NHỮNG BƯỚC ‘PHẢN’ TRONG SỰ NGHIỆP CỦA TRẦN MẠNH HẢO - Tác giả: Nguyễn Thái Lai ; Bùi Mạnh Hiệp giới thiệu

Leave a Comment

 

NHỮNG BƯỚC ‘PHẢN’ TRONG

SỰ NGHIỆP CỦA TRẦN MẠNH HẢO

*

Phản kháng

Vào đêm trước của "cởi trói", tại Trại sáng tác văn học Vũng Tàu do Hội Nhà Văn Việt Nam tổ chức vào năm 1983 xuất hiện một nhân vật "phản tỉnh" với bài thơ "phản kháng" giọng điệu khá mạnh mẽ: Khóc Nguyên Hồng. Đó là nhà thơ Trần Mạnh Hảo, rất nổi tiếng với câu thơ chân dung: Trường Sơn của bé còn tiền của anh… (Trường Sơn của bé, tập thơ của Trần Mạnh Hảo). Gọi Trần Mạnh Hảo là nhân vật "phản tỉnh" vì trước đó, như chính lời Trần Mạnh Hảo tự cho biết về bản thân, ông là người đã "bỏ Chúa đi theo Cách Mạng". Sang thời đổi mới, Trần Mạnh Hảo viết một tiểu thuyết, văn chương tầm thường, nhưng nội dung rất... "phản tỉnh" với những lời lẽ sau:

"Suốt 30 năm qua, ông đã bịa ra bao nhiêu chuyện nhưng vẫn chỉ là tô vẽ theo ý đồ của kẻ khác, bất chấp sự thật, chỉ cốt vừa lòng cấp trên… Đó là thứ văn chương xu thời, bẻ cong ngòi bút, viết cho kẻ cầm quyền đọc chứ nào phải cho nhân dân… Suốt 30 năm qua… tôi đã ra hàng ngàn trang sách, toàn những chuyện dông dài, vô bổ cốt tô son vẽ phấn vào cái bộ mặt tèm lem…Chính kiến cá nhân thời đó đối với chúng tôi thật nguy hiểm, khi chỉ có tổ chức mới độc quyền chân lý mà thôi…" (Trần Mạnh Hảo, Ly thân,1989)

Viết như vậy, Trần Mạnh Hảo đã chối bỏ quá trình "tham gia văn nghệ giải phóng", chối bỏ cả những tác phẩm ca ngợi Đảng, Bác mà ông đã làm trước đó. Ly thân ngay lập tức đưa ông vào danh sách những nhà văn "phản kháng" hàng đầu.

 

Phản phê bình

Ngày 13.8.1995, người đã "bỏ Chúa đi theo Cách Mạng", rồi "ly thân" với Cách Mạng, lại có một bước ngoặt mới: trên báo Sài Gòn Giải Phóng, cơ quan của thành uỷ Đảng Cộng sản thành phố Hồ Chí Minh, Trần Mạnh Hảo viết bài Trước sự tẻ nhạt của phê bình, kịch liệt phê phán cuốn sách Những tín hiệu mới của nhà phê bình trẻ Huỳnh Như Phương.

Ngay từ bài đầu tiên này, Trần Mạnh Hảo đã gian lận trong trích dẫn và quy chụp cho đối thủ "tội chính trị". Trong Những tín hiệu mới, Huỳnh Như Phương viết:

"Thoáng thấy đâu đây xuất hiện một xu hướng mới trong một số cây bút trẻ mà tôi tạm gọi là xu hướng phá giới. Khi văn học bị kiềm toả bởi quá nhiều giới luật thì sự nảy sinh xu hướng đó là một điều dễ hiểu ở giới trẻ. Các thế hệ đi trước càn có sự thông cảm và bao dung đối với họ. Nhưng về phía người cầm bút trẻ, thiết nghĩ, văn học phá giới không phải là đích đến của sự sáng tạo…"

Khi trích dẫn, Trần Mạnh Hảo đã cắt đi đoạn "văn học phá giới không phải là đích đến của sự sáng tạo" để kết luận rằng:

"Huỳnh Như Phương đã xúi bẩy lớp trẻ xông thẳng vào tiến trình đổi mới của xã hội, vào tiêu chí, tiêu chuẩn đạo đức của dân tộc, vào quy định, khế ước của luật pháp mà phá giới…"

Với câu sau của Huỳnh Như Phương:

"Giống như trong chuyện cổ về ông vua có tai lừa, văn học ta, nhiều năm qua, trong khi viết về xã hội đương đại, đã cố che đậy cái phần dị dạng nhức nhối nhất của bộ mặt hiện thực. Nhưng mặc dù những mũ mãng cân đai có được vẽ vời tô điểm đến mức nào, cái tai lừa vẫn nguyên vẹn là cái tai lừa…"

Trần Mạnh Hảo báo động:

"Trong lúc tranh tối tranh sáng của một số hiện tượng cực đoan trong văn học khác nguỵ trang đổi mới, Huỳnh Như Phương nhanh nhảu kiếm được cái tai lừa dùng một thứ keo chợ chiều của lý luận văn học đổi mới, rồi vội vàng gắn lên nền văn học quá khứ (tức văn học chống Mỹ cứu nước) cái tai của con lừa thật…"

và kết tội:

"Thế thì xin hỏi ông Huỳnh Như Phương khi ông gán tai lừa cho cả nền văn học của một đất nước đau khổ suốt 30 năm bị ngoại bang xâm lược, rằng tai của ông đâu mà ông không nghe hàng triệu triệu tấn bom của giặc Pháp rồi Mỹ ném xuống quê hương ta, mắt của ông đâu mà ông không nhìn cảnh hàng triệu con người bị giết vì chiến tranh xâm lược…"

 

Phản thơ

Đối tượng phê phán tiếp theo của Trần Mạnh Hảo là tập thơ Sự mất ngủ của lửa của Nguyễn Quang Thiều. Trong bài Sự mất ngủ của lửa hay bệnh ngủ của thơ, ngoài việc chê "tập thơ viết lấy được,… thiếu cảm xúc, thiếu hồn vía… tản mác… rời rạc…", Trần Mạnh Hảo chú ý đếm được… 25 lần khóc trong tập thơ và phán:

"Tôi không thể tin vào một con người trước mọi tình huống, mọi vấn đề đều chỉ biết một lối thoát duy nhất: ngẩn ra mà khóc, lăn đùng ra mà quằn quại." hoặc "Sự khóc chỉ có thể là chính nó, nếu khóc đúng chỗ, đúng lúc…".

Khi "ly thân", Trần Mạnh Hảo phê phán Đảng là lãnh đạo cả cảm xúc con người, ngắm trăng cũng phải ngắm trăng tập thể:

"Tất cả hơn ba mươi con người ngồi bó gối, xếp theo hàng, im lặng cùng hướng mặt lên vầng trăng đêm mười bốn đang toả sáng xuống núi rừng Việt Bắc... Ai biết từng người trong bọn họ nghĩ gì, mắt ngắm mà lòng chưa chắc đã có trăng. Nhưng mỗi con người trong chúng tôi chỉ là một hạt bụi trong cái thế giới mênh mông có lãnh đạo, có tổ chức này. Ngay cả vầng trăng kia cũng không thoát được số phận bị lãnh đạo ấy." (Trần Mạnh Hảo, Ly thân, 1989)

Nay ông còn nghiệt ngã hơn, đòi "quản lý" cả tiếng khóc sao cho … phải đạo!

Trong tập thơ Sự mất ngủ của lửa, Nguyễn Quang Thiều có viết một bài cảm thông với thân phận đói và buồn:

Các cô gái buôn chuyến đang ngoẹo đầu ngủ

Tóc tai quần áo sặc mùi cá khô

Giấc mơ sẽ thế nào tron giấc ngủ thế kia...

Cảm thông với tất cả, Nguyễn Quang Thiều hạ một câu thương sót:

Nếu tôi lấy họ, tôi sẽ ngủ với họ như thế nào…

Trần Mạnh Hảo phê phán:

"Dâm đãng, thèm muốn đến lố bịch." và "Tôi như không thể tin vào mắt mình được nữa. Rằng người ta đã viết một cách tỉnh khô, thậm chí ra vẻ đau đớn và suy tư về một điều bất nhã, thậm chí nhảm nhí và bậy bạ biết nhường nào…"

Hình ảnh "con chó" thường là huý kỵ trong văn thơ cách mạng. Ngày xưa, Kim Lân đã khốn khổ về truyện ngắn Con chó xấu xí, Hoàng Hưng cũng đã tai tiếng với bài thơ "con chó đá" có "nỗi ngứa tiền kiếp" Nay, trong Sự mất ngủ của lửa, Nguyễn Quang Thiều lại cũng cả gan đưa ra "Bầy chó của tôi" với nỗi cảm thông thống thiết:

Bầy chó gầy, bẩn thỉu, ốm đau

Ngày lùng sục kiếm ăn

Liếm cả lưỡi vào dao sắc ngọt

Lưỡi bị cứa máu trào ra ở đó

Con đến sau lại liếm máu bầy mình…

Ở một chỗ khác Nguyễn Quang Thiều ước muốn:

Tôi xin ở kiếp sau là một con chó nhỏ

Để canh giữ nỗi buồn báu vật cố hương tôi…

Trần Mạnh Hảo tình nghi:

"Thiều (Nguyễn Quang Thiều) nhìn loài chó một cách kinh hãi như vậy, mà vẫn chỉ mong sau khi chết biến thành chó, người này có thể tin được không?".

Đối tượng phê bình tiếp theo của Trần Mạnh Hảo là tập thơ Bóng chữ của nhà thơ Lê Đạt. Mở đầu tập thơ Bóng chữ, nhà thơ Lê Đạt viết rất khiêm nhường:

Thành tích

mấy trang giấy sờn

mấy câu thơ bụi.

Trần Mạnh Hảo khinh miệt:

"Ở ngay trang đầu của tập thơ (Bóng chữ), phần tự xưng danh kể quá trình công tác, rồi nêu khuyết điểm và tự kết luận theo kiểu các vai tuồng khi ra sân khấu..."

và:

"Cách đây 40 năm cùng với Trần Dần, Hữu Loan… Lê Đạt bắt chước Maiakốpski cũng sắm cho mình một cái thang. Một chữ, hai chữ đã leo thang rồi. Maiacốpski là một tay chơi thang, còn các ông chỉ là những tay leo thang. Mai-a đã leo đã chơi hết nấc thang hiện thực, nấc thang số phận của mình và cũng không thích leo xuống mặt đất nữa. Lê Đạt chỉ leo đến nửa chừng cái thang. Và ông đã nhẫn nại leo xuống cho hết mức thang định mệnh…"

Không hiểu Trần Mạnh Hảo có biết rằng một trong những bài "leo thang" của Yến Lan đã được đưa vào cả sách giáo khoa cho học sinh học:

Tỉnh nhỏ

đìu hiu

mặt trời ngủ giữa trời chiều…

Đi sâu vào tập Bóng chữ, Trần Mạnh Hảo giễu cợt nhà thơ Lê Đạt "… cố ý nặn ra trò chơi chữ, đẽo chữ, mạ chữ, phá chữ, cuồng chữ, ngộ chữ và mụ chữ" và kết luận rằng thơ Lê Đạt là "thơ nghĩa địa của phương Tây", thi pháp Lê Đạt là "thi pháp mới có tên là ú ớ" và "xua đuổi cái lý ra khỏi cái phi, cái thực ra khỏi cái siêu, cái thức ra khỏi cái vô, cái nghĩa ra khỏi cái chữ".

Trong bài Kẻ lục soát đền thơ, đăng trên báo Người Hà Nội tháng 9-1997, Đỗ Minh Tuấn nhận định: "Mấy năm qua, Trần Mạnh Hảo đã xuất hiện trên văn đàn như một ông hộ pháp đeo băng đỏ, một tay cầm chuỳ, một tay cầm thước đo chính trị và đạo đức tung hoành trong vương quốc thơ ca như vào chỗ không người… kiểm tra tư cách thơ của các tác phẩm mà ông lôi ra cật vấn, suy diễn và luận tội." Dường như say sát phạt, Trần Mạnh Hảo bỏ cả "ngôn ngữ phê bình", dùng ngay "ngôn ngữ cảnh sát" để phê phán tập thơ 99 tình khúc của Hoàng Cầm là… vi phạm Nghị định 87/CP của Chính phủ vì … kích dục. Để kết tội, Trần Mạnh Hảo trưng ra những bằng cớ là trong thơ Hoàng Cầm có những từ như váy, yếm, xiêm y:

Vỗ vai mây phác tờ đơn chữ thảo mưa xiên

Xin gió bốn phương phê chuẩn

Đôi mình ôm nhau lần cuối

Lệnh tám cõi tốc xiêm y chới với

Sững mình em vùn vụt hút lên mây xanh…

(Tương biệt hành - Hoàng Cầm)

Đó là một tình yêu độc đáo, bất chấp âm dương cách trở, cách viết táo bạo, giàu mỹ cảm phương Đông… Vậy mà Trần Mạnh Hảo quy kết rằng Hoàng Cầm đã thành lập cả một "Câu lạc bộ thoát y" ở trong thơ. Ngay cả bài thơ nổi tiếng Lá diêu bông cũng bị Trần Mạnh Hảo kết tội: "vi phạm đạo đức, giả tạo, thô thiển", bài Tắm đêm với câu thơ:

Ấp vú mình trần con dế trũi…

bị Trần Mạnh Hảo liệt vào "hội chứng bị đàn bà khoả thân ám ảnh", và ông lấy một câu thơ khác của Hoàng Cầm:

Váy Ngân Hà loang mặt tiểu hùng tinh…

để kết luận rằng "Hoàng Cầm đã trùm cả váy yếm lên nền thi ca Việt Nam".

Trong tập Thơ - phản thơ, giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam 1997, Trần Mạnh Hảo chê nhiều đồng nghiệp:

"Tập của Phùng Khắc Bắc chỉ có ý, chưa có tứ. Nếu thơ như một cô gái đẹp thì thơ Phùng Khắc Bắc như một cô gái đẹp chỉ có da không có thịt…Tập Hoàng Nhuận Cầm thì nhàn nhạt, tập thơ Trương Nam Hương thì nhại nhiều người…" Còn Nguyễn Quang Thiều thì "đã sáng tác thơ bằng tiếng Anh, tiếng Tây Ban Nha rồi tỉ mẩn dịch thơ mình ra tiếng Việt. Từ cách cảm, cách nghĩ, cách ví von liên tưởng… tất thảy đều tây cả, toàn một thứ tây giả cầy. Tập thơ viết lấy được,… ý tứ ông chẳng bà chuộc, là thứ thơ xổ ra từ bản nháp…"

Thơ Mới cũng bị ông phê phán: "Thơ Mới vốn chỉ hợp với tiếng côn trùng và gió khóc, của tiếng thở dài thườn thượt vì mất người yêu", và: "họ đã tàn canh trong cuộc than mây khóc gió, trong cuộc đánh đáo tâm hồn mình lên lỗ nẻ hư vô". Nhưng ông xây tượng đài cho thơ cách mạng bằng nhà thơ Trần Mai Ninh:

"Trần Mai Ninh đã lấy máu của chính mình làm cuộc đổi mới thơ Việt Nam". "Ông đã để lại hai bài thơ tuyệt vời (Tình sông núi và Nhớ máu) với một thi pháp rất hiện đại mà Thơ Mới dù bạo gan mấy đi nữa cũng vẫn chưa có được."

Trần Mạnh Hảo đem máu ra để khẳng định "cái mới" của thơ cách mạng: "Chẳng nhẽ máu cuả nền thơ đổ ra ở chiến trường như thế mà không có chút mới lạ nào chăng?". Ngòi bút cứ chấm vào "máu" thì thơ phải hay ư? Vậy bây giờ hoà bình, ông định lấy cái gì thay máu để "đổi mới" thi ca đây? Trong những bài viết của mình, Trần Mạnh Hảo không đề cập chuyện đó mà chỉ lớn tiếng ca ngợi:

"Thơ chúng ta hôm nay đã trưởng thành…Cứ tính từ 1975 đến nay, hãy đọc, hãy tuyển chọn lại những nhà thơ có tài, có thành tựu, gây được ấn tượng nhiều ít với bạn đọc, tôi tin chúng ta có một tuyển tập thơ mà về chất lượng không thua kém các nhà Thơ Mới trước 1945…"

Cách đó vài năm, thời còn "ly thân", ông đã nhận định ngược hẳn: "Ở nước ta, mấy chục năm qua người ta đã đồng hoá thơ với khẩu hiệu tuyên truyền. Người ta đã chất lên cái lưng vốn không lấy gì làm mạnh mẽ của thi ca đến 80% nhiệm vụ của một nền văn nghệ phục vụ chính trị."

Ngụ ngôn về cái "lưỡi" - ngon cũng nó mà không ngon cũng nó - quả là đích đáng.

 

Phản giáo dục

Cuốn Sách giáo khoa văn lớp 12 có bài dạy về thơ văn của Nguyễn Ái Quốc-Hồ Chí Minh, ca ngợi lãnh tụ là "cây bút văn xuôi hiện đại đầy tài năng" nhưng cũng nhận định rằng văn xuôi của Hồ Chí Minh là "loại văn hình tượng viết theo cảm hứng, thẩm mỹ không chiếm khối lượng lớn lắm". Trần Mạnh Hảo báo động: Viết thế là "hạ thấp thơ văn Hồ Chủ Tịch… dám đưa cả Tuyên Ngôn Độc Lập" của Bác ra khỏi giảng văn." Rồi kết tội: "Như vậy theo quan điểm của sách giáo khoa, đề tài chính trị hình như khó có thể mang tính nghệ thuật, thẩm mỹ. Nói trắng ra sáng tác nghệ thuật về những vấn đề chính trị không thể thành văn học". Sách giáo khoa viết: "Hồi ở trong nhà tù Quảng Tây, buồn vì mất tự do, Người đã làm thơ giải trí", Trần Mạnh Hảo: " Sách giáo khoa tuyệt đối hoá chức năng giải trí, chẳng hoá ra văn thơ Bác Hồ chỉ để giải trí thôi sao?" Bài viết của Trần Mạnh Hảo được đăng trang trọng trên báo Nhân Dân.

Đối tượng phê bình tiếp theo là giáo sư Trần Hữu Tá (Đại học sư phạm thành phố Hồ Chí Minh). Ông Trần Hữu Tá khen Nguyễn Tuân là "nhà văn tài tử". Trần Mạnh Hảo: "Nói vậy là chê Nguyễn Tuân nghiệp dư à?",Trần Hữu Tá viết: "Nguyễn Tuân là một người cao đạo", Trần Mạnh Hảo: "Cao đạo là một từ mỉa mai chỉ kẻ đạo đức giả, một kẻ thanh cao rởm, làm bộ làm tịch … sao lại chỉ Nguyễn Tuân?" Vị Nhà giáo nhân dân, 79 tuổi, Lê Trí Viễn, người viết sách giáo khoa từ năm 1950, đã dạy học đủ các cấp từ cấp 1,2, 3 cho tới Đại học, dạy cả tiến sĩ, viết trong sách giáo khoa: "Văn học ta không lớn mà không đến nỗi nhỏ", Trần Mạnh Hảo phê: "Tức là Giáo sư gọi văn học Việt Nam là một thứ tầm tầm, có cũng được, không có cũng được", rồi suy ra: "không được ví mẹ mình với mẹ người ta coi ai hơn ai… văn học như tâm hồn dân tộc, chẳng lẽ lại không lớn?"

Giáo sư, tiến sĩ Trần Đình Sử viết: "Hồ Xuân Hương sống trong cuộc đời ô trọc…", Trần Mạnh Hảo: "Ông Sử viết rằng, bà Hồ Xuân Hương phải chấp nhận cuộc sống phàm tục, ô trọc. Ô trọc là gì? Ô trọc là nhơ nhớp, bẩn thỉu. Ô trọc là Tú Bà, Mã Giám Sinh, chứ sao lại nói Hồ Xuân Hương là ô trọc? Viết về Hồ Xuân Hương thế này thì đáng phải ra toà vì ông ấy xúc phạm đến đại thi hào dân tộc…". Giáo sư Trần Đình Sử, theo Trần Mạnh Hảo, "còn sai nhiều lắm. Về câu thơ "gian nhà không mặc kệ gió lung lay" trong bài Đồng chí, ông Sử giảng, đây là phút tếu của người lính. Đây là nỗi buồn thương nhớ nhà chứ tếu đâu. Anh tếu cái nỗi buồn thương của người lính là đúng hay sai? Thì tôi phải chỉ cho ông ấy. Về câu "nụ cười buốt giá", ông ấy bảo, nụ cười trong giá lạnh thế này hẳn là khó mà tươi, tức là có thể tàn, úa, héo."

Vậy ông Trần Đình Sử đã bôi nhọ hình ảnh anh bộ đội Cụ Hồ.

Trong các vụ phê bình sách giáo khoa, thực ra 10 điều thì Trần Mạnh Hảo sai đến 9, làm dư luận náo loạn. Không ít người nhận ra một hiện tượng rất "lạ" là bài Trần Mạnh Hảo thì in liên tục trên các báo, còn những người bị phê bình thì im lặng. Ngay cả Giáo sư Trần Đình Sử cũng phải thừa nhận:

"Có điều đáng buồn là thế này, sau khi bài của anh Hảo in trên một tờ báo thì thạc sĩ Vũ Tiến Kỳ trao đổi lại. Bài viết rất hay nhưng không được đăng ở đâu cả. Anh ấy gửi cho Giáo dục và Thời đại, báo ấy cũng không đăng. Đó là điều mà tôi cho là khó hiểu. Tại sao những bài của anh Hảo thì được đăng công khai, đăng đi đăng lại nhiều lần (vừa rồi anh lại đăng ở Người đại biểu nhân dân của Quốc hội nữa) nhưng bài trao đổi lại với anh Hảo thì không được đăng?". "Rất nhiều người nói lại và nói lại rất hay nhưng những bài ấy không được đăng ở những báo lớn để mọi người thấy. Cho nên người ta đều tưởng là anh Hảo đúng. Có một bàn tay nào đấy không biết, gọi là bàn tay thì hơi quá, nhưng có một cái gì đó không biết, những bài viết trao đổi lại với anh Trần Mạnh Hảo không đến được với bạn đọc".

Ông Giáo sư đã nhận ra "có một bàn tay nào đấy" chặn mọi bài viết phản ứng lại Trần Mạnh Hảo. Chính "bàn tay ấy" đã thu hồi cuốn Về một hiện tượng phê bình của Nhà xuất bản Hải Phòng, dầy gần 600 trang, in năm 1997, trong đó tập hợp nhiều bài viết phê phán Trần Mạnh Hảo.

Các giáo sư đã nhận ra "có một bàn tay" bảo kê cho kẻ "hầu chuyện với các giáo sư" nhưng không hề biết rằng "bàn tay ấy" là ai? Và lại càng không thể biết rằng chính các giáo sư đang bị lôi ra làm vật tế thần cho búa rìu dư luận đang đòi vạch mặt "những ai đã gây ra thảm trạng tuột dốc của nền giáo dục Việt Nam?"

 

Dư luận và phản dư luận

Nhà thơ Vương Trọng biểu dương thành tích của Trần Mạnh Hảo: "Nhiều người quá đề cao thơ tiền chiến để rồi phủ nhận thơ kháng chiến 1945-1975. Anh em sáng tác chúng ta cũng đã nhận ra, nhưng không có ai nói được rành mạch, có sức thuyết phục như Trần Mạnh Hảo". Vậy là công đầu trong việc bảo vệ uy tín cho thơ cách mạng phải được trao cho Trần Mạnh Hảo. Ông Vương Trọng biểu dương tiếp: "Gần đây ở ta cũng như ở nhiều nước khác xuất hiện một loại thơ nhân danh hiện đại, nhưng thực chất là một thứ thơ suy đồi. Trần Mạnh Hảo đã lên tiếng sớm về vấn đề này. Đó là bài viết về tập "Bóng chữ" của Lê Đạt. Phải nói đó là một bài viết hay". (Cố Tổng bí thư Trường Chinh cũng từng nhận định rằng: "Picasso là cây nấm độc mọc trên thân gỗ mục của chủ nghĩa tư bản".

Nhà văn Hồng Diệu: "Trần Mạnh Hảo rất dũng cảm, là người có công, đi đúng hướng cần ủng hộ".

Tác giả của "Ăn mày dĩ vãng", ông Chu Lai cho rằng Trần Mạnh Hảo "chọn được một thế đứng chắc chắn, chính xác để phát ngôn tư tưởng cho Đảng", và cảnh báo: "Có một số ý kiến phê phán Trần Mạnh Hảo với một thái độ không thiện chí".

Nhà văn Xuân Thiều: "Trong phê bình, tôi thấy rất ít người có được tâm huyết như anh Hảo… Anh Hảo là người trung thực".

Nhà phê bình văn học quân đội Ngô Vĩnh Bình: "Anh Hảo có mặt rất đúng lúc… để khẳng định những thành tựu văn học cách mạng và ngăn chặn những khuynh hướng quá đà".

Nhà văn Nam Hà: "Trong văn học đã xuất hiện những khuynh hướng nói ngược, phủ nhận lịch sử, phủ nhận quá khứ… anh Hảo đã có công chỉ ra những cái đó".

Nhà văn Nguyễn Bảo: "Trần Mạnh Hảo là người có công lớn trên mặt trận văn học hiện nay".

Nhà văn Lê Lựu, tác giả cuốn sách nổi tiếng Thời xa vắng: "Trần Mạnh Hảo đã nói đúng vào cái mà các nhà văn chúng ta cũng nghĩ thế nhưng không nói ra được thế".

Nhà thơ Nguyễn Đức Mậu: "Trần Mạnh Hảo có chính kiến cách mạng, thái độ rõ ràng và nhất quán".

Còn nhà thơ "thần đồng" Trần Đăng Khoa: "Sự xuất hiện của Trần Mạnh Hảo quả thật đã làm cân bằng môi trường sinh thái văn chương".

Theo danh sách mà ông Trần Mạnh Hảo mới công bố trên mạng Vnexpress ngày 06.10.2003, những tác giả sau đây cũng ủng hộ ông: Nguyễn Đình Thi, Huy Cận, Vũ Hạnh, Anh Đức, Hữu Thỉnh, Phạm Tiến Duật, Vũ Quần Phương, Phương Lựu, Vương Trọng, Khuất Quang Thuỵ, Đinh Quang Tốn, Diệp Minh Tuyền, Đặng Hấn, Nguyễn Văn Lưu, Phạm Tường Hạnh, Đoàn Minh Tuấn, Đỗ Trung Lai, Lê Quý Kỳ, Lê Thành Nghị, Đình Kính, Hữu Đạt, Hồng Diệu...

Ông cũng tiết lộ: "Trong dịp tết Quý Mùi vừa qua, Bộ Trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo Nguyễn Minh Hiển đã gửi thư và quà tới nhà chúng tôi cám ơn vì chúng tôi đã bỏ nhiều công sức phê bình sách giáo khoa và Bộ đã cho sửa chữa, viết lại năm 2000. Thứ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo Đặng Huỳnh Mai còn tới tư gia chúng tôi để cám ơn vì sự đóng góp của chúng tôi cho nền giáo dục nước nhà bằng phê bình sách giáo khoa. "

Tuy nhiên, gần đây, lác đác đã có một số dư luận ngược lại. Báo Gia đình & Xã hội, số ra ngày 22.8.2003 có bài của Nguyễn Đăng Mạnh, cho rằng Trần Mạnh Hảo "giống như khỉ mượn oai hùm, người ta không sợ khỉ mà sợ hổ".

Ông Đỗ Ngọc Thống: "con gà cứ tưởng tiếng gáy mình làm trời sáng".

Ông Văn Giá: "Có một thằng suốt ngày cứ rình người ta đi qua là khạc nhổ thì bố ai mà chịu được".

Còn Giáo sư Trần Đình Sử: "Anh Hảo là nhà phê bình lừa dối dư luận, anh còn rắp tâm lừa dối cả cấp trên", "dối trá", "chả biết gì về văn học", "không đúng", "Chí Phèo phê bình", "xuyên tạc, đả kích cá nhân làm mục đích", "sai lầm nhiều quá", "không có phương pháp gì", "bình tán rẻ tiền", "quy chụp chính trị", "người cùn", "lý sự cùn"..." chưa hiểu biết gì cả", "không đáng để chúng tôi phải bàn. Nói thật là dưới tầm"...

Trong buổi giao lưu nói trên qua VietnamNet, một độc giả đã phát biểu rằng Trần Mạnh Hảo dùng "hàng loạt các bài phê bình, trong đó nhân danh đủ thứ, từ "truyền thống" đến quan điểm chính trị đang (được xem là chính thống) có đôi lúc là học thuật... để "đánh" tất cả các nỗ lực, vẫy vùng "cởi trói" của nhiều tác giả khác nhau."

Dù thế nào, dư luận nên chuẩn bị tinh thần đón nhận một bước... phản nữa của Trần Mạnh Hảo.

 

Phụ lục:
Trần Mạnh Hảo
ĐÊM PHƯƠNG BẮC NHỚ VỀ TỔ QUỐC

Mộ màu trắng rợn người dân tộc tôi chưa biết
Đang đối chọi gắt gao với màu than đêm
Nỗi nhớ tôi xin nhập vào bão tuyết
Bay qua nước Nga, vượt Trung Hoa gió bấc
Mưa phùn đêm nay có thổi rát mặt Người
Tổ Quốc ơi.

Nửa nước tôi giờ này cuốn trong rơm rạ
Biển dạ dày cồn sóng Thái Bình Dương
Tiếng mọt nghiến đêm kéo nhà đói võng
Từ đỉnh cao tập bước xuống đời thường
Đất nước tôi thuyền vỏ trấu vờn đỉnh sóng
Số phận neo người vào bóng Trường Sơn


Chẳng lẽ không còn con đường nào yên lành hơn
Ngoài một lối vượt đá ngầm, dông bão?
Trời mắt ếch đáy giếng nào kiêu ngạo
Tổ Quốc tôi nằm ở đâu
Trên mùa gặt địa cầu?
Người cày xới bằng xương suờn lấy máu mình gieo hạt
Nứt nẻ vết chân cò, chân vạc toạc đồng sâu.


Loa Thành ơi, ai lường gạt Mỵ Châu?
Dấu lông ngỗng tình xưa còn trắng tóc
Tổ Quốc tôi đau mà không dám khóc
Hoa cau cười nhoè nhoẹt áo nàng Bân.


Đâu nỗi nhớ nhà đứt ruột Huyền Trân
Đâu Tồ Quốc của nàng Kiều Kim Trọng?
Thế giới này quá rộng
Nhưng nỗi nhớ thương chỉ một chỗ đi về
Chỉ nơi mẹ mò cua bùn lạnh cóng
Lửa đói lòng dìm bóng mẹ vào đêm
Chỉ một chỗ em qua đò vịn sóng
Trăng xoà tay dừa ngóng móng chân thềm.

Đêm ai hát tôi nghe qua nửa vòng trái đất
Đêm tro bếp quê hương mầm lửa mạ hoen màu
Nghe gió bấc gọi mặt trời xa khuất
Tổ Quốc, xin Người đánh thức cả niềm đau.

 

Mời nhấp chuột đọc thêm:

- Chuyện làng văn0

- Kho sách0

- Các bài viết của (về) tác giả Trần Mạnh Hảo0

 

Mời nghe Khề Khà Truyện đọc truyện ngắn

CHUYỆN CU TỐ LÀNG TÔI của Đặng Xuân Xuyến:

Bùi Mạnh Hiệp giới thiệu

Tác giả: Nguyễn Thái Lai - Nguồn: talawas.org

Ảnh minh họa sưu tầm từ nguồn: internet

Bài viết là quan điểm riêng của các tác giả.

0 comments:

Đăng nhận xét