dùng những khuyết tròn và dây dợ liên kết hai cánh lại để dễ điều khiển. Với trang bị như  thế, người này đã lợi dụng khí áp thấp, từ trên đầu dốc cao, bay được một quãng mấy trăm bước.

Vương Mãng hiểu rằng, người này thì tham thưởng mà nói quá đi, nhưng vì "để saunày còn có người đến", nên phong cho người đó làm Lí quân (quan phụ trách kỹ thuật trong quân đội).

Việc Vương Mãng đích thân phê chuẩn bay thử, so với những phát minh cùng loại của châu Âu, sớm hơn 10 thế kỷ.

Do liên tiếp bị mất mùa, nhân dân bị đói rách, nên Vương Mãng cử người đi khắp trong cả nước điều tra đầy đủ về những cây có thể dùng làm lương thực. Có người nói rằng, chỉ cần tìm ra một loại "thuốc" là có thể giải quyết tận gốc vấn đề đói kém. Tuỳ sau này qua điều tra, cho thấy đây chỉ là chuyện nói khoác, nhưng Vương Mãng cũng cho trợ cấp cho người đó tiến hành thí nghiệm, mà các nhà sử học sau này gọilà "thực phẩm nhân tạo".

Tháng 9 năm 23 sau công nguyên, Vương Mãng chết dưới tay Đỗ Trình - tướng nghĩa quân lục lâm, thọ 63 tuổi, không rõ nơi chôn cất.

*

TRẦN ĐÌNH HIẾN

Địa chỉ: số nhà 45 phố Phan Bội Châu,

Quận Hoàn Kiếm, thành phố Hà Nội.

 

 

 

.............................................................................................................

- Công ty TNHH Văn Hóa Bảo Thắng giữ bản quyền. 

- Cập nhật theo bản lưu trữ tại tại Công ty TNHH Văn Hóa Bảo Thắng.

- Vui lòng ghi rõ nguồn dangxuanxuyen.blogspot.com khi trích đăng lại.

.

0 comments:

Đăng nhận xét